Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 158: Một Mũi Tên Trúng Hai Đích
Chử Nghiên cảm thấy khá nghi ngờ với những lời trước đây ba mẹ nhận xét về U U.
Quan sát thế nào cô cũng không hề nghĩ rằng U U đang giả ngu giả ngơ.
Cô nhóc này là ngốc thật sự.
Khán giả xem đến đoạn này cũng cười như điên:
【 Ha ha ha ha ha ha lời thoại của hội chứng tuổi teen này là sao vậy, ha ha ha đáng yêu chết đi được! 】
【 Tôi còn tưởng U U đang lẩm bẩm học thuộc gì, hóa ra là thần chú 2333*】
(*Nghĩa là Ha ha ha)
【 Ngày mới, một hành động ngu ngốc mới, tôi sớm muộn gì cũng bị U U chọc cười đến chết mất hahaha】
【 Sáng sớm mà U U đã lo học thần chú rồi, nếu mà ở Hogwart thì chắc chắn sẽ trở thành học sinh ưu tú nhà Gryffindor! 】
【 Chăm chỉ mà là Gryffindor à? Bạn nói vậy là nhà Hufflepuff của chúng tôi không vui chút nào đâu nha.
】
【 Mọi người đừng cãi nhau nữa, quan trọng là đừng để U U bị lộ trước mặt các Muggles! Để tôi đọc thần chú lãng quên! 】
【 Hahahaha đến thần chú U U còn không biết thì ôn làm gì chứ.】
U U không hề biết mình đang bị mọi người chế nhạo.
“Chị Nghiên Nghiên nếu không tin thì kiểm tra em thử đi! Em nhớ hết rồi đó!”
U U nhét điện thoại di động vào trong tay của Chử Nghiên, mặt tràn đầy tự tin đợi chờ Chử Nghiên kiểm tra, trong mắt còn hiện lên vẻ đắc ý, làm người ta khó có thể chối từ.
Chử Nghiên chỉ xem qua mấy bộ Harry Potter, không nhớ lắm mà hỏi: “Bùa hộ mệnh?”
“Expecto Patronum!”
“Búa choáng?”
“Stupefy!”
“Bùa giải giới?”
“Expelliarmus!”
Sau khi U U đọc lưu loát các câu thần chú mà cô hỏi, Chử Nghiên cảm giác mình thoáng thấy cái đuôi nhỏ của U U vẫy vẫy.
Cố Diệu Diệu đang đứng bên cạnh lau miệng, không thèm quan tâm bé con đang sốt ruột chờ mình khen, bình tĩnh nói: “Này thì có gì? Chị biết một cái lợi hại hơn nhiều.”
Nói xong, Cố Diệu Diệu liền cầm lấy một cây đũa, chỉ vào U U hô: “Avada Kedavra (Avada lấy mạng)!”
Không thể tin được!
Chị ấy cũng là một Potterhead!
U U kinh ngạc đến nỗi đứng lên, nhịn không được mà lên án: “Chị à, sao chị lại dùng Lời nguyền giết chóc! Em không phải là em gái yêu quý của chị sao!?”
Mặt Cố Diệu Diệu không đổi sắc: “Em ở nhà nào? Là nhà Slytherin thì chị thả em đi.”
U U:?
Thẩm Tịch Xuyên: “Nhà Slytherin vẫn kiêu căng ngạo mạn như vậy, không bằng một góc nhà Ravenclaw điềm tĩnh và thông minh của anh.”
U U:???
Cố Diệu Diệu: “Anh mà là Ravenclaw? Anh còn Slytherin hơn cả người thuộc nhà Slytherin đấy!”
Trận chiến giữa hai nhà Slytherin và Ravenclaw đang ở mức cao trào, U U vừa nhảy lên vừa giơ tay: “Nhà Gryffindor của em là tuyệt nhất! Em thích nhà này nhất!!”
Thẩm Tịch Xuyên: “Tốt chỗ nào?”
Cố Diệu Diệu: “Nhà của em chỉ là con sư tử vô dụng!”
U U: “…”
Khán giả cũng không thể ngờ là Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên lạnh lùng và trầm tĩnh lại sẵn lòng ngồi đôi co với U U, nhưng họ đều thấy chuyện này thật thú vị.
Chử Nghiên ngơ ngác nhìn ba đứa nhỏ trước mặt mình đang hào hứng tranh cãi, bênh vực nhà của mình.
Trước khi đến đây, ở nhà cô đã xem qua hai tập phát sóng của nhà họ Cố, cô đã thầm nghĩ Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên là những thiên tài nên nói chuyện sẽ chững chạc, không có chút gì giống như đứa trẻ mới lớn.
Không biết hôm nay thế nào mà khán giả bất ngờ được chứng kiến cảnh tượng này?
Ba người ríu rít tranh luận, cuối cùng đứa trẻ nhà có linh vật Sư tử không chịu nổi sự công kích, liền chạy đi tìm sự trợ giúp từ bên ngoài.
“Chị Nghiên Nghiên, chị thuộc nhà nào vậy? Chị chắc chắn cũng chọn nhà Gryffindor đúng không?”
Chử Nghiên còn chưa kịp mở miệng thì Cố Diệu Diệu đã chen ngang: “Chị ấy vừa nhìn đã biết là học sinh chăm ngoan, thành thật.”
Học sinh Chử Nghiên chăm ngoan, trung thực:?
Cuối cùng cả bốn đứa trẻ không tranh giành nhà nào là nhà quyền lực nhất học viện pháp thuật Hogwarts, vì đã gần đến giờ ăn sáng rồi nên trưởng nhóm đến giục họ lên xe buýt tham quan rồi đến công viên.
Các bạn nhỏ đều rất quan tâm đến chủ đề Harry Potter, vì vậy xe du lịch đã chạy thẳng đến đó.
Đi qua cánh cổng xây bằng gạch, hiện ra trước mắt mọi người là toàn vẹn Hẻm Xéo, có rất nhiều cửa hàng không quá lớn đặt ở mặt tiền, U U liếc mắt một cái đã thấy cửa hàng đũa phép Ollivander.
“Mua đũa phép! Đũa phép!”
U U phấn khích kéo lấy tay áo Khải Châu, hưng phấn nói: “Con đã nói có thế giới phép thuật mà! Chắc chắn có mà!!”
Chử Nghiên yên lặng đứng nhìn U U không chút e dè mà kéo tay áo của Cố Khải Châu làm nũng.
Nếu là Chử Phong, cho dù có máy quay đặt trước, ông ấy nhất định sẽ nói…!Trên thế giới này làm gì có phép thuật.
“Chà, thực sự có một thế giới phép thuật nhỉ.”
Cố Khải Châu bất đắc dĩ phụ họa theo bé.
Chử Nghiên chớp chớp mắt, không thể tin được.
Chú Cố nói dối, trên thế giới này làm gì mà có phép thuật chứ?
Hẻm Xéo này, thế giới phép thuật này, tất cả đều là giả hết.
Tại sao chú ấy lại nói vậy chứ?
“Lát nữa chúng ta sẽ đến học viện Hogwarts sao ba?” U U mong chờ nhìn Cố Khải Châu: “Mũ Phân Loại sẽ đưa con vào nhà Gryffindor chứ? Nếu con gặp được các giáo sư thì con sẽ hỏi họ sao không có cú đưa thư đến cho con.”
Úc Lan cảm thấy U U ngốc hết thuốc chữa: “Chắc là do con ham ăn, các giáo sư sợ con ăn mất luôn con cú họ đưa đến.”
U U lập tức phản bác: “Con không có ham ăn! Nếu được đến học viện Hogwarts thì con sẽ ăn ít lại chút!”
Chử Nghiên ngơ ngẩn nhìn một lúc, mím môi, cẩn thận chạy đến bên cạnh Diêm Hoài Nguyệt, vươn tay nắm lấy tay bà.
“Nghiên Nghiên sao con lại về đây rồi.”
Trong mắt Chử Phong có chút không vui, nhưng ông giấu rất kỹ, người xem không nhìn ra được ông bất mãn chỗ nào, chỉ cho rằng ông ta không vui vì Chử Nghiên không hòa đồng lắm.
“Đến chơi với em U U đi, trẻ con thì nên chơi cùng với trẻ con, con không thể cứ bám lấy mẹ hoài vậy được, mau đến đó đi.”
Chử Phong vươn tay nắm lấy tay Chử Nghiêng, đẩy cô đến chỗ của U U.
Chử Nghiên tay vẫn giữ chặt lấy tay của mẹ, không chút buông lỏng, cô ngây người người nhìn thấy vẻ mặt mang chút uy hiếp của Chử Phong.
Cô bỏ tay ra, lau đi chút nước mắt.
Đôi mắt nho nhỏ và xinh đẹp, tựa như viên pha lê trong suốt, lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhưng dù có đẹp mấy cũng không thấy chút sinh khí nào.
“U U.” Cô nhỏ giọng gọi, nhẹ nhàng kéo U U đang nói chuyện với Cố Khải Châu: “Chúng ta đi mua đũa phép đi.”
“Vâng ạ.”
U U không chút chần chờ, nhanh chóng nắm lấy tay của Chử Nghiên.
Bàn tay nhỏ mềm mại nhưng nắm vào lại cảm nhận được một sự ấm áp tràn đầy.
Hình như chỉ cần nắm lấy đôi tay này, bé đã truyền cho cô một luồng dũng khí vững vàng, giúp trái tim đang bồn chồn của cô nhẹ nhàng lắng lại, yên tĩnh.
“Đi mua đũa phép thôi!”
U U nắm tay Chử Nghiên, dắt cô đến cửa tiệm mà Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đang xem.
Cửa hàng bán đũa phép Ollivander là một nơi tham quan rất nổi tiếng, xuyên qua con đường hai bên đều chất đầy những hộp đũa phép là một hàng dài người xếp hàng để chờ đến lượt chọn.
“Ông Ollivander không có ở đây ạ?” U U nhìn thấy ông chủ liền hỏi: “Ông ấy xin nghỉ sao ạ?”
Ollivander là do nhân viên đóng giả, đương nhiên khác so với ông Ollivander trong phim.
“Đúng vậy, ông ấy xin nghỉ.”
Để bảo vệ sự hồn nhiên của trẻ nhỏ, nhân viên đành nói vậy.
Anh ấy chọn U U là người được tham gia nghi thức đũa phép nhận chủ, đầu tiên là đưa ra một cây không phù hợp, rồi nói U U gõ vào chuông của cửa tiệm, kết quả toàn bộ chuông đều vang lên.
Tiếp theo là đến một cây khác, U U vừa vẫy tay cái thì toàn bộ hoa đều héo úa.
Cuối cùng U U cũng chọn ra được một chiếc đũa phù hợp, lúc bé nắm chặt lấy đũa phép thì có ánh sáng phát ra từ trên đầu, gió chợt nổi lên.
“Em thật sự có phép thuật nè!”
U U cực kỳ phấn khích mà quay đầu nói với mọi người.
Vấn đề duy nhất là hình như U U đang cho rằng mọi thứ đều là thật.
Điểm mấu chốt là đũa thần bán ở đây đều có gắn cảm ứng.
Xô nước, lá cờ và rương trong tủ kính đều có cảm ứng với cây đũa này, chỉ cần vung tay lên là sẽ có hiệu ứng xuất hiện, khiến nó trông như phép thuật.
Sau cảnh này, U U đã thành công bị lừa.
Bây giờ bé thật sự tin chắc chắn mình có phép thuật không chút nghi ngờ, thậm chí bé còn không dám nói ra mấy câu thần chú mình đã học thuộc vì sợ vô tình sử dụng nó.
“Bắt đầu từ hôm nay, em chính là phù thủy nhà Gryffindor!!”
U U vô cùng kiêu ngạo trong chiếc áo choàng phù thủy mang phù hiệu nhà Gryffindor mà bé vừa mua.
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên cũng khoác lên mình bộ áo choàng mang phù hiệu nhà Slytherin và Ravenclaw, ba đứa trẻ xinh xắn đứng cạnh nhau trông như phù thủy mới của Hogwarts chi nhánh Trung Quốc.
“Chị Nghiên Nghiên, sao chị không mua đũa phép?” U U cũng tìm cho cô một bộ áo choàng của nhà Hufflepuff: “Hai anh chị của em đều mua hết rồi!”
Ý chỉ hai con người lạnh lùng cũng bị dụ mua rồi thì sao cô lại không mua chứ?
Chử Nghiên cúi đầu nhìn áo choàng ở trên người mình, nhỏ giọng nói: “Bởi vì không có phép thuật.”
U U trừng lớn mắt: “Sao có thể! Vừa nãy em mới vung đũa phép, nước trong xô đổ ra mà!”
Chử Nghiên nhỏ giọng giải thích: “Là bởi vì cảm biến hồng ngoại, đũa phép của em…”
Lời còn chưa nói xong thì Chử Nghiên đã bị Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên bịt kín miệng lại.
Thẩm Tịch Xuyên: “Không phải em muốn uống bia bơ sao? Kiểm tra bản đồ xem thử mua ở đâu?”
U U ngẩn người, ngoan ngoãn đi tìm Cố Khải Châu hỏi.
Hai người lúc này mới buông Chử Nghiên ra.
“Shh…” Cố Diệu Diệu nghiêm túc nói: “Nếu chị giải thích cho con bé hiểu thì thế giới quan của em ấy sẽ sụp đổ mất.”
Vẻ mặt Thẩm Tịch Xuyên cũng nghiêm túc nói: “Đến lúc đó em ấy khóc òa lên thì chúng ta cũng không chơi đùa vui vẻ được gì đâu.”
【Ha ha ha ha ha ha hai anh chị cố gắng giữ trí tưởng tượng của cô em quả thật không dễ dàng gì nhỉ.】
【Không phải giữ trẻ mà là giữ cho bọn họ một chuyến đi vui vẻ và thoải mái đúng hơn chứ kkk】
【Quả nhiên là chỉ có mình U U mới tin rằng phép thuật có thật ha ha ha ha ngốc nghếch đến đáng yêu quá đi】
Chử Nghiên thấy hai người nghiêm túc như thế, ngơ ngác gật gật đầu.
Anh chị của U U đối xử với bé thật tốt.
Thật tốt.
Thì ra vẫn có người được nhiều người yêu thương và bảo vệ.
“Em mua được rồi! Bia bơ nè!”
Chử Nghiên nhìn cái ly được đưa đến trước mặt mình, cô xua xua tay: “Chị không uống được.”
“Đây không phải là đồ uống có cồn đâu.”
U U vừa giải thích vừa chia đồ uống mà Cố Khải Châu vừa mua cho Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên.
“Mặc dù cái này được gọi là bia bơ, nhưng không phải bia bơ đâu, chỉ là loại đồ uống có sữa và soda mà thôi.”
U U cũng uống thử một ngụm cho cô xem, trên môi bé còn dính một chút sữa ở bên mép: “Ngon quá!”
Chử Nghiên tò mò liếc mắt nhìn, quả nhiên rất ngon.
Nhưng…
“Sữa cũng không tốt.” Chử Nghiên rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Chị rất dễ tăng cân, nên không thể ăn đồ bên ngoài được.”
U U chớp mắt bất ngờ: “Nhưng chị rất gầy! Chân chị còn thon hơn ngón tay của em luôn ấy!”
Thật ra, lúc Chử Nghiên bằng tuổi U U, cô ấy còn béo hơn bé nhiều.
U U chỉ là đứa trẻ béo, còn cô là siêu béo.
Nghĩ đến đây, cô lắc đầu: “Hơn nữa, ba mẹ nói nếu muốn nhảy đẹp thì phải gầy đi, uống cái này thì ngày mai chị không được ăn.”
U U nghĩ thế nào cũng không ngờ đến là có bậc cha mẹ không cho con ăn cơm.
Bé thường hay ăn đồ ăn vặt nên lúc ăn cơm thỉnh thoảng chừa lại chén cơm, những lúc như thế thì Úc Lan sẽ đuổi theo bắt ép U U ăn hết cho bằng được, làm bé sau này không dám ăn quá nhiều đồ ăn vặt mà bỏ cơm.
Bé bưng hai ly bia bơ, không biết nên nói thế nào.
“Nghiên Nghiên…”
Bọn họ ngày càng đến gần Sân Ga 9 ¾, người xung quanh cũng dần dần đông đúc chen lấn nhau, Chử Phong gọi Chử Nghiên một tiếng.
Chử Nghiên theo bản năng mà quay đầu lại, tưởng bố bảo cô trở về, sợ cô đi lạc.
Nhưng mà vừa quay đầu lại, điều cô nhìn thấy lại là khẩu hình miệng của Chử Phong:
– Nhớ kỹ
– Phải té ngã
Tay chân Chử Nghiên đều lạnh toát.
Chen chúc trong đám người, Chử Nghiên bị dòng người xô đẩy, trong nháy mắt, ngay cả người quay phim đi theo bọn họ cũng biến đâu mất.
Đôi mắt sương mù của Chử Nghiên hiện lên những bóng người đang đung đưa xung quanh cô bé, cô bé cảm thấy mình như một tảng băng lạnh.
Cô căn bản chẳng phải là tiểu công chúa ba lê gì.
Trước đây Chử Nghiên chẳng hề thích múa ba lê.
Cô bé chẳng hề thích múa ba lê chút nào, còn nghĩ không thể tham gia các chương trình văn nghệ.
Không ai sẽ quan tâm đến suy nghĩ hay nghe thấy giọng nói của một công cụ cả.
“Chị Nghiên Nghiên…”
Đột nhiên, có đôi tay ấm áp len vào những đầu ngón tay lạnh buốt giá của cô.
“Em tìm được chị rồi!”
Đầu ngón tay Chử Nghiên co rụt lại.
Bùm bùm.
Cô bé còn nghe rõ từng nhịp đập bên trong mình.
“Chú quay phim của em với chị đều đi lạc hết rồi! Thật may có chị ở đây! Chị có sợ hãi không? Mặc dù em có phép thuật nhưng em cũng vẫn cảm thấy sợ? Có thần chú tìm ba mẹ không chị?”
Thật lâu Chử Nghiên chẳng nói gì.
Sau khi U U lẩm bẩm một mình, Chử Nghiên cố gắng đưa bé thoát ra khỏi đám đông và cuối cùng cũng có thể thở ở bên lề đường.
Chử Nghiên nhìn xung quanh.
Chà, không có cái máy quay nào hết.
“U U.”
Chử Nghiên ôm đầu gối ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói với U U.
“Em đẩy chị một cái đi.”
U U: “…??”
“Nhanh lên, em đẩy chị đi!”
U U: Bé chưa bao giờ nghe câu yêu cầu nào như thế hết.
“Chị Nghiên Nghiên bị sao vậy?” U U vô cùng hoang mang: “Chị, chị đang chê em sức yếu đúng không? Em khỏe lắm nha! Em còn có phép thuật nữa đó! Tuy chị lớn hơn em nhưng em có thể đẩy chị đó! Thật sự!”
Chử Nghiên gấp gáp nên lớn giọng: “Vậy em mau đẩy đi!”
Lời này nghe như là khiêu khích, U U bị khích nên xắn tay áo, vươn vai và sau đó…
Dùng ngón tay nhỏ của mình chọc nhẹ vào vai Chử Nghiên.
U U chỉ cảm thấy sức lực mới vừa sử dụng có một nửa, Chử Nghiên đã ngã xuống đất, làm bé sợ hãi mà lùi về phía sau.
Như, như thế nào!
Không phải là màn ăn vạ trong truyền thuyết đó chứ!?
Chị gái nhỏ ăn vạ là không tốt! Chị ích kỷ quá nha!
Điều bé không ngờ được là Chử Nghiên vừa ngã xuống đất đã vội đứng bật dậy, khi người quay phim tìm thấy họ thì cô bé đã đưa tay và ôm lấy U U còn đang ngạc nhiên bỏ chạy.
“Như vậy thì tốt rồi.”
Chử Nghiên nhẹ nhàng thì thầm vào tai U U.
Cô bé hoàn thành nhiệm vụ ba mẹ giao.
Cũng không làm U U chịu tổn thương.
Thật tốt quá..