Đoạ Tiên

Quyển 4 - Chương 64


Sau khi tự tuyệt sinh lộ thoát khỏi kiếp Ma Hầu La Già thân người đầu rắn, Ấn Vân Mặc chiếu theo phỏng đoán của mình, quả nhiên trải qua kiếp Khẩn Na La bị già yếu suy nhược, kiếp Già Lâu La bị tích độc phản phệ đau đến thiêu đốt, kiếp A Tu La bị chém đến đầu người chia lìa vẫn như cũ tử chiến không ngừng, lấy Nghịch tố bàn, Tử Vi linh tuyền thuỷ, Sinh Tử cốt nhục chi lần lượt phá giải từ tầng hai đến tầng bốn, thuận lợi đi lên tầng thứ năm.

“Kiền Thát Bà. Oán tương hội.” Ấn Vân Mặc quay đầu nhìn Diêu Quang bên người, cảm thán nói, “Bốn tầng trước bất quá chỉ là tiêu ma thân thể, bốn tầng sau mới là khảo vấn nội tâm. Từ trước đến giờ ngoại ma không mạnh bằng tâm ma, cũng không biết ta qua được bốn tầng sau hay không.”

Diêu Quang nói: “Ta đối với kinh Phật không có nghiên cứu qua. ‘Oán tương hội’ này chỉ những việc ngươi oán hận, căm ghét?”

Ấn Vân Mặc gật đầu: “Giống như thế. Trong tầng này, những việc ngươi oán hận, những người ngươi căm ghét, sẽ như bóng với hình mà quấn lấy ngươi. Ngươi càng hy vọng rời xa chúng, chúng lại càng đến, như giòi bám vào xương, tránh đi không được.”

“Đây không phải là hướng miệng vết thương xát muối, vạch áo cho người xem lưng?” Diêu Quang bỗng nhiên thản nhiên cười một chút, “Yên tâm, chỉ cần Chủ thượng ra lệnh một tiếng, ta liền giết người ngươi căm ghét, bài trừ việc ngươi oán hận.”

Ấn Vân Mặc cũng cười nói: “Đâu biết chừng ta cũng là người mà người khác căm ghét, ta cũng làm ra việc mà người khác oán hận? Đến lúc đó oan gia ngõ hẹp, sợ là có một phen ác đấu.” Y bỗng nhiên tạm dừng, đưa mũi mọi nơi ngửi ngửi “Ngươi có ngửi được mùi gì hay không?”

Diêu Quang lấy thần thức cảm ứng bốn phía “Không có.”

Ấn Vân Mặc nhịn không được lại ngửi ngửi: “Ước chừng là ảo giác đi. Chỉ là cảm thấy đói bụng.”

“Đói ư? Thân khôi lỗi này từ linh thạch pháp trận điều khiển, không cần ăn uống; trong quỷ hồn tuy có Ngạ quỷ (*), nhưng hồn phách Chủ thượng có tiên gia dư trạch, không có khả năng rơi vào đường Ngạ quỷ, sao lại sinh ra cảm giác đói khát?” Diêu Quang từ trong hồ lô Càn Khôn lấy ra một lọ ích cốc đan dùng cho tu sĩ trước Hóa Thần kỳ dùng, đưa qua “Nếu không Chủ thượng dùng ích cốc thuật?”

[(*) ngạ quỷ: quỷ đói]

Ấn Vân Mặc tiếp nhận, ngửi ngửi, lại ném trở về: “Ta không muốn ăn.”

Diêu Quang hỏi: “Vậy Chủ thượng muốn ăn cái gì?”

Ấn Vân Mặc gia tăng cước bộ đi về phía trước. Hai người theo cầu thang xoắn ốc mà lên, thềm đá cao lên mãi như vô cùng vô tận. Cuối cùng tới một đài cao, mây phủ lượn lờ. Đài cao bằng phẳng lại rộng rãi, ở giữa có một tòa sen tám cánh chạm ngọc thật lớn, mỗi cánh hoa được cách điệu thành hình dạng như huân lô (*), đài sen thì điêu khắc đến trơn nhẵn như khay. Cạnh đài cao, hướng tám phương là tám cây cầu treo bằng dây cáp thô sơ, một đầu kéo dài vào trong biển mây mù, không biết thông đến phương nào.

[(*) huân lô: lò dùng để xông hương]


“Hoa sen chạm ngọc này giống thần tọa, hoặc là tế đàn” Diêu Quang đi vòng quanh đài ngọc xem kỹ một vòng, cân nhắc nói “Cánh hoa tạo thành hình huân lô, ý là muốn chúng ta đặt cái gì vào?”

Ấn Vân Mặc tựa hồ hồn vía mơ hồ mà lẩm bẩm: “Bụng kêu như nổi trống, trong ruột như lửa đốt… Đói, đói quá…”

Diêu Quang vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ: “Chủ thượng đến tột cùng muốn ăn cái gì?”

“Ta lại ngửi được mùi!” Ấn Vân Mặc ném lại một câu, hướng một cái cầu treo chạy vội mà đi. Chỉ vài động tác mau lẹ, đã biến mất trong mây mù. Diêu Quang vội vàng ngự phong đuổi theo, cỡ một nén nhang sau mới bay đến cuối cây cầu, tiến vào một đình viện giữa không trung.

Chỉ thấy một cái hồ rộng lớn, sóng xanh lăn tăn. Trên mặt nước xây một đình viện bảy gian rường cột chạm trổ tráng lệ, đầu đuôi khép kín, vây ở giữa một tòa thần đàn. Trong Thần đàn bốn góc đều có bốn chậu than, lửa bốc cao hơn trượng, sắc xanh biếc đang hừng hực thiêu đốt. Bên cạnh cửa gian ngoài cùng treo một biển hiệu ghi sáu chữ “Cam tuyền cung Linh ba điện”.

Ấn Vân Mặc đang muốn một đầu chạy vào cửa điện, nước trong hồ đột nhiên ầm ầm nổ tung. Hai thân ảnh mặc giáp trụ trong tiếng nước đổ, phóng lên cao, bay trên không mà đánh thành một đoàn. Dư chấn đạo thuật cùng pháp bảo khiến cho bọt nước văng khắp nơi, ngay cả nóc điện, mái hiên đều bị tạt không ít.

Diêu Quang một phen giữ chặt Ấn Vân Mặc: “Chủ thượng, ngươi xem hai người đấu pháp giữa không trung kìa!”

“Đông phương Quỷ đế Thần Đồ, Úc Luỹ.” Ấn Vân Mặc không có hứng thú mà liếc mắt, miệng tiếp tục than thở: “Đói quá…”

“Người người đều nói Thần Đồ, Úc Luỹ là song sinh tử có ma thần huyết mạch, ngày thường như hình với bóng, giống như một thể, trước mắt lại đánh đến ngươi chết ta sống.”

Đương khi nói chuyện, Úc Luỹ đầu hai sừng, da xanh đen vung ra Kim cương giản, đem Thần Đồ râu quai nón đen, trong tay cầm Đào mộc kiếm, đánh rớt vào trong hồ. Sau đó xoay người liền hướng một cái hộp gỗ trên đỉnh thần đàn chộp tới.

Lúc hắn sắp chạm đến hộp gỗ, Thần Đồ từ đáy nước bạo khởi, bỗng nhiên phát ra linh quang trăm thước, ôm ngang eo Úc Luỹ, đem hắn quẳng mạnh đi.

Hai người thế lực ngang nhau, triền đấu không ngừng, mục đích tựa hồ chính là vì hộp gỗ trên đỉnh thần đàn kia.

“Ta muốn cái hộp kia!” Ấn Vân Mặc giật mình một cái, tựa hồ từ trong trạng thái mơ hồ, vô tri vô giác chợt có điểm thanh minh, đối Diêu Quang mà nói “Bọn họ mặc dù trai cò tranh nhau, nhưng đối ngoại lại có thể nhất trí đồng lòng. Chúng ta ẩn thân lặng lẽ đi qua, ngươi dùng thủ thuật che mắt tạo một cái hộp giống như đúc, đem bọn họ tạm thời dẫn dắt rời đi, ta nhân dịp đó mà xuống tay. Sau khi đắc thủ, chúng ta trở lại chỗ đài sen chạm ngọc gặp nhau.”


Diêu Quang gật đầu nói: “Được, Chủ thượng chính mình cẩn thận.”

Thừa dịp Thần Đồ, Úc Luỹ đang đánh nhau túi bụi, hai người ẩn thân đi qua. Diêu Quang xuất ra một pháp bảo Hải thận sa, nháy mắt mang hộp gỗ cùng khí tức giấu đi. Lại ở trong tay phóng xuất một cái ảo ảnh hộp gỗ giống như đúc, sau đó ngự kiếm mà đi.

Thần Đồ, Úc Luỹ lúc này nổi giận, hét lớn một tiếng: “Tiểu nhân muốn chết!” Thần Đồ đem Đào mộc kiếm hướng mặt đất cắm xuống. Trong chớp mắt hóa thành một gốc cây đào khổng lồ đội trời đạp đất, cùng Úc Luỹ thả người nhảy lên nhánh cây. Trên thân cây sinh ra gương mặt già nua giữa cành lá rậm rạp, rễ cây vung vẩy như rết ngàn chân, vang lên tiếng ầm ầm mà hướng Diêu Quang đuổi theo.

Ấn Vân Mặc chờ đến lúc Đào mộc tinh chở song sinh Quỷ đế rời đi, một phen chộp lấy hộp gỗ, đem hai chân khôi lỗi thôi phát pháp trận đến mức tận cùng, không quay đầu lại mà chạy như điên tới cầu treo. Một mạch chạy như bay, một mặt lại không thể đợi được mà mở ra hộp gỗ. Một làn hương khí ngọt lành mà nồng đậm xông vào mũi, đem y xông đến cơ hồ rơi lệ đầy mặt. Nắm lên một viên tròn tròn màu tím nhạt tống vào miệng, y cảm thấy chính mình giống như kẻ bệnh nguy kịch, ngay khi hồi quang phản chiếu (*) rốt cục nuốt được tiên đan, đem bước chân đã bước một nửa vào Quỷ môn quan mạnh mẽ rút trở về.

[(*): hồi quang phản chiếu là tình trạng thanh tỉnh trước khi chết, giống như ngọn đèn loé sáng trước khi tắt vĩnh viễn]

“Chao ôi…” Y phát ra một tiếng cảm thán, như thể khô mộc phùng xuân (*).

[(*): cây khô gặp mùa xuân, tưởng đã chết lại đâm chồi nảy lộc]

Hơn một canh giờ sau, Diêu Quang rốt cục thoát khỏi sự đeo bám không tha của song tử Quỷ đế, từ một hướng cầu treo khác quay lại đài cao nơi đỉnh núi. Hắn thấy Ấn Vân Mặc đương ngồi xếp bằng ở bên cạnh liên hoa chạm ngọc, thỉnh thoảng ném vào miệng một viên tròn tròn, ý thái nhàn nhã, không còn vẻ như Ngạ quỷ chết đói đầu thai nữa liền nhẹ nhàng thở ra.

Chung quanh lan toả mùi thơm ngào ngạt hương khí ngọt lành, Diêu Quang từ trong hộp gỗ nhặt lên một viên tròn, bị xông đến hắt hơi một cái “Chủ thượng, cái này tựa hồ là hương liệu gì đó, ta cảm thấy ắt là… không thể ăn được?”

“Đây là Điều di hương” Ấn Vân Mặc có cái lót bụng, đầu óc cuối cùng lại khôi phục linh quang, vỗ vỗ mặt đất bên cạnh ý bảo Diêu Quang ngồi xuống “Chúng ta xem xét một chút quy tắc của tháp giới tầng thứ năm. Đầu tiên, ta trở thành Kiền Thát Bà, vị thần tấu nhạc cho các thiên thần. Người này không ăn rượu thịt, chỉ lấy hương khí làm thức ăn, nếu lâu dài không hút được hương khí, liền sẽ bị đói khát mà uể oải tiêu vong. Ngay từ đầu ta chỉ là bản năng mà đi tìm hương khí, sau khi nhìn thấy “Cam tuyền cung, Linh ba điện” kia, ta bỗng nhiên ý thức được, đây chính là Thượng thiên thần đàn mà hơn hai ngàn năm trước Hán đế hiến tế. Ngươi xem Thần Đồ, Úc Luỹ đánh đến kịch liệt như vậy, nước đổ như mưa, nhưng bốn chậu than ở bốn góc thần đàn vẫn hừng hực thiêu đốt như cũ. Đó là bởi vì cháy trong lửa là Đan báo tủy, Bạch phượng cốt, Ma thanh tích, lấy tinh tuý chế thành, phàm là nước tưới cũng không dập được. Như vậy hộp gỗ trên đỉnh thần đàn, chắc chắn là Hán đế dùng để đựng Điều di hương dâng lên thần linh. Xem ra đúng là muốn phá giải quy tắc của tầng này thì phải lấy được vật phẩm quý nhất.

Tiếp theo, đài sen chạm ngọc này có tám cánh, mỗi cánh là một cái huân lô chạm rỗng, cầu treo kia lại thông đến tám nơi. Hẳn là có nghĩa, ngoài Điều di hương kia, còn phải lấy cho được bảy thứ hương liệu quý hiếm khác.”

Ấn Vân Mặc lại ném vào trong miệng hai khối Điều di hương, nhai rôm rốp như đường đậu, vài cái liền nuốt vào “Điều thứ ba, ở tầng tháp này, chúng ta gặp Thần Đồ, Úc Luỹ. Điều đó có nghĩa là, ngoại trừ Đỗ Tử Nhân cùng Kê Thúc Dạ, còn mấy phương Quỷ đế thậm chí có thể cả những nhân vật khác mà chúng ta không biết cũng đã vào Bát bộ Phù đồ, mà còn thành công lên đến tầng thứ năm. Bởi vì mỗi một cửa tháp chỉ có thể vào một người, như vậy trong tòa tháp này, trừ những người chúng ta đã biết, còn có ba người. Nếu hai kẻ song sinh kia dùng bí pháp gì để cùng vào một cửa, thì sẽ là bốn người. Những người này, vì oán tương hội mà đánh lẫn nhau, tranh đoạt tám loại kỳ hương, châm lên huân lô trên tám cánh hoa sen, giúp cho Kiền Thát Bà tẫn trách, lấy nhạc tấu lên, thăng lên tầng tháp thứ sáu.”


“Nhất diệp lạc, cộng tri thu (*)” Diêu Quang thở dài.

[(*) trong câu “Ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ cộng tri thu”: một phiến lá ngô đồng rơi, thiên hạ cùng biết thu tới]

“Diêu Quang nhà ta lại học được vuốt mông ngựa a!” Ấn Vân Mặc cười rộ lên, “Không ngại đến chứng thực một chút.” Y đứng dậy, bật tay thành lửa, châm một viên Điều di hương, đặt vào bên trong huân lô tương ứng. Một làn khói xanh bay lên không trung, ngưng đọng mà không tiêu tán. Trên không trung xoay quanh một hình Phật hoa phức tạp đẹp đẽ, rồi sau đó nhè nhẹ từng đợt khói hướng đến giữa hoa sen, bị hút vào trong đài sen.

“Quả nhiên là thế.” Diêu Quang nói “Mới vừa rồi ta mượn cơ hội lúc truy trốn, thăm dò một chút tầng tháp này, phát hiện mỗi tòa phù đảo ít nhất tương thông cùng hai tòa khác. Tất cả lại lấy cầu treo bằng dây cáp nối với đỉnh núi liên hoa này, tạo thành một vòng tròn khổng lồ khép kín. Hơn nữa ta cảm giác, chỉ ở phù đảo cùng cầu treo mới có thể gặp được những người khác. Đỉnh liên hoa này, như là tự hình thành một cái thế giới nhỏ, chỉ cho một người sử dụng.”

“Đúng, cũng giống như đạo vực. Có lẽ những người khác kỳ thật cũng đều đứng ở chỗ này” Ấn Vân Mặc dùng mũi chân điểm điểm xuống mặt đất “Nhưng mà lại ở không gian bất đồng, khiến không nhìn thấy lẫn nhau. Nói cách khác, bất luận tranh đấu như thế nào, một khi tiến vào bình đài này liền an toàn; Như vậy, có thể đem kỳ hương đã tranh đoạt đặt ở nơi này, để tránh bị người đoạt đi lần thứ hai.”

Diêu Quang gật đầu nói: “Nếu quy tắc như thế chính là để tránh cho đối phương trốn vào đài cao trung tâm. Nói như vậy, các loại phù chú cùng pháp bảo tại tầng này đều có chỗ trọng dụng. Đáng tiếc, chúng ta chỉ còn hai loại: Vân thủy tại bình cùng Phược thân khốn thần phù. Trong đó Phược thân khốn thần phù chỉ còn một ít.”

Ấn Vân Mặc cười nói: “Không sao! Ngũ phương Quỷ đế mặc dù so với Diêm La cao hơn một bậc, phẩm trật có thể so với Kim Tiên, nhưng Diêu Quang tinh quân ngươi cũng không phải dễ đối phó. Chỉ tiếc ta đây thân thể chỉ là khôi lỗi yếu ớt. Đơn luận thực lực, miễn cưỡng có thể đối phó với một Chân Tiên, sợ là sẽ vướng chân ngươi.”

Diêu Quang không vui mà nhăn mày: “Chủ thượng nói như vậy, là lo lắng Diêu Quang bảo hộ không được ngươi sao? Diêu Quang là vũ khí bên người của Chủ thượng, thực lực của Diêu Quang chẳng lẽ lại không là tự thân thực lực của Chủ thượng? Lại nói, thắng bại đều không phải chỉ nhìn chiến lực; nếu bàn về thủ đoạn mưu lược, Chủ thượng ắt hẳn đối phó Kim Tiên dễ dàng!”

Ấn Vân Mặc có chút ngại ngùng mà sờ sờ cằm: “A nha, bị ngươi ca tụng như vậy, ta bỗng cảm thấy chính mình khí phách hẳn có thể quét sạch Tam giới. Được thôi, chúng ta liền đi tranh giành với những người khác. Thử xem ai có năng lực đi lên tầng trên!”

——

“Lạnh a!” bay về phương bắc, Ấn Vân Mặc nhìn trước cách đồng tuyết trắng mờ mịt ngút ngàn, không khỏi rùng mình một cái, cảm khái nói “Quy tắc tầng thế giới này không lúc nào là không nhắc nhở ta, rằng thân Kiền Thát Bà này, nửa người chỉ quấn sa mỏng, phanh ngực hở chân, chứ không phải là khôi lỗi cùng hồn phách không sợ lạnh.”

Diêu Quang từ trong hồ lô Càn Khôn lấy ra một kiện trường bào viền lông, khoác lên vai y “Áo khoác này có gia cố thêm pháp chú, sẽ làm ấm áp chút.”

Ấn Vân Mặc bọc mình vào pháp bào có chút ít còn hơn không, một bên giữa băng thiên tuyết địa bay vút đi, một bên trong đầu lật xem vô số tàng thư từng đọc qua, ngẫm nghĩ xem nơi đây sẽ có loại kỳ hương nào: đất lạnh căm căm như thế này, tuyệt đại đa số hoa cỏ, cây cối khó có thể sinh tồn, chỉ có tuyết liên là có thể ngược tuyết mà nở rộ. Nhưng mà tuyết liên hương khí nhạt nhẽo, vô luận chủng loại gì cũng không đáng được gọi là kỳ trân để dâng tế…

Hai người bay ước nửa canh giờ, xa xa thấy một ngọn núi. Trên sườn núi có một mảng lớn tuyết liên, giữa màu trắng muốt là vài đóa hoa vàng nhạt, xanh nhạt thập phần thanh tân tươi mát. Diêu Quang đề nghị: “Đi xuống nhìn một cái?”

Ấn Vân Mặc nói: “Mặc dù hương khí mỏng manh, nhìn một cái cũng được.”


Vừa nói dứt, tại đỉnh núi một đạo ánh sáng xanh vàng giao nhau ngưng tụ thành một người to lớn, nghênh diện tiến đến. Hai người tung người tránh đi, tảng đá vừa đứng dưới chân nhất thời bị bổ làm hai nửa, tan thành bột mịn.

“Lại là ngươi!” Nam phương Quỷ đế Đỗ Tử Nhân tay trái cầm một đóa tuyết liên, tay phải cầm địch (*), hùng hổ, “Đừng tưởng rằng ngươi cùng Kê huynh có chút giao tình, ta liền nể mặt. Thức thời liền nhanh chóng rời đi. Bằng không liền đến một hồi ngươi chết ta sống!”

[(*) địch là một loại sáo ngắn]

Ấn Vân Mặc khoát tay áo, mỉm cười: “Đỗ huynh chớ có kích động, chúng ta lập tức rời đi là xong. Nói tới, còn chưa liên hệ được Thúc Dạ? Vẫn là để tâm tìm đi. Trước đó ta gặp được Thần Đồ, Úc Luỹ; sợ là mấy vị Quỷ đế khác cũng đã vào Bát bộ Phù đồ rồi.”

Đỗ Tử Nhân nghe vậy sắc mặt khó coi, cắn răng nói: “Việc của ta không cần ngươi quản!”

“Vậy thì từng người bảo trọng, tự giải quyết cho tốt.” Ấn Vân Mặc lôi kéo Diêu Quang bay lên trời.

Diêu Quang hỏi: “Không phải a?”

Ấn Vân Mặc lắc đầu: “Khẳng định không phải. Cứ nhường Trúc tử tinh kia đi gặm hoa đi, chúng ta tiếp tục tìm.”

Diêu Quang dùng nắm đấm che miệng khụ một tiếng, trong mắt không dấu được ý cười.

Lại bay thời gian chừng uống cạn chung trà, phía dưới hiện ra một sơn cốc, khắp nơi đều là tùng xanh phủ tuyết đọng. Ấn Vân Mặc bay qua ngoài nửa dặm, bỗng nhiên lại quay lại, dừng ở trong rừng tùng ngẫm nghĩ trầm tư. Diêu Quang phất tay áo thành gió, quạt rơi tuyết đọng trên ngọn cây, lại sờ sờ vỏ cây thô ráp, nghi hoặc nói: “Chỉ là cây tùng bình thường, cũng không có gì khác lạ?”

Ấn Vân Mặc một chưởng bổ gãy thân cây, ngửi ngửi nhựa tùng chảy ra, có vẻ có chút thất vọng: “Kỳ thật ta cũng nhìn không ra có gì dị thường. Nhưng sau khi bay qua, lại cảm thấy bỏ lỡ cái gì, nhịn không được phải quay lại xem xét.”

“Không có lửa thì sao có khói, không hẳn là không có gì. Chỉ một chút linh quang hiện lên, cũng là cơ duyên.” Diêu Quang nói xong hóa thân thành tiên, như dao sắc cắt cỏ, chỉ khoảng nửa khắc đã đem một mảnh rừng tùng đốn đến thất linh bát lạc, lại nổi gió hướng bốn phía cuốn đi.

[haha…anh đổi nghề làm lâm tặc]

Ấn Vân Mặc nhìn trước mắt hàng loạt thân cây đổ, trơ trọi trụi lủi, không khỏi bật cười, từng cây một mà đi qua thẩm nghiệm.

Không trung bỗng nhiên một thanh âm trêu chọc vang lên: “Đồn củi cầu đạo, đây là muốn học Ngô Cương a?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.