Đoạ Tiên

Quyển 4 - Chương 71


Tiếng gió gào thét, mưa bay tứ tung, cây rừng vùn vụt băng qua trước mặt… Không đúng, là mình bị người cắp lên không trung, mọi vật cực nhanh lui về phía sau. Ấn Vân Mặc cảm thấy giống như bị kéo vào bên trong một cái lốc xoáy vô cùng vô tận, đầu váng mắt hoa, trong ruột nhộn nhạo buồn nôn.

Cảm giác mê muội không biết duy trì bao lâu, phía sau lưng của y mãnh liệt va mạnh vào một cái vật cứng, đau đến mắt nổ đom đóm. Sau khi tiếng ong ong trong tai rút đi, y phát hiện mình nằm ở bên trong một căn lầu bốn phía trống trải, dưới thân là nền đá hoa cương cứng rắn trơn nhẵn, bốn trụ cột sơn son thiếp vàng, chạm khắc rồng phượng cùng mái ngói cong vút thu vào mắt… chính là lầu cao chọc trời ở thành Đông, nơi Hoàng đế ngự lâu quan sát bốn phương. Mùa thu năm trước Ấn Huyên đem người mang theo quan viên lên lầu này, trông về phía Đông Nam hướng Giới sơn có “Thụy khí”, liền mượn cơ hội mà đem nghênh đón y quay lại triều đình.

Thật là một cái địa phương thích hợp để ăn thịt người, Ấn Vân Mặc âm thầm cười khổ. Nơi này cách mặt đất tám trượng, lại là Thiên gia ngự uyển, cho dù Ấn Huy cùng Tần Dương Vũ dốc sức lật cả thành đô lên mà tìm kiếm, nhất thời cũng tìm không đến trên lầu cao này. Chờ đến lúc được người phát hiện, hẳn cũng chỉ còn lại một bộ di hài.

Một cái chân trần móng vuốt sắc như đao đạp lên lồng ngực y, Ấn Vân Mặc cơ hồ muốn phun ra khẩu huyết, thấy rõ bộ dáng kẻ kia – thân đen, tóc xanh mắt đỏ, quả nhiên là La Sát! La Sát này thân hình so với phàm nhân cao lớn gấp ba bốn lần, tuy là nam tính, dung mạo ngược lại cũng không xấu xí, thậm chí ẩn ẩn có chút quen mắt…

Đáy lòng tràn ngập cảm giác mãnh liệt giống như đã từng quen biết, y kinh ngạc mà nhìn La Sát khom lưng xuống, đưa đầu hướng đến người mình ngửi ngửi, tựa hồ đối với con mồi tương đối hài lòng. Hắn nuốt nước miếng, miệng đầy răng nanh nhe ra.

Bỏ đi nhan sắc quỷ dị không nói, hình dáng ngũ quan, đường nét mi mục, thật sự nhìn quen mắt… Ấn Vân Mặc đột nhiên run lên như bị kim đâm lửa đốt, vươn tay xoa hai má La Sát, thất thanh: “…Ấn Huyên?”

La Sát giống như cũng sửng sốt một chút: con mồi trước mắt cùng trước đây khác nhau rất lớn, vừa không thất kinh, cũng không đau khóc kêu rên, lại còn lớn mật mà sờ mặt của hắn. Mang theo khó hiểu cùng tức giận kẻ không sợ hung uy của mình, hắn một phen xé toạc vạt áo con mồi, từ bả vai bị lộ ra liền ghé răng cắn xé một miếng thịt, máu chảy đầm đìa ở trong miệng nhai nhai.

Ấn Vân Mặc cảm thấy giờ phút này đau nhức cũng như một loại mơ hồ trong mộng cảnh, hết thảy ngoại vật bao gồm cả thân này đều không quan trọng. Y chỉ đưa tay vuốt ve mi mục đối phương gọi: “Ngươi là Ấn Huyên! Cho dù thay đổi bộ dạng, ta vẫn như cũ có thể liếc mắt một cái đã nhận ra. Ngươi là Huyên nhi của ta! Huyên nhi!”

Y nhẹ giọng hai chữ, lại khiến La Sát đột nhiên chấn động. Răng nanh đình chỉ nhấm nuốt, gần như thất thần mà nhìn y. Trên khuôn mặt ngăm đen mơ hồ lộ ra biểu tình phức tạp vừa nghi hoặc, hoảng hốt, lại vừa thất hồn lạc phách.

Trên vai máu chảy như suối, Ấn Vân Mặc không màng mà nhấc thân trên lên, nắm chặt cánh tay La Sát: “Huyên nhi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Là bị phụ thân (*), hay là sau khi chết hồn phách đầu nhập thành La Sát? Mau nói cho ta biết, ta tới giúp ngươi giải quyết!”

[(*) phụ thân: ý là hồn kẻ này nhập vào thân người khác. Người có thân thể bị hồn kẻ khác nhập vào như vậy gọi là phụ thân]

La Sát bỗng nhiên lắc đầu, từ trong hàm răng cắn chặt lộ ra tiếng gầm gừ trầm thấp khó chịu. Hắn cúi đầu hướng bả vai y đang chảy máu mà cắn xuống. Ấn Vân Mặc kêu lên một tiếng, đầu ngón tay bấu vào thịt trên cánh tay đối phương, lộ ra thần sắc đau đớn khó nhịn.


Trong bụng rõ ràng đói kêu vang, trên đầu lưỡi rõ ràng lại là huyết nhục thơm ngọt vô cùng, La Sát lại chẳng biết tại sao dừng lại, một sức mạnh khó nói thành lời ngăn cản hắn xuống, phảng phất như cương đao ở trong cơ thể đâm chém loạn lên. Hắn bất an lại nôn nóng, tức giận bất kham mà lại không biết làm sao, thập phần muốn đem con mồi trước mắt xé thành mảnh nhỏ, cắn nuốt cho đến tận cùng, lại chậm chạp không thể há miệng lần thứ hai.

Ấn Vân Mặc vươn tay ôm lấy cổ hắn, đem cái đầu to tướng mà dữ tợn kia ôm vào trong ngực mình: “Huyên nhi, ta nhất định sẽ cứu ngươi! Chờ ta…”

Hai giọt nước nóng ấm rơi xuống gáy La Sát, làm hắn run rẩy giống như bị phỏng. Hắn mãnh liệt tránh thoát cái ôm suy yếu mà cường đại kia, thả người hướng phía ngoài lâu nhảy xuống. Giữa tiếng gió vần vũ, thân ảnh chớp mắt biến mất trong bóng đêm.

——

Ấn Huy cùng Tần Dương Vũ mang theo một bọn thị vệ đuổi tới chính điện ngôi miếu, lại phát hiện dưới chân Phạm Thiên là một thi thể yêu thú giống con vượn, không khỏi có chút ngạc nhiên: cái này nhìn sao cũng không giống La Sát. Hay là Ấn Vân Mặc suy tính lầm lẫn? Đương lúc nghi hoặc, một người thị vệ lảo đảo bò vào điện, vừa sợ lại vừa hoảng, nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lịch vương điện hạ hắn… hắn…”

“……Mặc Hoàng thúc đâu?” Ấn Huy nhìn quanh mọi người, mới phát hiện không thấy thân ảnh Ấn Vân Mặc.

“….Mất tích! Có người nhìn thấy, một khắc trước Điện Hạ rõ ràng còn đứng sau bờ tường thấp. Vừa mới nháy mắt, cả người liền tiêu thất, tại chỗ chỉ còn lại áo tơi cùng đấu lạp!”

Ấn Huy mặt xanh mét như sắt, lạnh giọng nói: “Còn không mau tổ chức nhân thủ tìm kiếm! Đi điều Kinh quân tam đại doanh lại đây, cho dù mang toàn bộ kinh thành lật lên hết, cũng phải tìm cho được Lịch vương!”

Tần Dương Vũ tuy rằng ngày thường cùng Ấn Vân Mặc hay tranh cãi, lúc này cũng sắc mặt trắng bệch, cắn răng nói: “Chỉ sợ chúng ta bắt được đầu yêu thú này lại không phải là chính chủ. Một cái La Sát ác quỷ, cũng có thể dùng kế thay mận đổi đào, chúng ta đã quá xem thường nó! Vương gia có thể bị La Sát kia âm thầm bắt đi hay không?”

Cho dù không muốn, Ấn Huy không thừa nhận cũng không được: suy đoán của Tần Dương Vũ rất có thể là đúng. Nếu là thật sự nằm trong tay La Sát thực nhân, chỉ sợ cho dù tìm được Mặc hoàng thúc cũng… Hắn không dám nghĩ tiếp, lập tức tự mình dẫn thị vệ, quay lại tường vây thấp bên kia tra xét.

Mấy nghìn người tại thành Đông bủa vây tìm kiếm hơn nửa canh giờ, không thu hoạch được gì. Lại rầm rộ không ngừng mà hướng bốn phương tám hướng mở rộng phạm vi tìm kiếm. Trong đêm tối, ánh đuốc soi sáng như một dòng hải triều lưu động. Bên tường thành bỗng nhiên nghe tiếng xôn xao, rất nhiều quân sĩ cao giọng gọi: “Tìm được rồi! Tìm được Điện hạ rồi!”


Khi Ấn Huy cùng Tần Dương Vũ đuổi tới, nhìn thấy hiện trường trải vội một cái giường, bên cạnh đốt chậu than, Ấn Vân Mặc dưới thân trải đệm thật dày, tựa vào đầu giường để Thái y xử lý vết thương trên vai máu chảy đầm đìa, mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.”Thế nào?” Hắn lập tức hỏi một Thái y khác khác đang trộn thuốc mỡ, đối phương sợ hãi mà đáp: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vương gia trên vai bị mất một khối thịt cỡ bàn tay, nhìn miệng vết thương giống như bị dã thú cắn xé gây nên. Bọn thần e sợ Điện hạ mất máu quá nhiều, lại lo lắng răng thú mang độc, xâm nhiễm miệng vết thương tạo thành thối rữa, trước mắt đang nhanh chóng tiêu độc cầm máu.”

Tần Dương Vũ lại gần nhìn miệng vết thương của Ấn Vân Mặc, nhịn không được rút khẩu lãnh khí “Đương khi lại bị mất một khối thịt to, cái này đau biết bao nhiêu!” Ấn Vân Mặc bởi vì uống dược thang, đau đớn giảm bớt rất nhiều, hữu khí vô lực mà đáp lời: “Hảo huyền tôn nhi! Mau đỡ tổ gia gia ngồi dậy, lấy cho ta kiện ngoại bào, để như vậy diện thánh quá thất lễ!” Tần Dương Vũ trong miệng tuy nói thầm “Cho ngươi đau chết đi!” vẫn vươn tay lấy ngoại bào cho y.

Ấn Huy vội ngăn cản nói: “Không cần, không cần! Mặc Hoàng thúc cứ nằm cũng được” Hắn nhìn Thái y nhanh nhẹn bôi thuốc, băng bó miệng vết thương, cảm thấy mất một khối thịt lớn này, ngay cả một kẻ lăn lộn chinh chiến sa trường nhiều năm như mình cũng xem như quá sức, huống chi là Ấn Vân Mặc từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, eo còn không bằng bắp đùi hắn. Vậy mà đối phương toàn bộ quá trình đều không kêu đau một tiếng, quả thực là ngoan cường ngoài dự liệu của hắn. Khi còn thiếu niên, hắn đối với vị Hoàng thúc còn nhỏ hơn mình hai tháng này, không kiến giải lắm. Nhưng đối phương từ dung nhan phong độ cho đến học thức ngôn từ hắn rất có hảo cảm. Hiện giờ đối với tâm tính cùng nghị lực này lại thêm vài phần kính nể.

Ấn Vân Mặc vết thương bằng kiếm trên ngực mới vừa khỏi, da thịt vẫn còn thiếu khí huyết, trắng bệch. Trên vai mặc dù được đắp dược băng bó kỹ lưỡng, vẫn hơi hơi rỉ máu, thoạt nhìn tương đối thê thảm. Ấn Huy bỗng nhiên lại chú ý tới vòng eo y lộ ra, trên da thịt trắng nõn có một dấu vết, nhìn như xiềng xích, hoa văn như tinh hà, quấn quanh người mấy vòng, buông xuống dưới khố bộ, liền cảm thấy có chút kỳ quái: chẳng lẽ là bớt? Nhưng trong trí nhớ của hắn, trên người Mặc hoàng thúc cũng không có cái bớt nào lớn như vậy. Hoặc là ẩn tật? Vết sẹo?

Đương lúc trầm ngâm, bên cạnh có người “hừ”, cố ý một tiếng. Ấn Huy nghe được quay đầu, Tần Dương Vũ đương quắc mắt nhìn trừng trừng, trên mặt rõ ràng viết: Hoàng Thượng, phi lễ chớ nhìn!

Ấn Huy nghiêm nghị nhìn lại: Có tâm bất chính, ắt thấy mọi việc đều là tà.

Tần Dương Vũ bị ánh mắt lợi hại như đao kiếm của hắn nhìn chăm chú một khắc, có chút ngượng ngùng mà quay mặt đi.

Ấn Huy đáy lòng vừa bực vừa buồn cười, đồng thời cảm thấy Tần Dương Vũ khi đương trường giết giặc liền giống một đầu mãnh hổ kiệt ngạo; nhưng tính tình ngày thường đùa giỡn, lại giống như mèo hoang giương nanh múa vuốt. Trên thảo nguyên cùng hắn sóng vai giết địch, ý hợp tâm đầu, không nghĩ hắn còn có một mặt tính trẻ con như thế; hiện giờ hai người từ chiến hữu nhất kiến như cố, thành quân thần lễ nghi không thể vượt qua, Tần Dương Vũ vẫn không vì vậy mà sợ hãi, khúm núm, vẫn như trước lấy thẳng thắn, chân tình mà đối đãi. Việc này khiến Ấn Huy chẳng những không nổi giận, ngược lại có loại vui mừng như nhặt được chí bảo.

Từ lúc hắn được phong phiên vương, bị xem nhẹ cùng xa lánh, cơ hồ có thể coi như lưu đày biên thuỳ, cho đến khi một bước đi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, hết thảy nhân duyên sự việc bên người đều long trời lở đất, chỉ có một mình Tần Dương Vũ chưa bao giờ thay đổi… ánh mắt Ấn Huy ném về phía hắn từ từ ôn nhuyễn. Đáng tiếc giờ phút này đối phương đương quay mặt qua chỗ khác chưa từng chú ý tới, nếu không còn không biết sẽ phản ứng đến mức nào.

Thái y hội chẩn chỉ là ngoại thương, khai phương thuốc cho Lịch vương, liền cáo lui đi ngao dược. Sau khi được hạ nhân hầu hạ thay đổi quần áo, Ấn Vân Mặc do dự một chút, quyết định trước hết vẫn giấu diếm Ấn Huy việc dị biến của Ấn Huyên: Chưa nói đến hai thân huynh đệ này tình cảm thâm hậu hay không, chỉ nói việc Tiên hoàng chưa vong đối với Tân đế mà nói, cũng là một việc hết sức khó xử, khiến người ta phải trái đều khó tồn tại, huống chi còn từ người biến thành quỷ quái. Vạn nhất Ấn Huy không niệm tình cốt nhục, muốn đem Ấn Huyên đuổi tận giết tuyệt; hoặc kích phát hung tính của La Sát, khiến cho toàn bộ kinh thành sinh linh đồ thán, đều không phải là việc y muốn thấy.

Ấn Huy vẫy lui tả hữu, chỉ chừa lại một mình Tần Dương Vũ, mới hỏi: “Mặc Hoàng thúc, ngươi chính là bị La Sát kia bắt đi, lại thoát thân như thế nào?”


Ấn Vân Mặc gật đầu: “Đích thật là La Sát. Hắn vốn định ăn ta, cuối cùng chẳng biết tại sao lại buông tha. Hoặc có lẽ là vẫn còn tồn nhân tính, nghe hiểu được một số người nói.”

“Nhân tính? La Sát không phải là ác quỷ sao?”

“Bởi vì nhiều lý do ngoài ý muốn từ người đọa thành quỷ quái, mặc dù hiếm thấy nhưng cũng có trường hợp có thể tra cứu. Hoàng Thượng, gần đây kinh thành phát sinh ba án La Sát thực nhân, chỉ sợ tuyệt đối không đơn giản như vậy, thần thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn cho thần đích thân tra xét việc này.”

Ấn Huy vốn định khuyên hắn hảo hảo dưỡng thương, đem việc này giao cho đám cao tăng chân nhân chùa miếu đạo quan của hoàng gia đi giải quyết. Nhưng thái độ Ấn Vân Mặc kiên quyết, nhiều lần thỉnh mệnh, cũng nói ngoại trừ y ra, sợ không người nào có thể giải quyết triệt để việc này. Cuối cùng Ấn Huy cũng đành phải thuận theo, đồng ý cho y tiếp tục truy tra, toàn quyền phụ trách. Đồng thời cử hai ngàn Tử Y vệ tùy ý y chỉ huy điều hành, đem Tần Dương Vũ cũng ném cho y làm trợ thủ.

Ấn Vân Mặc lại nói: “Thần nếu còn ở lại trong cung, không có phương tiện ra vào. Vậy nên tìm một trạch viện tạm thời trong kinh thành cư ngụ.”

Ấn Huy đồng ý, trực tiếp đem một trạch viện của Hoàng gia trong thành ban cho y, sai người đem trong ngoài chuẩn bị cẩn thận, lại dùng nhuyễn kiệu nâng y đi qua.

Nhìn theo cỗ kiệu rời đi, Tần Dương Vũ do dự một chút, đối Ấn Huy nói: “Hoàng Thượng có phát hiện hay không, mới vừa rồi thái độ của Lịch vương điện hạ có chút kỳ quái?”

Ấn Huy hỏi: “Kỳ quái chỗ nào?”

“Cụ thể thần cũng không nói rõ được. Chỉ là cảm thấy Điện hạ suýt nữa vong mệnh trong miệng La Sát, nhưng khi nói tới ác quỷ kia, y lại không có bất luận sợ hãi, oán hận gì. Thậm chí ngay cả một điểm khiếp sợ tìm được đường sống trong chỗ chết cũng đều không có. Việc này tựa hồ có chút khác thường.”

“Mặc Hoàng thúc trước giờ đạm bạc tiêu sái, xa rời thế nhân, vốn khác những kẻ phàm nhân bình thường. Cái này cũng không đến nỗi khác lạ đi.”

Tần Dương Vũ một đôi mày kiếm hơi nhăn lại, lộ ra vẻ ngưng trọng hiếm thấy, lại quên xưng thần: “Nhưng ta tựa hồ nghe trong giọng điệu Điện hạ có vẻ … giữ ý? Có thể là ta đa tâm, cũng có lẽ răng La Sát kia mang độc, Điện hạ còn dư độc chưa thanh.”

Ấn Huy hiếm khi thấy hắn nói trịnh trọng như thế, cũng nghe lọt vài phần, gật đầu nói: “Trẫm sẽ dặn Thái y, nhất định phải đem Mặc Hoàng thúc dư độc thanh lọc sạch sẽ, triệt để chữa khỏi. Trận này còn phải trông vào ngươi cẩn trọng, bảo hộ y an toàn, sớm đem thực nhân La Sát kia tiễn trừ chấm dứt đại hoạ cho kinh sư.”

Tần Dương Vũ ôm quyền: “Thần tuân chỉ!”

——


Hai ngàn Tử Y vệ, đem trạch viện Hoàng Thượng mới ban cho Lịch vương bảo vệ xung quanh đến cẩn thận, đừng nói quỷ quái, mà ngay cả con ruồi cũng bay không lọt. Ấn Vân Mặc trong lòng luôn lo lắng, sợ La Sát Ấn Huyên bởi vì buông tha y mà tìm người khác xuống tay. Nhưng ba bốn ngày sau, toàn bộ kinh thành vẫn gió êm sóng lặng, cũng không phát sinh án mạng nào chết người. Vết thương của y vô cùng đau đớn, lại bởi vì nguyên khí không đủ, khôi phục cũng chậm, đã nhiều ngày chỉ có thể nằm dựa trên tháp tìm đọc các loại đạo thư, bảo lục, xem có thể từ trong đó tìm ra nguyên nhân người đọa thành La Sát là như thế nào, cũng tìm xem có phương pháp đem La Sát biến lại làm người không.

Ngay tại đêm thứ tư, lại có một binh lính vô ý đi tuần tra bị lạc gặp hại. Khi sáng sớm hôm sau phát hiện ra, chỉ còn một đống hài cốt hỗn độn bên cạnh chân tường.

Nhận được Tử Y vệ phi ngựa báo về, Ấn Vân Mặc chính bởi vì đêm trước nghỉ ngơi đến vô cùng tốt mà tinh thần đại chấn, vết thương cũng giảm bớt đau rất nhiều, lúc này liền ngồi chiếc xe ngựa tiến đến hiện trường. Sau khi tra xét rõ ràng, mặc dù không phát hiện dấu vết sợi tóc lục sắc để lại, chỉ từ di cốt mà phán đoán, trên cơ bản có thể xác định, lại là La Sát đã hạ thủ.

Trong tiếng gào khóc của thân nhân, Ấn Vân Mặc tâm tình trầm trọng mà lên xe ngựa, hai bàn tay trong tay áo xiết chặt đến mức khớp xương trở nên trắng bệch, gân xanh lộ ra. Không thể để tiếp tục như vậy… Y thầm nghĩ, cho dù La Sát kia là Ấn Huyên, y cũng không thể mặc kệ đối phương tùy ý giết chóc; nếu Ấn Huyên còn dư âm linh trí, cũng tuyệt không chấp nhận việc lấy con dân đồng loại của mình làm thức ăn! Trước hết, phải đem đối phương bắt giữ, nhốt lại, sau đó chậm rãi mà nghĩ biện pháp. Nhưng hết thảy mấy việc này không thể bị Tần Dương Vũ phát hiện, càng không thể kinh động Ấn Huy…

Trở lại trong phủ, Ấn Vân Mặc lấy lý do nghiên cứu đạo thuật, triệu kiến vài tên quan môn đệ tử của Huyền Ngư quan Vi Nhất chân nhân. Mùa thu năm trước, Vi Nhất nghe xong Ấn Vân Mặc một đêm giảng đạo, thu được ích lợi không ít. Tuy nói Ấn Vân Mặc không muốn thu hắn làm đồ đệ, vẫn bị hắn tôn xưng là “Ấn sư phụ”. Bởi thế mấy đệ tử này thấy Ấn Vân Mặc, liền hành lễ miệng hô “Ẩn sư tổ”, nguyện ý nghe theo hiệu lệnh. Chỉ trong vòng nửa ngày, dựa vào truyền khẩu, Ấn Vân Mặc chỉ đạo cho vài tên đệ tử đến Luyện khí hậu kỳ, lại loay hoay xuất ra hai kiện linh khí:

Thứ nhất là Tấc địa thoa. Chỉ cần chuyển động thoa trong lòng bàn tay, giống như súc địa thành thốn, một bước đi được trăm trượng, vả lại khi cất bước thân hình hư ẩn, không bị con mắt bình thường của phàm nhân nhìn thấy.

Thứ hai là Tinh la mê chướng. Từ hai mươi tám tinh tú lệnh kỳ pháp khí cải chế, khi nghênh địch tung cái này ra, khiến tinh tú lực bện thành lưới, sau khi trói lại, đối phương sẽ lâm vào mê man. Tu vi đối phương càng thấp, thời gian mê man càng dài, đối phó với cấp Địa tiên trở lên lại không có hiệu quả.

Đem hai kiện linh khí này cất vào trong tay áo, Ấn Vân Mặc đối đám đệ tử của Vi Nhất vẫn đắm chìm trong sự huyền diệu của Luyện khí kỳ phân phó: “Các ngươi về đạo quan trước. Nhớ kỹ, vô luận là kẻ nào nghi vấn, cho dù là đương triều Hoàng đế, cũng chỉ nói cùng ta thảo luận đạo thuật, trăm triệu lần không thể đề cập đến Linh khí cùng tác dụng của chúng, nghe rõ không?”

Chúng đệ tử chắp tay nói: “Cẩn tuân Ẩn sư tổ pháp dụ.”

Màn đêm buông xuống, Ấn Vân Mặc đóng chặt cửa phòng, đem Tấc địa thoa đã rót đầy linh lực đặt vào lòng bàn tay chuyển động, đồng thời dưới chân bước ra một bước. Quang ảnh mê ly, thân hình y như gợn sóng xao động, nhanh chóng mờ dần rồi biến mất.

Khi chân trái chạm xuống đất, y từ trong hư không hiện hình, xuất hiện cạnh tường viện ngoài ngõ nhỏ. Một trăm hai mươi lăm trượng, xem ra hiệu quả so với trước đây còn tốt hơn chút, cứ như thế lập lại hơn mười lần, chỉ cần khi cất bước chọn địa điểm hẻo lánh không người, liền tránh được tai mắt của người nhòm ngó. Ngay sau đó y bước ra chân phải, thân hình lần nữa biến mất ở trong không trung.

Sau một lát, lầu cao chọc trời nơi mặt đông tường thành, một đạo thân ảnh màu tím nhạt lặng yên không một tiếng động mà lướt qua đám quân sĩ trấn thủ phía dưới, xuất hiện nơi gác cao bốn phía không có tường vây, chỉ có lan can bao quanh phía trên.

Ấn Vân Mặc thu hồi Tấc địa thoa, sờ sờ Tinh la mê chướng trong tay áo, sau khi thở sâu, bắt đầu ngồi xuống nhập định. Y mặc dù không xuất ra được bất luận phép thuật gì, có chút thần thông lại như từ trong hồn phách hạ bút thành văn, trừ bỏ bốc thuật, còn có thể tự do xuất nhập chúng sinh mộng cảnh. Y tin tưởng, chẳng sợ cái gì ngôn ngữ quỷ quái không thông, chỉ cần một cái gợi ý trong mộng cảnh, Huyên nhi của y cũng có thể ngầm hiểu, chốn cũ trở về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.