Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 63: Học Tính Toán 2​


Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 63: Học Tính Toán 2​


Editor: Gin
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
Thì cậu ta lại thấy U U quay ngược quyển sách tiếng anh kia về phía cậu, nhẹ giọng hỏi:
“Anh Việt Minh, tất cả mọi thứ trong này anh đều biết hết sao?”
Việt Minh dừng một chút, chần chờ đáp: “..

Biết.”
“Oa!”
Bé buông sách xuống, dùng một loại ánh mắt cực kỳ sùng bái và khao khát nhìn cậu, vỗ vỗ tay.
“Anh thật là giỏi.”
Bé rất nghiêm túc ngồi trên băng ghế, tư thế vỗ tay giống như một học sinh tiểu học vô cùng gương mẫu.
“Mấy cái kí tự y hệt con nòng nọc này thật là khó nhớ, ba em dạy chữ cái cho em mà em vẫn chưa nhớ nổi, vậy mà anh có thể biết hết tất cả từ đơn luôn.”
“…”
Thì ra em ấy còn chưa học được từ đơn.
Việt Minh không nói gì, nhưng trong lòng cậu ta lại rất hâm mộ U U có một người cha có thể dạy tiếng anh cho bé.
Còn cha cậu sau khi về nhà thì chỉ biết xem TV, chơi di động, lúc cậu làm bài tập ông ấy còn vừa xem mấy video hài hước vừa lớn tiếng cười to, không quan tâm đến bất kì ai khác.
Cha cậu ta sẽ không bao giờ dùng tiếng anh để nói chuyện với cậu, cũng không bao giờ dạy cậu ta học thuộc từ đơn.
U U không biết tâm trạng phức tạp của Việt Minh, cái đầu nho nhỏ của bé không thể nào hiểu được những phiền não kia của Việt Minh.

“..

Mọi người đều rất thông minh, chỉ có U U là không biết gì cả, giáo viên của em còn mách mẹ em là em không biết đếm số..

Nhưng mà, nhưng em thật sự không đếm được mà!”
Mẹ bé đã nói rằng do bé không bị ai thúc ép hay gây áp lực, bởi vì một khi con người bị ép vào đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Nhưng mà không đếm số được thì đơn giản là không đếm được mà thôi.
Việt Minh đứng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ vừa rồi còn tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời bỗng nhiên lại ũ rủ không vui, trên đỉnh đầu nho nhỏ như có mây đen bao phủ, cả người thoạt nhìn đều uể oải ỉu xìu.
“..

Em đừng buồn.” Việt Minh vội vàng nói, “Anh, anh có thể dạy em.”
U U ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái sau đó lại học theo dáng vẻ của người lớn trong nhà, khoa trương thở dài một cái:
“Vô dụng thôi, anh bỏ cuộc đi.”
Cũng không biết là tại sao, nhìn thấy U U buồn bã ỉu xìu như vậy Việt Minh cũng cảm thấy bản thân bối rối một cách khó hiểu, cậu ta đưa tay vào cặp sách sờ soạng một hồi, lấy ra một hộp bút chì.
“Em lại đây, anh dạy em.”
Chính bản thân U U cũng cảm thấy bé không thể nào học được, dù sao thì anh trai đã dạy bé, chị gái cũng đã dạy bé, gia sư mà mẹ mời đến cũng đã dạy bé rất nhiều rất nhiều thứ, nhưng mà bé không học được thì chính là không học được.
Có điều bé vẫn thành thành thật thật ngồi xổm xuống.
“..

Em nhìn kỹ nhé, bây giờ chúng ta có mười cây bút chì..”
Hai cái đầu lông xù nho nhỏ chụm lại với nhau, cực kỳ nghiêm túc nhìn mấy cây bút chì trên ghế.
Miên Miên đang gặm cỏ trong vườn hoa cũng tò mò nghẹo đầu nhìn qua bên này, thấy hai đứa trẻ nhân loại đang vô cùng chăm chú thảo luận..

Phép cộng trừ trong phạm vi mười đơn vị.
“..

Bảy cộng ba bằng bao nhiêu?”
“..

Mười?”
“..


Năm cộng hai bằng bao nhiêu?”
“..

Sáu..

Không đúng không đúng! Là bảy!”
Đôi mắt U U sáng lấp lánh như những ngôi sao xa.
“Em làm đúng rồi phải không?”
Giống như bị cảm xúc vui vẻ của bé ảnh hưởng, Việt Minh cũng lần đầu tiên nở nụ cười chân thật từ nội tâm kể từ khi dọn vào Cố gia.
“Đáp đúng rồi!”
“Yeahhhh–!” U U cảm động đến mức nước mắt cũng xém rơi xuống, bé quay đầu nhìn Miên Miên, “Miên Miên mình không phải đứa ngốc! Mình biết tính toán nha! Mình biết năm cộng hai bằng bảy đó!”
Hình như Miên Miên cũng vui vẻ thay bé, muốn dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ mặt U U.
Nhưng mà nó vừa muốn tới gần, đã bị một đôi tay nhỏ đẩy ra.
“Tránh ra!”
Ý cười trên mặt Việt Minh lúc nãy hoàn toàn biến mất, lông mày cậu ta gắt gao nhíu chặt lại, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ghét bỏ.
Cậu ta trừng mắt nhìn Miên Miên.
Trong mắt đều là kháng cự và căm ghét.
“Không được bắt nạt Miên Miên!”
U U vươn cánh tay mềm mụp ôm lấy con dê nhỏ đang bị đẩy ra.
Bé rất là khó xử nói:
“Nếu anh bắt nạt Miên Miên, em sẽ không chơi với anh nữa, anh đừng khi dễ Miên Miên được không?”
Việt Minh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được, hạ giọng nói:
“Nó không phải cừu nhỏ, nó là yêu quái.”

U U: “Vậy em cũng là yêu quái! Miên Miên là bạn của em! Nó là cái gì thì em là cái đó!”
“…”
Việt Minh cảm thấy bé quá ngốc nghếch.
Làm sao lại có người tự nhận bản thân là yêu quái chứ?
Cậu ta nhìn ra được, U U căn bản không phải là yêu quái, hơi thở trên người bé rất giống với cậu ta.
Việt Minh không biết đó là cái gì, nhưng cũng sẽ không hiểu lầm bé là yêu quái.
Cậu ta nhìn U U che chở con yêu quái nhỏ kia giống như gà mẹ che chở gà con thì cũng không tiếp tục tranh luận với bé nữa, mang cặp sách lên từ từ đi về phía trạm xe buýt cách đây rất xa rất xa.
– –
Sau khi về nhà U U rất nhanh quên mất chuyện này, vui vui vẻ vẻ chạy theo phía sau mọi người khoe khoang bản thân đã biết tính toán.
Đã từng bị thiên phú tính toán của U U tra tấn đến mức thê thảm, Thẩm Tịch Xuyên là người đầu tiên không tin lời bé nói.
“Một cộng tám bằng bao nhiêu?”
“Chín!” U U trả lời đầy tự tin.
“Ba cộng bốn thì sao?”
“Bảy!” U U đắc ý xoay vòng tại chỗ.
Giỏi như vậy sao?
Thẩm Tịch Xuyên nghĩ nghĩ, lại hỏi:
“Vậy chín cộng hai?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.