Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 20: Bé Con Đi Xa
Cố gia tiêu tiền rất nhiều nên dù độ chú ý của quần chúng với chuyện này rất cao thì công ty PR vẫn liều mạng đè chủ đề nóng này xuống, cũng đã nhanh chóng soạn thư khởi tố.
Làm đối phương yên tĩnh lại một chút.
Có thể ép hot search, dùng pháp luật quản gièm pha nhưng khó có thể xoay chuyển được những bàn tán ác ý trên phố.
Sáng hôm sau công ty PR vẫn không thể đề ra một phương án làm Úc Lan và Cố Khải Châu vừa lòng.
Vì vậy bây giờ Úc Lan thấy mặt Cố Khải Châu là phiền, ăn sáng cũng chỉ tập trung ăn, không cho hắn một ánh mắt nào.
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên cũng cảm nhận được không khí vi diệu trên bàn ăn, không lên tiếng.
Chỉ có U U vừa dậy đã quên sạch phiền não là còn năng động, bé chóp chép ăn bánh gạo nếp dì Trương làm, còn vừa ăn vừa khen ngon.
Cái đầu dưa nhỏ không chứa được phiền não này cũng thật khiến người ta hâm mộ.
Nghĩ vậy, Cố Diệu Diệu ngước mắt, giao mắt với Thẩm Tịch Xuyên.
Sau khi U U đi ngủ tối qua, cô vốn tính đi WC rồi ngủ lại không ngờ vừa đi ra đã nghe Thẩm Tịch Xuyên gọi mình.
Cái tên nói nhiều này gọi cô vào phòng hắn cho cô xem một chương trình.
Vừa xem cô đã hiểu được ý hắn.
Đồng thời cũng xác định tên này thật sự không phải là một đứa trẻ đơn thuần.
Cố Diệu Diệu cảm thấy Thẩm Tịch Xuyên cũng phát hiện cô không phải, có điều cả hai đều ăn ý không hỏi nhiều.
U U vừa ăn xong bánh gạo nếp liền chạy tới sô pha xem hoạt hình nhưng tay vừa đưa ra đã thấy Cố Diệu Diệu cầm lấy điều khiển.
U U bắt được không khí có chút mờ mịt.
Trước giờ chị chưa từng cướp điều khiển với bé.
Dựa theo kế hoạch thương lượng với Thẩm Tịch Xuyên hôm qua, Cố Diệu Diệu đang mở kênh chương trình nào đó thì bỗng nghe thấy cô bé bên cạnh tủi thân nói:
“Chị hai, có phải chị không yêu em nữa, có phải em không còn là đứa em gái chị yêu nhất?”
???
“Em nói gì vậy?” Cố Diệu Diệu cảm thấy buồn cười, “Em nhìn lên đi, nhìn xem kia là ai?”
Chương trình đang phát là một chương trình dành cho bố con thần tượng, ông bố nghệ sĩ mang con đi khắp nơi du lịch, mùa đầu tiên rất được yêu thích.
Có một tập mời Đinh Nghiêu mười bốn tuổi làm khách quý, đưa các bạn nhỏ đi chơi.
“—A a a là Đinh Nghiêu ca ca của em!!”
Nàng fan nhỏ như cái radar, chưa gì đã quét được thân ảnh idol nhỏ của bé, bàn tay nhỏ cầm bánh gạo đầy dầu nhào tới trước TV.
Ánh mắt bé lấp lánh ánh sao.
Cố Diệu Diệu thấy đầu dưa nhỏ ngốc này đã cắn câu thì tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt:
“Ai da, đây không phải là Đinh Nghiêu ca ca U U thích nhất đó sao, anh ta đang đưa các bạn nhỏ đi chơi à? Nhìn vui ghê, thật, vui, nha—”
U U hâm mộ đến nhảy loạn cả lên:
“Em, em cũng muốn chơi với Đinh Nghiêu ca ca! Em cũng muốn!”
Hu hu hu bé không muốn làm nàng công chúa nhỏ, bé phải làm bạn nhỏ được chơi với Đinh Nghiêu ca ca!
Bên này U U nhảy nhót vui vẻ bao nhiêu thì Cố Khải Châu bên kia bi thảm bấy nhiêu.
Úc Lan đã hạ quyết tâm, nếu Cố Khải Châu không xử lý tốt chuyện này thì đừng tiếp tục chung sống nữa, cô có thể mặc kệ bản thân mình bị xỉ nhục nhưng không có khả năng để U U phải trưởng thành trong lời trách móc của người đời từ nhỏ.
Con cóc hai chân khó kiếm nhưng đàn ông hai chân chẳng lẽ không tìm được?
Bye bye thì cứ bye, tiểu thịt tươi* tiếp theo sẽ ngoan hơn nhiều!
(*chỉ những nam nghệ sĩ trẻ tuổi, có giá trị nhan sắc cao.)
Tất nhiên Cố Khải Châu cũng cảm nhận được nguy cơ cấp bách này nhưng loại việc này không phải chỉ cần gấp là giải quyết được.
Vì thế bên kia U U thì khóc thút thít vì idol ca ca, bên nọ thì Úc Lan đang cân nhắc ly hôn phân tài sản thế nào và nên đưa U U đi định cư ở quốc gia nào, chỉ mỗi Cố Khải Châu gấp gáp rối tung rối mù lên.
Đúng lúc này điện thoại của ông bỗng vang lên.
“……!Chu đạo?”.