Đọc truyện Đoản Kiếm Thù – Chương 124: Trong Quỷ lao hội ngộ cao tăng
Đơn Kim Ấn đáp :
– Ba vị chủ nhân của chúng ta, lại có cả “Thiên Cương song sát” nữa.
Ma Vân Thủ hỏi :
– Bên địch có những ai?
Đơn Kim Ấn đáp :
– Theo sự phỏng đoán của tại hạ thì ngoài Đông Hậu, có lẽ Linh Võ tứ tước cũng tham gia.
Ma Vân Thủ giật mình hỏi :
– Linh Võ tứ tước cũng tham gia ư?
Đơn Kim Ấn hỏi lại :
– Đại soái lấy làm ngạc nhiên lắm phải không?
Ma Vân Thủ đáp :
– Lão phu ngạc nhiên thật, vì Linh Võ tứ tước tuy là người võ lâm nhưng bọn họ trước nay không qua lại với những nhân vật giang hồ, trừ một mình lão tứ là Thái Ất Tước.
Đơn Kim Ấn hỏi :
– Tại sao Thái Ất Tước một mình qua lại võ lâm?
Ma Vân Thủ đáp :
– Thái Ất Tước thích du sơn ngoạn thủy. Mỗi lần gặp chuyện bất bình thì y cũng thường ra tay can thiệp. Còn ba người kia thì không thế.
Đơn Kim Ấn nói :
– Nếu vậy thì chúng ta nên tìm cách cản trở tam Tước kia.
Ma Vân Thủ nói :
– Ba người kia hành tung vô định, muốn kiếm họ không phải là chuyện dễ dàng.
Đơn Kim Ấn nói :
– Nếu vậy thì càng tốt.
Ma Vân Thủ hỏi :
– Tổng quản nói thế nghĩa là làm sao?
Đơn Kim Ấn đáp :
– Tình thế trước mắt đã rõ ràng. Hành tung của ba lão kia không nhất định, ta kiếm không ra thì bên địch cũng vậy.
Ma Vân Thủ vỗ tay nói :
– Phải rồi.
Đơn Kim Ấn nói :
– Vụ này ta có thể phân tích như sau: Bên đối phương bất quá chỉ có mình Đông Hậu tham gia. Đại soái thử nghĩ xem: lực lượng bên ta mà không địch nổi Đông Hậu ư?
Ma Vân Thủ nói :
– Đơn tổng quản nói tuy là đúng lý nhưng còn quên mất hai người.
Đơn Kim Ấn hỏi :
– Là người nào?
Ma Vân Thủ đáp :
– Một người họ Tạ và tên cũng như tổng quản.
Đơn Kim Ấn cười hỏi :
– Phải chăng đại Soái muốn nói Tạ Kim Ấn?
Ma Vân Thủ đáp :
– Chính hắn.
Đơn Kim Ấn nói :
– Lão phu nghe nói hắn có đến Thái Chiêu bảo một chuyến nhưng dường như vì mục đích khác, nếu không thì hắn đã quy ẩn rồi.
Ma Vân Thủ hỏi :
– Hắn đến Thái Chiêu bảo với mục đích gì?
Đơn Kim Ấn cười đáp :
– Chẳng lẽ đại soái quên rồi ư? Thái Chiêu bảo bị hủy diệt dưới bàn tay của hắn. Sau hắn biết Triệu Tử Nguyên có mối quan hệ với hắn nên lại đến lấy máu rửa Thái Chiêu bảo lần nữa rồi bỏ đi ngay. Bây giờ không biết ở đâu.
Ma Vân Thủ hỏi :
– Vì lẽ gì hắn lấy máu rửa Thái Chiêu bảo lần thứ hai?
Đơn Kim Ấn đáp :
– Hắn muốn Thái Chiêu bảo trở về tay Triệu Tử Nguyên.
Ma Vân Thủ nói :
– Chỗ dụng tâm của Tạ Kim Ấn kể ra cũng đau khổ.
Đơn Kim Ấn hỏi :
– Hắn vì cốt nhục của mình mà giết người thiết tưởng cũng chẳng lấy gì làm đau khổ. Đại soái nói còn người thứ hai nữa là ai?
Ma Vân Thủ đáp :
– Chính là Triệu Tử Nguyên.
Đơn Kim Ấn cười khanh khách :
– Triệu Tử Nguyên bị giam hãm ở đây rồi.
Ma Vân Thủ cả mừng hỏi :
– Ở chỗ nào?
Đơn Kim Ấn đáp :
– Tại Quỷ Lao trên lầu.
Ma Vân Thủ thích chỉ hỏi :
– Hiện tình gã ra làm sao?
Đơn Kim Ấn đáp :
– Vừa mới lên lầu. Để gã nhịn đói hai ngày rồi lên thu thập gã là xong.
Ma Vân Thủ hoan hỷ nói :
– Như vậy hai phe chính tà so gươm chuyến này thì nhất định bọn ta sẽ thắng.
Đơn Kim Ấn đáp :
– Cái đó đã hẳn.
Ma Vân Thủ hỏi :
– “Thiên Cương song sát” đã biết tin này hay chưa?
Đơn Kim Ấn đáp :
– Lão phu đang định phái người thông tri thì Đại soái tới nơi. Nào mời đại soái! Chúng ta hãy uống mấy chung rượu chúc thắng lợi.
Ma Vân Thủ cười đáp :
– Hay lắm!
Triệu Tử Nguyên nghe tới đây rồi không thấy gì nữa. Chàng hé mở cặp mắt thì thấy Thích Trung Kỳ mỉm cười đứng đó. Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Thích huynh đã nghĩ ra được thông lộ rồi chăng?
Thích Trung Kỳ hỏi lại :
– Triệu huynh chưa nghĩ ra ư?
Triệu Tử Nguyên lại hỏi :
– Vừa rồi Thích huynh có nghe thấy người ta nói gì không?
Thích Trung Kỳ đáp :
– Tiểu đệ chẳng nghe thấy gì hết, cứ đứng đây ngó Triệu huynh nét mặt khi lo khi mừng, lại cứ tưởng Triệu huynh đã có điều phát giác.
Triệu Tử Nguyên nói :
– Chẳng giấu gì Thích huynh, tiểu đệ vừa nghe Quỷ Phủ đại soái nói chuyện với Đơn Kim Ấn.
Thích Trung Kỳ ủa một tiếng, hỏi :
– Chúng bàn chuyện gì vậy?
Triệu Tử Nguyên liền thuật lại.
Thích Trung Kỳ nghe xong nói :
– Thế thì lạ quá. Tiểu đệ ngồi đây chẳng nghe thấy gì cả. Triệu huynh ngồi chỗ đó nghe tiếng thì hẳn là có điều ngoắt ngoéo.
Triệu Tử Nguyên động tâm đáp :
– Đúng thế thật.
Hai người không nói gì nữa, bắt đầu tìm kiếm chỗ ngồi của Triệu Tử Nguyên.
Nhưng tìm một lúc vẫn chẳng thấy gì. Bỗng nghe tiếng người cất lên :
– Hai vị bất tất phải tìm kiếm nữa.
Triệu Tử Nguyên và Thích Trung Kỳ giật mình kinh hãi. Nên biết là công lực của hai nhân vật này không phải tầm thường mà có người tới gần cũng chưa phát giác thì bản lãnh người này cao thâm không biết đến thế nào mà nói.
Hai vị Thích, Triệu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một vị cao tăng đứng trong bóng tối đang mỉm cười. Nhà sư nét mặt hiền lành, dường như chẳng có ác ý.
Thích Trung Kỳ hỏi :
– Xin hỏi pháp hiệu của đại sư là gì?
Nhà sư đáp :
– Bần tăng là Đại Hối.
Thích Trung Kỳ lẩm nhẩm :
– Đại Hối… Đại Hối! Tại hạ chưa được nghe danh hiệu này bao giờ.
Đại Hối thiền sư đáp :
– Bần tăng là người ngoài tục, ít khi len lỏi vào chốn võ lâm thì dĩ nhiên thí chủ không thể biết được.
Thích Trung Kỳ hỏi :
– Thiền sư có điều chi dạy bảo?
Đại Hối thiền sư đáp :
– Bần tăng muốn dẫn hai vị thoát khỏi đây. Liệu hai vị có tin được không?
Triệu Tử Nguyên tự nhủ :
– “Đại Hối thiền sư nghe danh quen thuộc mà nghĩ không ra mình đã gặp ở đâu thì mới thật là kỳ lạ!”
Thích Trung Kỳ nói :
– Hành động của thiền sư đúng là vì hảo ý. Có điều là tại hạ còn hoài nghi về thân phận của thiền sư.
Đại Hối thiền sư hỏi :
– Phải chăng thí chủ nghi ngờ bần tăng là người ở đây?
Thích Trung Kỳ thản nhiên đáp :
– Đúng thế.
Đại Hối thiền sư cười nói :
– Kẻ xuất gia không nói dối bao giờ. Mấy năm trước bần tăng đã qua đây một lần nên thuộc hết đường lối.
Thích Trung Kỳ hỏi :
– Khi ấy chốn này có người không?
Đại Hối thiền sư lắc đầu đáp :
– Ngày ấy cũng có người nhưng không nhiều như hiện nay. Vì thế bần tăng đoán là chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc đã dời toàn bộ tới đây.
Thích Trung Kỳ nói :
– Thiền sư quả là cao kiến. Chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc đã dọn đến chốn này.
Đại Hối thiền sư nói :
– Nếu vậy hai vị cần đi cho mau. Nên biết ba vị chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc ghê gớm lắm, võ công hai vị có cao thâm cũng khó lòng thắng được.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Đa tạ thiền sư có dạ quan hoài, nhưng tại hạ đang truy tầm kẻ thù giết hại thế thúc.
Đại Hối thiền sư nói :
– Triệu thí chủ thông tuệ khác thường mà lại hồ đồ trong nhất thời. Nơi đây hung hiểm vô cùng, còn việc trả thù há phải là chuyện cấp bách trong sớm tối.
Triệu Tử Nguyên chưa hết hoài nghi hỏi :
– Dường như thiền sư hiểu rất rõ về những việc của tại hạ.
Đại Hối thiền sư mỉm cười đáp :
– Chẳng giấu gì Triệu thí chủ, bần tăng đến trước hai vị một bước nên đã thấy rõ tình hình của hai vị.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Cả vụ Yên cô nương bị giam hãm, thiền sư cũng thấy rồi ư?
Đại Hối thiền sư đáp :
– Hẳn thế.
Triệu Tử Nguyên chau mày hỏi :
– Lời thiền sư dạy rất đúng. Tại hạ tạm thời có thể tạm hoãn việc trả thù cho thế thúc nhưng chẳng thể không cứu Yên cô nương.
Đại Hối thiền sư khen ngợi :
– Triệu thí chủ quả là người hào hiệp. Bần tăng đã dẫn hai vị thoát hiểm thì dĩ nhiên phải chiếu cố đến cả đồng bạn của hai vị.
Triệu Tử Nguyên nhớ tới câu chuyện giữa Ma Vân Thủ và Đơn Kim Ấn, hỏi :
– Thiền sư có biết Quỷ Phủ đại soái Ma Vân Thủ không?
Đại Hối thiền sư hững hờ đáp :
– Bần tăng chỉ nghe danh chứ chưa biết mặt.
Triệu Tử Nguyên nói :
– Vừa rồi Quỷ Phủ đại soái cũng tới đây, không hiểu lão bàn với Đơn Kim Ấn chuyện gì. Có điều chưa nghe tiếng của chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc.
Đại Hối thiền sư hỏi :
– Chắc họ có việc phải đi xa. Triệu thí chủ hà tất quan tâm làm chi?
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Quỷ Phủ đại soái tới đây vì việc gì?
Đại Hối thiền sư trầm ngâm rồi hỏi lại :
– Triệu thí chủ có phải đã ước hẹn với họ về cuộc hội họp tháng sau?
Triệu Tử Nguyên buột miệng hỏi :
– Thiền sư cũng biết vụ này ư?
Đại Hối thiền sư đáp :
– Chẳng giấu gì thí chủ, bần tăng cũng đã đến Thái Chiêu bảo. Khi ấy Triệu thí chủ vừa ra đi. Bần tăng nghe “Thiên Cương song sát” bàn tới vụ này.
Triệu Tử Nguyên càng sinh lòng ngờ vực hỏi :
– Sau đại sư lại theo tại hạ đến đây hay sao?
Đại Hối thiền sư lắc đầu đáp :
– Không phải thế. Bần tăng thấy “Thiên Cương song sát” đến Thái Chiêu bảo liền đoán biết chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc tất ở quanh đó. Khi bần tăng đến tìm kiếm thì Triệu thí chủ đã tới đây rồi. Bần tăng sợ ba vị chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc đều ở cả chốn này nên phải đi chỗ khác một chuyến.
Triệu Tử Nguyên nói :
– Người ngay thẳng không nói chuyện ngoắt ngoéo. Dường như thiền sư vẫn theo dõi hành động của tại hạ?
Đại Hối thiền sư nhăn nhó cười đáp :
– Triệu thí chủ mà hoài nghi thì bần tăng dù có trăm miệng cũng khôn bề giải thích…
Lão chưa dứt lời thì đột nhiên hô :
– Coi chừng! Có người tới đó.
Triệu Tử Nguyên và Thích Trung Kỳ giật mình kinh hãi tự nhủ :
– “Nội công của lão sư này thật tinh thâm. Mình chưa phát giác mà lão đã nghe thấy rồi.”
Quả nhiên tiếng bước chân trước xa sau gần, rồi ba người xuất hiện. Người đi trước là Quỷ Lao chủ nhân. Người thứ hai thì Triệu Tử Nguyên không quen biết.
Người thứ ba chính là Quỷ Phủ đại soái Ma Vân Thủ.
Lão già kia đưa mắt nhìn Đại Hối thiền sư, lạnh lùng nói :
– Vị đại sư này rất lạ mặt.
Đại Hối thiền sư đáp :
– Đơn thí chủ khét tiếng võ lâm, còn bần tăng là kẻ vô danh tiểu tốt. Dĩ nhiên thí chủ không biết được.
Triệu Tử Nguyên đoán ngay lão già kia là Đơn Kim Ấn. Vì Ma Vân Thủ muốn coi tình trạng của chàng thế nào nên Đơn Kim Ấn dẫn hắn lên đây.
Đơn Kim Ấn hỏi :
– Phải chăng thiền sư là cao tăng chùa Thiếu Lâm?
Đại Hối thiền sư đáp :
– Bần tăng không xứng.
Đơn Kim Ấn chau mày hỏi :
– Thế thì thiền sư là hòa thượng ở Côn Lôn chăng?
Đại Hối thiền sư đáp :
– Bần tăng cũng không đáng.
Đơn Kim Ấn cười lạt hỏi :
– Thiền sư không ở chùa Thiếu Lâm, cũng không ở núi Côn Lôn thì tất là một nhà sư đi khất thực hay sao?
Không ngờ Đại Hối thiền sư chẳng lấy thế làm bực mình mà lại thản nhiên thừa nhận đáp :
– Thí chủ nói đúng. Bần tăng chính là Dã hòa thượng.
Đơn Kim Ấn đằng hắng hỏi :
– Vậy đại sư đến đây làm chi?
Đại Hối thiền sư đáp :
– Bần tăng thấy có đường thì đi.
Đơn Kim Ấn biến sắc nói :
– Xem chừng nơi đây không phải là chỗ xa lạ đối với đại sư.
Đại Hối thiền sư chỉ mỉm cười chứ không đáp.
Đơn Kim Ấn tức giận vô cùng nhưng thấy đối phương thái độ rất bình tĩnh nên không dám lỗ mãng, quay lại hỏi Ma Vân Thủ :
– Đại soái có quen biết với nhà sư này không?
Ma Vân Thủ đáp :
– Coi rất quen mặt nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Đơn Kim Ấn nói :
– Hãy để lão đấy. Đại soái muốn coi Triệu Tử Nguyên thì gã hiện ở ngay trước mặt Đại soái.
Ma Vân Thủ hỏi :
– Tổng quản chuẩn bị phát lạc gã bằng cách nào?
Đơn Kim Ấn đáp :
– Lão phu định để gã nhịn đói hai ngày cho sức cùng lực kiệt rồi liệng xuống Vạn Xà Khanh.
Ma Vân Thủ nói :
– Biện pháp này hay lắm!
Quỷ Lao chủ nhân nói :
– Nếu Đại soái còn biện pháp hay hơn thì chúng ta có thể thay đổi chủ ý.
Ma Vân Thủ nói :
– Có nên xử gã theo hình phân thây không?
Đơn Kim Ấn đáp :
– Vậy đem gã ra phân thây cũng được.
Triệu Tử Nguyên lạnh lùng hỏi :
– Các ngươi là cái thá gì mà khoác lác thế?
Đơn Kim Ấn cười gằn nói :
– Ngươi chết đến gáy rồi mà còn dám thóa mạ ư?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Chẳng những Triệu mỗ thóa mạ mà thôi, mà còn mổ thịt ngươi nữa.
Chàng vừa nói vừa tiến gần lại.
Quỷ Lao chủ nhân cản lại, quát hỏi :
– Ngươi định làm gì?
Triệu Tử Nguyên lạnh lùng đáp :
– Các ngươi muốn giết Triệu mỗ thì ít ra Triệu mỗ cũng tìm một người bạn.
Chàng vung chưởng đánh lại.
Quỷ Lao chủ nhân gầm lên :
– Triệu Tử Nguyên, nơi đây há phải là chỗ cho ngươi càn rỡ?
Hắn vừa quát vừa vung chưởng đón tiếp.
“Bình” một tiếng! Chưởng kình hai bên đụng nhau. Quỷ Lao chủ nhân lảo đảo người đi, không đứng vững được phải lùi lại một bước.
Thích Trung Kỳ lạnh lùng nói :
– Ngươi thật không biết tự lượng.
Quỷ Lao chủ nhân thở hồng hộc hỏi :
– Tiểu tử, ngươi nói móc gì đó?
Thích Trung Kỳ hờ hững đáp :
– Tại hạ coi chừng các hạ nên ngồi yên ở Quỷ Lao là hơn, chưa đáng động thủ động cước với ai đâu.
Quỷ Lao chủ nhân tức quá, toan nhảy xổ lại, bỗng nghe Đơn Kim Ấn hô :
– Hãy khoan!
Quỷ Lao chủ nhân nói :
– Lão phu phải giết thằng lõi này mới được.
Đơn Kim Ấn đáp :
– Ông bạn không phải là đối thủ của gã đâu. Để lão phu thu thập gã cho.
Quỷ Lao chủ nhân tuy trong lòng không phục nhưng Đơn Kim Ấn là người trên nên hắn đành hậm hực đứng sang một bên.
Đơn Kim Ấn tiến ra hai bước nói :
– Triệu Tử Nguyên, phen này lão phu muốn thử công phu của ngươi bằng binh khí.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Các hạ cứ tự tiện.
Đơn Kim Ấn hỏi :
– Lão phu nhường cho ngươi động thủ trước. Sao không rút kiếm ra đi?
Triệu Tử Nguyên ngạo nghễ đáp :
– Đối với lão, Triệu mỗ tưởng không cần.
Đơn Kim Ấn tức giận hỏi :
– Ngươi dám làm phách trước mặt lão phu ư?
Lão chĩa năm ngón tay như lưỡi kiếm. Một luồng sát khí dầy đặc tiết ra.
Triệu Tử Nguyên đằng hắng hỏi :
– Lão muốn ra tay thì ra tay đi, còn giở điệu bộ làm chi?
Đơn Kim Ấn thóa mạ :
– Thằng lõi con! Ngươi chết đến gáy mà còn không biết, cứ khoác lác hoài.
Đột nhiên kiếm quang lấp loáng. Một vùng kiếm khí rít lên vù vù chụp xuống Triệu Tử Nguyên.
Triệu Tử Nguyên vội lạng sang mé hữu hai bước.
Không ngờ kiếm thức của Đơn Kim Ấn như có mắt, cũng chuyển sang hữu.
Triệu Tử Nguyên hoang mang lùi lại phía sau thì tình hình cũng giống trước.
Kiếm lực của Đơn Kim Ấn rất kiên cường, cơ hồ dồn Triệu Tử Nguyên không còn cơ hội rảnh tay để rút kiếm.
Đơn Kim Ấn cười khành khạch nói :
– Tiểu tử! Chịu chết đi thôi!
Đại Hối thiền sư lạnh lùng lên tiếng :
– Thí chủ đừng nói khoác. Giả tỷ Triệu thí chủ sử chiêu “Hạ Tân Phong Hàn” trong “Phù Phong tam thức” thì thí chủ chẳng làm gì được.
Triệu Tử Nguyên động tâm, đột nhiên đề tụ chân khí rút kiếm ra. Một đạo ngân quang vọt lên không, chuyển ba vòng. Mấy chục tia dáng từ dưới đưa lên đẩy mạnh ra. Chính là chiêu “Hạ Tân Phong Hàn”.