Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 124: Không Thể Thua
Khi chơi trò chơi, những loài động vật nhỏ không để ý đến lực tay mạnh hay nhẹ là chuyện bình thường, huống hồ đây còn là gấu mèo nhỏ, nhìn bề ngoài thì có vẻ hiền lành nhưng thực tế thì đó là loại động vật có lực sát thương kinh người, Trì Hoán không hề biết rằng sức lực cậu dùng để đánh đứa bé loài người như vậy là quá mạnh.
Sau khi Đàm Duệ bại trận, cậu ta rưng rưng nước mắt bi thương, đặt hết hy vọng của mình lên người U U.
“Nhờ cả vào cậu đấy, hy vọng chiến thắng của phe học sinh tiểu học bọn mình chỉ biết nhờ vào cậu thôi đó!”
U U trịnh trọng gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói với Trì Hoán:
“Anh hãy chuẩn bị tinh thần đi! Em chơi trò này giỏi lắm đấy! Sẽ không nương tay đâu!”
Tên thiếu niên ảo tưởng trước mặt mỉa mai hừ một tiếng: “Vào trong sở thú của thành phố mà hỏi xem bố anh là ai!”
Tiếp chiêu đi!
Khương Đường không đành lòng nhắm mắt lại.
U U dùng hết sức mình, đột ngột vung tay, tràn đầy tự tin..
Nhưng lại không đánh trúng.
U U không thể tin mà nhìn vào biểu cảm đắc ý trên mặt Trì Hoán.
Sao lại thế này!
Hôm nay ở trên xe, khi bé chơi cùng với Đường Đường rõ ràng rất lợi hại mà!
“Tiếp tục nào!”
Bạn nhỏ U U không thể tin được, lại xắn tay áo lên, hết sức chăm chú, nắm chắc thời cơ, hưng hăng vung tay một lần nữa..
Lại không trúng.
Đánh tới đánh lui mấy lần, ngay cả móng tay của Trì Hoán U U cũng không đụng tới.
“Đánh đủ rồi chứ? Đánh đủ rồi thì đến lượt anh!”
Thấy vị trí hội phó có vẻ dễ như trở bàn tay, Trì Hoán hận không thể ngửa mặt lên trời hét lớn.
Mấy nhóc tiểu học gà như vậy, sao có thể thắng được cậu!
Mà cùng lúc đó, Ung Trạch đã xử lý xong một vài việc vặt ở núi Trường Trạch, cậu đã trở về, cũng đã đến sở thú, nhìn nhìn đồng hồ, chắc bọn họ đã ăn cơm trưa rồi, không biết buổi chiều có sắp xếp gì không.
Hôm nay hình như Trì Hoán không cần biến thành gấu mèo, hy vọng cậu ta hóa thành người thì đừng gây thêm chuyện phiền phức gì.
Ung Trạch không đi theo đường lớn, chuẩn bị đi bằng con đường nhỏ không người nối đến trung tâm quảng trường, trường học sắp xếp cho học sinh ăn cơm ở đó.
Chỉ là lúc đi qua một bụi cây, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm.
“Đợi lát nữa các cậu sẽ..
Sau đó chúng ta..
Sau khi tách ra thì..
Mang Đàm Duệ và người kia..”
Tiếng động phát ra khi Ung Trạch đi tới đã dọa sợ cả đám, mấy tên nhóc đang ngồi xổm bên bụi cây giống như chim sợ cành cong, cảnh giác nhảy dựng lên.
“Sao anh lại nghe lén người khác nói chuyện vậy! Thật bất lịch sự!”
Ung Trạch nhìn tên nhóc cầm đầu giống như một củ cải mập mạp vừa tròn vừa trắng kia, nhíu mày:
“Sợ hãi như vậy là đang nói chuyện không thể để người khác biết sao?”
Mấy tên nhóc đang chột dạ, không hẹn mà cùng nhau thay đổi sắc mặt, nhìn Ung Trạch vài giây, rồi nhanh chóng giải tán.
Ung Trạch cũng không để tâm đến chuyện nhỏ này, từ khi rời khỏi núi Trường Trạch, coi như cậu cũng có thêm rất nhiều kiến thức về trẻ con loài người.
Không phải tất cả trẻ con loài người đều ngoan ngoãn và đáng yêu như U U, cũng có rất nhiều đứa bé ngang ngược hỗn hào, vô lễ.
Cậu tiếp tục đi về phía trung tâm quảng trường.
Vừa vặn nhìn thấy Trì Hoán và U U đang hoán đổi vị trí, tay của Trì Hoán đang đặt phía dưới, chuẩn bị đánh vào tay U U.
Hình như bé đã biết được thực lực của anh trai trước mặt này mạnh hơn mức bình thường rất nhiều, bởi vậy bàn tay đang duỗi ra cũng có chút run rẩy.
Nhưng mà Trì Hoán là một thiếu niên luôn ảo tưởng thành dân anh chị cũng không hề để tâm, không thèm cẩn thận quan sát sắc mặt người khác, không biết kính già yêu trẻ, cậu vẫn giữ nguyên lực giống như lúc nãy đánh Đàm Duệ đến ứa nước mắt, theo tiếng hô “Bắt đầu” của trọng tài Khương Đường, nhanh chóng vung mạnh tay..
Bang!
Một cái đánh thật vang đập vào mu bàn tay của U U, chỉ trong nháy mắt, mu bàn tay trắng nõn lập tức đỏ lên.
QAQ
Đau quá!
Trì Hoán cũng không ngờ da của bé gái lại non mịn như vậy, so với Đàm Duệ thì không dám đánh thêm, vừa nãy Đàm Duệ bị cậu đánh nhiều như vậy mà cũng không thảm như thế, nhìn kĩ thì thấy trên mu bàn tay của bé hằn cả dấu tay của Trì Hoán.
“Xin lỗi, xin lỗi, chức hội phó đó sẽ cho em làm.
Thôi, thôi, không chơi nữa..”
Đôi mắt to của U U ngân ngấn lệ, nhưng bé cũng không òa khóc.
Cái miệng nhỏ của bé bĩu bĩu, bộ dạng như sắp khóc đến nơi, quật cường nói:
“Phải chơi! Em còn chưa có thua! Tiếp tục nào!”
Trì Hoán cảm thấy áy náy nên từ chối một hồi lâu nhưng U U vẫn cứ cố chấp, nhất định đòi phân thắng bại cho bằng được.
Tuy rằng Trì Hoán cảm thấy sức lực hai người kém xa nhau, nhưng vì sự kiên trì của U U nên cậu không thể làm gì khác hơn mà đặt tay phía dưới tay bé.
“Vậy được rồi..”
Vì thế trận đấu vẫn tiếp tục, lần này Trì Hoán thu nhẹ sức lực, tốc độ cũng chậm lại một chút.
Nhưng mà cậu vốn phản ứng nhanh nhạy, U U bên kia lại phản ứng chậm nửa nhịp, cho dù có nhường thì bé cũng không thoát được, lại thêm một cái đánh vào mu bàn tay bé.
Lần này không có âm thanh gì, tuy vậy nhìn biểu cảm thì vẫn cảm thấy bé bị đau.
“Tiếp tục!”
Trì Hoán khó xử nói: “Hả? Còn muốn chơi tiếp sao, đâu cần phải vậy, dù sao em cũng không thắng được..”
Lời nói này của cậu đã đâm thẳng vào tim đối thủ, U U thiếu chút nữa không chịu được ủy khuất mà rơi nước mắt, tuy nhiên cuối cùng bé vẫn kiên cường nhịn xuống, giống như là cảm thấy nếu không thể tranh màn thầu thì phải tranh khẩu khí*, ngoan cố yêu cầu chơi tiếp.
*Ý là dù không thể giành chiến thắng nhưng ngoài miệng thì không thể thua.
Sau đó bé lại bị đánh thêm mười mấy cái.
Khương Đường và Đàm Duệ không thể nhìn được nữa, Trì Hoán cũng cảm thấy U U thật sự quá đáng thương.
“Còn chơi tiếp sao?”
Hốc mắt U U hồng hồng, mặc dù chưa khóc nhưng cách bờ sụp đổ chẳng còn bao xa, Trì Hoán cẩn thận hỏi một câu.
“Tiếp, tiếp tục..
Tất nhiên muốn, muốn tiếp tục..
Em không có thua..
Em rất lợi hại..”
Hu hu, mu bàn tay U U đau đớn!
Nhưng chị gái đã nói chơi trò chơi không được để thua, bé không được khóc!
U U vừa an ủi bản thân bình tĩnh lại thì từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc:
“Mu bàn tay cũng đỏ rồi, không đau sao?”
Giọng nói Ung Trạch vẫn luôn ôn nhu, bây giờ lại vang lên bên tai, U U vốn đang ủy khuất không thể nhịn được nữa, nước mắt ào ào chảy ra, vô cùng đáng thương vươn tay về phía cậu:
“Đau quá đi! Anh Trì Hoán đánh em đau quá!”
Ung Trạch ôm cô bé lên, nghe bé vừa khóc vừa cáo trạng.
Thuận tiện dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Trì Hoán.
“Không, không phải! Tôi chỉ đánh có một chút! Sau đó là do em ấy tự nguyện! Không liên quan đến tôi!”
Ung Trạch: “Ồ? Phải không?”
Cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng U U, từ tư thế ôm đến dỗ dành bé cũng vô cùng thuần thục.
“Nếu cậu lợi hại như vậy, không bằng chơi với tôi một chút?”
Trì Hoán: “…”
Cậu có dự cảm không lành.
Hôm nay cậu không chỉ bị đánh, mà ngay cả cái chức hội phó kia cũng khó mà giữ được..