Đọc truyện Đoản Kiếm Thù – Chương 121: Tố Kế Phi lại bị ám toán
Nhâm Hoài Trung tiến lại hỏi :
– Triệu huynh! Có thể cho tiểu đệ coi được chăng?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Tại hạ e rằng hết đường cứu vãn tánh mạng cho Tô đại thúc.
Nhâm Hoài Trung nói :
– Cái đó chưa chắc. Để tiểu đệ coi xem mới biết được.
Triệu Tử Nguyên và Yên Lăng Thanh liền đứng sang một bên.
Nhâm Hoài Trung coi người Tô Kế Phi một lúc rồi lật người hắn lên khám xét khắp mình xong miệng lẩm bẩm :
– Không đáng ngại đâu.
Y lấy trong mình ra một bình thuốc, cạy răng Tô Kế Phi bỏ vào ba viên. Tô Kế Phi nuốt thuốc xong rồi, Nhâm Hoài Trung nói :
– Bây giờ đại khái không lo gì nữa. Triệu huynh! Chúng ta đưa lão xuống chân núi nghỉ ngơi. Tiểu đệ còn có điều muốn bàn với Triệu huynh.
Bây giờ Triệu Tử Nguyên không nghi ngờ gì Nhân Hoài Trung nữa. Chàng ôm Tô Kế Phi đứng dậy đáp :
– Tiểu đệ xin tuân mệnh.
Nhâm Hoài Trung đi trước mở đường. Ngựa quen lối cũ, y tìm đường gần nhất đi trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà đã xuống tới chân núi.
Nhâm Hoài Trung lại kiếm một nơi vắng vẻ, bảo Triệu Tử Nguyên đặt Tô Kế Phi xuống rồi nói :
– Chúng ta ở nơi đây đàm luận được rồi.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Nhâm huynh có điều gì dạy bảo?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Dĩ nhiên chúng ta thảo luận về việc có liên quan đến cuộc ước hẹn tháng sau.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Nhâm huynh võ nghệ siêu quần. Theo nhận xét của tiểu đệ thì tựa hồ không kém gì “Thiên Cương song sát”. Sao Nhâm huynh không trừ khử hai lão ngay bữa nay mà còn để đến tháng sau?
Nhâm Hoài Trung lắc đầu hỏi :
– Nếu đơn đả độc đấu, tại hạ tự lượng có thể quyết chiến với bất cứ một tên nào trong “Thiên Cương song sát”, nhưng khó mà quyết định được ai thắng ai bại.
Yên Lăng Thanh hỏi :
– Cái đó hoặc giả Nhâm đại hiệp có ý khiêm tốn mà nói vậy phải không?
Nhâm Hoài Trung lắc đầu đáp :
– Tuy chúng ta mới là buổi sơ giao, song tại hạ nói thật chứ không phải chuyện giả trá. Hiện nay võ công “Thiên Cương song sát” đã đến trình độ xuất thần nhập hóa, bản lãnh của tại hạ chưa chắc đã nắm vững phần thắng.
Yên Lăng Thanh hỏi :
– Nhâm đại hiệp nói vậy thì ra không địch nổi hai lão đó ư?
Nhâm Hoài Trung lắc đầu đáp :
– Không hẳn như vậy. Tại hạ chỉ nói mình đấu với “Thiên Cương song sát” không nắm chắc thắng nhưng mà cũng không thể bảo là nhất định thất bại.
Y dừng lại một chút rồi tiếp :
– Mình đã không ăn chắc thì tội gì mạo hiểm một cách khinh suất. Sau một tháng trời phỏng có là bao? Khi đó chỉ một phen cử động là thanh trừ hết bọn ma chướng, há chẳng là thượng sách?
Triệu Tử Nguyên động dung đáp :
– Nhâm huynh thấy xa nghe rộng, tiểu đệ rất khâm phục.
Yên Lăng Thanh nói :
– Tiện thiếp còn một điều muốn thỉnh giáo Nhâm đại hiệp.
Nhâm Hoài Trung hỏi :
– Yên cô nương còn điều gì thắc mắc?
Yên Lăng Thanh đáp :
– Tư Mã Đạo Nguyên đang bình yên vô sự mà tại sao Nhâm đại hiệp chỉ nói một câu “Hữu tâm, vô tâm” bỗng nhiên lão lăn ra mà chết?
Nhâm Hoài Trung hỏi lại :
– Chắc cô nương đã nghe chuyện Tư Mã Đạo Nguyên trúng kiếm ở Thúy Hồ?
Yên Lăng Thanh gật đầu đáp :
– Tiện thiếp được nghe rồi, nhưng đến nay vẫn còn hoài nghi ở chỗ Tư Mã Đạo Nguyên đã bị Tạ Kim Ấn hạ sát mà sao lão còn sống được?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Tại hạ vừa nãy đã nói “Thiên Cương song sát” hiểu thuật vá tim. Thuật vá tim này chỉ có một biện pháp phá giải được.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Biện pháp gì?
Nhâm Hoài Trung nói :
– “Thiên Long Ngâm”…
Yên Lăng Thanh ngơ ngác hỏi :
– “Thiên Long Ngâm” ư?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Đúng thế, hai vị tưởng tại hạ dùng cách thông thường để nói với Tư Mã Đạo Nguyên chăng? Sự thực không phải đâu.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Thế ra Nhâm huynh lúc đó đã phát huy “Thiên Long Ngâm” ư?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Phải rồi!
Yên Lăng Thanh hỏi :
– Tiện thiếp còn điều chưa rõ, Nhâm đại hiệp có cho hay được chăng?
Nhâm Hoài Trung cười đáp :
– Xin cô nương cứ nói ra.
Yên Lăng Thanh hỏi :
– Chủ thượng mà “Thiên Cương song sát” vừa nói đó là ai?
Nhâm Hoài Trung ngần ngừ một chút rồi đáp :
– Lão nhân gia cũng ở vào họ Nhâm.
Yên Lăng Thanh hỏi :
– Có liên quan gì đến Nhâm đại hiệp không?
Nhâm Hoài Trung gật đầu đáp :
– Quả là có liên quan với tại hạ. Chẳng giấu gì hai vị lão nhân gia chính là tiên phụ.
Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần hỏi :
– Thế ra Nhâm huynh là thừa kế của dị nhân Độc Tý Thiên Chủ hay sao?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Chính thị!
Y dừng lại một chút rồi tiếp :
– Tiên phụ hồi sinh tiền hành động quái dị nhưng đã hết lời bảo vệ những môn phái lớn cùng cả hai phe Hắc Bạch trong võ lâm, bình sinh lão nhân gia không muốn nhận ân huệ của người khác.
Yên Lăng Thanh ca ngợi :
– Thật là hiếm có.
Nhâm Hoài Trung lắc đầu đáp :
– Vậy mà về sau cũng xảy chuyện phiền não, vì ngày còn nhỏ tuổi tiên phụ bị bốn cừu gia vây đánh chặt đứt cánh tay. Khi trả mối thù bị chặt tay tiên phụ đã sát hại bên đối phương ba trăm người. Sau đó tiên phụ hối hận không nhắc đến chuyện trả thù giết người, làm toàn hảo sự. Vì thế người võ lâm rất đồng tình tặng cho gia phụ cái ngoại hiệu là “Độc Tý Thiên Chủ”.
Yên Lăng Thanh nói :
– Cái đó rất xứng đáng.
Nhâm Hoài Trung thở dài nói :
– Gia phụ liền đúc một tấm “Miễn Tử Bài”, người võ lâm đều biết việc này khi ấy “Thiên Cương song sát” vẫn theo bên mình tiên phụ.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Hồi ấy Nhâm huynh ở đâu?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Tiểu đệ vẫn ở nhà.
Triệu Tử Nguyên chau mày hỏi :
– Nhâm huynh ở nhà mà sao “Thiên Cương song sát” lại không quen biết?
Nhâm Hoài Trung cười đáp :
– Chẳng lẽ Triệu huynh cũng chưa nhận ra tiểu đệ đã hóa trang rồi sao?
Triệu Tử Nguyên động tâm, giương mắt lên ngó, quả nhiên Nhâm Hoài Trung đã dùng thuốc dịch dung bôi mặt. Triệu Tử Nguyên ca ngợi :
– Thuật dịch dung của Nhâm huynh thật cao minh. Nếu Nhâm huynh không nói ra tiểu đệ cũng không thể phát giác.
Nhâm Hoài Trung nói :
– Chẳng giấu gì Triệu huynh: Tiên phụ học nhiều hiểu rộng. Ngoài môn võ công, tiên phụ lại tinh thông cả những môn phức tạp. Đáng trách là “Thiên Cương song sát” mau quên thái quá. Chúng quên cả những điều phải chịu đựng như hàn gia.
Yên Lăng Thanh nói :
– Chưa chắc đã phải họ quên đâu tiện thiếp nghe họ nói Chủ thượng không truyền võ công cho con cái.
Nhâm Hoài Trung cười nói :
– Họ nói vậy cũng là có cớ. Bọn huynh muội cả thảy bảy người. Trừ tại hạ còn năm người chưa luyện. Cả tại hạ cũng đêm khuya mới rèn tập. Hai mươi năm nay, huynh muội của tại hạ cũng không hay là tại hạ đã theo tiên phụ luyện võ, chứ đừng nói đến người ngoài.
Yên Lăng Thanh nói :
– Lệnh tôn đại nhân chắc có thâm ý?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Tiên phụ không muốn để võ học của Nhâm gia bị đoạn tuyệt. Đó là một nguyên nhân.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Còn những nguyên nhân nào khác?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Nguyên nhân thứ hai là tiên phụ biết rõ những người luyện võ phần nhiều đều sính cường, thích chiến đấu, mà tiên phụ hy vọng tại hạ sau khi luyện võ có thể bắt chước lão nhân gia làm nhiều hữu sự cho võ lâm. Nhưng tại hạ nhạt mùi thế sự, luyện võ rồi ít khi bôn tẩu giang hồ. Vì thế màu sau tiên phụ mấy chục năm võ lâm hầu như quên môn võ học của Nhâm gia.
Yên Lăng Thanh hỏi :
– Thế là hiếm lắm! Không hiểu tại sao lệnh tôn lại biết “Thiên Cương song sát” thường đi đôi với nhau để hành động?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Nguyên trước “Thiên Cương song sát” vẫn theo tiên phụ một dạ trung thành, nhưng tại hạ là người bàng quan đã nhận ra chúng muốn làm phản, nên đặc biệt chú ý.
Y dừng lại một chút rồi tiếp :
– Sau khi tiên phụ qua đời quả nhiên hai người làm càn làm bậy. Tại hạ từng giám thị bọn họ ở Thiên Sơn, chỗ dụng ý là thu hồi tấm miễn tử bài, nhưng bọn họ vẫn không làm ác nên tại hạ chưa hành động. Ngờ đâu mình sơ sót một chút, quả nhiên dã tâm chúng bộc lộ ra ngoài.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Nhâm huynh hành động bằng cách nào?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Hiện nay võ công bọn chúng đã đến trình độ ít người bì kịp. Huống chi những nhân vật ở Thủy Bạc Lục Ốc lại viện trợ chúng, muốn trừ khử họ không phải chuyện dễ dàng.
Triệu Tử Nguyên nói :
– Đúng thế! Tây Hậu cầm đầu bọn Thủy Bạc Lục Ốc, muốn đối phó với Tây Hậu phải tìm đến Đông Hậu mới xong.
Nhâm Hoài Trung nói :
– Ngoài Đông Hậu tại hạ còn nghĩ tới Linh Võ tứ tước, nhưng bốn nhân vật này trước sau coi lạt mùi danh lợi, mời được họ không phải chuyện dễ dàng.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Vụ này may ra tại hạ tìm được biện pháp.
Nhâm Hoài Trung nói :
– Vì thế mà tiểu đệ phải thương lượng với Triệu huynh, may ra mời được bốn vị xuất tịch.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Tiểu đệ sẽ thử coi, còn mời được hay không chưa dám nói chắc.
Yên Lăng Thanh nói :
– Chỉnh đốn võ lâm là việc hệ trọng, tiện thiếp tin rằng các bậc tiền bối không từ chối.
Nhâm Hoài Trung nói :
– Vậy Triệu huynh lo vụ này, tại hạ còn có việc phải đi nơi khác.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Bao giờ chúng ta tái ngộ?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Chúng ta lấy ngày hai mươi lăm làm kỳ hạn trở lại đây tụ hội. Khi ấy đối phương động viên được bao nhiêu người, bên ta được bao nhiêu vị đều có mặt cả. Trận này chúng ta hy vọng thanh trừ được ma chướng.
Dứt lời y chắp tay từ biệt, rảo bước tiến về phía trước.
Triệu Tử Nguyên nhìn bóng sau lưng Nhâm Hoài Trung nói :
– Ngày gặp y ở chùa Thiếu Lâm, tại hạ đem dạ hoài nghi không ngờ y là người rất nhiệt thành trong bọn ta. Tại hạ đã nhận lầm người.
Yên Lăng Thanh đáp :
– Người ở Nhâm gia hành động khác với người thường, trước kia mình chưa thể hiểu được.
Triệu Tử Nguyên đảo mắt nhìn Tô Kế Phi thấy ngực lão đã nhô lên hụp xuống, cả mừng nói :
– Hay lắm! Tô đại thúc đã khá nhiều rồi.
Chẳng mấy chốc Tô Kế Phi thổ ra một búng huyết ứ, lão thờ dài giương mắt nhìn Triệu Tử Nguyên và Yên Lăng Thanh hỏi :
– Tử Nguyên! Phải chăng chúng ta gặp nhau ở trong mộng?
Triệu Tử Nguyên vội đáp :
– Sao đại thúc lại nói vậy? Cả Yên cô nương cũng ở đây, đại thúc có thấy không?
Tô Kế Phi ngập ngừng :
– Nhưng ta đã bị thương…
Yên Lăng Thanh ngắt lời :
– Tô đại hiệp được Nhâm đại hiệp cứu.
Tô Kế Phi thở dài nói :
– Trước kia chúng ta ngờ vực y, không ngờ y là người chí tình.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Gia mẫu có định tới đây không?
Tô Kế Phi đáp :
– Lúc ta dời khỏi chùa Thiếu Lâm, lệnh đường bảo sẽ tới đây, không hiểu tại sao bây giờ cũng chưa đến?
Yên Lăng Thanh nói :
– Thánh Nữ liệu sự như thần, bà đã bảo tới thì thế nào cũng tới, chúng ta chờ bà một lúc được không?
Tô Kế Phi gật đầu.
Bỗng nghe một người lạnh lùng nói :
– Y không đến đâu.
Tô Kế Phi quát hỏi :
– Ai?
Yên Lăng Thanh cũng quát to một tiếng rồi vọt đi. Triệu Tử Nguyên tung mình đi theo. hai người lao về phía phát ra thanh âm đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì hết. Yên Lăng Thanh nhìn ngang nhìn ngửa nói :
– Nơi đây không có ai.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Hiển nhiên có người vừa mới nói, sao lại không thấy?
Yên Lăng Thanh đáp :
– Chúng ta thử sục tìm coi.
Triệu Tử Nguyên gật đầu rồi cất bước chạy về mé tả. Hai bên con đường nhỏ mé tả đều cỏ rậm cao hơn đầu người, phóng tầm mắt nhìn ra chẳng thấy gì.
Triệu Tử Nguyên sục tìm một lúc không ra manh mối toan tiếp tục tiến về phía trước nhưng nhớ tới Tô Kế Phi vừa lành thương thế để lão ở lại một mình rất nguy hiểm. Chàng lật đật quay trở lại đảo mắt nhìn tưởng chừng tim ngưng đập.
Nguyên Tô Kế Phi đầy mình máu tươi ngã lăn xuống đất. Lão bị sáu, bảy vết thương vẫn còn ra huyết.
Triệu Tử Nguyên vội ôm lão dậy sờ tâm mạch thấy ngừng đập rồi, chàng nghiến răng nói :
– Quân giặc này gớm thật! Nó dùng kế thanh đông kích tây, mình sơ sót một chút mà để Tô đại thúc uổng mạng.
Giữa lúc ấy, Yên Lăng Thanh quay về. Nàng thấy thái độ hốt hoảng của Triệu Tử Nguyên vội hỏi :
– Triệu đại hiệp! Đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Tử Nguyên hằn học đáp :
– Tô đại thúc bị người giết chết.
Yên Lăng Thanh hốt hoảng chạy lại đảo mắt nhìn quanh nói :
– Chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn rồi.
Triệu Tử Nguyên gật đầu đáp :
– Đúng thế, tại hạ quay về ngay mà cũng chậm một bước.
Yên Lăng Thanh hỏi :
– Ai đã gây ra vụ này?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Nơi đây cách Thái Chiêu bảo rất gần, chắc là bọn chúng hành động!
Yên Lăng Thanh gật đầu nói :
– Có lẽ đúng rồi.
Triệu Tử Nguyên đằng hắng nói :
– Chúng ta thử trở về coi.
Yên Lăng Thanh vội đáp :
– Triệu đại hiệp không nên nóng nảy.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Cô nương có cao kiến gì chăng?
Yên Lăng Thanh đáp :
– Nếu bây giờ chúng ta trở về Thái Chiêu bảo thì người ít thế bạc. “Thiên Cương song sát” là bọn người không nên giây vào.
Triệu Tử Nguyên nói :
– Nhưng tại hạ không thể không báo thù cho Tô đại thúc!
Yên Lăng Thanh đáp :
– Đã đành đại hiệp phải trả thù, nhưng hiện giờ chúng ta chưa quyết đoán được cái chết của Tô tiền bối có đúng là người Thái Chiêu bảo gây ra không?
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Ngoài bọn chúng thì còn ai nữa?
Yên Lăng Thanh đáp :
– Chúng ta hãy giải đáp vấn đề này trước. Sự tình vừa xảy ra, tiện thiếp tin rằng hung thủ chưa chạy xa được.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Theo ý kiến cô nương thì nên thế nào?
Yên Lăng Thanh đáp :
– Trước hết hãy mai táng người chết rồi sau sẽ tìm kiếm hung thủ.
Triệu Tử Nguyên chau mày nói :
– Bây giờ mới tìm kiếm thì tại hạ e chậm mất rồi.
Yên Lăng Thanh nói :
– Tiện thiếp nhận thấy bây giờ tìm ngay chưa đến nỗi chậm quá, nếu còn chần chờ thì không kịp nữa.
Triệu Tử Nguyên thấy nói có lý liền đáp :
– Được rồi! Chúng ta hãy mai táng Tô đại thúc rồi sẽ tính.
Hai người liền hành động, khoét một cái huyệt đặt Tô Kế Phi xuống lấp đất.
Triệu Tử Nguyên lâm râm khấn vái :
– Đại thúc hãy yên giấc ngàn thu, tiểu điệt nhất định trả thù cho đại thúc.
Đoạn hai người lại theo lối cũ tìm kiếm. Sau thấy đường mỗi lúc một khó đi, Yên Lăng Thanh nói :
– Đại khái không phải ở bên này.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Nhưng thanh âm vừa vang lên ở nơi đây.
Yên Lăng Thanh đưa mắt nhìn về phía trước, bỗng la gọi :
– Triệu đại hiệp coi kìa! Phía trước có tòa nhà.
Triệu Tử Nguyên ngửng đầu lên nhìn rồi nói :
– Bên kia đã có nhà thì chúng ta thử tới đó coi.
Yên Lăng Thanh gật đầu. Hai người liền chạy như bay về phía căn nhà thì thấy phòng ốc đổ nát, nhưng cách kiến trúc rất rộng lớn. Cánh cửa đỏ đã tróc hết sơn. Góc tường màng nhện chằng chịt tỏ ra lâu ngày không có người ở.
Yên Lăng Thanh nghi ngờ hỏi :
– Trong này có người ở không?
Triệu Tử Nguyên nhìn quanh đáp :
– Bất luận có người hay không chúng ta đã đến thì thử vào coi rồi sẽ tính.
Chàng toan cất bước, bỗng một tiếng kẹt vang lên, hai cánh cửa tự động mở ra. Hai người ngó vào mà chẳng thấy ai.
Lúc này trời sắp tối lại gặp toàn quái sự, nếu chẳng phải là người bản lãnh phi thường tất sợ toát mồ hôi.
Yên Lăng Thanh cười lạt hỏi :
– Triệu đại hiệp bảo có lạ không?
Triệu Tử Nguyên gật đầu đáp :
– Cánh cửa tự động mở ra thì dĩ nhiên có người giở trò ma quỷ.
Yên Lăng Thanh nói :
– Đúng thế! Họ đã mở cửa, sao lại không dám đón tiếp khách vào một cách đàng hoàng?
Triệu Tử Nguyên nói :
– Mặc kệ họ.
Chàng nóng ruột báo thù cho Tô Kế Phi, nói rồi khoa chân bước vào. Chàng đảo mắt nhìn quanh vẫn không thấy bóng người.
Yên Lăng Thanh theo sau, lên tiếng :
– Lạ quá! Không có người nào!
Triệu Tử Nguyên nói :
– Cứ vào trong coi sẽ rõ.
Chàng đi trước dẫn đường, Yên Lăng Thanh theo sau. Phía trước là tòa đại viện. Trước mắt hiện ra một nhà khách sảnh.
Trời tối rồi. Cả tòa trang viện không một ngọn đèn, ở trong nhà lại càng tối tăm. Yên Lăng Thanh khẽ nói :
– Đại hiệp hãy coi chừng.
Triệu Tử Nguyên gật đầu đáp :
– Tại hạ biết rồi.
Chàng toan đi vào bỗng nghe phía trước có tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Tiếp theo hiện ra một ngọn đèn lồng, người cầm đèn là một mụ già tóc bạc, cất tiếng hỏi :
– Có người vào ư?
Yên Lăng Thanh đã vận kình lực ra bàn tay, nàng lạnh lùng hỏi lại :
– Tôn giá là ai?
Mụ già dương cặp mắt sáng sủa lên đáp :
– Lão thân là chủ nhân ở đây. Hay quá! Hay quá! Lâu nay chẳng có ai tới hai vị đã đến xin mời vào trong này.
Yên Lăng Thanh khẽ hỏi :
– Triệu đại hiệp! Trước chúng ta đã nghe thanh âm dường như cũng giống tiếng người này phải không?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Hiện giờ chưa được rõ lắm.