Đọc truyện Đoản Kiếm Thù – Chương 116: Triệu Tử Nguyên chạm trán Man Di
Lão hương thân béo mập cười lạt nói :
– Quân gia! Các vị muốn mua ngựa không phải mua bằng cách này.
Hán tử mặt vàng cười khẩy hỏi :
– Hà hương thân, theo ý hương thân thì chúng ta nên mua bằng cách nào?
Hà hương thân ngang nhiên đáp :
– Mỗi con ít ra phải trả năm ba lạng. Các vị chỉ cho một lạng thì bọn lão phu ở Mã Trấn này sinh nhai bằng nghề nuôi ngựa làm sao mà sống được? Bọn lão phu không được đủ vốn, tất phải chết đói.
Hà hương thân tỏ ta nóng nảy hơn lão họ Ngô. Họ Ngô vội khuyên can :
– Hà huynh! Hà huynh nên bình tĩnh.
Lão họ Hà đáp :
– Ngô huynh, chúng ta thay mặt cho toàn trấn. Ngựa của mình đã bán hết rồi, không thể để người khác thua thiệt nhiều quá.
Lão dừng lại một chút rồi hỏi :
– Hơn nữa bọn họ là những người của Cửu Thiên Tuế ở Kinh Thành phái đến, chúng ta chưa được coi văn bằng thì tin làm sao được?
Lão họ Ngô thấy lão họ Hà nói huỵch toẹt ra liền lộ vẻ sợ hãi, muốn khuyên giải mấy câu mà chưa biết nói sao.
Hán tử mặt xanh lạnh lùng hỏi :
– Lão muốn coi văn bằng ư?
Lão họ Hà đáp :
– Dĩ nhiên là thế. Dù có giác thư hay văn bằng, các vị cũng nên đến huyện thành trước để huyện phái người đến đây mới phải.
Hán tử mặt xanh cười khành khạch nói :
– Giỏi lắm! Để tại hạ cho lão coi cũng thế.
Hắn giơ tay lên một cái vung đao phóng tới. Hắn ra tay mau lẹ lại bất ngờ.
Coi chừng họ Hà và họ Ngô đều không biết võ công, hai lão bật tiếng la hoảng, sắc mặt tái mét.
Tưởng chừng chiêu đao này sẽ xuyên thủng ngực, đột nhiên nghe đánh “vèo” một tiếng. Tiếp theo là một tiếng “choảng” vang lên. Hán tử mặt xanh cảm thấy cánh tay tê rần, suýt nữa rớt đao. Hắn kinh hãi lùi lại. Cặp mắt lấp loáng nhìn Triệu Tử Nguyên, hắn lạnh lùng hỏi :
– Giỏi quá! Phải chăng các hạ nhúng tay vào?
Triệu Tử Nguyên chỉ còn một chiếc đũa mỉm cười đáp :
– Huynh đài lầm rồi! Tại hạ chỉ nhúng đũa chứ không nhúng tay.
Câu nói trào phúng mà hán tử mặt xanh nghe không ra. Hắn đằng hắng một tiếng rồi cùng năm đồng bọn lướt tới.
Triệu Tử Nguyên vẫn thản nhiên như không, nâng chung rượu trước mặt lên uống một hơi hết sạch.
Hán tử mặt xanh cười khanh khách nói :
– Công lực của các hạ hay lắm!
Triệu Tử Nguyên không lý gì đến hắn.
Một tên khác tức giận hỏi :
– Con mẹ nó! Ngươi không biết nói ư?
Triệu Tử Nguyên lạnh lùng hỏi :
– Phải chăng các vị từ kinh thành tới đây?
Thái độ của chàng rất lạnh lẽo khiến bọn kia càng căm phận.
Một tên khác cười khẩy nói :
– Phải thì làm sao?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Phải thì hay lắm. Xin hỏi các vị ở dưới trướng ai?
Sáu người kia đều kinh hãi vì Triệu Tử Nguyên hỏi câu này tựa hồ chàng quen thuộc hết tình hình trong kinh. Bọn chúng mà nói trật một câu là lập tức cáo già bị lòi đuôi. Cả năm đều chú ý nhìn hán tử mặt xanh. Hán tử mặt xanh nói :
– Ngươi không đáng hỏi.
Triệu Tử Nguyên thản nhiên nói :
– Các vị không nói, tại hạ cũng biết. Trong bọn các vị có lẫn cả người Di Địch mà hòng bịt mắt được Triệu mỗ ư?
Cả sáu tên nghe nói, sắc mặt biến thành lợt lạt.
Lúc này, họ Hà và họ Ngô nhìn chàng bằng cặp mắt cảm kích.
Triệu Tử Nguyên nhìn hương thân họ Hà nói :
– Chào Hà tiên sinh.
Lão họ Hà đáp :
– Chào khách quan. Vừa rồi nhờ ơn cứu mạng, Hà mỗ không biết lấy gì cảm tạ.
Triệu Tử Nguyên cười hỏi :
– Một cái cất tay có gì mà cảm tạ. Tại hạ muốn thỉnh giáo Hà tiên sinh…
Bọn họ tới đây định mua bao nhiêu ngựa?
Họ Hà đáp :
– Một trăm năm mươi sáu con.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Theo giá thì mỗi con bán được bao nhiêu?
Họ Hà đáp :
– Đại khái bốn, năm lạng một con.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Bọn họ đưa ra bao nhiêu?
Họ Hà đáp :
– Chỉ có một lạng.
Triệu Tử Nguyên cười ha hả nói :
– Vốn của người ta đã năm lạng mà các vị chỉ trả có một lạng thì ra chớp mắt đã được lời số tiền năm, sáu trăm lạng. Cái đó còn chưa đáng kể. Người ta không bán, các vị cưỡng bách người ta bán cho thì ra các vị khinh mạn Trung Nguyên không có người hay sao?
Câu nói “Trung Nguyên không người” khác nào sét nổ giữa trời xanh làm mọi người ù tai.
Lão họ Hà đảo mắt hỏi :
– Xem chừng bọn họ không phải là người Trung Nguyên ư?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Nếu có thì cũng là bọn giặc bán nước.
Hán tử mặt xanh cả giận quát to một tiếng, vung đao chém tới. Năm tên kia cũng tới tấp rút đao ra. Cả sáu thanh đao đều tấn công Triệu Tử Nguyên.
Lão họ Hà kinh hãi la lên :
– Ân nhân hãy coi chừng.
Triệu Tử Nguyên điềm nhiên hỏi :
– Lửa đom đóm đòi sánh với vầng trăng trên trời ư?
Tay chàng cầm đũa giơ lên, mấy tiếng “veo véo” vang tai nhằm bắn tới.
Bọn chúng không nhìn rõ chàng dùng chiêu thức gì, chỉ thấy sau lưng tê chồn rồi không nhúc nhích được nữa. Cả hai tên hùng hổ giơ đao lên như muốn chém tới cũng không chém được.
Lão họ Hà thấy tình hình này bất giác nói :
– Ân công quả là người thần.
Triệu Tử Nguyên cười đáp :
– Hà tiên sinh đừng khách sáo nữa. Các vị mau mau đuổi ngựa về đi.
Triệu Tử Nguyên trổ môn võ công này, cả điếm gia là người biết nhiều, hiểu rộng cũng chưa từng thấy qua. Tiểu nhị tiến ra một bước, khom lưng nói :
– Xin gia đại miễn trách! Vừa rồi bọn tiểu nhân tưởng gia đài cùng một phe với họ thành ra có điều đắc tội.
Triệu Tử Nguyên cười đáp :
– Tiểu nhị ca sao lại nói thế? Bây giờ phiền tiểu nhị ca đi kiếm dây cột chúng lại đưa lên huyện nha để nhà đương chức xét xử.
Lão họ Ngô hỏi :
– Đại ân nhân, nếu bọn tiểu nhân đưa họ lên nha cứu xét thì chúng phạm tội gì?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Thông địch phản quốc.
Lão họ Ngô hỏi :
– Nhưng quan hỏi bằng chứng thì sao?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Cái đó tại hạ đã tính rồi. Trong bọn Di Địch trước mặt kia, tại hạ sẽ bắt mấy tên, lo gì không có chứng cớ?
Chàng nói tiếp :
– Các vị hãy chờ đây một chút. Tại hạ sẽ đi trước.
Chàng phi thân ra khỏi điếm rượt theo. Chàng vượt qua hai đường phố đến một khu đất trống thì thấy bảy, tám hán tử đang nói chuyện. Triệu Tử Nguyên vừa xuất hiện liền có hai người chạy ra đón. Một người dùng tiếng Hán hỏi :
– Các hạ đến đây làm chi?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Phía trước đã mua được một bầy ngựa. Các vị gia đài bảo tại hạ thông tri cho các chú.
Người kia sửng sốt hỏi :
– Sao bảo người ta không bán kia mà?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Lúc trước không bán nhưng sau nói mãi mới mua được một bầy.
Người kia ngần ngừa một chút rồi nói :
– Hay lắm! Vậy ông bạn dẫn đường.
Triệu Tử Nguyên đẫn đường đi trước. Hai tên theo sau. Khi đã cách khu rừng trống chừng bảy tám trượng, Triệu Tử Nguyên đột nhiên xoay mình điểm huyệt hai người. Lúc Triệu Tử Nguyên cúi xuống dắt hai tên, bỗng nghe một người la :
– Hảo tiểu tử! Ngươi dám man trá ư?
Tiếp theo bốn bóng người vọt tới. Nguyên tám tên Di Địch đều là người cơ cảnh như quỷ ma, võ công cũng vào hạng khá. Triệu Tử Nguyên vừa đem hai tên đi, sáu tên bàn bạc một lúc đều nhận ra vừa rồi đã nghe nói không có ngựa bán, bây giờ lại bảo là có, liền sinh dạ hoài nghi.
Triệu Tử Nguyên lẩm bẩm :
– Bốn tên nữa đến càng tốt.
Chàng đứng yên chờ bốn tên tới gần lạnh lùng hỏi :
– Các vị mua ngựa làm gì nhiều thế?
Tên đi trước đáp :
– Ngươi không có quyền hỏi.
Triệu Tử Nguyên nói :
– Ngươi là một người Di Địch, có ý xâm lược Trung Nguyên từ lâu, ngươi tưởng ta không biết ư? Chà chà! Các ngươi mua nhiều ngựa để chuẩn bị vào chiến trận chứ gì?
Triệu Tử Nguyên cười lạt vung chưởng lên, kình phong xô ra. Lập tức ba tên bị té nhào. Còn một tên thấy tình hình bất lợi, co giò bỏ chạy. Triệu Tử Nguyên cũng không đuổi theo, bắt hai tên về điếm.
Lão họ Hà ở trong điếm thấy Triệu Tử Nguyên vừa ra đi một lúc đã quay trở lại, hai tay xách hai người mà lúc nãy đòi mua ngựa. Lão vội nói :
– Đúng rồi! Quả là bọn chúng.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Ngoài đường còn ba tên nằm lăn kềnh, phiền vị nào kêu người khiêng cả chúng về đây.
Họ Ngô nói :
– Lão xin đi.
Lúc này trong điếm đã sắp sẵn đủ dây thừng cột từng tên lại. Họ Ngô đã kêu sáu bảy đại hán khiêng ba người đến.
Nhà điếm vừa rồi đối với Triệu Tử Nguyên sơ sài, đang chuẩn bị ít món ăn để thết chàng, không ngờ giữa lúc ấy bỗng nghe tiếng vó ngựa lộp cộp trước xa sau gần.
Lão họ Hà biến sắc nói :
– Không chừng bọn chúng quay trở lại.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Các vị hãy đem những tên này ra chỗ khác. Còn tất cả mội người trong điếm, bất cứ ai cũng không nên lộ diện.
Mọi người vâng dạ khiêng những tên bị bắt đi giấu đi rồi ẩn lánh một nơi.
Điếm gia thay đổi rượu cùng thức ăn mới đem vào.
Triệu Tử Nguyên một mình ngồi uống.
Lúc này vó ngựa đã dừng lại trước điếm. Bóng người thấp thoáng, cả năm tên cùng tiến vào. Người đi đầu chính là hán tử vừa chạy trốn, y ngó thấy Triệu Tử Nguyên đã trỏ tay nói :
– Chính là gã này.
Triệu Tử Nguyên nhìn ra bất giác “ủa” lên một tiếng. Nguyên hai gã đi sau là Văn Hoa và Văn Chương. Triệu Tử Nguyên nhận ra mặt quen nhưng không nhớ đã gặp chúng ở đâu.
Văn Hoa và Văn Trương cũng kinh ngạc không kém. Chúng đang đằng đằng sát khí, bất giác ngẩn người ra. Văn Hoa làm bộ niềm nở nói :
– Té ra Triệu đại hiệp tới đây. Ha ha, thật là nhân sinh hà xứ bất tương phùng.
Hôm họ ở trước mặt Lâm Cao Nhân, hai tên ăn mặc như kẻ nô bộc nhưng hiện giờ khác hẳn. Dường như chúng là nhân vật đầu não trong bọn này.
Triệu Tử Nguyên cười đáp :
– Té ra là hai vị Văn huynh! Mời hai vị vào đây.
Văn Hoa lắc đầu nói :
– Bọn tại hạ còn có việc gấp, không thể ngồi tiếp đại hiệp được.
Văn Chương cũng nói theo :
– Đa tạ Triệu đại hiệp. Tại hạ muốn hỏi thăm đại hiệp một điều.
Triệu Tử Nguyên lờ đi như không biết gì hỏi :
– Điều chi?
Văn Chương đáp :
– Chẳng giấu gì Triệu đại hiệp: bọn tại hạ mua một bầy ngựa ở đây để cưỡi đi đường. Không ngờ bọn thủ hạ chưa quen Triệu đại hiệp, để xảy ra chuyện hiểu lầm, thành ra có mấy người bị bắt phải vậy không?
Triệu Tử Nguyên cười mát hỏi :
– Mấy người đó là thủ hạ hai vị ư? Sao không nói trước?
Chàng vẫn ngồi yên uống rượu.
– Tại hạ xin Triệu đại hiệp tha người ra, không hiểu Triệu đại hiệp có nể chút bạc diện chăng?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Vụ này giản dị lắm, có điều hai vi hãy nghe tại hạ thuyết minh: Ngựa ở đây đáng giá mười lạng một con, mà bọn thủ hạ của huynh đài chỉ trả có một lạng.
Thế là mười mới được một, không khỏi thua thiệt cho chủ ngựa.
Chàng cố ý đề cao giá tiền gấp đôi, chỗ dụng tâm bất quá là làm khó dễ.
Nói một cách khác là làm bộ không muốn bán ngựa cho họ.
Văn Chương lạnh lùng hỏi :
– Ngựa ở đây bán đắt thế ư?
Triệu Tử Nguyên nghiêm nghị đáp :
– Ngựa ở Mã Trấn nổi tiếng thiên hạ, còn ngựa nơi khác thì bốn, năm lạng là mua được…
Một tên hán tử tức giận la lên :
– Ngươi nói bậy.
Triệu Tử Nguyên cười lạt hỏi :
– Sao huynh đài vừa mở miệng đã mắng người?
Người kia hỏi lại :
– Chúng ta đã hỏi giá tiền, chỉ có năm lạng một con, sao ngươi dám bảo mười lạng?
Triệu Tử Nguyên lắc đầu đáp :
– Lúc nãy khác, bây giờ khác.
Văn Hoa lạnh lùng hỏi :
– Tại sao bây giờ khác?
Triệu Tử Nguyên nghiêm nghị đáp :
– Vi bọn họ chưa biết người mua ngựa là tay phú hào đệ nhất thiên hạ nên đòi giá tiền quá thấp. Sau tại hạ nói ra chúng mới biết. Và tại hạ mới là người đứng ra làm việc này.
Văn Chương tức giận hỏi :
– Triệu đại hiệp, phải chăng đại hiệp muốn gây rắc rối một cách vô lý?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Ngựa ở Trung Nguyên không giống ngựa ở ngoài quan ải, tại hạ rắc rối ở chỗ nào?
Văn Chương hằn học hỏi :
– Họ Triệu kia! Ngươi đừng có sinh sự. Bọn ta mà không nghĩ tới ngươi là chỗ quen biết với A Ca thì không để cho ngươi ngang tàng đến bây giờ.
Triệu Tử Nguyên cười khanh khách hỏi :
– Văn huynh nhắc tới Lâm Cao Nhân chăng?
Văn Chương nói :
– Lúc ngươi thập tử nhất sinh, tứ A Ca ta đã giải cứu, ngươi chẳng báo đáp thì chớ lại còn đối nghịch với chúng ta. Tứ ca đui mắt mới kết giao với hạng bằng hữu như ngươi.
Triệu Tử Nguyên nghiêm trang đáp :
– Lâm huynh cứu tại hạ là một chuyện, còn các vị buôn bán lại là chuyện khác. Nếu các vị không chịu trả mỗi con ngựa mười lạng bạc thì xin trả lại ngựa cho người ta.
Văn Hoa và Văn Chương dùng tiếng Nữ Chân bàn bạc với nhau một múc rồi Văn Hoa nói :
– Được rồi! Mười lạng thì mười lạng, ngươi hãy thả người của chúng ta ra trước đã.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Sao lại thế được? Các vị có trả tiền thì tại hạ mới thả người.
Văn Hoa và Văn Chương tuy bất mãn với Triệu Tử Nguyên nhưng nghĩ chàng là bạn của Tứ ca, lại hành động bí mật, chúng đành trả thêm mỗi con ngựa chín lượng bạc nữa. Chúng viết ngân phiếu đưa cho Triệu Tử Nguyên.
Triệu Tử Nguyên vỗ tay một cái, lão họ Hà và họ Ngô lập tức chạy ra. Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Này các vị, mỗi con ngựa trả thêm chín lạng, các vị tính sao?
Họ Ngô đáp :
– Xin ân nhân chủ trương cho, bọn lão không có điều chi đáng nói. Nhưng chỉ bán cho chúng một lần. Sau này dù họ có trả mỗi con trăm lạng, cũng không bán nữa.
Văn Hoa hỏi :
– Tại sao vậy?
Lão họ Ngô đáp :
– Giản dị lắm! Bọn lão phu không muốn giao dịch với người Nữ Chân.
Văn Hoa và Văn Chương tức giận vô cùng ngưng ngại có mặt của Triệu Tử Nguyên, chúng đành nhẫn nại. Văn Hoa lạnh lùng nói :
– Chuyện về sau hãy bỏ đó. Bây giờ trả người của chúng ta đã.
Lão họ Ngô quay vào hô :
– Khiêng những người đó ra đây!
Mấy đại hán nghe hô liền khiêng người ra.
Văn Hoa và Văn Chương ngó thấy thuộc hạ còn bị cột chưa cởi ra cũng cứ để như vậy khiêng đặt trên lưng ngựa. Chúng nhìn Triệu Tử Nguyên bằng con mắt hằn học rồi trở gót quay ra cửa. Họ Ngô nói :
– Ân công, hiện giờ công việc xong rồi, nhưng nếu bọn chúng trở lại mà không có ân công ở đây thì xử trí như thế nào?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Các vị cứ yên lòng, bọn chúng về Nữ Chân qua đây, nhân nghe ngựa ở Mã Trấn tốt, tiện dịp mua một lần. Chắc chúng không trở lại đâu mà ngại.
Lão họ Hà hỏi :
– Vạn nhất chúng trở lại thì sao?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Tại hạ quen biết chủ nhân của bọn chúng, lát nữa tại hạ sẽ đi coi. Bọn chúng không trở lại đâu.
Bọn hương thân chuyển họa thành phúc rất cảm kích Triệu Tử Nguyên, chuẩn bị mời chàng ăn uống bữa nữa nhưng Triệu Tử Nguyên từ tạ. Chàng trả tiền, họ không nhận bèn bỏ đĩnh bạc xuống bàn rồi ra đi.
Lúc này trời đã tối. Triệu Tử Nguyên ra khỏi Mã Trấn tiến về phía trước chừng mấy dặm rồi quay về mé hữu đi vào mặt trái núi lớn.
Đường lên núi không dẫn thẳng lên đỉnh mà phải đi quanh co. Ban đêm trời tối mà dẫn một đoàn ngựa thì thật bất tiện, nên người ta phải ngủ lại ở giữa đường chờ cho đến sáng.
Một đại đội xe ngựa đang đi giữa đường, nhưng phía trước khó đi quá. Hán tử thủ lãnh vội quay lại nói :
– Bẩm Tứ vương gia, phía trước sơn đạo gập ghềnh rất khó đi. Hay hơn là tạm trú ở chỗ này.
Tứ vương gia ngồi trên lưng ngựa nhìn tả ngó hữu, gật đầu đáp :
– Phải rồi, đường đất này không đi đêm được. Mau quay ngựa trở lại.
Một người đi bên hắn nói :
– Chúng ta đi chuyến này rất nhiều người chú ý, vả lại không nên giây vào nhưng nhân vật võ lâm ở Trung Nguyên. Vậy mình cẩn thận hay hơn. Vương gia đi trước một bước để bọn thuộc hạ đoạn hậu.
Tứ vương gia cười nói :
– Vấn đề không đến nỗi nghiêm trọng như vậy đâu.
Tuy hắn tươi cười mà vẫn quay ngựa lại. Người kia lại nói :
– Lần này Triệu Tử Nguyên xuất hiện đột ngột. Bản tính gã rất cương liệt.
Gã nâng cao giá ngựa một cách vô lý như vậy, nô tài e rằng gã có âm mưu nào khác nữa.
Tứ vương gia nói :
– Văn Chương! Vụ này đáng trách các ngươi có điều không phải.
Văn Chương không dám cãi, khom lưng đáp :
– Quả nô tài có chỗ lầm lỗi.
Tứ vương gia lại cười nói :
– Chuyến này chúng ta vào Trung thổ, dụng ý sâu xa. Một mặt lợi dụng bọn tham nhũng ở Minh Triều. Một mặt hy vọng cấu kết với anh hùng thảo mãng để tiện thu dụng sau này. Triệu Tử Nguyên là tay võ nghệ siêu quần. Các ngươi đã gặp gã sao không chịu ngay lại còn đấu lý với gã?
Văn Chương tuy luôn miệng vâng dạ nhưng trong lòng không phục. Văn Hoa nói :
– Tứ vương gia, Vương gia chưa rõ chuyện Tử Nguyên có thái độ rất quật cường. Dường như gã ra mặt chống đối chúng ta hết mọi vấn đề. Vì Vương gia đặc biệt hoan hỷ gã, không thì bọn nô tài đã động thủ rồi.
Tứ vương gia cười khanh khách hỏi :
– Văn Hoa, ngươi tự coi mình cao quá. Nếu xảy ra cuộc động thủ, liệu ngươi có địch nổi gã không?
Văn Hoa và Văn Chương trong lòng bất phục nhưng không dám cãi lời.
Đoàn người đang đi trên sườn núi bỗng nghe phía trước có tiêng ầm ầm. Văn Hoa vội nói :
– Chắc có bọn người quấy rối. Xin Vương gia lên núi đi.
Tứ vương gia cười đáp :
– Đừng lo gì đến ta, hãy tiến lại phía trước coi đi.
Giữa lúc ấy lại nghe đánh “ầm” một tiếng. Bầy ngựa kinh hãi chạy tứ tung.
Xa đội cũng thất điên bát đảo. Bỗng thấy một người phi ngựa chạy đến trước mặt Vương gia báo cáo :
– Có nhân vật võ lâm rượt tới.
Tứ vương gia biến sắc rồi trở lại bình tĩnh đáp :
– Biết rồi, ngươi đi đi.