Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 153: Đại Ma Vương Giới Trượt Băng
Sau khi tổ tiết mục hỏi qua ý kiến của đạo diễn Chu thì hoạt động đi trượt băng của U U cùng bạn đã được bổ sung vào nội dung chương trình.
Còn trong phòng livestream, bọn họ sẽ chiếu xen kẽ phần ghi hình ở nhà họ Cố và bên sân trượt băng, như thế sẽ không khiến khán giả cảm thấy quá nhạt nhẽo và nhàm chán.
Bên chỗ U U và Ung Trạch, mặc dù hai người họ chỉ im lặng ngồi trên xe nhưng khán giả đang xem phát sóng trực tiếp vẫn tích cực hóng hớt, không những thế còn cùng nhau thảo luận vô cùng hăng say.
【Cameraman!! Anh quay phim ơi anh có nghe thấy không? Làm ơn zoom gần một chút đi mà, cảm ơn rất nhiều!】
【 Mười phút! Tôi muốn toàn bộ thông tin của tiểu soái ca này!】
【Tôi vốn là fan của Đinh Nghiêu đệ đệ, nhưng mà tôi muốn biểu diễn màn trèo tường ngay lúc này! Tiểu đệ đệ mau nhìn chị~】
【Giá trị nhan sắc nghịch thiên này khiến đầu óc tôi mụ mị luôn rồi, thời buổi bây giờ tùy tiện tìm một người qua đường cũng có thể tìm được soái ca ba trăm sáu mươi độ không góc chết như thế này ư?】
【Em trai nhỏ này có suy nghĩ tới việc debut không? Có ký hợp đồng với nhà nào chưa, khi nào thì chính thức ra mắt khán giả đây? Chỉ cần cậu xuất đạo, tôi sẽ đến xem cậu cả đêm.
Tôi dám cam đoan, với cái nhan sắc này thì cậu chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng một chỗ cũng đủ để nổi tiếng khắp trời nam đất bắc rồi!】
【Có một vấn đề đang cần chú ý đây này, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi tò mò về anh bạn nhỏ tên Đàm Duệ gì đó bị U U tụt quần sao?】
【Cả nước đều biết rằng có một cậu nhóc tên Đàm Duệ đã bị U U tụt quần trước mặt mọi người.】
【U U có thể cho chị số wechat của tiểu ca ca này có được không? Không phải chị trâu già gặm cỏ non đâu nha, bọn chị chỉ đơn thuần là muốn kết giao bạn bè với em ấy thôi.】
Bên tổ quay phim cũng nhìn thấy bình luận của khán giả đang xem phát sóng trực tiếp, họ vô cùng hứng thú với người bạn bất ngờ ghé thăm này, một anh cameraman ngồi trên ghế lái phụ chủ động xoay người nói chuyện với U U:
“U U, cháu có thể giới thiệu bạn của cháu với mọi người không?”
Không biết U U tìm đâu ra một lọ sơn móng tay dành cho trẻ em, đang lúi ha lúi húi sơn từng lớp từng lớp lên ngón tay thon dài hữu lực của Ung Trạch.
Nghe chú quay phim nói vậy thì ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào máy quay, nói: “Anh ấy tên Ung Trạch, là hàng xóm của cháu.”
Trước giờ hễ mở miệng ra là U U sẽ nói thao thao bất tuyệt, nhưng lúc này lại tiếc chữ như vàng, người quay phim đành phải đích thân ra trận, dẫn dắt từng bước: “U U này, cháu và anh hàng xóm của cháu cách nhau nhiều tuổi như vậy, bình thường hai người sẽ cùng nhau chơi những trò gì?”
Dáng vẻ của Ung Trạch là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, đặt cạnh một củ cải nhỏ năm tuổi rưỡi như U U quả thật quá mức chênh lệch.
Theo lý thì mấy thiếu niên tầm tuổi này đều rất ghét tiếp xúc với đám nhóc bốn năm tuổi, huống chi là chơi cùng với chúng.
Nhưng mà…
“Chơi cái này ạ ~”
U U cầm lấy chiến lợi phẩm của bé giơ lên trước camera, để người quay phim có thể dễ dàng nhìn thấy.
“Có đẹp không? Đẹp không ạ?”
Khuôn mặt thiếu niên vô cùng thanh lãnh nhưng trên đầu ngón tay thon dài đẹp đẽ lại xuất hiện vết sơn móng màu đỏ tươi rất không phù hợp, khiến người ta cảm thấy có một loại cảm giác…!Tương phản dễ thương, cực kỳ quỷ dị.
Ung Trạch có chút bất đắc dĩ: “U U, lát nữa phải xuống xe đó.”
“Dạ…!Cho nên?”
“Có thể lau nó đi không?”
“Anh không thích em sơn móng tay cho anh sao?”
“Cũng không phải không thích…”
“Vậy là thích rồi!” U U vui vẻ cất lọ sơn vào túi: “Lần này em chỉ đem theo một màu này thôi, lần sau em sẽ sơn nhiều màu hơn cho anh, có được không?”
Vốn dĩ sơn một màu thôi đã khiến Ung Trạch cảm thấy có chút bối rối, lúc này lại nghe U U tuyên bố muốn sơn mỗi ngón một màu, sau khi so sánh thì cậu cảm thấy lần này không phải là không thể chấp nhận.
“Vậy được rồi.”
Thiếu niên cực kỳ dễ chịu, giọng nói lại vô cùng ôn nhu nhỏ nhẹ, hoàn toàn không chút miễn cưỡng chấp nhận sự thật bản thân là một thẳng nam lại sơn móng tay giống hệt mấy chị em phụ nữ.
Đây rõ ràng là một cảnh quay vô cùng bình thường cũng chẳng có gì đặc sắc, nhưng không hiểu sao nó lại khiến người xem bất giác nở nụ cười như bà dì ôn nhu.
【Sao bỗng nhiên tôi lại cảm thấy tâm hồn mình được chữa lành vậy nè.】
【Đất nước nợ tôi một anh hàng xóm như này.】
【Đi đâu mới tìm được anh hàng xóm vừa đẹp trai, vừa ôn nhu lại biết cách cưng chiều người khác như vậy nhỉ? Tôi mà biết thì tôi sẽ lập tức dọn hành lý chuyển nhà ngay lập tức!】
【Không hiểu sao nhìn cách hai người họ ở chung với nhau lại làm cho tôi có cảm giác hạnh phúc bình dị, năm tháng an yên cũng chỉ như vậy thôi…】
【Mặc dù hai người cách nhau khá nhiều tuổi nhưng tôi vẫn xin phép được đẩy thuyền thanh mai trúc mã này nhaaa!】
【Hu hu hu, tiểu soái ca quá mức dụ hoặc, muốn làm trâu già gặm cỏ non quá đi, nhưng mà nghĩ tới bé nó mới mười bốn tuổi tôi lại cảm thấy vô cùng tội lỗi…】
Có rất nhiều người xem đấm ngực dậm chân tiếc nuối vì Ung Trạch mới mười bốn tuổi nhưng mà nếu như Ung Trạch biết được chuyện này, chắc chắn cậu sẽ nói với bọn họ là: Mọi người nghĩ nhiều rồi, nếu như dựa theo thọ mệnh của yêu quái mà nói thì cậu lớn hơn bọn họ đến mấy trăm tuổi đấy.
Không bao lâu sau, xe của tổ tiết mục đã dừng lại trước cửa một khu trượt băng, khu trượt băng này nằm trong chuỗi các khu trượt băng thuộc câu lạc bộ trượt băng lớn nhất Trung Quốc, không chỉ mở sân trượt băng phục vụ du lịch, câu lạc bộ này còn bồi dưỡng không ít tuyển thủ trượt băng tài năng cho đội tuyển quốc gia.
“Dây giày phải buộc chặt một chút.”
Ung Trạch sợ U U bất cẩn té ngã nên ngồi xổm xuống tự mình cột lại dây giày lại cho bé.
“Hôm nay sân trượt băng không đông khách lắm nhưng cũng phải cẩn thận biết không? Mặt băng rất cứng, dù có đồ bảo hộ nhưng té ngã cũng sẽ đau lắm đó.”
Đây cũng là nguyên nhân Ung Trạch vẫn luôn không thích trượt băng.
Nhớ lại khi cậu khoảng một trăm tuổi, lúc ấy vẫn chưa thể hoá hình người đã lén rời khỏi núi Trường Trạch, đến một ngọn núi vô danh nằm ở phía Bắc để thực hiện chuyến thám hiểm đầu đời.
Thân là một con sư tử vốn chỉ quen sinh hoạt ở thảo nguyên và rừng rậm phía Nam, lần đầu tiên Ung Trạch nhìn thấy hồ nước kết băng, mang theo sự hiếu kỳ cậu vươn móng vuốt thăm dò bên mép hồ…
Kết quả không cẩn thận bị té xuống mặt băng, thuận theo mà trượt ra thật xa, trong lúc kinh hoảng còn té nhào gãy mất một cái răng.1
Đó cũng coi như là bóng ma thời thơ ấu.
Sau khi cột chặt dây giày cho U U, Ung Trạch liếc mắt nhìn mọi người đang đi qua đi lại trên sân băng, trong lòng thở dài một hơi.
“Hay là…!Chúng ta mời huấn luyện viên đến hướng dẫn đi?”
Trong sân băng có huấn luyện viên chuyên nghiệp, còn có các vận động viên trượt băng đã giải nghệ mở lớp dạy thêm, rất nhiều người lần đầu đến đây đều mời huấn luyện viên riêng, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.
U U đang ngồi trên băng ghế nhỏ nghe vậy mở to đôi mắt nhìn Ung Trạch đang nửa quỳ trước mặt mình.
“Anh không tin em sao!?”
Ung Trạch còn chưa kịp mở miệng giải thích là vì cậu lo rằng lúc mình té ngã không cẩn thận sẽ khiến bé ngã theo, U U đã sốt ruột nhấn mạnh lần nữa:
“Mặc dù em, em chỉ mới học được một tiết thôi, nhưng mà sau đó em đã có thể tự trượt được rồi! Thật đó!”
Sợ Ung Trạch không tin mình, U U còn đứng lên muốn trượt thử cho cậu xem.
Chỗ đất trống để người chơi đổi giày không được bằng phẳng cho lắm, U U lại có chút gấp gáp, chân trái vấp vào chân phải, cả cơ thể nhỏ bé lảo đảo một chút.
“Cẩn thận…”
Ung Trạch lập tức đứng dậy đỡ bé.
Lúc nãy U U vừa mới ba hoa bây giờ lại bị vả mặt, bé xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ phụng phịu phồng lên như con cá nóc, tự giận dỗi một mình.
Phần lớn khán giả khi nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy bé giống hệt một chú chim cánh cụt, cơ thể U U vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, tay chân ngắn ngủn lại đầy đặn mượt mà như củ sen, dù sao thì lý do mà mọi người vẫn luôn yêu thích U U cũng không phải vì bé là một tiểu thiên tài không gì không biết, không gì không làm được.
Bởi vậy dáng vẻ ngốc ngốc này của U U cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Chỉ là trong một loạt các comment dặn dò U U chú ý an toàn vân vân, lại xuất hiện vài bình luận cực kỳ chói tai.
【Cạn lời, bản thân không biết mà còn thích thể hiện làm gì? Tới lúc đó trượt chân té ngã thì ai chịu trách nhiệm đây?】
【Có thể đừng gây thêm phiền phức cho người khác được không? Động một chút là khóc khóc khóc, làm như người ta đang ăn hiếp nó vậy, đạo diễn ông có thể đổi người được không? Những người khác không nổi tiếng à?】
【Có phải Cố Khải Châu có ý định cho con gái mình debut đúng không? Vô dụng như thế mà kỳ nào cũng chiếm trọn spotlight là sao nhỉ!?】
Lại tới nữa.
Chu đạo nhìn phòng phát sóng trực tiếp gà bay chó sủa vì những bình luận cố ý khiêu khích này, trong giây lát ông cũng không thể phân biệt nổi những khán giả đang bất mãn với U U có phải đều là thủy quân hay không? Hay là còn có khán giả của chương trình.
Có lẽ là cả hai đều có, bởi vì cảm xúc của con người là thứ dễ dàng bị kích động và điều khiển nhất.
Khi số người tỏ ra bất mãn và chất vấn càng ngày càng tăng, càng ngày càng khó khống chế, thì ở bên kia U U và Ung Trạch đã dắt tay nhau tiến vào sân băng.
Cảm giác khi mang giày trượt patin và giày trượt băng có chút khác nhau, giày trượt băng khá nhẹ, hơn nữa dưới đế giày là lưỡi dao cho nên dễ điều khiển hơn giày trượt patin một chút.
Đối với những người đã biết trượt patin mà nói, trượt băng là một môn thể thao khá dễ dàng.
Vì thế nếu chỉ đơn thuần là đi trên mặt băng, không làm thêm động tác nào khác thì U U vẫn làm rất tốt.
“Nhìn đi!”
Sau khi tìm được cảm giác, U U quay đầu mang theo tự hào mà nhìn Ung Trạch đang nắm vào thành lan can, nói:
“Em đã nói là em có thể trượt được mà.”
Ung Trạch yên lặng dơ ngón cái với bé.
Lúc này những khán giả bênh vực U U mới tìm được lý do để phản kích, hùng hổ hỏi đám anti-fan mới nói U U vô dụng kia, hỏi xem bọn họ bị vả mặt có đau hay không?
Nhưng thủy quân chính là thủy quân, luôn có thể dựa vào một số tiểu tiết mà điên cuồng phản pháo:
【Chỉ là trượt đi trên mặt băng mà thôi, không phải trước đây nó đã từng học lớp trượt patin à? Đây chỉ được tính là thao tác tầm thường nhất trong trượt băng mà thôi, không thể hiểu có gì đáng để khen ngợi!】
【Chờ xem, lát nữa mà lỡ ngã một cái là tiểu bảo bối lại uất ức khóc lóc cho xem, đến lúc đó có phải mấy người lại nói trẻ con thích khóc cũng là chuyện bình thường đúng không?】
Quần chúng đi ngang qua:???
Ủa? Chớ không thì sao? Chẳng lẽ một đứa bé năm tuổi không có quyền được khóc à?
Mặc dù phần lớn khán giả đều không để trong lòng, biết đám người này đang cố ý bới móc khiêu khích, nhưng tâm trạng vui vẻ khi ngắm tiểu loli đều bị đám người đó làm cho hỏng bét.
Cũng giống như các bậc cha mẹ vốn dĩ chỉ hy vọng con mình sẽ bình an trưởng thành, nhưng một khi có người cố ý khích bác muốn hơn thua điều này điều nọ thì họ cũng nhịn không được muốn con mình phải phân cao thấp với con của người khác.
Dù sao thì không có thành tích thì cũng phải giành danh dự chứ!
Nhưng họ cũng biết U U hoàn toàn không phải là thiên tài toàn năng gì cả, bởi vậy cục tức này bị nghẹn lại trong cổ họng không cách nào phát tác, lên không được xuống không xong, cực kỳ khó chịu.
Mà hình ảnh trong camera lúc này chính là khuôn mặt nhỏ phấn nộn bụ bẫm của U U, bé đang kiêu ngạo tươi cười, vui vẻ đến mức cả người gần như phát sáng, hoàn toàn không biết rằng các fan chị fan mẹ của bé đang âm thầm động viên.
U U đổi hướng, trượt tới trước mặt Ung Trạch, vươn tay ra: “Vào đi ạ! Em dẫn anh đi nha.”
Cô gái nhỏ mỉm cười rạng rỡ, cánh tay nhỏ xíu vươn ra trước mặt cậu, đôi mắt đen lấp lánh linh động hệt như hai viên bảo thạch được tỉ mỉ chạm khắc lên khuôn mặt xinh đẹp, con ngươi trong trẻo như muốn phát sáng.
Nhưng mà…
“Không được.”
Thiếu niên cao lớn đỉnh bạt cố ra vẻ trấn định thong dong nhưng hai tay lại âm thầm dùng sức nắm chặt lan can trước mặt.
Trước khi mang giày trượt băng vào vẫn là thiếu niên ôn nhu nhã nhặn có chút lạnh lùng, sau khi mang giày trượt băng vào lại biến thành tên ngốc chân tay co quắp, có khuynh hướng bị rối loạn di chuyển.
“Anh thấy anh đứng ở đây là được rồi.
Em yên tâm đi chơi đi.”
U U:?
Bé gãi đầu, có chút khó hiểu: “Nhưng mà, không phải chúng ta tới đây để dạy anh…”
“Anh nghĩ rồi, chuyện biết trượt băng hay không vẫn là dựa vào duyên phận thôi.” Ung Trạch nghiêm trang bịa chuyện: “Em và sân trượt băng có duyên với nhau nên em mới dễ dàng học được, còn anh, có lẽ không được may mắn như thế, cho nên U U, em không cần lãng phí thời gian cho anh đâu.”
Nhờ một màn thà chết không buông tay kia của Ung Trạch đã làm cho hướng gió trong phòng phát sóng trực tiếp dễ thở hơn, cuộc tranh cãi gần như không có hồi kết lúc trước lại bị cảnh tượng lúc này làm cho gián đoạn giữa chừng:
【Ha ha ha, sao tự nhiên tôi lại nghe thấy âm thanh sụp đổ thiết lập của tiểu soái ca vậy nè?】
【Thiếu niên vừa nãy còn thong dong bình tĩnh đâu rồi, nhìn khuôn mặt quẫn bách còn cố ra vẻ quật cường của em ấy kìa.】
【Ha ha, tôi đã bị sắc đẹp che mờ đôi mắt rồi mọi người ạ.
Cho dù cậu ấy không phải là mỹ thiếu niên thả mình bay lượn trên sân băng thì cũng quá mức đáng yêu rồi.
Hu hu hu.】
Vốn dĩ Ung Trạch cảm thấy lý do thoái thác của mình đã đủ để lừa gạt U U rồi, nhưng mà không ngờ bé con lại chống nạnh, vẻ mặt “em hiểu rõ” nói:
“Anh Ung Trạch, câu này của anh em đã biết rồi, lúc em lười làm toán cũng nói như vậy á, nhưng mà mẹ em từng nói rằng, có duyên hay không không quan trọng, quan trọng là anh đủ cố gắng, đủ nỗ lực, vậy thì không duyên cũng thành có duyên!”
Cô bé dùng một loại tư thế hiên ngang lẫm liệt nói một tràng dài, có cảm giác như đang đút canh gà trấn an mọi người vậy.
Tất nhiên nguyên văn lời nói của Úc Lan cũng không phải là đủ nỗ lực đủ cố gắng, bà nói là chỉ cần tiền đủ nhiều là được.
Ung Trạch sửng sốt một lúc, nhìn dáng vẻ tự tin chắc chắn của U U, cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn thả lỏng hai tay đang vịn chặt lan can ra, đưa một tay cho bé.
Vừa nãy U U đã tự mình trượt đi một đoạn, cũng đã ngộ ra một chút bí quyết, bởi vậy bé vừa cầm tay Ung Trạch, vừa hướng dẫn cậu tư thế trượt chính xác, không ngờ cũng giảng giải rất ra gì và này nọ.
Mà lúc này, vị tuyển thủ trượt băng được ekip chương trình mời tới cũng đã đến, cô đang huấn luyện cho đội tuyển trượt băng của thành phố ở bên kia, tổ tiết mục chỉ là mời cô ấy đến hỗ trợ một chút mà thôi.
“Chính là cô bé kia sao?”
Nhân viên công tác: “Đúng vậy, đó chính là bạn nhỏ muốn nhờ cô chăm sóc một chút, cô không cần dạy quá nhiều, chỉ cần dạy bé một vài động tác cơ bản, có thể trượt đi trên băng là được rồi.”
Cô gật đầu, nhấc chân định đi qua đó thì bất ngờ bị một nữ đồng nghiệp trang điểm hơi đậm ngăn cản.
“Tiểu Lâm cô còn phải dạy học sinh ở bên kia nữa, nếu trì hoãn thời gian thì đến tối lại phải ở lại học thêm.”
Giữa chân mày của người phụ nữ này có một vết rảnh khá sâu, thoạt nhìn là người lạnh lùng khó gần, nhân viên công tác cũng bị khí thế của cô doạ sợ.
“Ở đây cứ giao cho tôi, vừa hay tôi đã kiểm tra xong đội tuyển của mình, đang lúc rảnh rỗi.” Cô lễ phép hỏi ý nhân viên công tác: “Để tôi hướng dẫn có được không?”
Nhân viên công tác nào dám có ý kiến, mặc kệ người ở phía sau liên tục nhéo vào thịt mềm bên hông, anh ta vẫn kiên trì mở miệng: “Được, được, làm phiền cô.”
Người phụ nữ tóc dài gật đầu, xoay người đi đến khu thay giày.
Đợi đến khi cô đi xa, có một anh nhân viên thường xuyên xem các cuộc thi trượt băng khẩn trương nói: “Xong rồi xong rồi, sao anh lại đồng ý để cô ấy vào hả? Anh có biết cô ấy là ai không??”
Nhân viên công tác mờ mịt trả lời: “Không biết, cô ấy là ai?”
“Cô ấy tên Doãn Hạc Ý, là huấn luyện viên kiệt xuất của đội tuyển quốc gia, hơn nữa còn từng giành rất nhiều cúp vô địch trong các cuộc thi Thế vận hội đó.”
“Vậy, vậy không phải khá tốt à?”
“Tốt cái gì mà tốt, anh không biết cô ấy còn có biệt danh khác sao?”
“Biệt danh gì?”
“Đại ma vương giới trượt băng.”
“…”
“Nghe nói những tuyển thủ từng được cô ấy huấn luyện qua, không người nào là không bị bóng ma tâm lý.”
Mà U U của bọn họ bình thường lại hay chậm chạp ngốc nghếch…
Xong rồi, có lẽ lần này cô bé sẽ bị vị đại ma vương kia dọa cho khóc rống trước mặt khán giả cả nước mất..