Đọc truyện Đoản BE – Chương 4: Tình yêu tuổi 18 _He_
Em bình thản trả lời và cười hồn nhiên như một đứa trẻ… vô số tội. Tôi thở dài rồi nhẩm tính, thôi thì thú thật với em là tôi bằng tuổi em vậy. Dù sao tôi cũng tên là Anh, em có xưng tên với tôi thì vẫn phải gọi tôi là anh.
Em 18 tuổi và em muốn biết tuổi của tôi. Tôi thắc mắc:
– Để làm gì?
– Để xưng hô cho đúng mực chứ làm gì!
– Nếu tôi 17 hoặc ít hơn nữa thì sao?
– Dĩ nhiên là: Chào nhóc!
– Thế nếu tôi 18?
– Thì xưng tên, rất thân mật, đúng không?
– Còn tôi 19 thì sao?
– Con chào chú ạ!
– Ôi trời, vậy em không bao giờ gọi
người khác là anh à?
– Có chứ, nếu người ấy được mẹ mình… sinh ra trước mình!
Em bình thản trả lời và cười hồn nhiên như một đứa trẻ… vô số tội. Tôi thở dài rồi nhẩm tính, thôi thì thú thật với em là tôi bằng tuổi em vậy. Dù sao tôi cũng tên là Anh, em có xưng tên với tôi thì vẫn phải gọi tôi là anh. Thế là đạt được nửa mục tiêu rồi! Sự lựa chọn này có lẽ dễ chịu và… dễ tiến triển theo hướng tốt đẹp nhất. Nhưng em chẳng để tôi thỏa mãn quá một giây, em véo von:
– Phạm Anh ơi, đi cà phê với Nhi không?
Tôi đau khổ ngồi khuấy muốn bể ly cà phê, tìm cách dụ dỗ:
– Gọi Anh là được rồi, đừng kêu cả họ ra như thế, tốn nước bọt, Nhi sẽ mệt đấy, mà Anh nghe cũng không quen tai!
– Ơ, nhưng Nhi đâu có thấy mệt?
– Thôi mà, năn nỉ đấy!
– Với một điều kiện: Nếu Phạm Anh làm cho Nhi bật cười được!
Tôi than trời, vậy là hết! Dân IT chính hiệu khô khan và cứng như một cái máy tính. Dĩ nhiên tôi có thể dễ dàng mua được nụ cười của em bằng vài cú nhấp chuột, với những mẩu chuyện vui, bài hát, hình ảnh ngộ nghĩnh tràn đầy trên các web. Nhưng ngay tại vị trí này, thứ xa xỉ ấy lấy ở đâu ra? Tôi cũng biết vài ba chuyện tiếu lâm nhưng cho vàng cũng chẳng dám kể cho em nghe, nó chỉ tiêu hóa được với mấy thằng bạn đầu óc sâu bọ của tôi thôi. Vậy là tôi thiểu não gục mặt xuống bàn và giương cờ trắng. Những tưởng mọi sự đã xong, ấy vậy mà em lại… bật cười – vì chính bộ dạng của tôi! Tôi như chết đuối vớ được phao, chộp liền cơ hội:
– Đấy, Nhi cười rồi nhé!
– Ok, hi hi… nhìn Anh, Nhi không nín được cười!
Tôi mặc kệ em cười cợt tôi, miễn em chịu gọi tôi bằng “Anh” là được rồi. Ôi, cái từ đó mới ngọt ngào làm sao! Tất nhiên em gọi tôi là “Anh” đơn thuần chỉ là gọi cái tên của tôi mà thôi. Nhưng tôi nhất định hiểu theo nghĩa khác – cái nghĩa mà chữ “A” không cần phải viết hoa. Mỗi lần em ngọt ngào “Anh ơi, Anh à…”, lòng tôi lại lâng lâng, tâm trí tôi mơ màng tận chín tầng mây. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh xa xôi vời vợi nhưng vô cùng ngọt ngào: Em đeo tạp dề, tay chảo tay đũa còn tôi mặc veste, thắt cravat và xách cặp táp đi làm. Nhưng thường thói đời “Được voi đòi tiên”. Khi em gọi “Anh” thì tôi ngàn lần sung sướng nhưng đến lúc em xưng Nhi, tôi lại như nhai phải hạt sạn trong bữa cơm ngon. Tên em rất hay, rất dễ thương, tôi chẳng có ý kiến. Chỉ tội, tôi muốn gọi em theo cách khác cơ! Thế là tôi lại dụ dỗ:
– Nhi có thích cái tên của mình không?
– Thích chứ! Sao lại hỏi vậy?
– Ừ, nó cũng tàm tạm. Nhưng Nhi có muốn anh đặt cho Nhi một cái tên thân mật để chỉ mình anh gọi thôi không?
– Tên gì?
– “Em”!
– Xì, xấu ỉn! Nhi không thích!
Tôi cố gắng nhẫn nại:
– Để anh thử gọi một lần nhé, chắc cũng không đến nỗi nào đâu!
– Anh muốn gọi thì Anh cứ gọi, nhưng không phải tên Nhi, Nhi sẽ không thưa đâu. Đã không thích thì việc gì phải thử?
Tôi bó tay và cúi đầu thở dài. Thôi có voi thì đành cưỡi voi vậy, mơ chi bay được như tiên để rồi té nhào thê thảm. Tôi tôn trọng quyết định của em và tự hài lòng với những gì em ban tặng. Tôi tự an ủi mình dù sao còn hơn khối đứa khi vẫn được em gọi là “Anh”. Và tôi tiếp tục mơ mộng. Mơ mộng nghĩa là tiếp tục hi vọng. Một sự hi vọng mong manh và không có cơ sở! Mặc kệ…
Tôi tình nguyện làm nô lệ của em bất cứ khi nào em cần. Em bảo:
“Anh ơi, Nhi đang vui lắm!”
Tôi lập tức xuất hiện rồi cùng em la cà các quán ăn, đi shopping, đi cà phê… tôi sẽ hớn hở lắng nghe em tía lia đủ thứ chuyện và nhe răng hùa vào niềm vui của em. Nếu em nói “Anh ơi, Nhi buồn!”, thì mọi người cứ tin đi, dù thì là trời đang nắng chang chang hay mưa gió bão bùng, dù sáng sớm hay tối khuya, tôi cũng sẽ đến ngay cạnh em, cho em mượn bờ vai, làm cái thùng rác cho em trút tâm sự và kiêm luôn cả nhiệm vụ của một chiếc mùi xoa nếu em có nhu cầu khóc. Thậm chí cả khi em không vui không buồn, tôi vẫn sẵn sàng phục vụ em. Chỉ cần em nói “muốn” thì cho dù là “muốn hái sao trên trời”, tôi cũng sẽ cố hái cho bằng được. Và tôi thấy mình là một nô lệ hạnh phúc! Chỉ có điều hạt sạn vẫn làm bữa ăn ngon của tôi lấn cấn mãi…
Sinh nhật tôi, em là khách mời danh dự và duy nhất. Thức ăn ngon, nến thơm, hoa hồng, bánh kem… tất cả đều tuyệt vời! Sau khi bắt tôi thổi nến và ước nguyện trong lúc em hát bài Happy Birthday, em tặng cho tôi một chiếc hộp màu hồng rất xinh xắn. Tôi run run mở ra và ngẩn mặt tò te: Đó là một cái hộp rỗng! Em mỉm cười:
– Lúc nãy Anh ước nguyện điều gì, bây giờ chiếc hộp sẽ thực hiện điều ấy!
Đầu tôi chợt lóe sáng:
– Chiếc hộp này có linh nghiệm vậy không?
– Anh cứ thử xem sao?
– Được rồi! Điều ước của anh là hôm nay Nhi sẽ… đổi tên thành “Em”!
Em đưa chiếc hộp lên tai, lắng nghe rồi khẽ lắc đầu:
– Chiếc hộp nói: The page cannot be displayed! Anh thử điều khác đi!
Tôi đã quá quen và chán ngấy dòng chữ tiếng Anh đó mỗi khi mở không được trang web cần tìm. Tôi dỗi:
– Đó là ước nguyện duy nhất của anh!
– Tại sao?
Tại sao, làm sao tôi biết là tại sao? Đơn giản chỉ là điều tôi muốn và rất muốn, chẳng lẽ em không hiểu? Thấy tôi không trả lời, em khoanh tay chăm chú nhìn tôi rất nghiêm túc:
– Tại sao con trai lại luôn muốn làm anh nhỉ?
– Anh không biết, có lẽ vì họ mặc nhiên luôn nghĩ mình là phái mạnh…
Em cúi xuống di di những vệt nước trên mặt bàn. Em lẩm bẩm một mình nhưng vẫn đủ tôi nghe thấy:
– Liệu có đủ khả năng không?
Tôi chợt thấy nóng mặt và tức giận thật sự. Em không biết rằng nói như thế nghĩa là em đã xúc phạm đến lòng tự tôn của tôi sao? Chẳng khác nào em nghi ngờ tôi không phải là phái mạnh và không đủ sức bảo vệ em. Em coi thường tôi thế? Những mạch máu dưới cánh tay tôi rần rật chảy và căng phồng lên.Tôi muốn hất tung mọi thứ nhưng tôi không làm được vì em đang ngồi trước mặt. Vậy là tôi im lặng đến tận lúc em ra về. Tôi buông người đổ phịch xuống giường, rã rời, đầu căng như dây đàn. Thôi, em đã không tin tôi thì còn nói năng gì được nữa? Ngày mai tôi sẽ chính thức kết thúc kiếp nô lệ cho em. Không gặp mặt, không điện thoại, không email gì cả…
Sáng nay tôi nhận được tin nhắn lạ lùng của em: “Tạm biệt búp bê thân yêu, tạm biệt gấu Misa nhé, tạm biệt Chuột Nhắt xinh xinh…”. Tôi cuống cuồng lên. Lúc trước thỉnh thoảng em vẫn gọi tôi là Chuột Nhắt. Ôi, chẳng lẽ tôi chưa nói gì mà em đã quyết định giùm tôi rồi sao? Tôi lật đật gọi lại cho em – “Số máy quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Tôi luống cuống gọi vào máy bàn nhà em – không ai nhấc máy. Tôi hớt hải phóng xe qua nhà em – một chiếc chìa khóa to uỵch treo lủng lẳng. Tôi thất thểu, lòng nặng trĩu. Hơn một tháng không liên lạc, tôi cố tình quên em nhưng em biết không, tôi nhớ em phát điên!
Buổi tối, đang nằm như cái xác thì điện thoại réo ầm lên. Tôi nhỏm dậy vồ lấy nhưng buồn rầu thay, đó là một số lạ hoắc! “Alô, anh là Phạm Anh phải không?”. Một giọng con gái miền Nam ngọt ngào rất lạ! “Vâng, nhưng chị là ai?” “Em là một fan của anh nè. Có lẽ anh ngạc nhiên không biết em là ai nhưng em biết anh rất rõ đấy. Em làm bạn anh được không?”. Tôi bối rối thực sự “Ơ, ư…”. Cô gái bật cười “Anh bối rối à? Chắc anh chưa bao giờ được làm quen kiểu này, đúng không? Thôi, để em hát cho anh nghe nhé!” “Lại còn thế nữa cơ đấy?”. Và cái giọng miền Bắc chua lét quen thuộc của em véo von “Tạm biệt búp bê thân yêu…”
– Thôi xong, sụp bẫy rồi! Ai bày cho Nhi cái chiêu quỉ quái này thế?
Em khúc khích:
– Chẳng ai bày cả!
– Thế giọng ai vừa nói đấy?
– Ơ, giọng em đấy, không nhận ra à?
Tôi chợt ngỡ ngàng:
– Á, này, Nhi… em… chịu “đổi tên” rồi à?
– Cũng đang tập!
– Em chịu tin anh rồi à?
– Cũng đang thử! Anh có ý kiến gì à? Nếu phản đối thì em sẽ stop ngay!
– Ơ, không, ý kiến ý cò gì đâu? Anh vui phát điên lên đây này! À, mà sao em hát bài đó?
– Vì em đang ở một nơi khá xa. Một chuyến du lịch với gia đình! Và: I miss you like crazy!
Tit… tit… Em cúp máy lâu rồi mà tôi vẫn đần người ra. Tôi cấu mình thật đau để chắc rằng không mơ. Mà ngàn lần tôi cũng chẳng muốn mình đang mơ chút nào. Ha ha… nó là sự thật đấy! Ôi, cái tuổi 18 của ta, sao mà diệu kì thế