Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 17: Chữ Sợ In Hoa
Edit by Thiên Bách Nguyệt
——————-
“Cô, cô cái người này sao có thể nói chuyện như thế!”
“Tôi cứ nói chuyện như vậy đó, thích thì nghe, không thích thì đi chỗ khác.”
Đối phương bị bộ dạng kiêu ngạo lạnh nhạt này của Úc Lan làm tức chết, cô giáo biết rõ đầu đuôi sự việc, biết là do đám nhỏ này chế giễu anh hai khuyết tật của người ta trước nên mới bị mắng vì thế muốn giảng hòa:
“Quên chuyện này đi, mỗi người đều lui một bước, đừng dọa đứa nhỏ…”
“Cô giáo, cô nhìn đi, cô nhìn thái độ này đi, làm sao mà nói chuyện với cô ta? Thật sự cho mình là ngôi sao là không nói đạo lý à? Mấy tin đồn trên mạng đó xem ra cũng không hoàn toàn là giả…”
Úc Lan vốn chỉ thờ ơ mặc kệ, khi nghe đến đó biểu cảm mới có chút thay đổi.
“Cô có ý gì?”
Người phụ nữ kia thấy mình bắt đúng nhược điểm liền châm chọc nói:
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, nếu trong lòng không có quỷ thì cô nóng nảy cái gì?”
Úc Lan đã không còn tiếp xúc nhiều với người ngoài nên cũng ít nghe mấy lời nói quái gở giả tạo này.
U U nhận ra cảm xúc mẹ bé không ổn, đến sát ôm chặt chân mẹ.
Bà xoa đầu U U trấn an bé.
“Chị này, chị rảnh quan tâm tin đồn nhà người khác còn nhà mình thì mặc kệ à?”
Ả phụ nữ kia biến sắc:
“Cô nói tầm bậy gì đó!”
“Đừng nóng giận nha, tôi nhìn khuôn mặt vừa đi loại bỏ vết nhăn này của chị không tệ đó, đừng tức giận, lại có nếp nhăn sẽ lỗ vốn đấy, có điều chị này, sau này chị nên uống ít axit hyaluronic* thôi, mặt căng thành cái bánh bao rồi kìa, đừng dọa sợ con gái nhà tôi chứ.”
(*là loại đường hữu cơ có khối lượng siêu lớn, giữ nước siêu việt, tập trung ở nhiều tế bào, chủ yếu ở lớp trung bì da, là dinh dưỡng cho các sợi collagen giúp da đàn hồi, hạn chết vết nhăn.
Tìm hiểu thêm: https://thefaceshop.com.vn/blogs/cach-cham-soc-da/hyaluronic-acid-la-gi-tac-dung-cua-hyaluronic-acid)
Nói xong Úc Lan liền dắt tay U U xoay người đi khỏi, một ánh mắt cũng khinh thường bố thí cho ả.
Người phụ nữ đằng sau bị chọc giận đến mức nổi trận lôi đình, cô giáo phải liều mạng ngăn lại ả mới không đuổi theo phản công.
“Được, được lắm…!Úc Lan đúng không…”
Ả đẩy cô giáo ra, đứng tại chỗ thở phì phì.
Biết ngay Úc Lan không phải người tốt lành gì, cũng may mình đã có chuẩn bị đường lui.
“…Kiêu ngạo như vậy thì cô cứ chờ thân bại danh liệt đi!”
Ả siết chặt bút ghi âm trong túi, ánh mắt lạnh lẽo.
——
“……!Chúng ta không đi đón chị ạ?”
“Chị con đã về sớm để học đàn violin rồi.”
Hai người đi ra ngoài cổng lớn của nhà trẻ, chớp mắt cây dù đã bị mưa xối ướt.
“Vậy còn anh hai thì sao ạ?” U U dựa vào vai Úc Lan hỏi.
Lúc này Úc Lan mới nhớ còn có người này.
Mưa quá lớn, cô* cầm dù, còn mang theo một cục bột U U, thật sự không thể đi đón Thẩm Tịch Xuyên ngồi xe lăn.
(*Như đã giải thích, ngôi xưng của người dẫn và suy nghĩ nhân vật sẽ khác nhau.
Mong các bạn đọc truyện ở trang chính chủ là Wattpad thiennguyetbach hoặc lên google search tên truyện + dembuon nếu không truy cập wattpad được.
Bất cứ trang wep nào khác 2 trang này đều là reup trái phép)
Hơn nữa hiện tại cô đang giận chó đánh mèo Cố Khải Châu, người gián tiếp khiến cô mang cái danh tiểu tam nên càng không muốn đi đón con chồng trước mà hắn mang về.
(*ám chỉ gánh nặng, cục nợ)
“…Xí nữa mẹ gọi cho chú Ngô tới đón.”
U U nhìn nhìn mưa to xung quanh.
Thời gian này đã qua giờ tan học ở trường tiểu học, chỉ còn vài ba học sinh đi ra từ cổng trường.
“Anh hai còn ở trường.” U U giật giật áo mẹ, “Anh sẽ sợ.”
Úc Lan nghĩ tới Thẩm Tịch Xuyên lúc nào cũng trông bí ẩn.
Không hiểu sao mà trong nhà bọn họ, ngoài U U thì hai đứa kia, một đứa so với đứa còn lại càng trưởng thành hơn, hầu như không để người khác phải bận tâm.
Úc Lan liền đáp:
“Cậu ta là anh trai, sẽ không sợ.”
Bầu trời tối đen, sân trường vắng vẻ có chút hiu quạnh*.
(*Vắng lặng và trống trải, gây cảm giác buồn, cô đơn.)
U U cầm chiếc dù hồng nho nhỏ, bé thấy Úc Lan muốn lên xe thì gấp đến độ dậm chân.
“Mẹ ơi, trời gần tối rồi ạ!”
Tình đồng cảm của trẻ con rất lớn, U U tưởng tượng đến việc một mình bé ở trường không có ai tới đón, chắc chắn sẽ khóc lớn, vì thế bé không đợi Úc Lan, dùng đôi chân ngắn tự mình chạy đến trường tiểu học.
Úc Lan sợ hãi:
“U U ——”
U U không sợ vũng nước mưa bắn lên ướt váy, chạy ngày càng xa Úc Lan mang giày cao gót.
Bé giơ dù chạy thật nhanh, nhưng chạy được một lúc bé mới nhớ—
Hình như bé không biết lớp học của anh hai ở đâu.
Có điều rất nhanh bé đã thấy bóng dáng Thẩm Tịch Xuyên ở sân thể dục trống trải.
Trong mưa, vài đứa trẻ vây quanh xe lăn, có vẻ là đang nói gì đó với Thẩm Tịch Xuyên.
Giây tiếp theo, xe lăn bị đám nhóc hợp sức đẩy ngã, cậu vốn không có dù lại ngã vào trong vũng nước, đồng phục quần xanh áo trắng dính nước bẩn, khuôn mặt trắng nõn có nhút nhếch nhác.
“Anh hai!”
Tiếng mưa rơi che lấp đi âm thanh sợ hãi của U U.
Đồng thời U U cũng không nghe rõ Thẩm Tịch Xuyên và đám người xung quanh đang nói gì.
“Bọn mày là đồ ngu à?”
Tương phản với bộ dạng thảm hại là âm thanh bình tĩnh cứng rắn.
“Mặc kệ bọn mày muốn làm gì nhưng với camera ở sân thể dục, từng hành động đó sẽ được quay thật rõ nét.”
Hai ba thằng nhóc nghe vậy sợ đến đơ người, lập tức hạ thấp dù trong tay, cố gắng che đi khuôn mặt.
“…Nó có ý gì?”
“Hắn nói là có camera quay chúng ta.”
“Ối! Vậy chẳng phải giáo viên sẽ thấy được à!?”
Thẩm Tịch Xuyên thấy đám nhóc xấu xa bị xao động, tiếp tục lừa họ:
“Còn cái đồng hồ bị bọn mày làm hư lúc trước, bọn mày có biết không, giá của nó đủ để thưa kiện.”
“…Thưa kiện là gì?”
“Tao biết, tao biết là gì! Là cảnh sát sẽ can thiệp vào!”
“…!!!”
Rõ ràng là Thẩm Tịch Xuyên bị mưa xối ướt, lại ngồi trong nước bẩn không đứng lên được, vậy mà bình tĩnh hơn đám nhóc bên cạnh nhiều.
Nếu cậu gặp phải bọn con trai lớp 5, 6 – cái độ tuổi không sợ trời sợ đất, e là không dễ đối phó.
Có điều lừa mấy thằng trẻ trâu lớp 2 lớp 3 này, dễ như trở bàn tay.
“Nếu tao cầm camera đi báo án, toàn bộ bọn mày đều sẽ bị bắt vào Trung tâm Cải tạo Thiếu niên vài ngày, sau này được thả sẽ luôn bị mọi người chỉ trỏ, nói bọn mày là lũ từng vào Trung tâm Cải tạo Thiếu niên.”
Khuôn mặt lũ nhóc trắng bệch.
“Không, đừng nói cho giáo viên và cảnh sát!”
“Bọn, bọn tao chỉ muốn đùa mày một tí thôi, còn cái đồng hồ kia là, là bị học sinh lớp mày làm hư!”
“Không liên quan gì tới bọn tao hết, mày, mày không thể bắt bọn tao đền!”
Ngay lúc bọn họ do dự có nên xin lỗi, xin cậu ta đừng báo cảnh sát bắt bọn họ không thì bỗng nhiên một cục bông tròn không biết ở đâu nhào ra.
“—Không được bắt nạt anh hai của U U!”
Cô bé nhỏ cầm chiếc dù hồng nhỏ nhắn, bé mặc một chiếc váy vàng nhạt tươi mới, như bông hoa nhỏ đong đưa trong gió xuân.
Dưới trời mưa âm u, chỉ có bé là màu sắc tràn đầy sức sống.
Cậu không thể tin nổi Cố U U sẽ xuất hiện ở nơi này.
Thân ảnh nho nhỏ chắn trước cậu, nghiêng chiếc dù nhỏ nhắn che cho cậu.
Lời nói ra lại cứng rắn đến không ngờ.
“Không được đánh nhau!”
“Ba ba nói, bạn bè với nhau phải chung sống hòa bình, không được bắt nạt bạn học!”
Tiếng mưa rơi tí tách.
Ba tên nhóc đối diện không nhúc nhích, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô bé.
Thẩm Tịch Xuyên rất muốn khen bé hăng hái làm việc nghĩa, nhưng nhìn ở góc độ của cậu—
Bắp chân con nhóc đang run cầm cập.
Hơn nữa, sau khi bé quát ba tên đối diện thì nhìn Thẩm Tịch Xuyên ngồi dưới đất xin giúp đỡ.
Đôi mắt to tròn ngập nước như muốn nói “Anh hai ơi, em sợ.”
Đúng vậy.
Tuy hành động rất dũng cảm.
Nhưng cả người bé đầy chữ sợ in hoa.
20/7/2021
– ——————–