Đọc truyện Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh – Chương 36
Lôi Mộ Dung Phục trở lại bàn đá, Đoàn Dự mang tới một cuộn da dê cùng với bút mực rồi vẽ từng đường tròn lên đó, mỗi đường tròn đều dính khít với nhau. Hắn lại tìm một cái cây tước ra một khối lập phương to bằng lóng tay làm thành xúc xắc.
Sau khi chuẩn bị xong, Đoàn Dự đi đến bên hồ nhặt lên mấy hòn đá hình dạng khác nhau, đem cái hình vuông đưa cho Mộ Dung Phục, còn mình thì lấy cái hình tròn, cười hì hì nói,
“Cái này gọi là cờ phi hành”.
Thấy vẻ mặt mờ mịt và hiếu kỳ của Mộ Dung Phục, Đoàn Dự cười cười na thân mình ngồi vào bên cạnh y, chỉ vào lộ tuyến trên tấm da dê rồi nói với y,
“Đến, ta dạy cho ngươi cách chơi”. Nắm lấy xúc xắc trong tay rồi bảo,
“Cái này dùng để quyết định bước đi của quân cờ, sau đó nơi này là chỗ dừng phi cơ…”.
“Cái gì gọi là phi cơ?”. Mộ Dung Phục nhìn sang sườn mặt thanh tú của hắn ngắt lời.
“Phi cơ chính là…”. Đoàn Dự cứng họng, suy tư nửa ngày sau mới vểnh môi nói,
“Phi cơ chính là phi cơ, là sản phẩm hiện đại công nghệ cao, nói ngươi cũng không hiểu đâu. Đến đến, chúng ta tiếp tục nói cờ phi hành, rất đơn giản, ngươi trước…”.
Đoàn Dự liên miên cằn nhằn nói quy tắc của cờ phi hành, một luồng gió mát phất quá, lượn lờ làm hương thủy lộ thơm ngát xông vào mũi. Mộ Dung Phục quay đầu nhìn khuôn mặt Đoàn Dự, chỉ thấy ánh sáng rọi xuống, sợi tóc trên vai người nọ nhảy múa trong gió, con ngươi đen láy như tỏa ra ánh sáng, đáy lòng Mộ Dung Phục dâng lên một tia rung động không rõ nguyên nhân, thật giống như mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên bị người khác lấy đá ném vào, y đưa tay định xoa mặt người nọ, Đoàn Dự quay đầu đẩy y một phen, nhíu mi hỏi,
“Nghĩ cái gì a? Thật không chuyên tâm. Lời ta vừa nói, ngươi nghe rõ chứ?”.
Tâm bị mê hoặc nháy mắt bình tĩnh lại, Mộ Dung Phục hắng giọng một cái, không dấu vết thu tay xấu hổ cười nói,
“Nghe rõ”.
Đoàn Dự hồ nghi trừng mắt nhìn y, thấy con ngươi y nổi một tầng nhàn nhạt không yên lòng, không khỏi cất cao giọng nói tiếp,
“Tốt lắm, chúng ta tiếp tục. Nếu ngươi thua, liền làm nô lệ cho ta một ngày, cái gì cũng phải nghe theo ta”.
Mộ Dung Phục nhướng mi cười khẽ, đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia dung túng ngay cả chính y cũng không phát hiện ra,
“Được. Nếu ngươi thua, ngươi cũng phải nghe lời ta một ngày, như thế nào?”.
“Một lời đã định”. Đoàn Dự vỗ đùi, mở tấm da dê ra, cầm vài quân cờ chia đôi, đưa cho Mộ Dung Phục một nửa, cười đắc ý,
“Ngươi cũng nên cẩn thận, ta không có khả năng thua. Loại cờ này trước kia ta chơi cả ngày trên Internet”.
Mộ Dung Phục tiếp nhận xúc xắc tùy ý ném một cái được sáu điểm, đem một cục đá dời ra ngoài, thuận miệng nói,
“Vậy cũng chưa chắc”.
Đoàn Dự thấy y tung lần thứ nhất đã được sáu điểm, mày kịch liệt nhảy dựng, ưỡn ngực giương giọng nói,
“Vô nghĩa! Đại gia ta nếu thua, liền làm nô lệ cho ngươi hai ngày!”.
Cờ phi hành này đặt ở cổ đại ngàn năm trước, mình coi như là thuỷ tổ khai sáng, nếu ngay cả y một tên sơ học giả mà cũng không thắng được, còn không bằng nhảy xuống Thái Hồ chết đi.
Nghĩ đến đây, ý chí chiến đấu của Đoàn Dự sôi sục, cầm xúc xắc lên hung hăng ném xuống.
Nhiều điểm trôi qua, sau vô số lần Đoàn Dự ném xúc xắc, Mộ Dung Phục cuối cùng cũng đem một quân cờ bỏ vào vị trí kết thúc, Đoàn Dự cả kinh tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống.
Hai mắt trừng trừng nhìn Mộ Dung Phục mỉm cười ôn nhã, Đoàn Dự một hơi nghẹn nơi cổ họng nửa vời, thật khiến hắn bực mình.
“Không chơi cái này nữa”. Đoàn Dự tùy tay đẩy tấm da dê cùng mấy cục đá xuống, đem một tờ giấy tới viết mấy chữ trên mặt rồi đưa cho Mộ Dung Phục,
“Cầm lấy, tìm mấy khối gỗ giống nhau khắc chữ này lên”.
Mộ Dung Phục tiếp nhận, chỉ thấy mặt trên cong vẹo vài chữ ‘Tốt’, ‘Tượng’ quen thuộc, không khỏi hỏi,
“Đây là?”.
“Cờ tướng”. Đoàn Dự cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
“Không cần động thủ”. Mộ Dung Phục đặt lại tờ giấy kia lên bàn, nhịn cười nói,
“Cờ này ở Yến Tử Oa cũng có”.
Đoàn Dự đang bề bộn vẽ bàn cờ thì dừng tay, lúc này mới nhớ tới cờ tướng phát triển đến Tống triều, trên cơ bản cũng như hình thức ở hiện đại.
“Vậy ngươi biết chơi không?”. Đoàn Dự ngẩng đầu hỏi người bên cạnh.
Mộ Dung Phục cong môi cười, lời nói có vẻ nhẹ nhàng thản nhiên,
“Biết một chút. Trước đây khi còn nhỏ, mẫu thân đã từng chỉ qua một phần”.
Đoàn Dự nghe vậy chân mày cau lại, cao thấp đánh giá Mộ Dung Phục một phen, khóe miệng không tự chủ được mà hiện ra một tia tính kế,
“Nói như vậy, ngươi đã gần hai mươi năm không chơi cờ này?”.
Mộ Dung Phục gật gật đầu, gọi thị nữ mang một bộ cờ tướng tới, mở cái hộp đem quân cờ làm bằng bạch ngọc nhất nhất đặt lên, chậm rãi nói,
“Lát nữa, ngươi nên hạ thủ lưu tình”.
“Không thành vấn đề”. Đoàn Dự nghiêm trang gật đầu đáp ứng, trong mắt chớp động tia sáng chói lọi,
“Ngươi không nói, ta nhất định cũng sẽ dung túng cho ngươi”.
Cầm quân cờ làm bằng bạch ngọc khắc chữ màu hồng đến trước mặt, Đoàn Dự cười trộm nói, dung túng cho ngươi? Nằm mơ đi! Hôm nay nếu không cho ngươi thua đến bò loạn dưới đất, đại gia ta về sau sẽ cùng họ với ngươi!
Đoàn Dự đặt quân cờ vào chỗ, hắn thủy chung cúi đầu nên không chú ý tới, Mộ Dung Phục ngay lúc hắn buông quân cờ, trong nháy mắt con ngươi hiện ra một tia ý vị thâm trường.
Hai người bắt đầu. Đoàn Dự khởi bước đã đem pháo vọt tới trước, ở trong trận của Mộ Dung Phục chém giết. Nhìn mấy quân cờ mãnh liệt tiến tới, Mộ Dung Phục thâm trầm dụ dỗ địch thủ hãm sâu vào địch doanh.
Quân cờ của Đoàn Dự mới vừa bắt đầu bừa bãi làm càn một lúc liền bị Mộ Dung Phục từng bước ép sát, cuối cùng không thể không lui về trong trận của mình để phòng thủ.
Không nghĩ tới kỳ nghệ của Mộ Dung Phục lại kỹ càng như thế, Đoàn Dự sau khi thua một lần, thật sự không phục hô lên,
“Lại đến một lần! Ta không tin, không thể nào ngươi lại là con của ông trời”.
Mộ Dung Phục thấy Đoàn Dự tức giận đến nói năng có chút lộn xộn, bật cười lắc đầu, sau đó một lần nữa dọn ván cờ.
“Này!”. Đoàn Dự vừa chơi cờ vừa nghi hoặc hỏi Mộ Dung Phục,
“Ngươi thật sự đã hai mươi mấy năm trước từng chơi cờ này?”.
“Đúng vậy”. Mộ Dung Phục bốc lên một con cờ đi tới phía trước hai bước, khóe miệng ý cười dửng dưng như gió,
“Ta không có lừa gạt ngươi”.
Đoàn Dự căm giận lườm mắt nhìn y, thuận tay chộp tới một tờ giấy rồi như rồng bay phượng múa viết xuống một chuỗi con số, gọi một thị nữ lấy tay che môi ở bên tai nàng thấp giọng nói cái gì đó, đem giấy đưa cho nàng sau đó bổ sung vài câu mới hỏi,
“Nghe rõ chưa?”.
“Minh bạch, Đoàn công tử”. Thị nữ kia cười khanh khách tiếp nhận giấy xoay người rời đi.
“Đúng là đầu óc thông minh”. Đoàn Dự nhìn bóng dáng thị nữ đã đi xa, tặc lưỡi khen ngợi,
“Mộ Dung Phục, mỹ nữ ở Yến Tử Oa thật sự rất nhiều a”. Quay đầu lại nhìn, không hiểu sao khuôn mặt y có chút băng lãnh, cười tủm tỉm nói,
“Bộ dạng xinh đẹp không nói, lại còn rất thông minh. Ngươi cũng thật có diễm phúc, tùy tiện bắt một cái đều là sao kim”.
Quân cờ bạch ngọc trong tay Mộ Dung Phục phóng mạnh xuống, khuôn mặt tuấn lãng phủ kín một tầng lãnh ý phức tạp, giống như rất tức giận,
“Đoàn thế tử nếu thích, không bằng từ bây giờ chọn lấy vài người, như thế nào?”.
“Thật sao?”. Ánh mắt Đoàn Dự bỗng nhiên sáng ngời, tức thì ẩn một tia sáng long lanh.
“Thật”. Mộ Dung Phục nhìn Đoàn Dự, hai tròng mắt như biển sâu không thấy đáy, qua một lúc lâu mới phun ra được một câu,
“Chỉ cần Đoàn thế tử có thể mang các nàng ra khỏi Yến Tử Oa, thị nữ của tại hạ tùy ý cho thế tử chọn lựa”.
Đoàn Dự lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện sắc mặt Mộ Dung Phục không được tốt, tia cười trên miệng rõ ràng mang ý châm chọc.
Đoàn Dự cảm thấy không hiểu gãi gãi gò má, vươn tay quơ quơ hai cái trước khuôn mặt lạnh như băng của Mộ Dung Phục,
“Này! Sao thế, sao lại đột nhiên âm lãnh? Trở mặt so với trở mình còn nhanh hơn”.
Mộ Dung Phục cũng không đáp lời, chỉ đem quân cờ trong tay chuyển về phía trước, vuốt cằm ý bảo đến phiên Đoàn Dự đi.
Đoàn Dự liếc nhìn bàn cờ một cái, rất nhanh liền ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Phục, bừng tỉnh đại ngộ,
“Ta biết rồi, ngươi nhất định là thấy các mỹ nữ tỷ tỷ đó xinh đẹp, lại đổi ý luyến tiếc không muốn để ta đưa các nàng đi, có phải hay không?”. Thấy sắc mặt Mộ Dung Phục đột nhiên âm trầm, Đoàn Dự cười ha hả vỗ vai y,
“Yên tâm, Mộ Dung đại ca, tỷ tỷ xinh đẹp ta một người cũng không muốn, ngươi vẫn là giữ lại…”.
Còn chưa nói xong, đã bị Mộ Dung Phục bắt lấy cổ tay kéo qua. Đoàn Dự không đề phòng nên toàn bộ thân mình nhào về phía trước, tiến vào lòng Mộ Dung Phục.
“Đoàn Dự, ngươi còn nói hưu nói vượn, ta sẽ không khách khí!”. Mộ Dung Phục chậm rãi xiết chặt cổ tay hắn, con ngươi lóe lên lửa giận cùng ẩn nhẫn cảnh cáo.
“Ta không có nói bậy!”. Vẻ mặt Đoàn Dự nhận lỗi sửa sai,
“Ta chỉ là nói ra lời trong lòng của ta cho ngươi mà thôi. Ngươi xem ngươi kìa, nếu đã không muốn thì lúc đầu đừng mạnh miệng thế, còn nói tùy ý ta chọn nữa a”.
Bàn tay Mộ Dung Phục đặt bên hông hắn hung hăng dùng sức, ép sát hắn vào ngực mình, một tay kia giữ lấy cằm hắn buộc hắn phải nhìn vào mắt mình,
“Đoàn Dự, ngươi cố ý chọc tức ta phải không?”.
Chống lại ánh mắt của Mộ Dung Phục, Đoàn Dự lúc này mới bừng tỉnh tư thế của hắn và y ám muội đến cỡ nào —— ngồi trên đùi y, còn bị ôm trong ngực, đã thế tay của y lại còn nắm chặt eo mình.
Thân mình Đoàn Dự nháy mắt trở nên cứng đờ, cử động thoáng cái trở nên run rẩy.
Con ngươi đen bóng mà ẩn giận của Mộ Dung Phục có một ít tơ máu, ánh mắt sáng quắc tựa hồ muốn thiêu đốt cái gì đó.
“Mộ, Mộ Dung Phục”. Nội tâm Đoàn Dự dâng lên vài tia khác thường, cổ họng đột nhiên khô rát, mất tự nhiên giật giật thân mình, tận lực quát lên,
“Ngươi buông ta ra trước đã”.
Mộ Dung Phục ôm lấy Đoàn Dự kéo hắn dựa sát vào ngực, thân thể hai người kề cận không chừa một khe hở. Ngón tay giữ cằm hắn cảm giác được xúc cảm mềm mại, ánh mắt Mộ Dung Phục như lóe ra tia sáng, theo bản năng cúi đầu tiến tới gần đôi môi đỏ mọng kia…