Đoản Kiếm Thù

Chương 20: Yên Định Viễn chạm trán kỳ nhân


Đọc truyện Đoản Kiếm Thù – Chương 20: Yên Định Viễn chạm trán kỳ nhân

Nàng nói tới đây bất giác lộ vẻ thành khẩn.

Triệu Tử Nguyên nghĩ thầm trong bụng :

– “Về chuyện thần bí thì ta chỉ muốn nghe ngóng những điều cơ mật ở trong bảo mà người ngoài chưa một ai hay. Cô hỏi ta điều này mới thật khó trả lời.”

Yên Lăng Thanh lại hạ thấp giọng xuống nói tiếp :

– Ngươi cứ nói thật với ta… Ta hứa là không tiết lộ cùng ai…

Triệu Tử Nguyên nghe nàng tựa hồ không phải quá đa nghi, mà giọng nói thành khẩn tuyệt vô ác ý, chàng không nỡ để nàng phải bực mình. Tuy nhiên chàng chẳng thể nào hiểu được vì lẽ gì nàng bỏ tính lấn át, hạ thấp giọng ăn nói ôn hòa. Bất giác chàng tự nhủ :

– “Tính nết đàn bà con gái thật là kỳ, mình khó mà lần ra được tâm tình biến hóa của họ. Võ Băng Hàm và Yên Lăng Thanh đều thế cả.”

Rồi chàng đáp :

– Cô nương thật quá đa nghi! Tại hạ làm gì có điều bí mật không thể nói với cô được?

Yên Lăng Thanh nổi cơn tức giận, mặt đỏ bừng lên, nhưng hễ nàng nhìn đến nụ cười của Triệu Tử Nguyên là lại không nổi nóng được nữa. Sau nàng giậm chân lướt qua mặt chàng rồi băng băng bỏ đi.

Triệu Tử Nguyên trông bóng sau lưng nàng ngơ ngẩn xuất thần.

Yên Lăng Thanh đang đi trên hàng lang thì gặp Yên Định Viễn, nàng lật đật tiến lại hỏi :

– Gia gia! Vừa rồi gia gia đi đâu vậy?

Yên Định Viễn đáp :

– Ta ở trong phòng kia. Có chuyện gì không?

Yên Lăng Thanh đáp :

– Hài nhi cùng A Võ đánh cờ trong vườn hoa, không ngờ có người ẩn trên cây dòm trộm. Vả A Võ…

Yên Định Viễn cười khanh khách ngắt lời :

– Có chuyện đó ư? Bắt được người kia chưa?

Yên Lăng Thanh đáp :

– Họ chạy đi rồi…

Hai cha con vừa đi vừa nói chuyện rồi mất hút vào chỗ quanh dãy hành lang.

Lúc này ánh dương quang đang thịnh. Trong vườn trăm hoa đua nở, muôn hồng ngàn tía xanh tươi. Mỗi khi cơn gió hiu hiu thổi qua, mùi hương ngào ngạt lại đưa lên mũi. Triệu Tử Nguyên đứng trước cảnh này cảm thấy đầu óc thảnh thơi, bao nhiêu điều lo nghĩ đều bỏ đi hết.

* * * * *

Bốn bề im lặng như tờ, không một tiếng động. Ngọn gió chiều lạnh lẽo thê lương. Chim kêu xào xạc, bóng đêm mờ mịt, mù tỏa không gian tựa hồ nuốt chửng tòa cổ bảo.

Đây là lúc Triệu Tử Nguyên hoạt động. Chàng rón rén từ trên thượng phòng chuồn ra lần mò tới lùm cỏ rậm, dường như để đợi cái gì. Ngọn cỏ khiến chàng ngứa ngáy mỗi khi đụng vào mặt. Bốn bề yên lặng kinh người. Thỉnh thoảng mới nghe tiếng dế rên rỉ bi ai.

Bất thình lình trên lối đi nhỏ có tiếng bước chân người. Triệu Tử Nguyên nín thở giương mắt lên nhìn về phía có tiếng động, song lòng chàng không ngăn nổi nỗi rạo rực phấn khởi.

Dưới bóng trăng, một bóng người nhỏ dài lê thê in xuống đất, rồi tiếng bước chân sột soạt vang lên. Bóng đen kia dần dần đi vào giữa đám cỏ mọc cao tới đầu gối.

Triệu Tử Nguyên lặng lẽ theo dõi đằng sau. Lúc này có tiếng gió vi vu mà người kia lại đi nhanh nên không phát giác ra chàng.

Người kia đi tới chỗ quang đãng liền ngắm nghía địa hình rồi tự nói một mình :

– Phải rồi! Đúng là ở trong này.

Khi đến gốc cây lớn cỡ hai người ôm không xuể, người kia rẽ về phía Đông mười bước, sau chuyển sang phía Tây đi năm bước rồi dừng lại, lẩm bẩm :

– Mới chưa đầy nửa năm mà cỏ đã mọc cao thế này.

Triệu Tử Nguyên chú ý nhìn ra, chàng trông rõ người kia thân hình vừa gầy vừa cao, tuổi độ năm mươi, mình mặc áo nho sinh.

Người đó cúi xuống vạch cỏ, lộ ra một tấm thạch bản hình vuông. Lão còn đưa mắt nhìn bốn phía rồi một tay nắm lấy chiếc vòng sắt gắn trên thạch bản nhắc bổng lên thì bên dưới hở ra một huyệt động tối đen không trông rõ đáy.

Lão nho sinh cúi xuống khẽ gọi :

– Lão Ngụy! Lão có ở trong đó không?

Chờ một lúc không thấy có tiếng người đáp lại, lão nho sinh lại gọi cấp bách :

– Lão Ngụy! Lão Ngụy!

Lát sau phía dưới có tiếng người ấm ớ hỏi :

– Tào Sĩ Ngoan! Có phải lão đó không?

Lão nho sinh hạ thấp giọng xuống đáp :


– Sĩ Ngoan đây mà! Lão Ngụy! Nhờ đấng Hoàng Thiên phù hộ, lão hãy còn sống.

Phía dưới, tiếng người ú ớ lại cất lên :

– Những cực hình thảm khốc của lão Yên ta đã lãnh đủ. Lão cứ yên tâm.

Ngụy mỗ xương đồng gân sắt không chết được đâu.

Lão nho sinh Tào Sĩ Ngoan hỏi :

– Xương tỳ bà ở đùi lão còn bị cột bằng sợi dây lòi tói không?

Người phía dưới đáp :

– Không trách lão họ Yên tàn độc, vì chúng ta chịu đựng được đủ mọi thảm hình, nên hắn xuyên qua xương tỳ bà để giỡn chơi. Ha ha!

Lão nói câu sau cùng rồi bật cười. Tiếng cười tựa hồ vang lên đến từng mây.

Lão nho sinh Tào Sĩ Ngoan lẳng lặng không nói gì. Người phía dưới vẫn cười rộ không ngớt, hỏi :

– Sao không thấy Hề Phụng Tiên cùng đi với lão?

Tào Sĩ Ngoan khẽ đáp :

– Lão hỏi Hề Tổng quản ư? Y đã liên lạc với Tô Kế Phi rồi. Đêm qua y có vào nhưng bị thằng cha họ Yên phát giác nên đêm nay đổi cho Tào mỗ tới đây…

Triệu Tử Nguyên nghe nói chấn động tâm thần tự hỏi :

– “Lão nhắc tới Hề Phụng Tiên cùng Tô Kế Phi. Chẳng lẽ hai vị tiền bối đó cùng một phe với mấy người này?”

Người phía dưới “ồ” lên một tiếng rồi hỏi :

– Lão Tào thám thính sự tình ra sao?

Tào Sĩ Ngoan hạ thấp giọng xuống đáp :

– Đã ra được chút manh mối.

Người phía dưới cũng hạ thấp giọng xuống ra chiều hoang mang hỏi :

– Lão thử nói nghe được không?

Tào Sĩ Ngoan đáp :

– Theo tin tức Tào mỗ nhận được thì họ Tạ không chết.

Người dưới hầm bật tiếng la kinh ngạc rồi hỏi :

– Lão Tào ơi! Lão nghe người ta nói ngoa rồi. Ngày trước họ Tạ gây nên án mạng ở Thúy Hồ, giết cả nhà Tư Mã Đạo Nguyên. Chủ mướn căn nhà xanh ở Thủy Bạc liền thuê họ Võ và họ Yên đi đánh chết họ Tạ để bịt miệng. Kiếm thuật họ Tạ tuy cao thâm, nhưng y thoát chết dưới bàn tay Yên Định Viễn và Võ Khiếu Thu hai người liên thủ thế nào được?

Tào Sĩ Ngoan gật đầu đáp :

– Đúng thế! Ngoại trừ mấy tay cao nhân thần bí võ lâm mà người ta thường đồn đại, chỉ có hai lão Yên, Võ hợp lực thì mới giết nổi họ Tạ.

Người dưới hầm trầm giọng hỏi :

– Đồn đại ư? Phải chăng lão muốn nói “Linh Võ tứ tước”, “Yến Cung song hậu” và “Ma Vân Thủ”? Những chuyện hoang đường quái đản ở chốn hang cùng ngõ hẻm thì tin thế nào được?

Tào Sĩ Ngoan nghiêm nghị đáp :

– Đúng là họ Tạ không bị hai lão Yên, Võ giết chết. Cái đó chưa bàn đến vội. Về “Linh Võ tứ tước” thì một người mới đây xuất hiện như con rồng thiêng giữa đám mây mù trên núi Mang Tích. Ai dám bảo mấy vị tiền bối này không còn sống ở nhân gian?

Nói tới đây thanh âm biến thành trầm trọng, lão tiếp :

– Trong võ lâm qua mấy chục năm tất nảy ra nhiều bậc kỳ tài. Chỉ vì hành tung của những nhân vật này rất thần bí nên công lực của họ cao thâm đến trình độ nào chẳng một ai hay và tướng mạo họ ra sao cũng không ai biết. Nhưng mấy tay cao thủ thần bí này theo tin đồn thì tuyệt không ai bì kịp.

Người dưới hầm hỏi :

– Lão Tào ơi! Lão xông pha nguy hiểm trùng trùng tới đây chỉ để nói cho ta mấy câu này thôi ư?

Lão nho sinh Tào Sĩ Ngoan đáp :

– Lão Ngụy! Ta vào đây để cho lão hay một tin tức.

Người dưới hầm kinh ngạc hỏi :

– Tin gì?

Tào Sĩ Ngoan khẽ đáp :

– Mấy bữa nay Hề Tổng quản đã sắp đặt kế hoạch liên hiệp cùng các phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Hoa Sơn để hỏi tội Yên Định Viễn, ngõ hầu cứu lão Ngụy ra. Mấy người chúng ta mà hợp lực thì lo gì chẳng khám phá được vụ công án võ lâm ngày trước, để tỏ ra hết lòng với Bảo chúa đã quá cố…

Người dưới hầm cất giọng buồn rầu chán nản nói :


– Đáng tiếc là mọi việc đều chậm quá rồi!

Tào Sĩ Ngoan hỏi :

– Lão Ngụy! Lão lại thốt ra câu này ư? Hào khí năm trước lão để đâu cả rồi?

Người dưới động đáp :

– Không được đâu. Các vị chẳng thể nào đối phó được với con cáo già Yên Định Viễn. Hơn nữa, xương tỳ bà của Ngụy mỗ…

Tào Sĩ Ngoan ngắt lời :

– Lão rùa kia! Lão thành đồ bỏ rồi chăng?

Người dưới động buông tiếng thở dài.

Tào Sĩ Ngoan toan tìm lời khuyên giải, đột nhiên có thanh âm lạnh như băng ở mé tả cách đó không xa cất lên :

– Hảo bằng hữu! Hoan nghênh hảo bằng hữu quang lâm tệ bảo.

Tào Sĩ Ngoan để người đến gần mà chưa phát giác. Lão không khỏi giật mình kinh hãi, quay phắt lại ngó xem ai thì rõ ràng là Yên Định Viễn đứng cách chừng bảy thước.

Yên Định Viễn mắt lộ sát khí hỏi :

– Lão họ Hề hay họ Tào?

Tào Sĩ Ngoan hít một hơi khí lạnh hỏi lại :

– Họ Hề hay họ Tào thì việc gì đến các hạ?

Yên Định Viễn hắng đặng luôn mấy tiếng đáp :

– Xem chừng lão họ Tào rồi. Lão họ Hề trán có vết thẹo mới phải.

Mắt Yên Định Viễn chiếu ra những tia hàn quang lạnh lẽo nhìn Tào Sĩ Ngoan từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên rồi nói tiếp :

– Trước khi lão phu giết ai cũng hỏi cho biết rõ họ tên để thông báo trước cho Diêm Vương hay…

Yên Định Viễn chưa dứt lời, đột nhiên phóng chưởng đánh ra.

Tào Sĩ Ngoan cảm thấy một luồng chưởng lực khủng khiếp từ bốn mặt tám phương xô tới. Lão hồi hộp trong lòng, không dám vung chưởng nghinh định, vội bước lùi lại.

Yên Định Viễn cười khành khạch lướt mình tới nói :

– Nếu lão chống được mười chiêu của lão phu thì lão phu để lão tự do ra về.

Hắn biến đổi chưởng pháp phóng ra phát “Xuyên Tâm chưởng” nặng đến nghìn cân đánh vào trước ngực đối phương.

Tào Sĩ Ngoan thấy thế chưởng mãnh liệt thì kinh hãi vô cùng! Lão lạng người né tránh, đồng thời vung năm ngón tay mặt, nhằm chụp huyệt mạch môn Yên Định Viễn.

Yên Định Viễn lại phóng song chưởng rít lên ầm ầm như gió táp mưa sa giáng xuống trước ngực Tào Sĩ Ngoan.

Đầu tóc Tào Sĩ Ngoan đứng dựng cả lên. Hiển nhiên nội tâm lão cực kỳ xúc động. Lão để một bàn tay trước ngực rồi xoay đi nửa vòng tròn. Hai người trao đổi một chiêu. Tào Sĩ Ngoan bật tiếng la hoảng, loạng choạng người đi mấy bước, miệng hộc máu tươi.

Yên Định Viễn cất giọng âm trầm nói :

– Lão nên chịu chết đi thôi.

Tiếng lão Ngụy ở dưới động cất lên :

– Lão tào! Chuyện gì vậy?

Tào Sĩ Ngoan đưa tay lên lau vết máu trên miệng đáp :

– Không có chuyện gì cả. Phát chưởng này chẳng thể đánh chết được ta.

Người dưới động lớn tiếng nói :

– Lão Tào! Lão tiếp tục chống đỡ đi!

Yên Định Viễn cất bước tiến lại. Tay trái phóng ra một chưởng.

Tào Sĩ Ngoan biết rằng muốn trốn cũng chẳng được. Lão đâm liều phóng chưởng nghinh địch.

Triệu Tử Nguyên ẩn mình ở đàng xa nhưng cũng nhìn rõ tình trạng chiến đấu giữa hai bên và cảm thấy chưởng lực của hai người đều rất hùng hậu. Bốn mặt cỏ lá bị hất tung lên đầy trời. Chàng cố nén nỗi xúc động trong lòng để len lén đến gần coi cuộc đấu. Nhưng đột nhiên lúc này có hai bàn tay đặt lên vai chàng. Triệu Tử Nguyên giật bắn người, suýt nữa bật tiếng la hoảng. Chàng vội ngảnh đầu nhìn lại thì thấy gã thiếu niên Cố Thiên Võ nấp ở phía sau, đang mỉm cười ngó chàng. Triệu Tử Nguyên kinh hãi khẽ gọi :

– Cố huynh!


Cố Thiên Võ đặt ngón tay lên môi thổi phì một cái để ra hiệu cho chàng đừng có lên tiếng, rồi khẽ hỏi :

– Triệu huynh đến đây đã lâu chưa?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Tiểu đệ mới đến được một lát. Còn Cố huynh?

Cố Thiên Võ khẽ nói :

– Tiểu đệ vừa tới.

Gã nắm tay áo Triệu Tử Nguyên nói :

– Sáng nay ở trong vườn hoa nhờ có Triệu huynh giải vây, tại hạ mới thoát nạn. Bây giờ xin có lời cảm tạ.

Triệu Tử Nguyên lạnh lùng đáp :

– Câu chuyện nhỏ mọn đó có chi đáng kể?

Cố Thiên Võ hỏi :

– Đêm qua tiểu đệ vào nhà thạch thất hành thích lão áo đỏ tàn phế chắc Triệu huynh nhìn thấy cả?

Triệu Tử Nguyên gật đầu rồi hỏi lại :

– Thương thế của Cố huynh ra sao?

Cố Thiên Võ đáp :

– Lão tàn phế chẳng đã nói: “Kẻ bị thương chỉ sống trong bốn mươi tám giờ.” Con người chết sống có số mạng. Hoàng Thiên không muốn cho tiểu đệ sống nữa thì đành chịu vậy.

Triệu Tử Nguyên thấy gã nói câu này tỏ ra coi thường cái chết càng sinh lòng kính phục.

Giữa lúc ấy, ngoài quảng trường bật lên tiếng rú kinh người. Tào Sĩ Ngoan bị địch thủ phóng chưởng đánh hất lùi lại mấy bước. Lão loạng choạng muốn té.

Yên Định Viễn trầm giọng nói :

– Đây mới là chiêu thứ bảy. Lão Tào còn chống được ba chiêu nữa không?

Tào Sĩ Ngoan sắc mặt lúc xanh rờn lúc trắng bệt. Hiển nhiên lão không còn sức chiến đấu.

Triệu Tử Nguyên ngẩng đầu lên nhìn thấy lão áo đoạn đang cất bước tiến lại.

Lúc này hắn muốn giết Tào Sĩ Ngoan thật dễ như trở bàn tay. Chàng lo thay cho họ Tào đến toát mồ hôi.

Cố Thiên Võ đứng bên khẽ nói :

– Chúng ta phải tìm cách cứu Tào tiền bối.

Triệu Tử Nguyên nghĩ thầm :

– “Câu này đáng lẽ của mình mà gã lại nói trước.”

Chàng kinh ngạc ấp úng :

– Nhưng… Cố huynh là… Tổng quản đội Ngân Y trong bản bảo…

Cố Thiên Võ khoát tay ngắt lời :

– Tiểu đệ sẽ nói đầu đuôi cho Triệu huynh nghe sau. Bây giờ hãy cứu người là gấp.

Gã trầm ngâm một chút, rồi nói tiếp :

– Ngày trước tiểu đệ đã phát giác ra một đường bí mật mà cả Yên bảo chúa cũng chưa biết đến. Lát nữa chúng ta cùng xuất lực. Triệu huynh hãy đi về phía Đông, còn tiểu đệ đi vòng ra mé Tây. Chỗ này gần Yên bảo chúa, lão nhìn thấy chúng ta chạy đi hai phương hướng khác nhau, tất lão còn do dự một chút rồi mới rượt theo tiểu đệ…

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Thế rồi sao nữa?

Cố Thiên Võ đáp :

– Chỉ mong Yên bảo chúa ngần ngừ một chút là tiểu đệ đã chuồn vào đường bí mật rồi. Kế đó cả tòa cổ bảo có sục tìm cũng không ra tiểu đệ.

Gã ngừng lại một chút rồi hỏi :

– Triệu huynh có nhiệt thành giúp lão Tào không?

Triệu Tử Nguyên bầu máu nóng sủi lên sùng sục, chàng xúc động đáp :

– Chính tiểu đệ toan hỏi Cố huynh câu này.

Cố Thiên Võ lộ vẻ vui mừng hỏi :

– Thế thì chúng ta thành đôi bạn thân rồi ư?

Gã vừa nói vừa đưa tay ra, Triệu Tử Nguyên bắt tay gã một cách thân mật.

Cố Thiên Võ nói :

– Triệu huynh! Khởi sự đi!

Hai người từ trong bụi cỏ chuồn ra. Cố Thiên Võ đổi giọng hô :

– Lão họ Yên lộn giống kia! Có giỏi thì đi theo ta.

Gã quát chưa dứt lời đã vọt về phía Tây. Đồng thời Triệu Tử Nguyên vọt ra phía Đông.


Yên Định Viễn toan phóng chưởng đánh chết Tào Sĩ Ngoan nghe tiếng hô giật mình. Lão lại thấy hai bóng người chạy đi, bất giác chưởng thế ngừng lại, trầm giọng quát :

– Quân mặt chuột nào?

Hai chàng Triệu, Cố chia hai ngả mà chạy đã ra xa hơn trượng.

Cố Thiên Võ chỉ sợ Yên Định Viễn không chịu rượt theo, gã lại lớn tiếng gọi :

– Lão thất phu! Ngươi có dám rượt ta không?

Yên Định Viễn tâm tư linh mẫn hiểu ngay đối phương có ý ly khai lão. Lảo đảo hai mắt một cái rồi đột nhiên quyết định vọt người rượt theo, nhưng lão không rượt theo kẻ thóa mạ lão là Cố Thiên Võ mà lại rượt Triệu Tử Nguyên và lao về phía Tây.

Yên Định Viễn chạy đi rồi. Trong quảng trường chỉ còn Tào Sĩ Ngoan đứng ngẩn mặt ra. Lão nhìn bóng người chạy trong đêm tối rất mau mà ngơ ngẩn xuất thần. Người dưới động là lão Ngụy la lên hỏi :

– Lão Tào! Không chạy đi thì còn đợi đến bao giờ?

Tào Sĩ Ngoan cũng biết mình không thể chần chờ được, liền quay vào động chắp tay, cất giọng đau khổ nói :

– Lão Ngụy hãy trân trọng!

Rồi đậy nắp hầm lại vọt người chạy đi mất hút vào trong đêm tối.

Nhắc lại Triệu Tử Nguyên phóng chân chạy như bay được ba bốn trượng, nghe sau lưng có tiếng gió vù vù. Chàng hoảng hốt quay đầu nhìn lại thấy Yên Định Viễn đuổi theo rất gấp, làm chàng chẳng còn hồn vía nào nữa. Chàng không ngờ Yên Định Viễn lại bỏ Cố Thiên Võ mà rượt theo chàng. Chàng có biết đâu lão là người tâm cơ linh mẫn khôn lường!

Khinh công của Yên Định Viễn khiến cho người ta phải kinh hãi. Lão nhô lên hụp xuống hai cái chỉ còn cách Triệu Tử Nguyên một quãng rất gần. Lão vừa rượt vừa quát :

– Ông bạn ở phía trước còn chạy hoài ư? Tưởng lão phu không đuổi kịp hay sao?

Vì bóng đêm tối mò, nên lão chưa nhận ra Triệu Tử Nguyên.

Triệu Tử Nguyên chạy trối chết. Bỗng mắt chàng hoa lên. Một bóng người đứng sững cản đường. Người này vào trác trung niên, ăn mặc áo kiểu văn sĩ, ngó Triệu Tử Nguyên lạnh lùng hỏi :

– Tiểu tử! Cớ sao ngươi phải chạy như người điên?

Triệu Tử Nguyên trong lòng nóng nẩy không rảnh để trả lời. Chân chàng chậm lại một chút. Yên Định Viễn ở phía sau vẫn tiếp tục lướt người đi nhanh như chớp.

Văn sĩ trung niên chợt tỉnh ngộ ồ lên một tiếng. Người y không thấy cử động gì mà đột nhiên vọt cao lên qua đầu Triệu Tử Nguyên, lao thêm mấy bước. Y không cần ngừng lại lấy hơi thở đã vọt đi xa tới năm trượng…

Triệu Tử Nguyên thấy khinh công của văn sĩ mà phát khiếp, xuýt bật tiếng la.

Văn sĩ đứng tuổi chặn đứng Yên Định Viễn trầm giọng hỏi :

– Các hạ hãy dừng bước một chút được không?

Yên Định Viễn thấy mình sắp đuổi kịp người chạy trước. Ngờ đâu người tính không bằng trời định. Giữa đường bị kẻ khác ngăn chặn. Lão nổi cơn tức giận vung quyền đấm vào sau lưng đối phương.

Văn sĩ đứng tuổi tiện đà vung tay lên một cái giải khai thoi quyền của đối phương. Cái cất tay của văn sĩ dường như ẩn giấu một công lực cao thâm kinh thế hãi tục.

Nhưng Yên Định Viễn cũng là một võ học đại gia làm gì không nhìn ra. Lão đánh một đòn vô hiệu rồi không phóng chưởng nữa. Yên Định Viễn ngẫm nghĩ xem văn sĩ trước mắt này là ai mà không nhớ ra được lai lịch, liền buộc miệng hỏi :

– Tôn giá là ai?

Văn sĩ đáp :

– Yên Định Viễn! Ngươi không nhận ra lão phu mà lão phu lại nhận ra ngươi.

Yên Định Viễn ngơ ngác hỏi :

– Đang đêm các hạ giá lâm tệ bảo làm chi?

Văn sĩ đáp :

– Lão phu muốn hỏi ngươi một điều…

Văn sĩ coi người hãy còn trẻ lắm, chỉ ngoài bốn mươi là cùng, cứ tự xưng “lão phu” hoài khiến người nghe không khỏi chướng tai gai mắt.

Yên Định Viễn hỏi :

– Các hạ muốn hỏi điều gì?

Văn sĩ dằn từng tiếng :

– Lão phu muốn biết thanh “Kim Nhật kiếm” hiện ở đâu…

Văn sĩ chưa dứt lời thì Yên Định Viễn ra chiều kinh ngạc hỏi lại :

– Tôn giá nói sao? Lão phu hoàn toàn không hiểu.

Văn sĩ nói :

– Đã thế thì lão phu chỉ còn cách đi sục tìm.

Chân lão vừa nhảy vọt một cái đã ra xa mấy trượng. Chỉ thấy bóng xám lờ mờ, thân pháp mau lẹ, bộ pháp ly kỳ không ai hiểu được.

Yên Định Viễn cười ha hả nói :

– Tôn giá thật là cuồng vọng! Thái Chiêu bảo há phải nơi để tôn giá muốn đến là đến, muốn đi là đi?

Lão nhảy vèo một cái tung mình rượt theo.

Tiếng văn sĩ từ đằng xa vọng lại :

– Ai bảo lão phu bỏ chạy?

Yên Định Viễn đề khí nhảy vọt về phía trước, thân hình như quỷ mỵ, tốc độ chẳng kém văn sĩ mấy nỗi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.