Đoản Ngược

Chương 4: #4


Bạn đang đọc Đoản Ngược – Chương 4: #4

Sau hôm đấy, Hứa Thi Nhân cũng theo hắn về biệt thự. Chỉ có điều,  người Mạn Trác Luân đưa về dường như chỉ còn là cái xác vô hồn. Ngày ngày, Hứa Thi Nhân vẫn ở trước cửa phòng mình, ngắm mặt trời từ từ nhô cao rồi từ từ lặn xuống.

Nhiều lần đến mức, cô thấy thời gian chảy qua mắt, nhạt nhòa đến hư vô, một mảng sáng rồi lại một mảng tối đan vào nhau. Vô định trôi.

Và Hứa Thi Nhân biết ngày ngày, Thiểm Tư Hạo vẫn không ngừng đến gặp, mỗi ngày sẽ lại hát cho cô nghe bài hát cô hay hát, hát thật nhiều, thật lâu. Chỉ tiếc đáp lại anh chỉ là sự im lặng.

Hôm nay, Thiểm Tư Hạo lại tới, hát rồi lại hát. Nhưng khúc ca anh ngân đến lạc giọng. Rồi cô biết, anh đang khóc, nước mắt thấm đẫm vai cô.

” Tôi van em, van em đừng tự làm khổ mình như vậy. Van cầu em.”

Hứa Thi Nhân mơ hồ quay khuôn mặt tái xanh ra nhìn anh, môi bạc khẽ run lên :

” Anh biết không, mấy hôm trước em mơ về bảo bảo. Nó về bên ngoài cửa phòng em đấy. Tiếng khóc ngắt quãng của con ăn mòn tâm can em . Nó mới chỉ là một khối thịt đỏ hỏn, nào đã thành hình còn hắn thì nhẫn tâm cướp nó khỏi người em ? Em đau lắm, đau đến muốn chết đi anh biết không?”

Cô nói như bình thản, mắt vẫn ráo hoánh, từng lời từng lời lộp độp rới vào lòng anh. Thiểm Tư Hạo bật khóc, động tác tay thêm lực, ghì chặt lấy thân ảnh như gió như sương của cô vào lòng.

” Xin em đừng làm tôi sợ”

” Khá khen cho cái loại đàn bà lăng loàn như cô. Vẫn còn tâm tình ve vãn đàn ông cơ đấy. Dâm phụ”

Từ bên ngoài chuyền đến tiếng bước chân đầy giận dữ của Mạn Trác Luân. Hắn tiến vào, như tu la của địa ngục. Đôi mắt ưng bắn ra hàn ý sắc lạnh, quét qua một lượt hai người trước mắt:
15

” Đôi cẩu nam, cẩu nữ các người giữa thanh thiên bạch nhật dám ôm ôm ấp ấp. Hứa Thi Nhân, cô nên nhớ, mộ con cô đắp lên chưa có xanh cỏ mà cô thì lại có tâm tình tư thông với đàn ông khác. Đứa con mà cô gọi là bảo bối phải chăng cũng chỉ là hư tình giả ý mà thôi”

Đuôi mắt Hứa Thi Nhân run lên. Mắt đau rát lại. Sao người đàn ông này có thể nhẫn tâm đến vậy?

Thấy cô không đáp lại. Mạn Trác Luân như muốn điên lên, không lẽ cô thừa nhận rồi. Được thôi, vậy hắn sẽ một tay giết chết Thiểm Tư Hạo, hắn muốn xem xem người phụ nữ này có thể ngoan cố đến mức nào.


” Người đâu, đem Thiểm Tư Hạo đánh chết, còn về phần Hứa tiểu thư, mang đến biệt viện.”

Hứa Thi Nhân cả kinh, ánh mắt lúc bấy giờ của cô lạnh lẽo đến tận xương tủy, xoáy sâu vào tim Mạn Trác Luân. Hóa ra, ngay đến cả một người bạn tâm giao cô cũng không giữ nổi. Cô bỗng bật cười, nụ cười chẳng lấy làm mừng vui, độc chỉ có sự cô liêu ở đó:

” Anh dám sao? Vậy đánh đi. Tư Hạo mà chết, tôi cũng chết cho anh xem”

Mạn Trác Luân đau đớn nhìn người phụ nữ trước mắt. Từ lúc nào hắn chẳng nắm bắt nổi tâm tư cô nữa. Lòng của cô giờ cũng chẳng còn chứa đựng hắn nữa. Còn hắn tự lúc nào, yêu cô đến sâu đậm thế này?
3

YOULL ALSO LIKE
[CaoH – Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng…
2.6M
90.1K
Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khi…
《Full – Nữ Phụ》Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật P…
1M
68.2K
➤Tên gốc: 和反派离婚之后 – Cùng phản phái ly hôn chi hậu ➤Tác giả: 木妖娆 – Mộc Yêu Nhiêu ➤Số chương: 101 chương ➤Thể loại: Ngôn tình, nữ phụ, xuyên không ➤Convert: Tiểu Lê Nh…
criminal | kth
464K
30.2K
Chúng ta sinh ra đều không thể nào quyết định số phận của riêng mình. Em cũng vậy, anh ta, gã ta hay cô ta cũng thế. Số phận vốn dĩ đã an bài, chỉ là một trong số chúng…
《EDIT – HOÀN – ĐANG BETA》 DƯ ÂM – TRẦN VỊ MÃN
87.1K
3.6K
*TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD Maison de Ihortensia (@NhacuaHortensia)* TÊN TRUYỆN: DƯ ÂM 余音 TÁC GIẢ: TRẦN VỊ MÃN 陈未满 ĐỘ DÀI: 30 CHƯƠNG + 5 PHIÊN NGOẠI NHÂN VẬ…

Cực Phẩm Tiểu Thư
341K
4.7K
Cực Phẩm Tiểu Thư ( Mỹ nữ dâm đãng trời sinh ) Tác giả: Ốc sên 🐌 Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, lãng mạn, SM, NP. Câu chuyện kể về Mã San San – một tiểu thư ăn trắn…
Cách nuôi dưỡng bệnh kiều
51.4K
3.8K
Tác giả: Phế Danh Quân Convert: Khoá luận tốt nghiệp được 9 điểm Edit: nhtt1225 Một chuyện ngoài ý muốn làm Diệp Trăn Trăn xuyên đến cổ đại, còn ngơ ngác rơi vào một cái…

Đắy mắt Mạn Trác Luân nổi lên tơ máu, cả người tản mạn ra một loại khí lạnh bức người, gằn từng tiếng:

” Lập tức đánh chết !”

Nghe lệnh, đám thủ hạ không lưu tình dáng từng đòn mạnh bạo xuống người anh.  Thiểm Tư Hảo oằn người lên cốt chống đỡ trận đòn. Mắt anh cơ hồ dại đi, hơi thở theo đó đứt đoạn dần.

Một bên,  Hứa Thi Nhân khóc đến lặng người, cả thân mình vô lực ngã ngồi trên nền đất.

Đánh xong, đám thủ hạ tản ra để lại ở giữa là thân hình bất động của anh. Hứa Thi Nhân nhìn cảnh đó không khỏi thét lên tuyệt vọng, vội vàng bò đến bên cạnh anh. Nhưng tay chưa kịp chạm tay, Hứa Thi Nhân đã bị đánh ngất.

Bên này, Mạn Trác Luân chứng kiến cảnh vừa rồi mà đỏ mặt, nhìn một nam một nữ bất động trên đất không khỏi có ý nghĩ muốn giết người. Hai tay hắn bế xốc Hứa Thi Nhân lên, cứ thế một đường hướng thẳng tới biệt viện.

***

Hạ Mạc Nhiên điên cuồng đập phá đồ đạc trong nhà, ánh mắt ngập tràn hận ý, miệng liên mồm mắng chửi Hứa Thi Nhân là đồ tiện nhân.

Tại sao tại sao ông trời có thể đối xử như vậy với ả? Ả là người gặp hắn trước. Ả mới là người yêu hắn trước. Ả mới là vợ hắn. Ấy vậy mà tâm hắn từ ngày gặp được cô ta đã vội trở nên xa cách. Tại sao ? Tại sao ả là chính thất mà từ đâu biến thành kẻ thứ ba chen chân. Ả không cam lòng.

7

Ả ngay cả việc nhẫn tâm nhất là bỏ độc dược vào canh an thai của Hứa Thi Nhân cũng đã làm qua . Vậy vì sao vì sao không thể đổi lấy chút ôn nhu ngày ấy.  Nên ả hận, hận con tiện nhân kia sao không chết quách đi. Rồi bỗng,  nơi đáy mắt ả bỗng xét qua một tia âm độc.

Ả vội vàng vơ lấy chiếc điện thoại trên bàn, tay liên hồi bấm một dãy số lạ. Có tiếng bắt máy.

– Bác sĩ Trần, tôi có việc muốn nhờ.

***
Chiều. Ánh tà dương đỏ rực bao phủ lấy biệt viện, đổ dài bóng người phụ nữ đương ngồi lặng thinh trên chiếc ghế tựa. Hình như cô đang ngủ, lông mi như cánh bướm khẽ rung nhẹ, hơi thở chập chờn cho thấy giấc ngủ không sâu. Rồi bất chợt cô vùng dậy, mắt nhoè nước, bảo bảo lần nữa bỏ cô mà đi.

Thẫn thờ hồi lâu, Hứa Thi Nhân nhẹ nhàng ôm lấy chiếc khăn vải trong lòng. Con cô vẫn đang nằm đây mà, nằm ngay trong sự bảo vệ của cô. Tự nhủ thầm như thế mà cô vẫn khóc, nước mắt thấm ướt bọc vải cô đang bế trên tay. Giá như bảo bảo còn sống thì chắc con cũng đang nằm trong lòng cô thế này.

Từ đằng xa, trông thấy Hứa Thi Nhân thẫn thờ hồi lâu, tay không ngừng mân mê cái bọc vải. Đáy mắt Mạn Trác Luân bỗng chốc dấy lên sự tức giận không tên, chân không ngừng bước như bay về phía cô.

Trông thấy bóng người đàn ông cao lớn đổ dài dưới cái nắng chiều, Hứa Thi Nhân không khỏi ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó cảm xúc ấy biến mất,trả lại nơi đáy mắt một màu phẳng lặng.

Thái độ hờ hững ấy của cô càng làm sự kích động trong lòng hắn dâng cao.  Mạn Trác Luân bất ngờ xiết mạnh lấy bả vai cô, gằn giọng:

” Người đàn bà đáng ghê tởm này. Tôi hỏi cô, có hay không trong lúc mang thai đã uống thuốc trầm cảm?! “
3

Đầu Hứa Thi Nhân bỗng nổ uỳnh một tiếng, loại sự việc này làm sao hắn biết ? Quả thật thời kì về biệt thự Mạn Gia cô có dùng qua thuốc này. nhưng cô cũng đã xem xét kĩ lưỡng, không có tổn hại đến bảo bảo mới dám đem ra dùng.

” Tôi đúng là có dùng qua”

Cô không nhanh không chậm trả lời hắn. Nghe chính miệng cô thú nhận, tim Mạn Trác Luân như muốn nổ tung còn máu nóng bốc lên đỉnh đầu. Vậy mà bấy nhiêu ngày qua là hắn uổng phí tâm tư rồi, cô đã không muốn giữ đứa bé thì có thể nói trực tiếp với hắn, cần gì phải bày ra màn kịch giả nhân giả nghĩa ấy.

Hứa Thi Nhân cô nghĩ làm thế hắn sẽ hối hận sao? Nực cười, cảm giác bị coi  là thằng ngốc đúng thật chẳng dễ chịu.  Có phải nếu hôm nay Hạ Mạc Nhiên không nói với hắn thì Mạn Trác Luân hắn sẽ bị người đàn bà như cô dày vò cả đời đúng không? Trong lòng hắn bây giờ chỉ còn hận thù, suy nghĩ muốn bóp chết người phụ nữ đang ngồi trước mặt hắn đây ngày càng hiện hữu rõ rệt.

” Chính cô,  chính cô mới là người giết chết con chúng ta.  Cô cùng lọ thuốc trầm cảm ngu ngốc của cô đã giết chết đứa bé”


Hắn nói như thét lên. Hứa Thi Nhân choáng váng, mắt cơ hồ trống rỗng, cô nói như người hụt hơi:

– Không đúng, sao có thể..?

Chưa để cô nói hết câu.  Mạn Trác Luân đã bế thốc cô lên vai, một thân cao lớn hướng thẳng tới biệt viện. Hứa Thi Nhân hoảng sợ, vùng vẫy điên cuồng, gấp gáp hỏi

” Anh rốt cuộc muốn làm gì”

Một bên miệng hắn nhếch lên :

” Làm gì sao? Nên nhớ cô còn nợ tôi một đứa con”

Cơ hồ hiểu ý định của hắn, cô càng điên cuồng giãy giụa. Hứa Thi Nhân mơ hồ thấy lại chiều đông hôm ấy, hoàng hôn rực lên như máu, nhuộm đỏ cảnh vật đến thê lương. Cái cảm giác có  gì đó thoát li khỏi bụng một lần nữa bao trùm lấy cô, đẩy cô vào tột cùng sợ hãi.

Khi trí óc thanh tỉnh cũng là lúc cô nhận ra bản thân đã nằm ngay ngắn trên chiếc giường ngủ lớn. Phía trên, Mạn Trác Luân ung dung cởi khóa quần, người hắn cúi thấp, cự vật thô to đảo bên ngoài hoa huyệt khô rát như muốn thăm dò. Hứa Thi Nhân nhìn cảnh ấy mà lạnh sống lưng, miệng không ngừng lẩm bẩm van xin:

” Cầu anh đừng làm vậy.  Van cầu anh”

Rồi hắn tiến vào, không báo trước, như muốn xé rách hoa huyệt khô cứng.  Mặt cô tái đi, bờ môi trắng bệch mím chặt lại. Mơ hồ trông ra ngoài cửa sổ, cô thấy đáy mắt mình nhòa hoàng hôn .Và cứ thế cô lịm dần.

Hoàng Hôn bao phủ biệt viện, tịch mịch đến thê lương.

***********

Ahihi tui quay về r nè, lần này hứa với độc giả sẽ chăm ra chap hơn.  Lần này tui viết nhiều lên đó coi như đền bù đi ha.  Mong các cậu vẫn ủng hộ
✨🌺🌺✨🌺🌺✨
🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺
🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺
✨🌺🌺🌺🌺🌺✨
✨✨🌺🌺🌺✨✨
✨✨✨🌺✨✨✨ 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.