Đọc truyện Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh – Chương 1
Nước Đại Lý, bốn mùa đều như xuân. Nhiều cây hoa rực rỡ bay múa, hương khí trời thoảng mê người.
Trấn Nam vương phủ, lầu các san sát, đền nguy nga, rường cột chạm trổ, tráng lệ.
Trong khuôn viên của một đình viện không lớn lắm, có một thiếu niên ước chừng tám, chín tuổi đang nằm trên một trường kỷ phủ nhung lụa gấm hoa cực kỳ êm ái.
Khuôn mặt thiếu niên tựa như quan ngọc, môi thắm như son, mi mắt đang khép lộ ra hàng lông mi dày cong vút như cánh quạt, thần sắc êm dịu như ánh mặt trời. Mái tóc đen bóng như tơ lụa xõa sau lưng, gió nhẹ nhàng lướt qua, những sợi tóc lay động theo gió, tựa như ảo mộng, đẹp như tiên cảnh.
Bên cạnh có một thị nữ đang ngồi xổm lột vải, dùng kim khâu tách hạt, hai tay cung kính dâng tới.
“Tiểu vương gia.”
Thiếu niên trên trường kỷ chậm rãi mở mắt, hai con ngươi trong suốt thanh sáng như ánh sao lấp lánh trong màn đêm khẽ chớp động.
Thiếu niên kia há miệng ăn vải mà thị nữ đưa tới, hai tay gối sau đầu, chân bắt chéo hình chữ ngũ.
An nhàn hưởng thụ cuộc sống, nếu có thể được mãi như vậy thì tốt biết mấy.
Nghĩ đến đây, khóe miệng thiếu niên nhếch lên tạo thành một nụ cười đắc ý.
Thì ra thiếu niên này là Thế Tử Đại Lý Trấn Nam Vương —— Đoàn Dự.
Tuy nhiên diễn viên chính ở đây là do giẫm phải một mảnh dưa hấu, sau đó xuyên không đến tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung – Thiên Long bát bộ.
Mới đầu xác định mình xuyên không, diễn viên chính hưng phấn, tò mò với tất cả mọi thứ xung quanh.
Nhưng khi biết nơi mình xuyên không đến là tiểu thuyết võ hiệp, diễn viên chính lại trưng ra bộ mặt: 囧.
Hắn không phải đến tương lai để có thể lợi dụng khoa học kỹ thuật chế tạo vũ khí tự vệ; càng không phải về cổ đại, có thể đùa giỡn người cổ đại đến đầu óc choáng váng; mà hắn lại đến tiểu thuyết võ hiệp nơi một đống cao thủ bay đầy trời cùng với võ nghệ cao cường.
Huống chi hắn lại không được làm anh hùng hào kiệt như Quách Tĩnh, Dương Quá, hay Tiêu Phong cũng được, mà lại là Đoàn Dự!
Đoàn Dự! Chính xác! Đúng là Đoàn Dự.
Khi còn đi học, hắn đã đọc Thiên Long bát bộ của lão Kim đến hàng ngàn lần. Người hắn không thích nhất chính là Đoàn Dự và Mộ Dung Phục.
Một bên là cậu ấm luôn sống an nhàn sung sướng, không biết đến khó khăn, chỉ biết cả ngày vây quanh mỹ nữ.
Một bên là thiếu niên mơ mộng hão huyền, cầm quạt múa kiếm, ngoại trừ việc luôn tìm cách phục quốc, còn lại suốt ngày chỉ là một kẻ vô tích sự giả bộ thiếu hiệp đường hoàng.
Khi đó hắn còn nghĩ, nếu gặp được một trong hai người họ, hắn nhất định sẽ dùng súng máy nả chết bọn họ!
Có thể lúc đó ý tưởng nọ quá mãnh liệt, cho nên ông trời đã cho hắn cơ hội, làm hắn vấp phải mảnh dưa rồi xuyên vào thân thể Đoàn Dự.
Hắn ở đây đã hơn một năm, ban đầu thái độ còn cực kỳ chán ghét, nhưng về sau lại bắt đầu thích ứng, đến cuối cùng cũng hoàn toàn chấp nhận, ý nghĩ ‘muốn quay về hiện đại’ lúc trước cũng không biết khi nào đã bị vứt vào một xó.
Mặc dù việc thích ứng với môi trường mới không phải dễ dàng gì, nhưng dù sao hắn cũng là một thế tử, trên có cha mẹ, bá phụ cưng chiều, dưới có tùy tùng thị nữ hầu hạ, ăn là sơn trân hải vị, uống là quỳnh tương ngọc lộ. Phất tay một cái, có người hầu hạ thay y phục, hé miệng một tí, trái cây thức uống tự động dâng đến. Loại thoải mái này làm cho cảm giác chán ghét thân phận cao sang của hắn cũng hầu như không còn.
Tùy ý phất phất tay cho thị nữ lui xuống, Đoàn Dự điều chỉnh một tư thế dễ chịu, khịt khịt mũi, nghe trong không khí tràn ngập hương hoa thủy lộ.
Đoàn Dự… Đoàn Dự…
Thiếu niên nhếch môi cười, con ngươi đen láy lóe ra một tia biếng nhác và nhàn tản.
Cứ như vậy đi! Chờ thêm năm bảy năm nữa, cứ dựa theo chỉ dẫn của lão Kim, ra ngoài kết bái Tiêu Phong, Hư Trúc làm huynh đệ, sau đó rước mỹ nhân Vương Ngữ Yên như hoa như ngọc trở về …
Nghĩ đến đây, Đoàn Dự như nhìn thấy một mảnh tiền đồ đang vẫy tay với mình, mắt chợt lóe lên tia sáng, có Tiêu Phong dũng mãnh, Hư Trúc chất phác, Vương Ngữ Yên ngượng ngùng, cùng với Mộ Dung Phục …
Mộ Dung Phục?!
Đoàn Dự kinh hãi đứng dậy, nhu nhu hai mắt nhìn về phía hoa rơi, mắt thấy một thân ảnh đang cười nhẹ với mình, càng nhìn lại càng cảm thấy quen mắt…