Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 10: 2 U U Không Phải Đứa Trẻ Hư Không Ai Thích!
Edit by Thiên Bách Nguyệt
—————-????
“……!Nhóc trốn ai vậy??”
Sầm Tùy phát hiện Cố Diệu Diệu và U U đều không thấy đâu hết, tìm cả buổi mới tìm được U U ở hành lang tầng hai.
U U đang ngồi xổm ở chỗ rẽ sợ tới mức đập mông xuống đất.
Bé nháy nháy mắt rồi trợn tròn lên.
“Sao anh Sầm Tùy lại tìm được U U?”
Bé rõ ràng đã trốn kỹ như vậy!
Sầm Tùy đắc ý làm bộ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đồ ngốc, bím tóc của nhóc lộ ra ngoài hết rồi.”
Cô nhóc nghe vậy thì buồn bực vươn móng vuốt nhỏ ấn bím tóc của mình xuống.
Sầm Tùy cảm thấy bé rất chi là đáng yêu, chọc chọc mặt bé:
“Sao nhóc có thể ngốc như này thế, đến trốn cũng không trốn được.”
U U hơi nhăn mặt, nghiêm túc nói: “Em không ngốc.”
“Nhưng sự thật là nhóc rất ngốc nha.”
“Anh mới ngốc, bị chị troll cũng không biết, mưu kế—-”
Lúc này Sầm Tùy mới phản ứng lại, khi nãy Cố Diệu Diệu để hắn làm kéo xe rõ ràng là chơi hắn, cậu ta căn bản không tính để hắn lên xe ngồi!
Càng làm hắn bực mình là U U vậy mà không nhắc hắn!
“…!Anh tức giận rồi!” Sầm Tùy đứng dậy, “Chị nhóc là đồ xấu xa, anh không bao giờ chơi cùng hai người nữa!”
U U nghe thấy hắn nói xấu chị, ngẩng đầu lên, âm thanh vừa non nớt vừa hung dữ nói: “Không chơi thì không chơi nữa, U U đi tìm người khác chơi!”
Sầm Tùy lập tức phản bác: “Nhóc ngốc như vậy, ngoại trừ anh thì còn bạn nhỏ nào chịu chơi cùng?”
Nói xong chính Sầm Tùy cũng sửng sốt.
Hắn có phải hay không……!Nói sai rồi?
U U ngẩn người, mím môi, không hé răng.
Sầm Tùy nói xác thật đã đụng đến tâm hồn nhạy cảm của U U.
Ở nhà trẻ, mấy bạn khác đều nói mẹ bé là người phụ nữ hư cho nên bé là con của đồ xấu xa, mọi người đều không chơi với bé.
Lúc hoạt động ngoại khóa, các bạn khác ai cũng có đội, chỉ có bé mỗi lần luôn bị bỏ rơi một mình.
Không ai muốn cùng tổ đội với bé, mọi người đều không thích bé.
Sầm Tùy thấy cục bột tròn trước mặt nghe hắn nói liền ngây người, đứng tại chỗ cả buổi cũng không phản ứng lại.
Sầm Tùy chột dạ quan sát một lát, thấy U U không có dấu hiệu sắp khóc mới thoáng yên tâm.
Nhưng chỉ yên tâm được 5 giây.
Ngay thời điểm Thẩm Tịch Xuyên đẩy cửa phòng bên cạnh đi ra, thì cục bột nhỏ với vẻ mặt chết lặng này hình như mới phản ứng lại bé vừa chịu thiệt thòi, não bộ không quá nhanh nhạy hơn nửa ngày mới nhận được tín hiệu muốn khóc.
Sau đó với một tốc độ có thể thấy bằng mắt thường mà vẻ mặt bé dần dần chuyển thành khóc thút thít (khóc nhỏ)—
Lại qua nửa phút, U U bất chợt khóc lớn lên.
Bé khóc cứ như bị oan ức rất lớn, kiểu khóc người nhìn người thương vô cùng này khiến Sâm Tùy sinh ra vô vàn áy náy, hoàn toàn quên bén chiều nay hắn mới bị Cố Diệu Diệu mắng ác hơn nhiều.
“Ôi….!Nhóc, nhóc đừng…”
“….U U ghét anh! U U không phải bạn nhỏ không có bạn bè! Anh nói bậy hu hu hu…”
U U khóc đến mức đầu nhỏ đều choáng cả lên.
Đôi mắt bé trong hai hàng nước mắt giàn giụa mơ hồ thấy Thẩm Tịch Xuyên đi ra từ phòng mới của cậu, đang đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn về phía này.
…!U U không phải là đứa trẻ hư không ai thích!
Bé muốn chứng minh cho Sầm Tùy!
Vì thế cục tròn nhỏ vừa khóc đến rơi cả nước mũi xiên xiên xẹo xẹo đi đến chỗ cậu bé trên xe lăn, muốn ôm chặt chân cậu.
Nhưng vừa duỗi tay bé lại chỉ bắt được một ống quần trống rỗng.
Tiếng khóc U U chợt dừng lại.
Bé dùng khuôn mặt giàn giụa nước mắt cùng nước mũi ngơ ngác nhìn tay đang nắm ống quần của cậu, hình như có chút vô thố* —
(*Vô phương ứng đối.
Miêu tả cực kì sợ hãi)
Vì sao chỗ này lại trống không?
Ngón tay Thẩm Tịch Xuyên nắm chặt tay vịn, dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch.
Gần như là trong một nháy mắy, câu nói của U U khi hai bọn họ gặp nhau lần đầu hiện lên trong đầu cậu.
“…!Là thiếu một chân à? Thật quái dị…”
“…Anh* có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi không? Tôi sợ là nhìn thấy anh buổi tối sẽ gặp ác mộng…”
(*Ở đầu Thiên để tao-mày vì lúc đó U U vô cùng chán ghét Thẩm Xuyên, còn đây là lần đầu gặp nên chỉ lạnh lùng chứ không đối chọi gay gắt.)
Vết thương cậu cho rằng nó đã đóng vảy nay lại lần nữa mơ hồ truyền đến từng cơn đau, chỉ chờ một câu của cô bé trước mặt, vết thương ấy liền bị xé rách lần thứ hai, máu tươi tràn đầy mà trần trụi xuất hiện trước mắt cậu.
U U ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa khóc xong nhìn vào con ngươi hung ác u tối của Thẩm Tịch Xuyên, tựa như muốn mở miệng nói chuyện.
Thẩm Tịch Xuyên liền như bị điện giật, đột nhiên đẩy xe lăn, di chuyển ra sau muốn né tránh, lại không ngờ đằng sau không có đường lui, vì thế liền bị đập mạnh vào cánh cửa—
Rầm!
Cái gáy đau đớn làm đại não cậu trống rỗng trong chốc lát, nhưng cũng không đâm quá mạnh, chỉ là âm thanh hơi lớn.
Sầm Tùy lại hoảng sợ, hô to:
“Cậu không sao chứ!”
Dưới lầu truyền đến âm thanh dò hỏi của Úc Lan và dì Trương, Sầm Tùy vừa chạy xuống lầu vừa nói “Thẩm Tịch Xuyên bị đụng đầu rồi ạ”.
U U bắt trượt do Thẩm Tịch Xuyên lui về sau, một lúc lâu sau bé mới bò dậy, chậm chạp nghe thấy lời Sầm Tùy, bấy giờ mới ý thức được tiếng rầm lúc nãy là âm thanh đầu đụng cửa.
Thẩm Tịch Xuyên lạnh lùng nhìn U U ngây thơ mờ mịt đứng cách đó không xa.
“Đừng tới đây.”
Âm thanh cậu lộ rõ kháng cự và chán ghét.
U U không phải đứa trẻ ngốc, bé nghe hiểu.
Nhưng mà…!
Mẹ bé bảo rằng bạn nhỏ phải biết dũng cảm bù đắp cho lỗi sai của mình.
Tuy anh trai này có chút đáng sợ, nhưng là…!nhưng là…!
U U chần chờ một hồi vẫn là đi qua chỗ Thẩm Tịch Xuyên.
Thẩm Tịch Xuyên chau mày, âm thanh bất giác* tăng âm lượng:
“Tôi bảo là đừng tới đây, cách xa tôi…”
(*không tự ý thức được)
“Phù phù phù.”
Tiếng nói của Thẩm Tịch Xuyên bỗng nhiên im bặt, U U quỳ ngồi lên gót chân, nỗ lực vươn dài cổ thổi thổi đầu cậu, còn cẩn thận đưa tay xoa xoa cái gáy bị đụng của cậu.
Thẩm Tịch Xuyên căng cứng cả người, không dám tin nhìn sườn mặt mũm mĩm thịt của U U.
…!Cô ta đây…!Là làm gì?
“Thổi thổi liền không đau nữa.”
U U nhớ lại một chút lúc các bạn nhỏ bị té ngã cô Tiểu Nguyễn đã dỗ bọn họ thế nào, nghiêm túc nói: “Đàn ông con trai phải kiên cường, không thể khóc lóc.”
Song U U ý thức được hình như bản thân bé mới khóc, vì thế ngượng ngùng lau lau mặt, lại làm bộ không có chuyện gì xảy ra quay đầu, đưa mặt đến phần chân trống rỗng của Thẩm Tịch Xuyên thổi thổi.
“Có phải chỗ này cũng rất đau?” U U hít sâu một hơi, học bộ dáng của cô giáo, mở miệng thổi, “Phù— Phù— Phù— đau bay đi đi!”
Nếu có thể thổi luôn mấy chuyện xấu U U làm trong mơ thì càng tốt.
U-cái ống dẫn khí đang thổi-U nghĩ.
Thẩm Tịch Xuyên ngây người nhìn U U đang nghiêm túc thổi phù phù, trong giây lát cảm thấy có chút ngỡ ngàng, không hiểu gì.
Bởi vì cậu hậu tri hậu giác* phát hiện, cả hai đời này ——
(*Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra)
Cô ta vậy mà là người đầu tiên hỏi cậu có đau không.
28/6/2021
– —–
[Chia sẻ chút niềm vui nho nhỏ]
Thiên đậu NV1 cấp 3 rồi mấy bạn ơi, vui kinh luôn á! Hôm qua đáng lẽ có chương mới cho các bạn rồi nè mà lo viết bài cảm ơn thầy cô rồi sáng ni tổ chức ăn uống cùng bạn bè, chơi đến giờ mới chịu ngồi vào edit.
Hì hì sorry mấy chế nhiều nghen.
Mà vui thật chứ!.