Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 56: Là Em Quá Lợi Hại​


Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 56: Là Em Quá Lợi Hại​


Editor: Phượng Vũ Thiên Tuyết
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
* * *
Mặc dù chó ngao Tây Tạng ở trong tay Ung Trạch tĩnh lặng như gà*, nhưng vừa nãy nó đột nhiên xông đến chỗ cô bé vẫn làm cho chủ nhân của nó sợ hãi hoảng hốt.
(*安静如鸡: Một từ phổ biến trên internet bên Trung, thường dùng trong giới show biz khi bảo người hâm mộ nên im lặng thì im lặng..

bắt nguồn từ 1 nghệ sĩ khi đăng tải hình ảnh liên quan.

Tóm tắt từ news.

9ku https: //news.

9ku.com/xiaohua/c420c0ea8d0c09d0.

Htm)
“Thật xin lỗi thật xin lỗi! Nó mới từ bệnh viện trở về, có lẽ nó không được thoải mái..”
Chủ nhân liền vừa lôi vừa túm, kéo chó ngao dắt trở về.
Ung Trạch buông lỏng tay, tuy chó ngao thoát khỏi trói buộc nhưng mỗi bước đi dường như mang theo lưu luyến, đôi mắt nhỏ tròn xoe ở dưới lớp lông chốc chốc vẫn quay lại nhìn chằm chằm U U, trong cổ họng phát ra vài tiếng gầm nhẹ.
U U nắm ống quần Ung Trạch, không hiểu sao có chút tự tin.
* * *Không, không đáng sợ.

* * *Mới nãy chỉ một tay anh Ung Trạch đã ấn nó xuống, không đáng sợ.
Đi được vài bước chó ngao lại quay đầu nhìn chằm chằm bạn nhỏ, ánh mắt kia mơ hồ như đang nói ta sẽ còn quay lại.
Quả hồng mềm U U hung dữ nhìn về hướng nó, lấy hết can đảm bước tới một bước—
“Gâu!”
Đứa trẻ nhân loại đem bàn tay nhỏ nhắn mập mạp nắm thành móng vuốt nhỏ, cố gắng bắt chước động vật hung mãnh, non nớt gâu một tiếng.
Trong mắt của những người có mặt ở đó thì ngoại trừ đáng yêu ra không có một chút lực uy hiếp tuy nhiên đối với bản năng của động vật không khác nào là uy hiếp của yêu quái cấp cao hơn!
Vì thế khi U U tức giận nhỏ giọng “gâu” một tiếng đã đổi lấy tiếng “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu” đinh tai nhức óc liên tiếp của chó ngao thân hình to lớn.
“A a a a a!”
Kẻ lừa đảo!
Nó vẫn rất hung dữ!
Chó lớn muốn ăn trẻ con này!
Bạn nhỏ vốn không đủ tự tin lập tức bị dọa đến tiểu ra, quay đầu nhìn xung quanh rồi như động vật nhỏ hoảng sợ chạy loạn, theo bản năng chạy tới nơi an toàn nhất.
Nháy mắt, Ung Trạch liền thấy một cục tròn tròn nhỏ nhỏ bám vào trên người mình hệt như đang leo cây, tay chân đều gắt gao níu chặt quần áo của cậu không khác gì gấu koala, bé sợ mình buông lỏng tay liền rơi vào miệng của chó dữ kia.
“Ôm một cái ôm một cái ôm một cái!”
Tiểu mít ướt sợ hãi liều mạng nắm chặt áo sơ mi của cậu, dáng vẻ nếu cậu không ôm bé thì liền khóc lên.
Ung Trạch hơi hơi nghiêng đầu, cậu vẫn không hiểu U U đang sợ cái gì.
Vì thế cậu ôm U U ngồi xổm xuống, nhìn phía chó ngao vừa bị bé chọc giận cũng “Gâu” một tiếng.
Chó ngao: .
Hàm răng của U U run lên liều mạng níu chặt cổ Ung Trạch, nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn con chó lớn kia.
Chó ngao vô cùng vô cùng yếu ớt, cứ như một bạn nhỏ rất muốn cãi lại người lớn nhưng không dám, chỉ nhìn cậu nhỏ giọng “Gâu” một tiếng.
U U bị sự đối xử trước sau không giống nhau này làm kinh sợ.
“U U!”
Cố Diệu Diệu chạy chậm đến, cau mày hỏi: “Không sao chứ?”
U U vẫn chưa dứt khỏi khiếp sợ từ việc “con chó này có bắt nạt kẻ yếu hay không”, ngẩng đầu thấy chị tới, nước mắt nói đến là đến, ủy khuất bẹp cái miệng nhỏ đưa hai tay về phía cô:
“Chị, ôm.”
Cố Diệu Diệu không thể giống như Ung Trạch ôm bé lên, chỉ có thể đợi bé từ trên người Ung Trạch leo xuống mới ôm cái cục tròn vo vào lòng, vỗ vỗ để bé bình tĩnh lại.
“Bị dọa rồi?”
Trên lông mi của U U vẫn còn dính nước mắt, gật gật đầu.
Cố Diệu Diệu chọc chọc cái trán của bé: “Vật mà em còn gâu với nó, em còn cái gì không dám không!”
U U ủy khuất: “Anh Ung Trạch nói nó không đáng sợ!”
Chó ngao Tây Tạng còn không đáng sợ?
Anh ta như vậy sao không thử sủa gâu gâu với sư tử đi?
Sư tử được cô nhắc đến đang ngồi xổm một bên nhàn nhạt nhìn qua, mở miệng nói:
“Động vật có linh tính đối với khí thế rất mẫn cảm, em yếu nó mạnh, em mạnh nó yếu, nếu em mạnh mẽ hơn, nó đương nhiên sẽ không cậy mạnh.”
U U nghiêng nghiêng đầu.
“Chị, anh Ung Trạch đang nói cái gì vậy?”

“..

Anh ấy nói em là đồ ăn.”
“?”
* * *
Chờ đến khi ba người lần nữa trở về nhà họ Cố, Cố Khải Châu mới biết được U U xém chút nữa bị con chó ngao Tây Tạng đuổi theo cắn.
“..

Còn may còn may..”
Biết được sau đó không có gì nguy hiểm, Cố Khải Châu ôm U U nhéo nhéo mặt của bé, lại tức giận nói:
“Con, đứa nhỏ này, về sau thấy mấy con chó con mèo gì đó, nhớ tránh xa một chút, có hiểu hay không?”
U U ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, tủi thân hỏi:
“Ba ba, có phải vì U U không lương thiện nên động vật nhỏ đều không thích con?”
Trước kia bạn bè ở nhà trẻ đều nói như vậy.
Trong vườn có nuôi mấy con thỏ con, mấy đứa nhỏ thay phiên nhau chăm sóc, bạn nhỏ khác sờ sờ thỏ con, chúng nó đều không có chạy, nhưng U U vừa duỗi tay ra những con thỏ đó đều sợ hãi núp vào chiếc lồng sắt bên cạnh, điên cuồng muốn chạy trốn.
Có người bạn của bé nói là bé bắt nạt thỏ con, cho nên thỏ con mới sợ bé.
U U nghĩ đến đây, tâm tình liền tuột xuống thấp.
Cố Khải Châu cũng như vậy càng không thể giải thích vấn đề rõ ràng cho U U, liền nghe thấy thiếu niên nói:
“Không phải không thích em, là em quá lợi hại, cho nên chúng nó sợ em tổn thương chúng nó mà thôi.”
U U lần đầu nghe thấy còn có cách giải thích như vậy.
Cố Khải Châu cũng lần đầu nghe được, lại có người khen bé ngốc nhà bọn họ lợi hại!
“..

Em..


Lợi hại?”
U U cũng không dám tin tưởng chính mình.
“Đúng vậy.” Ung Trạch bình tĩnh trần thuật lại sự việc này: “Không phải ai cũng có thể bắt tay với chó ngao Tây Tạng của nhà người khác.”
“Thật, thật vậy ạ?” U U bị những lời này dỗ đến cả người lâng lâng: “Em không có lợi hại như vậy đâu.”
Hồi tưởng lúc mới đầu U U bị chó ngao gâu một tiếng đã sợ hãi tới mức điên cuồng ôm chặt người khác, khóe mắt Cố Diệu Diệu co giật.
Các người đúng là một người dám nói một người dám tin.
“..

Đừng đứng ở cửa nữa, vào đi, vào rồi nói..”
Tuy rằng U U thật sự tin rằng mình rất lợi hại nhưng Cố Khải Châu cũng không có ngốc.
Nghĩ cũng biết nếu hôm nay Ung Trạch không ở đó, đứa nhỏ này còn không đủ cho con chó lớn kia nhét kẽ răng nữa, lại nghe Cố Diệu Diệu nói là Ung Trạch đến tìm Miên Miên, Cố Khải Trạch càng muốn để cậu ngồi xuống nói chuyện tử tế.
Vừa vào cửa, Đinh Nghiêu ngồi trên sô pha đã thấy thiếu niên bị U U nắm lấy.
“Anh ơi, anh thật sự cảm thấy em rất lợi hại sao?”
“Thật mà.”
“Anh cảm thấy em lợi hại chỗ nào nha?”
“..

Em đặc biệt chạy trốn rất nhanh.”
“Hì hì cũng không có nhanh như vậy..”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.