Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 52: Đã Tiêm Vac-xin Phòng Bệnh Chó Dại​


Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 52: Đã Tiêm Vac-xin Phòng Bệnh Chó Dại​


Editor: Tan Tan
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
———————-
Nghiêm túc mà nói, ngoại trừ mấy fan cuồng đuổi tới tận nhà thì Đinh Nghiêu rất thân thiện với các fan bình thường.
Khúc Ly Ly xem như là đã thu hoạch được một chữ thô lỗ nhất của anh dành cho fan.
“Đinh Nghiêu ca ca..”
U U không biết Đinh Nghiêu viết cái gì, cho rằng anh vẫn ký tên cho Khúc Ly Ly.
Vì thế U U ngây ngốc nhìn Đinh Nghiêu:
“Có phải anh..

không thích em..”
Trong mắt trẻ con, hai mặt trắng đen đều vô cùng đơn giản.
Trong cảm nhận của U U, Khúc Ly Ly bắt nạt bé, Đinh Nghiêu ca ca không thể đối tốt với chị ta, nếu anh tốt với Khúc Ly Ly thì không thể tốt với bé.
Hiện tại anh còn ký tên cho Khúc Ly Ly, vậy có nghĩa là anh muốn làm bạn với chị ta.
Cái miệng nhỏ của U U mím lại, đôi mắt nhỏ ai oán mà khiển trách anh.
“Không phải.” Đinh Nghiêu ngồi xổm xuống giải thích: “Anh không có..”
U U lắc đầu, đắm chìm trong kịch bản bi thương Đinh Nghiêu ca ca phản bội mình.
Dù sao bây giờ U U đã không giống lúc trước, bị sắc đẹp của Đinh Nghiêu làm mờ đôi mắt.
Hiện tại bé cảm thấy người đẹp nhất chính là anh trai Ung Trạch bé gặp hôm trước!
“Đinh Nghiêu ca ca anh đi đi, U U sẽ không trách anh.”
Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, bộ dạng như đã nhìn thấu tất cả, kiểu “Anh đi đi, em không giữ được anh”.
Đinh Nghiêu: “…”

Đúng lúc anh muốn nhẫn nại giải thích với U U thì Cố Diệu Diệu đã luyện đàn xong từ ngoài cửa đi vào.
Bốn người đồng thời nhìn về phía cô.
Một tay cô xách theo đàn violon, một tay cầm cây vĩ*, rõ ràng là nhạc cụ vô cùng ưu nhã, nhưng không biết vì sao ở trong tay Cố Diệu Diệu lại giống như đang nắm một đại đao.
*là cây dùng để kéo đàn
“..

U U, vì sao lại khóc? Ai bắt nạt em?”
Thẩm Tịch Xuyên nghe giọng điệu này của cô, cảm giác có một cỗ lạnh lẽo từ lòng bàn chân hướng lên trên phát ra từ nội tâm.
Không ai biết rõ ràng hơn cậu, Cố Diệu Diệu người này đáng sợ như thế nào.
U U không phải đứa nhỏ mang thù, lúc nãy Thẩm Tịch Xuyên cũng giúp bé trả thù rồi, Đinh Nghiêu lại đánh lạc hướng bé, nên bé đã quên việc Khúc Ly Ly muốn ăn Miên Miên.
Vì vậy bé lắc đầu:
“Không có, chị Ly Ly không bắt nạt em.”
* * * Đương nhiên, tuy là bản thân bé không có ý định cáo trạng, nhưng đồng thời bé cũng không biết cách giấu giếm.
Khúc Ly Ly mới vừa bị idol tự tay viết tặng chữ “Cút”, thật lâu không phục hồi tinh thần, nghe được U U “cố ý” cáo trạng, càng giận sôi máu.
“Ai bắt nạt mày? Tao lười bắt nạt cái loại trẻ con thích mách lẻo như mày!”
“A, thì ra đây chính là chị Ly Ly sao?”
Giọng nói Cố Diệu Diệu vang lên.
Cô đương nhiên biết Khúc Ly Ly là ai.
Chẳng qua tình huống cô quen thuộc với tình huống hiện tại có chút không ăn khớp.
Nhưng ở một mức độ nào đó, cũng nằm trong dự kiến.
Khúc Ly Ly nhìn trên dưới quét một vòng, khinh miệt nói:
“Làm sao?”
Cố Diệu Diệu mỉm cười: “Chị Ly Ly thật đẹp mắt, thật hâm mộ làn da của chị.”
* * *?
U U nghe được đáng thương dẩu cao cái miệng nhỏ.
Chị cũng muốn bất hòa với bé..
Khúc Ly Ly cũng rất ngạc nhiên với Cố Diệu Diệu đột nhiên lấy lòng cô ta, nhưng cẩn thận nghĩ, Cố Diệu Diệu là con vợ trước của Cố Khải Châu, quan hệ tốt với Cố U U mới không bình thường.
Vì thế giọng điệu hơi buông lỏng một chút, nghĩ thầm rốt cuộc cũng có người bình thường.
“Cũng được thôi..”
Giọng điệu Cố Diệu Diệu chân thành: “Em rất hâm mộ, vì sao làn da của chị có thể dày như vậy.”
Khúc Ly Ly:.

Đệt?
Thẩm Tịch Xuyên nhẹ nhàng thở ra.
Đúng rồi, đây mới là Cố Diệu Diệu bình thường.
“U U, chị ta bắt nạt em thế nào?”
U U nhảy lên đáp: “Chị ta, chị ta muốn ăn Miên Miên!”
Cố Diệu Diệu: “Hệ tiêu hóa và miệng của chị bị đảo ngược lâu chưa? Đến nhà người khác mà miệng toàn phun ra cái quái gì thế?”
“Hả?”

Mắt Khúc Ly Ly trừng lớn nhìn đứa nhỏ 6 tuổi trước mặt, không hiểu từ đâu con nhỏ này biết nhiều từ ngữ như vậy.
Cô ta đã gặp học sinh tiểu học mồm miệng thô tục, nhưng học sinh tiểu học cùng lắm cũng chỉ mắng chửi người khác có vài câu, còn chưa gặp được người mắng chửi lại người khác gấp 100 lần như này.
“Mẹ tôi dạy đến nhà người khác phải có lễ phép, đồ nhà người ta thì đừng động vào, không được bắt nạt con nhà người ta, hiện tại tôi mới biết được, không phải ai cũng có mẹ dạy.”
Khúc Ly Ly tức đến điên rồi: “Mày dám mắng mẹ tao? Mày mới là đưa không có mẹ!”
Cố Diệu Diệu không sợ chút nào, thuận tiện ném đàn violon cho Thẩm Tịch Xuyên, che kín lỗ tai U U.
“Tôi không có mẹ, nhưng tôi có giáo dưỡng hơn chị, ít nhất tôi sẽ không ở bên ngoài bắt nạt người khác, đưa mẹ tới cửa cho người ta mắng, sau đó lại nhảy dựng lên giả làm đứa con có hiếu chỉ trích người khác.”
Khúc Ly Ly: “Mày! Mày! Mày!”
“Chị có gì muốn nói thì nói nhanh lên, tôi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại rồi, sẽ không sợ chị đâu.”
“…”
Khúc Ly Ly có vẻ bị chọc giận điên rồi.
Thẩm Tịch Xuyên và Đinh Nghiêu cũng sợ ngây người.
(Beta-er cũng sợ ngây người, không hổ idol toi)
U U bị bịt lỗ tai, không biết chị bé nói gì, dù sao thấy Khúc Ly Ly mặt đỏ lên, muốn la lối khóc lóc mắng thô tục, lại hình như ngại Đinh Nghiêu ở đây mà nhịn xuống.
Có điều cho dù Đinh Nghiêu không ở đây, cô ta cũng không thể nói được lời phản bác có logic nào ngoại trừ mấy câu chửi thề vô bổ.
Đinh Nghiêu nhỏ giọng hỏi: “..

Con bé vẫn luôn như vậy?”
Thẩm Tịch Xuyên gật đầu: “Vẫn luôn như vậy.”
Cô nhóc 6 tuổi mà đã có năng lực ngôn ngữ như vậy, đây chính là thiên tài đi.
* * * Bất quá thiên tài về phương diện này cũng không phải danh hiệu gì tốt để lấy đi khoe.
“Các con đang làm gì vậy?”
Úc Lan vừa trở về từ thẩm mỹ viện cắt ngang Cố Diệu Diệu đang điên cuồng oanh tạc.
Bà gỡ kính râm xuống, nhìn Khúc Ly Ly hơi nhíu mày.
“Mẹ cháu cũng tới?”
Có lẽ vì Cố Diệu Diệu công kích quá mạnh mẽ, những lời này đều làm Khúc Ly Ly cảm thấy mình bị mắng.
“Vừa mới qua Tết đã tới đây làm gì?”
Úc Lan lẩm bẩm một câu, lại quét mắt nhìn đầu tóc còn chưa khô của Khúc Ly Ly.

“Cháu..

Tuy rằng đến tuổi dậy thì cũng đừng buông thả, ra cửa vẫn nên chỉnh chu một chút.”
Khúc Ly Ly:.

Ai buông thả! Còn không phải bị con bà hắt nước à!
“Chị đã về rồi?” Trong phòng khách Úc Thanh nghe thấy tiếng mở cửa, trưng lên gương mặt tươi cười nghênh đón: “Vừa nãy em còn nói với anh rể sao sắp đến giờ ăn cơm mà chị còn chưa trở về..”
Úc Lan kỳ quái liếc nhìn bà ta một cái: “Đến giờ cơm mà cô còn không đi? Chờ ăn cơm?”
Tươi cười trên mặt Úc Thanh cứng đờ.
“Lan Lan chị nói gì vậy, ăn bữa cơm mà thôi, quả thực cũng đã lâu không gặp..”
“Không gặp là bởi vì không thiếu tiền.” Úc Lan đối với họ hàng nhà mình hiểu rất rõ, tới cửa tám chín phần là đòi tiền: “Gần đây nhà chị cũng không dư dả, cô trở về đi.”
Úc Thanh bị bà vạch trần làm trò cười trước mặt nhiều đứa trẻ như vậy, mặt mũi có chút khó chịu.
“Chị, sao chị lại nghĩ em như vậy..”
U U đã quen với quá trình đến thăm nhà của dì mình, nghe bà ta nói không phải vay tiền, U U vội trả lời:
“Con biết con biết! Con biết dì tới làm gì!”
Ánh mắt cô bé đơn thuần, khiến Úc Thanh rất yên tâm, vì thế bà ta ôn nhu nói:
“Vẫn là U U hiểu dì, biết dì là đến xem..”
U U ngây thơ hồn nhiên thay bà ta giải thích:
“Dì tới là để trả tiền!”
Úc Thanh: “…”
Còn không bằng cháu im miệng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.