Bạn đang đọc Đoản School – Chương 10: #10 Ngược
Ba năm yêu đơn phương, cuối cùng thì cô cũng quyết định nói ra tình cảm của mình, nhưng có lẽ ông trời không cho phép điều đó xảy ra
Hôm ấy cô đã đứng trước lớp đợi anh rất lâu, nhưng anh lại không đến …
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, anh liên tục biến mất, bạn cùng lớp với anh bảo với cô rằng:
– “Cậu ấy đi du học rồi , có chuyện gì sao?”
Giây phút ấy trái tim cô như bị bóp nghẹt lại, anh đi rồi …
Muộn mất rồi, trái tim anh đã trượt khỏi bàn tay cô mất rồi …
Cô vẫn cố chấp đợi, 1 năm, 2 năm và 3 năm
Nhưng đời người có hạn , làm sao có thể đợi hết cả thanh xuân được …
Mùa đông của 7 năm sau , hôm ấy trên tay cô cầm bó hoa hồng trắng, khoác lên người chiếc váy trắng tinh khôi …
Anh đã trở về, cô đã trở thành cô dâu
Nhưng chú rễ lại chẳng phải anh …
Giấc mơ thời còn trẻ của cô đã thành hiện thực , giấc mơ được mặc chiếc váy cưới xinh đẹp , tay trong tay với người yêu thương cô thật lòng …
Váy trắng đây, người yêu cô đây, nhưng người cô yêu đâu??
Anh đã về , nhưng thật tiếc anh lại chỉ là rễ phụ …
Hôm ấy , anh trong bộ vest lịch lãm, cô trong chiếc váy trắng xinh đẹp , họ cùng nhau đứng trước mặt hồ phẳng lặng, cô hỏi:
– “Anh này , anh biết không , hồi còn trẻ. Cái thời còn đi học ấy , lúc đó em đã rất thích anh , em còn có ý định đến tỏ tình với anh nữa …”
Anh không nhìn cô , nói
– “Anh biết !!”
Cô quay sang nhìn anh, khó hiểu hỏi
– “Anh biết sao ? Em có nói đâu chứ ?”
Anh quay sang , ánh mắt dịu dàng nhìn cô
– “Anh biết , anh hiểu được … Vì anh cũng yêu em …”
– “Yêu sao ?”
Cô bật cười, nước mắt lưng tròng hỏi anh
– “Yêu ? Anh bảo là yêu , thế mà ngày ấy anh bỏ đi à , anh bảo yêu , thế mà ngày tôi vốn định tỏ tình thì anh lại biến mất không một lời từ biệt …”
Bây giờ cho dù câu trả lời là như thế nào đi chăng nữa , thì kết quả cũng chỉ là nhận lấy 1 câu xin lỗi từ anh , cô hiểu ra sự việc , nhưng mối tình đó cũng chỉ thuộc về quá khứ …
Anh im lặng, nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt , rất lâu sau , anh đưa mắt nhìn về người đàn ông ở xa, nói:
– “Vì cậu ấy …”
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ tay về phía chồng mình hỏi:
– “Vì anh ấy ? Tại sao ?”
Anh cười cười bảo rằng:
– “Một người anh trai , không thể khoanh tay đứng nhìn em mình chịu đau khổ …”
Cô như chết đứng tại chỗ , hóa ra người yêu cô là em trai của anh , nhưng người cô yêu lại là anh …
Tại sao? Trái Đất tròn như thế cớ sao lại khiến cô gặp anh , cớ sao lại khiến cô yêu anh , để rồi bây giờ có muốn hối hận cũng chẳng kịp nữa …
Tất cả cũng chẳng thể thay đổi
Anh mãi chỉ là một phần quan trọng ở tuổi thanh xuân của cô …
Mãi chỉ là sự rung động đầu đời không có kết quả …