Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 60: Chỉ Là Một Người Gây Thêm Phiền Hà
Editor: Tiểu Mộc Mộc
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
—————–
Không lâu sau khi Việt Minh đến nhà họ Cố, Cố Khải Châu lại đưa U U và Cố Diệu Diệu tham gia ghi hình kỳ hai.
So với kỳ đầu tiên, ba ngày ở kỳ thứ hai này đối với bọn họ dễ dàng hơn rất nhiều, giống như một chuyến hành trình đã được ghi lại và được người dân cả nước chú ý.
Khi chương trình được phát trực tiếp, đám người Úc Lan cũng dành ra chút thời gian rảnh rỗi buổi chiều để xem nó.
Phần trò chơi đang tới đoạn họ mời một vài bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ và yêu cầu các bạn nhỏ phải chọc những anh lính trẻ đẹp trai này cười.
Mấy đứa trẻ khác cố gắng tạo ra những khuôn mặt hài hước và kể chuyện cười, còn U U làm mặt quỷ tuy rất dễ thương và đáng yêu, nhưng bé lại không nhớ một câu chuyện cười nào.
Cuối cùng bé gãi gãi đầu, lảo đảo bổ nhào bên chân lính đặc chủng, rồi khoa trương kêu lên một tiếng, trông như ăn vạ mà ngã xuống đất lăn lộn, luôn miệng kêu “U U ngã rồi, muốn anh trai ôm một cái mới có thể đứng lên.”
Người lính đặc chủng nghiêm túc được huấn luyện bài bản cũng không chịu nổi đòn tấn công đáng yêu của bánh bao nhỏ nên cười thành tiếng, rồi bế bánh bao nhỏ đang làm nũng lên.
Dì Trương đưa cho Úc Lan một ly nước chanh, liếc nhìn rồi cười:
“Mùa* lần trước tôi xem của chương trình này, hình như mỗi mùa đều sẽ mời mẹ cùng tham gia một tập nào đó.
Nếu phu nhân đi, cô chắc chắn sẽ là người trẻ nhất và xinh đẹp nhất trong các người mẹ.”
Úc Lan sinh U U năm 28 tuổi, hiện tại cũng chỉ mới 31 tuổi.
Đối với các nữ minh tinh, tuổi ba mươi là đỉnh cao của vẻ ngoài, khí chất.
Trước khi đến nhà họ Cố, dì Trương đã luôn thích xem phim truyền hình và phim điện ảnh của Úc Lan, nếu không vì phải thoái lui tránh bóng, có lẽ bây giờ bà chủ đã là một đại hoa đán nổi tiếng rồi.
* * *Thật đáng tiếc.
Úc Lan nhấp một ngụm nước chanh không lên tiếng.
Việt Minh đang viết bài tập hè trên bàn ăn, nghe thấy tiếng TV khẽ liếc nhìn.
Rõ ràng mới nhìn thấy bé con hai ngày trước, nhưng nhìn trên TV lại có cảm giác xa cách không chân thật.
Nhưng thật ra loại cảm giác này mới là đúng đi.
Việt Minh thu lại ánh mắt, làm bài tập của mình trong mùa hè nóng bức bên cạnh bàn ăn ồn ào.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Khi U U và mọi người trở về nhà, Việt Minh đã hoàn thành tất cả những xấp dày bài tập nghỉ hè của mình.
“Dì!”
U U giật giật góc quần áo của dì Trương, vui mừng lắc cái túi trên tay.
“Quà cho anh Việt Minh!”
Bé giống như ông già Noel, mỗi lần ghi hình về là đều muốn mang quà về cho mọi người, nhưng dì Trương không ngờ U U vẫn nghĩ đến Việt Minh.
Bà lau tay ướt lên tạp dề của mình, vô cùng ngượng ngùng luống cuống, hoảng hốt nói:
“Cái này..
cái này làm sao mà được..
không cần..
sao chúng ta có thể nhận quà của con..”
U U nghiêng đầu, tự hỏi tại sao lại không thể nhận quà của bé.
“Dì không thích món quà này sao?” Cô bé hơi nhíu mày: “Số tiền nhỏ của U U đều đã tiêu hết rồi, sau này con sẽ mua những món quà tốt hơn cho dì và anh!”
Phòng của người giúp việc và phòng chứa đồ đều nằm ở đối diện nhà bếp.
Việt Minh nghe thấy tiếng U U và những người khác về nhà, liền vươn đầu qua khe cửa cẩn thẩn nhìn xung quanh, trong lòng nảy lên một chút mong đợi.
* * *Mình cũng có quà ư?
Bé con kia sẽ cho cậu ta cái gì?
Dì Trương tim như muốn tan chảy, ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói:
“U U ngoan, làm sao có thể có người không thích món quà của con? Nhưng U U phải hiểu rằng dì đến nhà con để làm thuê, chăm sóc con là việc của dì.
Anh Việt Minh đến nhà con là làm phiền đến mọi người rồi, con không cần phải quan tâm đến chúng ta, biết không?”
Dì Trương là một phụ nữ nông thôn rất giản dị, không có nhiều hiểu biết, gia đình nhà họ Cố đối xử với bà rất tốt, bà đã cảm thấy rất hài lòng.
Bà làm việc siêng năng, chỉ cần nhận thù lao xứng đáng, nhiều hơn thế ngược lại khiến bà lo sợ.
Nghe lời giải thích nhẹ nhàng ấm áp của dì Trương, đôi mắt của cậu bé đang lén lút quan sát sau khe cửa dần dần ảm đảm.
Ngọn lửa yếu ớt vừa mới bùng lên trong mắt cậu đã bị một chậu nước lạnh dập tắt hoàn toàn.
Cậu có thể được sống trong một ngôi nhà khang trang và đắt tiền như vậy chỉ là ý tốt nhất thời của chủ nhà, nhưng dù có được sống chung dưới một mái nhà cũng không có nghĩa là cậu có thể làm bạn với những đứa con của gia đình này.
Cậu chỉ là con của người giúp việc.
Là một người gây thêm phiền hà kia.
“..
Hả?”
Ngoài cửa, U U nghe thấy lời của dì Trương mà thực sự không hiểu gì.
Bé không hiểu chỉ là làm việc nghĩa là gì, cái gì là không cần quan tâm.
Dì Trương rất tốt với bé, anh trai Việt Minh là con của dì Trương, vì vậy U U cũng nên tốt với anh ấy.
Đây là một chuyện đương nhiên.
Bé đang cầm túi quà, gãi đầu không biết làm như thế nào.
Đột nhiên, bé nhìn thoáng qua khe hở nhỏ của phòng đối diện, dường như có ai đó đang bí mật quan sát trong căn phòng tối, hai mắt U U sáng lên, sau đó giơ cái túi lên đung đưa:
“Anh Việt Minh! Cái này! Của anh đó!”
Giọng bé vang to làm Việt Minh đang xuất thần hoảng sợ.
Cô nhóc tươi cười dường như chưa bao giờ có phiền muộn, như được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời, có thể chiếu sáng xung quanh bé trong tích tắc.
Nhưng cậu ta lại đang co quắp trong một phòng chứa đồ nhỏ, cửa sổ che khuất một nửa, ánh sáng mờ ảo, giống như một con chuột nhỏ trong cái mương âm u đang nhìn lên bầu trời.
“Em, em chọn! Rất lâu! Cho anh! Anh nhất định phải thích!”.