Bạn đang đọc Đoản Ngược – Chương 1: #1
Mặt trời lặn xuống đỏ rực, bóng nắng cuối ngày đổ dài qua ô cửa kính vỡ. Hứa Thi Nhân nằm lặng một chỗ, tay phải buông thõng cùng đôi mắt nhắm nghiền. Nhìn qua có thể lầm tưởng cô là người chết nếu không nghe kĩ tiếng thở phả ra nhè nhẹ từ chiếc mũi nhỏ nhắn. Cô nằm đấy, im bặt và không sức sống.
Cơn gió bắc đầu đông rít ngang qua, đổ một đợt gió mạnh qua ô cửa kính vỡ. Hứa Thi Nhân khẽ cựa mình, gập người ôm lấy chiếc bụng đang to dần. Bỗng đâu có tiếng đập cửa truyền tới . Cô giật mình tỉnh dậy, vội vàng bật người ra khỏi chiếc giường gỗ ọp ẹp, chân trần chạy ra.
Đập vào mắt cô là thân ảnh cao lớn của người đàn ông ngoài cửa. Trên khuôn mặt trắng bệch giờ mới có lại chút sức sống, miệng nhỏ vui mừng gọi :
– Chồng !
Mạn Trác Luân trầm ngâm ngắm nhìn gương mặt nhợt nhạt cùng chiếc áo mỏng manh trên người cô, mày hơi cau lại, hỏi gọn:
– Không lạnh sao?
Hứa Thi Nhân ôn nhu lắc đầu, người tựa dần vào khuôn ngực rắn chắc của hắn. Tay ngọc nhẹ nhàng vòng qua người Mạn Trác Luân. Tuy người anh rất lạnh còn thoảng thoang mùi gió bắc nhưng lòng cô ấm lạ. Đây là người đàn ông mà cô thầm yêu thương suốt nhiều năm trời. Chưa một lần trong đời cô dám tưởng tượng cảnh mình bước chân vào Mạn Gia hay đến việc trở thành vợ của hắn. Cuộc đời của cô thế là mãn nguyện.
Mạn Trác Luân hơi nhấc chân mày, mặt khẽ cau lại, bàn tay thô ráp đẩy người con gái trong lòng qua một bên.
– Tôi đi có chút việc.
Nói rồi xoay người đi thẳng. Hứa Thi Nhân đăm đăm nhìn thân ảnh cao lớn ấy rời đi mà lòng bất giác trùng xuống. Chẳng phải hắn vừa về thôi sao ?
Cô buồn rầu bước chầm chậm tới bàn ăn, gắp lấy miếng thịt bò xào đưa vào miệng mà chẳng có vị. Chán nản đứng dậy, cô quay người đi thẳng về phía giường. Vừa đặt lưng xuống, cơn buồn ngủ đã ập đến kéo mi mắt cô nặng trĩu. Lúc chưa có tiểu bảo bảo trong bụng nghe người ta nói mang bầu thì mệt nên dễ buồn ngủ, Hứa Thi Nhân lúc ấy còn bĩu môi lè lưỡi. Đến lúc trải nghiệm chỉ biết cười trừ vì họ nói rất đúng. Tiểu tử, ta mang con trong người mệt lắm biết không, sau này ra ngoài rồi nhớ phải ngoan ngoãn đó. Thủ thỉ một hồi thì mắt cô díp lại. Căn phòng trống chỉ còn tiếng thở đều đều cùng mùi hoa nhài thoang thoảng trong không khí.
***
Đồng hồ điểm đúng mười hai tiếng. Ngoài cửa, Mạn Trác Luân nhẹ nhàng tháo giày, tiến từng bước đến bên giường. Ánh mắt tăng vài phần ôn nhu mà chính hắn không phát hiện ra. Đưa bàn tay thô ráp vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Thi Nhân. Hắn chẳng biết nên làm gì với cô gái này nữa, giữ chẳng được mà buông chẳng đành.
Nhìn căn nhà gần như đổ nát trước mắt tường thì trát vôi trắng, chỗ đã toạc hẳn ra một mảnh sơn, giường gỗ ọp ẹp. Hắn thầm nghĩ cô phải chịu khổ cực rồi. Như cảm nhận được có chút hơi ấm bên cạnh, cô nhẹ nhàng vòng tay qua người hắn, lầm bẩm nói:
-Ngủ đi chồng.
Mạn Trác Luân khe khẽ nằm xuống, ôm cô vào lòng và chìm vào giấc ngủ thật êm, hơi thở nặng nề cũng dần dịu lại. Có khi hai người cứ bên nhau thế này lại tốt.
YOULL ALSO LIKE
[CaoH – Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng…
2.6M
90.1K
Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khi…
《Full – Nữ Phụ》Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật P…
1M
68.2K
➤Tên gốc: 和反派离婚之后 – Cùng phản phái ly hôn chi hậu ➤Tác giả: 木妖娆 – Mộc Yêu Nhiêu ➤Số chương: 101 chương ➤Thể loại: Ngôn tình, nữ phụ, xuyên không ➤Convert: Tiểu Lê Nh…
criminal | kth
464K
30.2K
Chúng ta sinh ra đều không thể nào quyết định số phận của riêng mình. Em cũng vậy, anh ta, gã ta hay cô ta cũng thế. Số phận vốn dĩ đã an bài, chỉ là một trong số chúng…
《EDIT – HOÀN – ĐANG BETA》 DƯ ÂM – TRẦN VỊ MÃN
87.1K
3.6K
*TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD Maison de Ihortensia (@NhacuaHortensia)* TÊN TRUYỆN: DƯ ÂM 余音 TÁC GIẢ: TRẦN VỊ MÃN 陈未满 ĐỘ DÀI: 30 CHƯƠNG + 5 PHIÊN NGOẠI NHÂN VẬ…
Cực Phẩm Tiểu Thư
341K
4.7K
Cực Phẩm Tiểu Thư ( Mỹ nữ dâm đãng trời sinh ) Tác giả: Ốc sên 🐌 Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, lãng mạn, SM, NP. Câu chuyện kể về Mã San San – một tiểu thư ăn trắn…
Cách nuôi dưỡng bệnh kiều
51.4K
3.8K
Tác giả: Phế Danh Quân Convert: Khoá luận tốt nghiệp được 9 điểm Edit: nhtt1225 Một chuyện ngoài ý muốn làm Diệp Trăn Trăn xuyên đến cổ đại, còn ngơ ngác rơi vào một cái…
Buổi sớm tỉnh dậy, Hứa Thi Nhân đã chẳng thấy bóng dáng của Mạn Trác Luân đâu. Chỗ bên cạnh sớm lạnh ngắt, có lẽ hắn có việc nên đi vội. Tự an ủi bản thân là thế nhưng cô cũng tủi thân lắm chứ. Đôi lần cô tự hỏi liệu lấy hắn có phải một quyết định đúng đắn của bản thân mình. Nhưng chẳng phải lấy được hắn là ước nguyện cả cuộc đời của cô sao. Suy nghĩ mông lung một hồi, Hứa Thi Nhân mê mệt thiếp đi
Tưởng như một giấc ngủ ngắn ấy vậy mà khi tỉnh lại đã gần trưa. Ngoài cửa lại vang lên tiếng đập đều đều, theo thói quen cô chân trần chạy ra mở cửa. Cánh cửa bật mở nhưng tiếc rằng người ở ngoài lại không phải Trác Luân của cô. Nhìn người đàn ông trung niên đang ung dung đẩy chiếc gọng kính trễ cao lên tận mũi, cô hoảng sợ nuốt nước bọt đánh “ực” một tiếng, cả người bất giác lùi về sau,giọng run run hỏi :
– Các người là ai?.
Người đàn ông lạ mặt hơi cúi người, đáp :
– Hứa tiểu thư, Mạn thiếu gia phái tôi đi đón người về nhà.
Mạn thiếu gia có phải đang nhắc đến Trác Luân chồng cô ? Hứa Thi Nhân hoảng sợ lắc đầuđáp:
– Nhà tôi đây rồi các người còn muốn đưa tôi đi đâu. Tôi không đi.
– Vậy xin thất lễ.
Câu nói vừa dứt, từ đằng sau lưng ông ta có hai người đàn ông to con bước lên. Hứa Thi Nhân hốt hoảng, mặt cắt không còn một giọt máu, một tay ôm bụng miệng thì gào ầm lên:
– Có ai không cứu tôi với. Dì Hoắc, Chú Nghiêm. Cứu con với, có ai không!
Mặc cô kêu gào thảm thiết, hai tên vệ sĩ vẫn kiên định đi tới. Một tên bế thốc cô lên tên còn lại bịt chặt lấy miệng cô. Cổ họng Hứa Thi Nhân rát lên từng đợt vì gào thét. Cô bị mang đến căn biệt thự ở ngoại ô thành phố. Hoảng loạn điên cuồng một hồi, cô chợt nhận ra Mạn Trác Luân. Như người chết đuối bắt được phao, cô nhào vội tới ôm chặt lấy hắn, thân ảnh nhỏ bé run lẩy bẩy vì kinh sợ.
Mạn Trác Luân hơi nhếc chân mày, thẳng thừng lấy tay hất cô ra. Cô ngước lên nhìn hắn, đây có phải người chồng cô yêu không ?
– Kìa chồng.
Hướng ánh mắt theo phía âm thanh phát ra, Hứa Thi Nhân thảng thốt khi phát hiện ra Hạ Mạc Nhiên. Cô ta đứng đó, ánh mắt nhu thuận nhìn người đã từng là ” chồng ” cô. Tà váy trắng muốt bao lấy thân ảnh nhỏ nhắn như ẩn như hiện. Đây đúng là Bách Liên Hoa chính hiệu. Quả thật bao năm thiên nga vẫn hoàn thiên nga. Hạ Mạc Nhiên nhẹ nhàng bước đến, trong ánh mắt chứa đầy ôn nhu cùng hiền dịu, miệng nhỏ hơi mở :
– Đây là ai vậy chồng ?
Âm thanh nghe đến là êm tai. Nhưng đáng lẽ ra Hứa Thi Nhân mới có quyền hỏi câu đó. Bây giờ cô rất muốn vùng lên, hỏi hắn thật nhiều về người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mắt cô đây. Cô ta là ai mà có quyền gọi chồng cô một cách thân mật đến thế, có quyền gì mà thân thiết với chồng cô như thế.
Mạn Trác Luân vội cất lời, xóa đi bầu không khí ngột ngạt :
– Cô Hứa, đây là vợ tôi – Hạ Mạc Nhiên, một người vợ đúng trên danh nghĩa.
Hứa Thi Nhân bàng hoàng, đau đớn nhìn người đàn ông trước mắt :
– Vậy còn em. Em là gì của anh?
Cô vừa nói lại phát hiện ra mũi nghẹn lại còn họng thì đắng chát. Cả người mơ hồ như trôi về một miền vô định.
Mạn Trác Luân lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt, nhẹ nhàng phun ra một câu:
– Cô là người đẻ thuê.
Một câu nói của hắn như đẩy tâm trạng của Hứa Thi Nhân xuống đáy vựa thẳm. Cô đăm đăm nhìn chồng mình ôm lấy Hạ Mạc Nhiên vào lòng mà như là bế bổng rồi lại nhìn thấy hắn vì đau lòng cho cô ta mà khẽ nói:
– Anh đã dặn vợ phải ở trong nhà cơ mà. Nhìn xem, mặt em trắng bệch ra rồi này.
Vừa nói vừa ôm cô ta chặt hơn.
Ở đằng sau, Hứa Thi Nhân lệ rơi đấy mặt, như kẻ khùng điên lao đến kéo lấy chân hắn, hèn mọn mà gào lên :
– Em không tin đâu chồng ơi. Chồng là đang trêu em thôi phải không ? Hay chồng chê em xấu xí, vậy để ngày mai em đánh son cho chồng xem nhé. Em hứa với chồng em sẽ ngoan mà. Xin chồng đừng bỏ em đi chồng à.
Vừa nói cô vừa lẩm bẩm vài điều gì đó. Trong mắt Mạn Trác Luân thoáng qua một tia đau lòng. Hai năm chung chăn gối với nhau mà hắn không có tí tình cảm nào hóa chẳng bằng cầm thú. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt kinh sợ của người con gái trong lòng, tia đau thương ban nãy đều bị xóa đi sạch sẽ chỉ để lại trong mắt hắn một màu rét lạnh.
Mạn Trác Luân thẳng tay hất cô xuống nền đất . Hứa Thi Nhân cố chống đỡ cốt muốn bảo vệ chiếc bụng tròn của mình. Cô đau đớn nhìn Mạn Trác Luân, vì thương tâm mà khóc đến sưng mắt.
Hắn xoay người thật nhanh, như muốn trốn tránh ánh nhìn bi phẫn của cô. Hắn sợ hắn sẽ mềm lòng. Nhưng nếu hắn mềm lòng, Hạ Mạc Nhiên của hắn phải làm sao đây ? Cô yếu đuối lại mỏng manh đến vậy. Và người Mạn Trác Luân hắn yêu là Hạ Mạc Nhiên. Nghĩ tới đấy, hắn bèn ra lệnh cho quản gia của mình :
– Dọn dẹp cho cô ta một căn phòng, một ngày cho ăn ba bữa. Đợi đến khi đứa bé chào đời thì mang cô ta sang nước ngoài sinh sống. Tuyệt đối không để cô ta quay lại, tránh gây ra những rắc rối không đáng có. Rõ chưa?
Quản gia Tôn cung kính cúi người đáp:
– Tôi đã rõ thưa cậu chủ.
Hứa Thi Nhân mơ hồ nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt. Hắn đâu phải chồng cô. Cái gì mà mang cô ra nước ngoài cái gì mà không cho trở lại. Cô đều là nghe không lọt tai. Ý niệm duy nhất trong đầu cô lúc này là : đám người này muốn lấy con của cô. Không được, Hứa Thi Nhân cô không cho phép. Cô đã mất chồng rồi giờ không thể mất thêm con được.
Con của cô, bảo bối của cô. Bỗng nhiên Hứa Thi Nhân đừng phắt dậy rồi vùng chạy mất. Đúng rồi, chỉ cần thoát khỏi đây, con cô và cô sẽ được ở bên nhau. Vì bất ngờ, hai tên thủ hạ không kịp phản ứng, chỉ biết trơ mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé chạy vụ qua. Đúng lúc ấy, Mạn Trác Luân rút từ trong người ra một khẩu súng lục, nặng nề nhắm bắn vào đôi chân nhỏ xinh đang ra sức chạy.
Đoàng
Tiếng súng vang lên không thương tiếc. Chân Hứa Thi Nhân đau rát, cô có thể ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong không khí. Nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng cô vẫn gồng mình lên chạy tiếp. Hai tên thủ hạ lúc này đã bắt kịp được cô. Chúng nhanh nhạy lao đến, chụp thuốc mê thật nhanh vào mặt Hứa Thi Nhân.
Trời đất chao đảo, mọi thứ trước mắt mơ hồ dần và bóng tối ập đến. Cô lịm đi.
[ Còn Tiếp ]