Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 177: Chân Giả


Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 177: Chân Giả


Đương nhiên U U chưa ăn được miếng thứ hai đã bị Úc Lan cầm lấy phần kem còn lại, bà tức giận trừng bé: “Con cứ thèm đi! Lúc tiêu chảy thì đừng có gọi mẹ!”
Miếng kem to trong miệng U U lạnh đến mức bé phải dậm chân, nhưng bé vẫn cố trốn sau lưng Cố Hồng Quân để giữ được chút kem bé vất vả lắm mới ăn được này.

Cố Khải Châu nghe thấy tiếng đi tới, lúc biết được Cố Hồng Quân bảo vệ và trộm cho U U ăn kem thì vẻ mặt không thể tin nổi: “Ba? Ba trộm lấy kem cho U U?”
Khuôn mặt Cố Hồng Quân nghiêm nghị: “Ba lấy kem trong tủ lạnh nhà mình, sao có thể nói là trộm? Cháu gái ba muốn ăn kem chứ đâu phải vàng, vì sao lại không được?”
U U núp đằng sau nói chen vào: “Ông ơi, cháu không muốn ăn vàng nhưng cháu muốn ăn chocolate được bọc trong giấy gói ánh kim!”
Cố Khải Châu cuối cùng cũng hiểu thấu thế nào là cách biệt thế hệ, khi nhỏ ông muốn ăn hamburger thì sẽ bị mắng, vậy mà tới lượt U U, bé muốn ăn kem thì cha ông còn giúp bé trộm lấy.

Chỉ có thể nói, sinh ra không gặp thời.

Sắc trời đã sẩm tối, Cố Khải Châu lòng đầy buồn bã đưa một nhà năm người trở về.

Dì Trương sớm đã thấy tin tức cả nhà họ Cố làm hòa trên mạng nên đã trả hành lý được đóng gói của Cố Khải Châu theo lời Úc Lan về lại vị trí cũ.

Tâm trạng lúc này của Cố Khải Châu hoàn toàn khác biệt so với lúc rời đi.

Ông nhìn vợ mình thúc giục bọn nhỏ đi đánh răng rửa mặt rồi ngủ sớm, còn có ba đứa trẻ ríu rít ầm ĩ.

Trong nhà vô cùng náo nhiệt.


Tất cả đã trở về quỹ đạo cũ.

Sáng sớm hôm sau, Úc Lan đưa U U và Cố Diệu Diệu đi học, Cố Khải Châu đưa Thẩm Tịch Xuyên đến đại học Thanh Hoa một chuyến.

Sau khi Thẩm Tịch Xuyên đạt giải quán quân trong cuộc thi khoa học kỹ thuật cấp tỉnh lần trước, Cố Khải Châu đã dùng danh thiếp mà Thẩm Tịch Xuyên cầm về liên hệ với giáo sư khoa Vật lý Lâm Khắc Bỉnh ở đại học Thanh Hoa.

Tiếp đến lại thông qua giáo sư Lâm Khắc Bỉnh mà quen được một trong những người giỏi nhất ở lĩnh vực kỹ thuật cơ khí – Từ giáo sư.

“Hai người đến rồi.


Giáo sư hơn 70 tuổi có đầu tóc hoa râm, quần áo mộc mạc, mới vừa kết thúc một tiết học thì thấy Thẩm Tịch Xuyên tới, ý cười của ông ấy càng thêm rõ nét: “Nhà máy được liên hệ đã làm xong thành phẩm rồi, mấy đàn anh của con đã giúp con làm thí nghiệm trọng lực, xem từ số liệu thì quả thật nó đã thành công, nhưng mà số liệu của thí nghiệm mang bộ phận này trong thực tế vẫn cần con tự hoàn thành, hẳn là không thành vấn đề đi?”
Thẩm Tịch Xuyên gật đầu đồng ý: “Giáo sư yên tâm, không có vấn đề gì ạ.


“Được, vậy cứ như lúc trước chúng ta đã thương lượng, con cũng không nên vội vàng, ở tuổi này mà được như vậy đã rất không dễ, chương trình của con chip vẫn cần cải thiện thêm, chúng ta sẽ cập nhật phiên bản này đến phiên bản khác, công ty y tế bên kia cũng rất hứng thú với hạng mục này của con! “
Giáo sư và Thẩm Tịch Xuyên trò chuyện với nhau rất vui vẻ, sau khi đưa cho Cố Khải Châu một ly nước thì gạt ông sang một bên.

Cái gì mà thí nghiệm trọng lực, chương trình con chip, một câu Cố Khải Châu cũng nghe không hiểu.

Nhưng mà chuyện công ty y tế cảm thấy hứng thú với điều này thì Cố Khải Châu hiểu rõ.

“Có phải có nghĩa là công ty kia muốn đầu tư cho nghiên cứu của con không?”
Thẩm Tịch Xuyên: “Đúng là ý này ạ, nhưng mà con cần suy nghĩ một chút.


Cố Khải Châu có chút bất ngờ.

Bởi vì cái công ty y tế mà giáo sư đề cập đến kia là một công ty ai cũng biết tên, hiển nhiên không phải một công ty nhỏ vô danh nào.

“Do có rất nhiều công ty y tế liên hệ cho con nên con cần phải cẩn thận lựa chọn.

” Thẩm Tịch Xuyên mở hộp đựng chân giả ra, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Cố Khải Châu:?
Lúc ông thành lập công ty giải trí vào năm trước, muốn kéo đầu tư còn phải đi uống rượu lấy lòng ban ơn khắp nơi, vì sao đến chỗ Thẩm Tịch Xuyên thì lợi hại hơn cả mình, kim chủ ba ba vội vàng kéo đến đầu tư?

“Đúng rồi, lần trước ta đã muốn hỏi con, sau này ta mới nghe nói vật liệu chế tạo cánh tay robot con dùng tham gia lần trước không hề rẻ, con kiếm nhiều tiền như vậy ở đâu?”
Cố Khải Châu tuy chưa từng cắt xén tiền tiêu vặt của Thẩm Tịch Xuyên nhưng số tiền kia so với phí nghiên cứu phát minh cánh tay robot kia hoàn toàn là một trời một vực.

Một trong hai sinh viên trong phòng thí nghiệm giúp Thẩm Tịch Xuyên đeo chân giả, người còn lại dùng máy tính thử vận hành chương trình cảm biến trọng lực, thuận miệng đáp: “Cái này đơn giản thôi ạ, nghĩ chút đã biết là tài trợ của các thành viên tham gia thi đấu với Tịch Xuyên, đúng không Tịch Xuyên?”
??
Thẩm Tịch Xuyên ý vị thâm trường nói: “Trên thế giới này không thiếu nhất là những kẻ giàu có nguyện ý bỏ tiền ra để đạt giải quán quân cuộc thi khoa học kỹ thuật cấp tỉnh ạ.


Cố Khải Châu cứ cảm thấy ở trong nháy mắt, ông thấy sau lưng đứa nhỏ này có đôi cánh giang rộng ra.

Là đôi cánh nhỏ của ác ma.

Lắp đặt chân giả cũng không phức tạp, vật liệu chế tạo chân giả mà Thẩm Tịch Xuyên dùng đều là những vật liệu tiên tiến được đặt làm riêng với số tiền lớn, giảm thiểu sự mài mòn của phần bị cụt còn lại đến mức thấp nhất.

Mà để có thể nâng cao khả năng di chuyển thuận tiện dễ dàng đến mức tối đa, Thẩm Tịch Xuyên đã dùng thời gian rảnh sau giờ học để viết độc lập một chương trình mô phỏng trọng lực hoàn toàn mới.

Cậu đã tự viết chương trình này trong một năm, vốn theo tiến độ bình thường thì còn cần một năm nữa mới hoàn thành, nhưng nhờ có sự hỗ trợ của giáo sư và mấy đàn anh tài năng, chương trình đã hoàn thiện trong vài tháng gần đây.

Sau đó họ giúp cậu liên hệ với nhà máy chế tạo, lúc này mới có được bộ chân giả hỗ trợ ngoài xương hoàn hảo hơn bất kỳ loại chân giả nào hiện có trên thị trường.

Cố Khải Châu thả ống quần của Thẩm Tịch Xuyên xuống, rồi giúp cậu mang giày vào, ông nhìn hai chân trông thoáng qua không khác gì đôi chân bình thường thì trong lòng có chút kích động không thể che giấu.

“Chúng ta đứng lên! thử xem?”
Thẩm Tịch Xuyên vịnh vào tay Cố Khải Châu, chậm rãi đứng lên từ xe lăn, sau đó bước ra nửa bước nho nhỏ.

Tiếp đến là một bước.


Chân trái, chân phải, rồi lại chân trái, lúc đầu còn chưa quá thích ứng, nhưng sau khi đi thêm vài bước, Thẩm Tịch Xuyên dần dần thuần thục hơn, cậu buông lỏng tay Cố Khải Châu ra.

Chương trình cậu viết nay đã hóa thành từng bước chân trầm ổn hữu lực của bản thân.

Cậu đã có thể đi được.

“Tịch Xuyên! ” Hốc mắt Cố Khải Châu bất giác đỏ lên: “Hiện tại con không khác gì chúng ta cả, con đã thành công rồi.


Không phải đời trước Thẩm Tịch Xuyên không dùng chân giả.

Nhưng những cái đó đều cứng ngắc như sắt, tuyệt đối sẽ không thay đổi trọng tâm theo từng hành động của cậu, bắt chước động tác giống người thường hết mức có thể như này.

Cảm giác đi lại giống người bình thường thế này, đã lâu lắm rồi, cậu chưa được trải nghiệm.

Đàn anh trong phòng thí nghiệm thấy vậy cũng rất vui mừng, hài lòng vô cùng, Thẩm Tịch Xuyên còn nhỏ tuổi như thế đã có thể thiết kế ra sản phẩm tiên tiến như vậy, hoàn toàn xứng đáng với cái danh thiên tài.

Mặc dù còn cần cải thiện thêm, nhưng trước khi rời đi, anh ta vẫn nhiệt tình thật lòng nắm tay Cố Khải Châu nói: “Con trai của chú thật sự là một thiên tài, để bồi dưỡng ra đứa trẻ tài giỏi như vậy, hẳn là chú cũng có thành tựu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học đi? Chú là nhà Vật lý? Hay Vật liệu học? Hay là Kỹ thuật Cơ khí giống bọn cháu! “.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.