Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 147: Cú Đả Kích Của Cân Nặng


Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 147: Cú Đả Kích Của Cân Nặng


Thật ra Thẩm Tịch Xuyên đã sớm đoán được Úc Lan chắc chắn sẽ không làm theo kịch bản của Chu đạo rồi, bà vốn không phải là người sẽ làm theo kịch bản chỉ vì thỏa mãn người xem.
Bà cũng biết rằng bản thân suốt ngày diễn kịch ở đoàn làm phim đã đủ mệt rồi, ở nhà mà còn phải diễn kịch có khác nào muốn bà mệt thêm?
Rời khỏi phim trường chính là nơi mà bà có thể tự do buông thả bản thân mà không cần quan tâm gì cả!
“Vậy…” Thẩm Tịch Xuyên tự tìm bậc thang đi xuống: “Con đi lấy áo khoác.”
Úc Lan phất phất tay.
Đây chính là hình thức chung sống thường ngày của hai người họ, mẹ hiền con hiếu gì gì đó hoàn toàn không tồn tại.

Thẩm Tịch Xuyên có tính độc lập, Úc Lan sẽ không can thiệp vào mấy chuyện lặt vặt trong sinh hoạt của cậu, thật ra Thẩm Tịch Xuyên vô cùng hài lòng với điều này.

Nhưng trong phòng phát sóng trực tiếp lại bị thái độ tùy tiện nhạt nhẽo của Úc Lan làm kinh ngạc.
Vừa rồi còn bị bầu không khí vui vẻ hòa thuận của cả nhà họ Cố làm cho cảm động, giờ nhìn thấy cảnh này khán giả lại rơi vào hoang mang.
Mặc dù Úc Lan cũng dùng giọng điệu không nóng không lạnh này để nói chuyện với hai cô con gái nhỏ, nhưng thân đang ở nơi đầu sóng ngọn gió mà bà còn nói chuyện với Thẩm Tịch Xuyên như vậy, có phải là đang ám chỉ điều gì không?

Phải thừa nhận rằng trình độ bổ não của quần chúng ăn dưa thật quá sức tưởng tượng.

Thật ra dù Úc Lan có đối xử ôn nhu với Thẩm Tịch Xuyên thì cũng sẽ có người cho rằng bà chỉ đang diễn kịch mà thôi.

Chỉ cần trong lòng bọn họ đã đưa ra nhận định thì Úc Lan có phản ứng như thế nào cũng sẽ bị bọn họ quy về kết quả mà họ mong muốn.

Chuyện này khiến cho Chu đạo đang ngồi trong phòng đạo diễn đổ mồ hôi hột.

“Khoan đã.”
Thẩm Tịch Xuyên vừa quay người đi thì bị Úc Lan gọi lại.

“Đừng lấy mấy cái áo treo bên phải tủ quần áo, đó đều là chú Cố của con mua, khó coi muốn chết.” Vẻ mặt Úc Lan tràn đầy ghét bỏ: “Quần áo treo ở nửa tủ bên trái cho con thoải mái lựa chọn, là do dì mua, nhìn đẹp hơn nhiều.”
[Đọc full tại dembuon.vn| Lên gg search tên truyện + dembuon]

“Tác phẩm mà anh cháu mang đến dự thi là một cánh tay robot, ông ơi ông biết cánh tay robot là cái gì không ạ?”
U U nói năng lộn xộn, lời nói ra cũng không quá rõ ràng nhưng mà giáo sư Lâm vẫn hiểu ý bé.

Là thiết bị hỗ trợ ngoài xương sao?
Cuộc thi khoa học kỹ thuật của học sinh tiểu học đã chen chân vào lĩnh vực mũi nhọn này từ khi nào thế?
Giáo sư Lâm nhìn cô gái nhỏ trước mặt và gia đình ba người bên cạnh bằng một con mắt khác.

Mặc dù ông không quen biết hai vợ chồng nhà này, cũng không cảm nhận được hơi thở học thuật trên người bọn họ nhưng nếu con trai họ có thể nghiên cứu lĩnh vực cao siêu như thế thì tất nhiên bố mẹ không thể là phàm phu tục tử được.

Xem ra ông vẫn nên thường xuyên đến viện nghiên cứu kết bạn với các nhà khoa học trẻ tuổi mới được.

Còn về cô nhóc thoạt nhìn có hơi ngốc nghếch trước mặt này…
Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, có bố mẹ và anh trai ưu tú như thế, con gái nhất định cũng không phải là người tầm thường.

Nhìn dáng vẻ này, có lẽ chính là loại hình thiên tài cực kỳ thông minh nhưng lại thích tỏ vẻ ngu xuẩn đây mà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.