Đọc truyện Đoản Kiếm Thù – Chương 114: Nhâm Hoài Trung: một nhân vật kỳ bí
Triệu Tử Nguyên kinh hãi hỏi :
– Thế ra cô nương không dùng độc dược ư?
Thanh Liên đáp :
– Tiện thiếp có độc dược gì đâu, nhưng theo lời Nương nương thì người thường xuyên dùng độc trong lòng rất đa nghi. Tiện thiếp không dùng độc nhưng lão ma nghi ngờ tưởng thiếp dùng độc. Nương nương quả liệu việc như thần, làm thế mà hăm dọa được lão phải bỏ chạy.
Giác Ngộ đại sư nói :
– Lão độc quỷ này đi rồi, chắc trong vòng hai chục năm không dám xuất hiện ở Trung Nguyên nữa.Thế là Tây Hậu mất đi một tay trợ thủ đắc lực, lão tăng tin rằng thủ đoạn hung tàn của mụ giảm đi rất nhiều.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Nghe nói Tây Hậu đã nảy dã tâm xưng bá thiên hạ, vãn bối e rằng những tay trợ thủ của mụ chẳng phải chỉ có một mình Liêu Vô Ma.
Giác Ngộ đại sư nói :
– Hiện giờ tuy số người trợ thủ cho mụ không ít, nhưng những tay trợ thủ đắc lực chắc không có mấy. Giả tỷ diệt trừ được Võ Khiếu Thu và Yên Định Viễn là gần hết.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Theo chỗ vãn bối biết thì Yên Định Viễn đã chết rồi, nhưng thật ra lại không phải Yên Định Viễn.
Giác Ngộ đại sư và Triệu Chi Lan ngơ ngác hỏi :
– Vậy nghĩa là làm sao?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Hài nhi chưa bẩm rõ việc đã xảy ra ở Thái Chiêu bảo.
Triệu Chi Lan hỏi :
– Có phải ngươi hạ sát Yên Định Viễn không?
Triệu Tử Nguyên lắc đầu nói :
– Không phải! Hài nhi đến Thái Chiêu bảo thì bao nhiêu người đã bị giết hết, trong đó có cả Yên Định Viễn.
Triệu Chi Lan hỏi :
– Sao ngươi biết người chết đó không phải là Yên Định Viễn?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Yên Định Viễn đeo mặt nạ, chính lão là Tư Mã Đạo Nguyên.
Giác Ngộ đại sư và Triệu Chi Lan kinh ngạc đến ngẩn người ra. Triệu Chi Lan hỏi :
– Vậy còn Yên Định Viễn thì sao?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Sau đó hài nhi đã gặp Yên Lăng Thanh, con gái Yên Định Viễn. Hài nhi nói cho cô hay và cô lên Thiên Sơn điều tra rồi.
Đoạn chàng kể lại chuyện đã gặp Yên Lăng Thanh. Triệu Chi Lan lộ vẻ trầm ngâm chưa nói gì. Giác Ngộ đại sư nhăn nhó cười nói :
– “Thiên Cương song sát”, “Thiên Cương song sát”! Đây lại là một kiếp nạn lớn sắp xảy ra trên chốn giang hồ.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Tiền bối có biết “Thiên Cương song sát” ư?
Giác Ngộ đại sư thở dài đáp :
– Khi lão tăng mới nhập môn chùa Thiếu Lâm chính là thời kỳ xảy ra biến cố về “Thiên Cương song sát”.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Thời đại ấy e rằng quá lâu rồi phải không?
Giác Ngộ đại sư đáp :
– Năm nay lão tăng bảy mươi tám tuổi mà ngày ấy mới có mười hai, tức là sự việc xảy ra sáu mươi sáu năm về trước.
Triệu Tử Nguyên nói :
– Theo lời Yên cô nương thì Hắc Bạch hán tử coi bề ngoài mới vào hạng đứng tuổi mà thật ra “Thiên Cương song sát” phải trên trăm tuổi.
Giác Ngộ đại sư nói :
– Lão tăng e rằng chưa chắc đã tới. Ngày lão tăng gặp họ thì họ là hán tử trung niên. Họ đến chùa Thiếu Lâm sinh sự. Kế đó các môn phái Võ Đang, Nga Mi, Côn Luân cũng tiếp tục bị họ quấy nhiễu. Vì các môn phái gặp nhiều sự phiền nhiễu, gia sư liền mời chưởng môn các phái đến đây tụ hội, thương nghị kế hoạch trừ khử “Thiên Cương song sát”.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Rồi kết quả đi tới đâu?
Giác Ngộ đại sư đáp :
– Không hiểu tại sao “Thiên Cương song sát” biết tin này bèn đến núi Thiếu Thất rồi hai phe chánh tà xảy ra cuộc chiến đấu.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Vì thế mà “Thiên Cương song sát” ẩn tích giang hồ phải không?
Giác Ngộ đại sư lắc đầu đáp :
– “Thiên Cương song sát” đả bại Chưởng môn tám phái rồi, ân sư của lão tăng cùng ba phái Võ Đang, Hoa Sơn, Thái Bạch đã uổng mạng. Những nhân vật còn lại đang lúc nguy ngập, đột nhiên một cứu tinh tới nơi.
Giác Ngộ đại sư nói tiếp :
– Cứu tinh là một vị đồng tử áo đỏ. Lão nhân gia là một dị nhân, người ta đồn lão đã trên trăm tuổi. Giữa lúc đồng tử xuất hiện, “Thiên Cương song sát” sợ quá không thốt nên lời. Dị nhân này liền hỏi “Thiên Cương song sát” muốn sống hay muốn chết?
Triệu Tử Nguyên ngắt lời :
– Vị tiền bối này rất kỳ quái. Thiên hạ làm gì có người muốn chết?
Giác Ngộ đại sư đáp :
– Đó là lẽ tự nhiên. “Thiên Cương song sát” muốn sống. Vị đó liền bảo “Thiên Cương song sát”: “Hai vị muốn sống thì phải theo điều kiện của ta.” Bạch Sát hỏi: “Điều kiện gì?” Dị nhân đáp: “Lão phu nói ra rồi sợ hai vị không theo.” Hắc Sát nói: “Xin lão nhân gia cứ nói, nô tài không muốn theo thì cũng phải theo.”
Triệu Tử Nguyên kinh ngạc hỏi :
– Tại sao “Hắc Bạch song sát” lại tự xưng là nô tài?
Giác Ngộ đại sư đáp :
– Vì dị nhân đó chính là chủ nhân của họ.
Bỗng một người cất tiếng lạnh lùng hỏi :
– Điều kiện gì?
Người phát ra câu hỏi này khiến bọn Giác Ngộ đại sư đều sửng sốt nhìn ra thì thấy một người từ trên đường sơn đạo đi tới. Người này ước chừng năm mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, coi bề ngoài không ra vẻ phàm tục.
Giác Ngộ đại sư hỏi :
– Xin hỏi cao tính đại danh của thúi chủ? Đang đêm đến chùa Thiếu Lâm có chuyện gì?
Người kia đáp :
– Tại hạ là Nhâm Hoài Trung, bình sinh thích du ngoạn núi cao sông lớn.
Nhưng lần này đến Thiếu Lâm có việc.
Giác Ngộ đại sư cau mày hỏi :
– Té ra là Nhâm thí chủ. Lão tăng có điều thất kính. Không hiểu thí chủ có việc gì?
Nhâm Hoài Trung hỏi lại :
– Cái đó hãy khoan, vừa rồi tại hạ nghe câu chuyện đại sư đang nói dở, chẳng hiểu bây giờ đại sư có cho tại hạ tiếp tục nghe được chăng?
Giác Ngộ đại sư hỏi :
– Tại sao thí chủ lại quan tâm đến chuyện này?
Nhâm Hoài Trung cười đáp :
– Những chuyện ly kỳ, tại hạ đều muốn nghe đến cùng.
Giác Ngộ đại sư hỏi :
– Còn chuyện thí chủ muốn nói có liên quan gì đến chuyện này không?
Nhâm Hoài Trung ngửa mặt trông trời chiều, hững hờ đáp :
– Hoặc giả có liên quan.
Giác Ngộ đại sư ngấm ngầm lấy làm kỳ, không hiểu thái độ của Nhâm Hoài Trung ra sao?
Triệu Tử Nguyên nói :
– Xin tiền bối cứ nói ra hết.
Giác Ngộ đại sư ngần ngừ một chút rồi gật đầu kể :
– Dị nhân kia đưa ra điều kiện rất giản dị là ngày nào lão nhân gia còn sống, “Thiên Cương song sát” không được ra ngoài hoạt động. Từ đó đến nay đã mấy chục năm không thấy tin tức gì về “Thiên Cương song sát” nữa. Bây giờ “Thiên Cương song sát” lại xuất hiện thì chắc là dị nhân kia quy thiên rồi.
Nhâm Hoài Trung hỏi :
– Làm sao “Thiên Cương song sát” biết được dị nhân kia đã qua đời?
Giác Ngộ đại sư ngơ ngác đáp :
– Lão tăng phỏng đoán thế thôi, chứ không phải là lời khẳng định.
Nhâm Hoài Trung trong dạ hoài nghi, cười hỏi :
– Phải rồi! Phải rồi! Nguyên đại sư đoán vậy, tại hạ nghe lầm. Câu hỏi của tại hạ liệu đại sư có giải thích được chăng?
Giác Ngộ đại sư đáp :
– Nếu lão tăng mà biết thì xin nói hết.
Nhâm Hoài Trung nói :
– Tại hạ vừa nghe đại sư bảo “Thiên Cương song sát” là nô bộc của dị nhân…
Giác Ngộ đại sư nghĩ thầm :
– “Vừa rồi ta nói câu này, Nhâm thí chủ đã nghe tiếng, thì ra y ẩn trong bóng tối từ lâu rồi mà sao ta không phát giác một tí gì?”
Cả mẹ con Triệu Chi Lan cũng nghĩ thế nhưng không nói ra mà thôi.
Giác Ngộ đại sư đáp :
– Việc này lão tăng chỉ được nghe ở Chưởng môn sư tổ nói, đáng tiếc lúc đó không hỏi lại nên chưa hiểu tường tận, mong thí chủ lượng giải cho.
Nhâm Hoài Trung hỏi :
– Đại sư khách khí quá. Không hiểu đại sư đã gặp “Thiên Cương song sát” lần nào chưa?
Giác Ngộ đại sư lắc đầu đáp :
– Lão tăng chưa gặp.
Nhâm Hoài Trung nghiêm nghị nói :
– Câu chuyện tại hạ muốn nói có liên quan tới “Thiên Cương song sát”.
Mọi người chấn động tinh thần chú ý nhìn Nhâm Hoài Trung, thấy y vẫn tự nhiên. Nhâm Hoài Trung lại nói :
– Đêm nay kể như phái Thiếu Lâm đã qua cơn kiếp nạn thứ nhất nhưng trong vòng năm ngày nữa, phái Thiếu Lâm còn gặp kiếp nạn thứ hai mà vụ này có liên quan đến “Thiên Cương song sát”.
Giác Ngộ đại sư hỏi :
– Sao thí chủ biết thế?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Đại sư đừng hỏi vội. Nếu trong vòng năm ngày mà phái Thiếu Lâm không gặp kiếp nạn là tại hạ nói trật.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Sao các hạ lại nói thế?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Nhận xét của tại hạ nhất định không lầm. Ngay đêm nay, “Thiên Cương song sát” cũng có người ẩn nấp quanh đây.
Họ Nhâm vừa dứt lời, bỗng một bóng người nhảy vọt lên không. Triệu Tử Nguyên quát to một tiếng, toan đuổi theo thì Nhâm Hoài Trung nói :
– Triệu đại hiệp bất tất phải đuổi theo.
Triệu Tử Nguyên kinh ngạc hỏi :
– Các hạ cũng nhận biết tại hạ ư?
Nhâm Hoài Trung thản nhiên đáp :
– Triệu huynh khét tiếng thiên hạ. Hai lần Triệu huynh đến phủ Cửu Thiên Tuế và một lần vào Thiên lao đã làm chấn động võ lâm.
Triệu Tử Nguyên càng kinh ngạc hỏi :
– Chuyện đó Nhâm huynh cũng biết ư?
Nhâm Hoài Trung cười khanh khách đáp :
– Tại hạ biết khắp thiên hạ. Nếu không có Triệu huynh ở đây, tại hạ cũng chẳng tới chùa Thiếu Lâm này.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Thế ra các hạ đã đến đây lâu rồi ư?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Đúng thế!
Giác Ngộ đại sư hỏi :
– Vừa rồi Triệu thí chủ muốn rượt theo người kia, sao các hạ cản trở?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Người đó các vị đều quen mặt, nên tại hạ khuyên Triệu huynh bất tất phải rượt theo.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Xin hỏi người đó là ai?
Nhâm Hoài Trung cười đáp :
– Nói ra có lẽ khiến Triệu huynh phải bực mình. Người đó chính là Tư Mã Đạo Nguyên.
Câu này vừa nói ra, cả mẹ con Triệu Chi Lan lẫn Giác Ngộ đại sư không khỏi chấn động tâm thần vì theo lời Triệu Tử Nguyên thì Tư Mã Đạo Nguyên đã chết rồi, sao còn xuất hiên ở đây? Triệu Tử Nguyên giật mình hỏi :
– Sao lại thế được?
Nhâm Hoài Trung hỏi lại :
– Phải chăng Triệu huynh đã nhìn thấy lão chết nhăn thây, sao giờ sống lại?
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Đúng thế!
Nhâm Hoài Trung lắc đầu nói :
– Chuyện ly kỳ cổ quái này, người khác không làm được nhưng đối với “Thiên Cương song sát” rất để dàng. Huống chi Tư Mã Đạo Nguyên lại câu kết với họ. Không chừng trước khi sự việc xảy ra lão đã luyện được môn võ công đặc biệt của họ hoặc lão trúng kiếm mà không đụng vào chỗ nguy hại.
Triệu Tử Nguyên nói :
– Có thể như vậy. Tiểu đệ thấy lão trúng kiếm ở trước ngực mà lão còn di chuyển được vết thương thì thật là một điều khiến người ta phải kinh hãi.
Nhâm Hoài Trung nói :
– Sự thật “Thiên Cương song sát” có bản lĩnh này.
Giác Ngộ đại sư hỏi :
– Lão tăng xin hỏi thí chủ: đêm nay, Tư Mã Đạo Nguyên lại tới làm chi?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Tư Mã Đạo Nguyên vâng lệnh “Thiên Cương song sát” đến chùa Thiếu Lâm để thám thính tình hình cuộc chiến đấu giữa quí phái và Tây Hậu. Nếu quí phái bị kiếp nạn không trầm trọng thì họ cũng đến ngay. Giữa Tây Hậu và “Thiên Cương song sát” có thể cùng một phe và khi đó tình hình thật khó đối phó.
Giác Ngộ chấn động tâm thần nói :
– Nếu đúng như vậy thì thiên hạ nguy lắm.
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Tại hạ cũng lo về điểm này. Nên biết hiện nay “Thiên Cương song sát” và Tư Mã Đạo Nguyên đã liên thủ với nhau. Bọn họ muốn lấy Thái Chiêu bảo làm căn cứ địa rồi nắm lấy những nhân vật hảo hán trong thiên hạ.
Triệu Tử Nguyên động tâm hỏi :
– Tư Mã Thiên Võ, con Tư Mã Đạo Nguyên, liệu có gia nhập trận tuyến của họ không?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Đây cũng là một điều mà tại hạ cần báo cho Triệu huynh biết: Thái Chiêu bảo không còn là sản nghiệp của Triệu gia nữa.
Triệu Chi Lan hỏi xen vào :
– Chuyện này có thật chăng?
Nhâm Hoài Trung cười hỏi lại :
– Khi nào tại hạ dám lừa bịp Thánh Nữ. Thánh Nữ đã phái người đi rồi phải không?
Triệu Chi Lan đáp :
– Đúng vậy.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
– Mẫu thân, phải chăng người đã phái Hề Tổng quản?
Triệu Chi Lan đáp :
– Và cả Tô đại hiệp nữa.
Nhâm Hoài Trung nói :
– Phải rồi, hai vị Hề và Tô cùng đi nhưng nay chỉ có họ Tô còn sống, họ Hề đã bị giết rồi.
Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần hỏi :
– Hề Tổng quản bị ai giết chết?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Nói ra chỉ sợ Triệu huynh không tin. Lão bị Tư Mã Thiên Võ hạ sát.
Triệu Tử Nguyên giật mình kinh hãi. Chàng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói :
– Không đúng, không đúng! Bản lãnh của Tư Mã Thiên Võ và Hề Tổng quản tại hạ đều đã biết qua. Huống chi còn có Tô đại hiệp đi kèm, Tư Mã Thiên Võ muốn hạ thủ e chẳng phải chuyện dễ dàng.
Nhâm Hoài Trung cười hỏi :
– Thế thì bản lãnh của Triệu huynh trước kia kiệu có đủ để đại náo mấy vụ ở Kinh thành không?
Triệu Tử Nguyên chợt tỉnh ngộ đáp :
– Nếu vậy bản lĩnh Tư Mã Thiên Võ cũng tiến bộ phi thường rồi chăng?
Nhâm Hoài Trung gật đầu đáp :
– Võ công gã được “Thiên Cương song sát” truyền thụ với mục đích kiếm huynh trả thù.
Triệu Tử Nguyên chau mày hỏi :
– Kiếm tại hạ để trả thù ư? Giữa tại hạ và y đã có tình giao kết thắm thiết, làm sao có chuyện thù hận?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Trước khác, bây giờ khác. Vì Tư Mã Đạo Nguyên đã hai phen trốn khỏi lưỡi kiếm của Tạ Kim Ấn, lão bị “Thiên Cương song sát” nói khích nên quyết tìm đến huynh.
Triệu Tử Nguyên run lên hỏi :
– Các hạ bảo hai lần, chẳng lẽ ở Thái Chiêu bảo là hành vi của Tạ Kim Ấn?
Nhâm Hoài Trung cười đáp :
– Trong thiên hạ, ngoài Tạ Kim Ấn, còn ai thi hành được thủ đoạn như vậy?
Thủ đoạn của hắn thật là tàn độc.
Triệu Tử Nguyên trầm ngâm hỏi :
– Tại hạ khi đó sẽ hết sức mà làm rồi ra sao thì ra. Nhưng không hiểu Tư Mã Thiên Võ ở Thái Chiêu bảo làm gì?
Nhâm Hoài Trung đáp :
– Chiêu binh mãi mã. Gã dùng Thái Chiêu bảo làm căn cứ, từ đó để trở nên lanh tụ trong thiên hạ.
Triệu Tử Nguyên lạnh lùng hỏi :
– Tại hạ e rằng không phải chuyện dễ dàng.
Triệu Chi Lan bỗng lên tiếng :
– Tiện thiếp có điều muốn thỉnh giáo, mong Nhâm đại hiệp đừng tiếc lời chỉ thị.
Nhâm Hoài Trung chắp tay đáp :
– Xin Thánh Nữ cho hay.
Triệu Chi Lan hỏi :
– Những việc xảy ra, Nhâm đại hiệp đều thấy rõ như bàn tay, chẳng lẽ Nhâm đại hiệp đã tự mình trông thấy?
Nhâm Hoài Trung thản nhiên đáp :
– Chẳng giấu gì Thánh Nữ, tại hạ đã chú ý đến hành động của “Thiên Cương song sát” từ lâu, nhưng thời cơ chưa chính mùi nên tại hạ chưa hành động.
Y nói câu này khiến bọn Triệu Tử Nguyên không khỏi động tâm.
Nhâm Hoài Trung dừng lại một chút rồi nói tiếp :
– “Thiên Cương song sát” trước chỉ có hai người cô đơn, nhưng bây giờ thế lực rất lớn, tại hạ e rằng sức mình không đủ nên muốn cầu viện trợ nơi Triệu huynh.
Triệu Tử Nguyên đáp :
– Nhâm đại hiệp đã hoài bão nghĩa cử như vậy thì còn gì hay hơn nữa?
Giác Ngộ đại sư nói :
– Xin miễn thứ cho lão tăng hỏi một câu càn rỡ: bản lĩnh của “Thiên Cương song sát” rất cao cường mà Nhâm đại hiệp có thể đối nghịch với hắn được thì tất là có mối liên quan với dị nhân kia?
Nhâm Hoài Trung mỉm cười đáp :
– Tại hạ không dám. Nói ra làm đại sư thất vọng. Tại hạ có duyên cơ gặp dị nhân kia mấy lần, thật ra chẳng liên quan gì tới lão.
Giác Ngộ đại sư chau mày hỏi :
– Nếu không liên quan, hà tất thí chủ phải chú ý đến “Thiên Cương song sát”?
Nhâm Hoài Trung hỏi lại :
– “Thiên Cương song sát” làm ác ghê gớm, chẳng lẽ dại sư để mặc chúng dầy xéo giang hồ?
Giác Ngộ đại sư không biết đáp như thế nào.
Triệu Chi Lan hỏi :
– Nhâm đại hiệp đã đến kiếm tiểu tử thì chắc nghĩ được kế hoạch diệt trừ “Thiên Cương song sát” rồi?
Nhâm Hoài Trung lắc đầu đáp :
– Cái đó không nhất định. Hai người có tính tình man trá, thường hay lánh né tại hạ. Ngay lần ở Thái Chiêu bảo, nếu chúng hiện diện tại trường thì tại hạ đã ra tay rồi. Không may lại có cả cha con Tư Mã Đạo Nguyên, tại hạ tự lượng sức mình không thể địch nổi bốn người nên đành phải nhẫn nại.
Nghe giọng lưỡi y dường như chẳng coi “Thiên Cương song sát” vào đâu.
Giác Ngộ đại sư kinh hãi nghĩ thầm :
– “Lai lịch nhân vật này thế nào? Công lực hắn cao thâm như vậy thì đáng lý vừa rồi phái Thiếu Lâm gặp kiếp nạn đã ra tay viện giúp mới phải. Sao hắn lại chờ cho đại cuộc kết thúc rồi mới xuất hiện.
Dường như hắn không phải con người nghĩa hiệp.”
Chẳng nhưng Giác Ngộ đại sư đầy lòng ngờ vực mà cả mẹ con Triệu Chi Lan cũng rất đỗi hoài nghi.
Giữa lúc ấy, một bóng người xuất hiện trên sơn đạo. Triệu Tử Nguyên kinh ngạc la lên :
– Ô kìa, đây phải chăng Tô đại thúc?
Người kia chạy rất lẹ, chớp mắt đã đến đầu núi, đúng là Tô Kế Phi.
Triệu Tử Nguyên vội tiến ra một bước hô :
– Tô đại thúc!
Tô Kế Phi thở dài đáp :
– Thế là ta kiếm được rồi.
Trước hết lão thi lễ cùng Thánh Nữ, Giác Ngộ đại sư.
Triệu Nguyên lại giới thiệu họ Tô với Nhâm Hoài Trung.
Nhâm Hoài Trung mỉm cười nói :
– Tô huynh đến báo tin rồi.
Tô Kế Phi hỏi :
– Vụ này thật ra ngoài sự tiên liệu của mọi người. Tử Nguyên, ngươi có một người bạn tên gọi Tư Mã Thiên Võ phải không?
Triệu Tử Nguyên gật đầu đáp :
– Đúng thế! Đại thúc, mọi việc đã do Nhâm đại hiệp kể hết rồi.
Tô Kế Phi thở dài nói :
– Thật là những diễn biến không ai ngờ tới.