Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá

Chương 7


Bạn đang đọc Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá – Chương 7


Người bán rong đang lôi kéo một bác gái lại hàn huyên nửa ngày, vừa thấy người đàn ông quay lại, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng vẫy vẫy tay với hắn: “Vương đại sư, rốt cuộc cậu đã trở lại, chị gái này muốn tìm cậu xem bói.

”“Vương đại sư” lập tức thay đổi khí chất, bày ra dáng vẻ cao nhân, bước chân theo hình chữ bát (八), lắc lư đi qua: “Là chị tìm tôi xem bói à?”Bác gái hồ nghi nhìn nhìn người đàn ông béo, có chút không quá yên tâm: “Cậu có tính chuẩn hay không đó?”Vương đại sư vừa nghe bác gái này dám nghi ngờ chức nghiệp tu dưỡng của mình, tức khắc bùng nổ: “Đương nhiên là chuẩn! Bà chị cứ hỏi thăm những người trên phố này coi, có ai không biết Vương đại sư tôi? Hàng xóm quanh nhà kết hôn đều tìm đến tôi tính ngày, nếu không chuẩn thì ai còn tìm tới nữa?”Hắn đã nói như vậy chắc cũng không sai, khẳng định là hàng xóm láng giềng biết hắn có bản lĩnh kia mới tìm tới hắn, bằng không ai lại tiêu tiền uổng phí?Lúc này, biểu cảm trên mặt bác gái đã dịu đi rất nhiều, bác gái ấy lập tức móc di động ra mở một tấm ảnh chụp cho Vương đại sư xem: “Tôi muốn xem tính cách cho con gái nhà tôi, Vương đại sư, cậu nhìn một cái xem, đây là con gái nhà tôi.

”Trên ảnh chụp là một cô gái trẻ chừng 25-26 tuổi, có mái tóc dài, lúm đồng tiền mờ mờ, lớn lên rất xinh đẹp, nhìn cũng có khí chất.


Vương đại sư vừa nhìn ảnh chụp vừa dùng đôi mắt quét qua người bác gái kia, cách ăn mặc bình thường, trong tay xách theo một cái túi mua đồ ăn, mấy thứ bên trong chỉ là rau xanh và trái cây, mặt mày cũng nhìn không ra cảm xúc nôn nóng hay gấp gáp gì, phỏng chừng là mua đồ ăn đi ngang qua nơi này nhìn thấy một cửa hàng đoán mệnh, mới bất chợt nảy ra ý định vào tính một quẻ.

Thông thường loại người này sẽ không có việc gì quá gấp gáp.

Đến đây, Vương đại sư lại nhìn ảnh chụp cô gái trẻ tuổi kia, kết hợp với những gì vừa quan sát hồi nãy, lập tức đoán ra: “Chắc là bà chị muốn tính nhân duyên cho con gái nhà mình.

”Bác gái sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc hỏi: “Nhân duyên con gái của tôi thế nào?”Vương đại sư bước tới, ngồi lên chiếc ghế gập, lấy ra một chiếc bút bi từ trong cái hộp bên cạnh nói: “Chị cứ viết bát tự của con gái mình ra cho tôi đi!”Bác gái lập tức nói một chuỗi con số, Vương đại sư viết bát tự lên giấy, sau đó bấm ngón tay lẩm bẩm, thi thoảng lại lật qua lật lại một quyển rách nát, thậm chí còn bung mất vài trang trong tầm tay.


Dường như hắn đã bấm đốt ngón tay tới ba bốn phút, lúc này Vương đại sư mới sờ sờ ria mép ra vẻ cao thâm gật gật đầu: “Tôi đã nhìn ra một chút đầu đuôi sự việc rồi, nhưng muốn nói chi tiết cụ thể về quẻ tượng này, lại cần phải giao tiền.

Bà chị à, tôi cần 300 đồng tiền để bốc một quẻ.

”“300?” Bác gái có chút do dự: “Thế có thể tính toán ra về sau này con gái tôi sẽ sinh ra mấy đứa con không?”Vương đại sư nghe lời này, không nhịn được cười: “Chị gái ơi, con gái chị còn chưa có kết hôn chị đã nhớ thương tới cháu chắt rồi, có phải chị tính quá xa rồi hay không? Đương nhiên chị có nói thế tôi cũng tính ra được, nhưng phải thêm 200 nữa!”“Tôi thêm cái đầu cậu đó, cậu là kẻ lừa đảo!” Bỗng nhiên bác gái dùng sức vung cái túi trong tay về phía Vương đại sư, cái túi đánh thật mạnh lên trán hắn.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.