Đoạ Tiên

Quyển 2 - Chương 33


Ăn uống no đủ, Ấn Vân Mặc như không xương cốt dựa vào trên tháp gấm Tứ Xuyên La Hán, thập phần thích ý mà nhấp một ngụm trà tiêu thực.

Ấn Huyên rửa tay tịnh khẩu, đi tới nói: “Ngồi cũng không ngay ngắn, lễ nghi của ngươi khi còn bé đều bỏ đi nơi nào rồi!”

“Có thể nằm không ngồi, có thể ngồi liền không đứng. Ta cần chi muốn vì lễ nghi phiền phức mà ủy khuất chính mình?” Ấn Vân Mặc biếng nhác ngáp dài “Việc ở Sưởng châu rốt cục đã giải quyết, những mã tặc đó đều bị ngươi đuổi tận giết tuyệt, còn lại một chút dư nghiệt cũng không làm được sóng gió gì nữa.”

Ấn Huyên vuốt cằm: “Ta chuẩn bị lưu hai quan viên Lại bộ, Công bộ ở lại Sưởng Húc hai châu chỉnh đốn công việc, xử trí Bắc Đẩu giáo. Đại quân tại đây nghỉ ngơi ba ngày để hồi phục, rồi sau đó tiếp tục đi về phương bắc, đến địa phương bị vỡ đê ngập lụt nghiêm trọng nhất. Đoạn thủy đạo kia gọi là Đồng Ngô giang.”

“Đồng Ngô giang? Ta từng nghe nói qua.” Ấn Vân Mặc khuỷu tay đặt lên tay vịn của tháp, nghiêng người nằm xuống, “Đoạn đê kia mười mấy năm trước đã được sửa chữa, người đốc tạo là hậu nhân của Lý Băng, nghe nói là tài năng nổi tiếng. Lúc ấy ngay đến phụ hoàng cũng ca ngợi, hắn cũng mười phần tự tin nói rằng đê này có thể trấn hồng thuỷ trăm năm, như thế nào mới qua mười mấy năm lại không ổn rồi?”

“Có chuyện này sao?” Ấn Huyên nhăn mày lại như có điều suy nghĩ, nói “Trong đó sợ là có cái gì kỳ quái.”

“Cho nên Hoàng thượng mới chịu lặn lội đường xa, không ngại cực khổ mà đi dò xét a. Loại chuyện lao tâm lao lực này, tự nhiên chỉ có Hoàng đế mới gánh vác. Như ta chỉ là Vương gia nhàn tản, ăn uống chơi bời, lại còn có bổng lộc đầy đủ.” Ấn Vân Mặc cười mỉm mà khoát tay áo, “Như thế nào, hối hận quyết định năm đó sao?”

Ấn Huyên đối với bộ dáng bại hoại của y như thế vừa bực lại vừa yêu, nghe vậy sợ run một chút: “Cái gì quyết định năm đó?”

“Ngươi quên?” Ấn Vân Mặc mãnh liệt ngồi dậy, trừng mắt nhìn Ấn Huyên “Ngươi sáu tuổi rưỡi nói với ta: ‘Tiểu Lục thúc, ngươi nói đến thực hay, chỉ cần lên làm Hoàng đế, liền ai cũng không dám chọc ta sinh khí. Tiểu Lục thúc, ta muốn làm Hoàng đế!‘ ta chính là từng lời từng chữ nhớ rõ, ngươi thế mà lại quên?!”

Ấn Huyên ngạc nhiên, nhớ mang máng thật có việc này. Lúc ấy hắn cũng là ấu tử ngây thơ, đồng ngôn vô kỵ (*), cảm thấy nếu là lên làm Hoàng đế, tất cả mọi người đều phải nghe hắn nói, đến lúc đó hắn muốn gặp tiểu Lục thúc liền gặp, không chuẩn tiểu Lục thúc đi tìm phụ vương, y liền không được đi, thật sự là tốt nhất thiên hạ.

[(*): lời của con nít không biết sợ cái gì cả]


“Ngươi nói ngươi phải làm Hoàng đế!” Ấn Vân Mặc phong độ hoàn toàn không có mà đập tay vịn, vẻ mặt như phát điên “Ấn! Huyên! Ngươi hiện tại dám nói với ta một câu: lúc ấy chỉ là nói giỡn, kỳ thật ngươi đối ngôi vị Hoàng đế không có hứng thú. Ta lập tức đưa ngươi đi đầu thai chuyển thế!”

Ấn Huyên có chút bị thần sắc của y dọa nạt. Tuy nói hắn không thích một bộ thế ngoại cao nhân tính tình thần côn của Ấn Vân Mặc, nhưng bộ dáng cuồng loạn trước mắt này càng làm hắn lo lắng đối phương có phải một lòng tu đạo đến tẩu hỏa nhập ma rồi hay không. Hắn vội tiến lên ngồi ở cạnh tháp, dùng sức nắm chặt hai tay Ấn Vân Mặc nói: “Tiểu Lục thúc! Tiểu Lục thúc! Ngươi bình tĩnh một chút! Ta năm đó không phải nói giỡn. Hiện giờ cũng không tính trốn tránh trọng trách này.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Ấn Vân Mặc mới chuyển biến tốt đẹp, thật sâu mà thở hắt ra. Giống như khi thiếu niên, hắn đem đầu Ấn Huyên áp vào ngực mình, cằm đặt lên đỉnh đầu đối phương, cảm thấy hiện tại độ cao rất là miễn cưỡng, lúc này mới chân chính cảm thấy trong ngực không còn là tiểu Huyên nhi suốt ngày cùng y đấu võ mồm, suốt ngày dán lấy y nữa. Dưới hoảng hốt có chút cảm khái có chút mệt mỏi than thở một câu: “Không uổng phí mười lăm năm tâm huyết của ta…”

Ấn Huyên đang bởi đột nhiên tiếp xúc thân mật với y mà khiến cơ bắp toàn thân căng cứng, nghe thấy những lời như có như không này của y, không biết sao liền như thể được xối nước lên đầu, hết thảy đều rộng mở rõ ràng-

Khuất nhục một đêm như vậy qua đi, tiểu Lục thúc vì cái gì còn muốn đi tìm phụ hoàng? Phụ hoàng đến tột cùng đối y nói gì đó, hoặc là đồng ý, giao dịch cái gì?

Lại nghĩ sâu một chút, con trưởng con thứ có thứ tự, phụ hoàng tính ra đối hắn so với Ấn Huy càng có chút thiên vị, vì cái gì lại không để ý tổ chế cùng thể diện, gạt qua cả đám triều đình cựu thần can gián, nhất định phải lập hắn làm Thái tử, đem kẻ đứng đầu phản đối là nội các thủ phụ Phòng Như Uẩn chịu tội lưu đày?

Phụ hoàng từng nói qua: “Trừ bỏ ta cấp con đường này, y căn bản không còn đường có thể đi”. Hắn tưởng rằng, đây là con đường để phụ hoàng đăng cơ Thiên tử, nguyên lai cuối cùng lại chính là con đường để bản thân hắn lên ngôi cửu ngũ chí tôn!

Tiểu Lục thúc…lại vì hắn làm đến nước này! Hiện giờ một chút nhớ tới, giống như quét sạch bụi bặm lộ ra tường tận, suốt bao nhiêu năm, bao nhiêu việc y làm vì hắn!

Bốn tuổi khi hắn nháo muốn xuất cung chơi đùa, tiểu Lục thúc trộm dẫn hắn đi, bởi vậy bị Hoàng tổ phụ trách phạt, quỳ một đêm tổ miếu; Năm tuổi khi hắn nghe nói món ăn trong dân gian so với trong cung có phong vị hơn, tiểu Lục thúc liền mỗi ngày đi chợ, một nhà một nhà vì hắn đóng gói mang về; sáu tuổi rưỡi, hắn tự tay đưa lên bát bối mẫu Tứ Xuyên sơn trà cao bị hạ dược kia, tiểu Lục thúc tâm tồn hoài nghi, nhưng vì không để hắn thất vọng vẫn như cũ ăn, thế cho nên rơi vào tay phụ hoàng, gặp mười lăm năm đằng đẵng cực khổ… Từng việc từng việc, xét đến cùng đều phải tính trên đầu của hắn!

Tiểu Lục thúc… Làm sao lại vì hắn đến nước này!

Ấn Huyên cảm thấy tâm hồn chấn động, phảng phất như có một cây chùy sắt từng chút từng chút nện xuống gân cốt, trên từng tấc da thịt, rốt cục đem ngực khoét thành một cái động, từ trong chảy ra vô tận áy náy, cảm động, mộ luyến, ái dục, khát cầu… trộn lẫn thành một giọt máu nồng đậm trong lòng.


Một giọt máu trong lòng này nóng rực như kiếp hỏa, xuyên qua thân thể cùng hồn phách hắn, mang tất cả những tâm tư hắn đã âm thầm kìm nén bao nhiêu năm, lý trí lãnh tĩnh hết thảy đốt thành tro tàn.

Hắn ôm Ấn Vân Mặc thật chặt, mặt chôn trong ngực đối phương, cổ họng ám ách tắc nghẽn, cơ hồ không phát ra tiếng mà hỏi một câu trọng yếu khiến hắn không thể không tin: “Tiểu Lục thúc, vì sao ngươi…”

“Vì ngươi nha.” Ấn Vân Mặc nhẹ nhàng vuốt sợi tóc nơi gáy hắn, tự nhiên mà trả lời, “Ngươi nói muốn cái gì, ta liền vội đi lấy tới cho ngươi, nhiều năm như vậy, không phải là vẫn luôn như thế sao?”

Ấn Huyên ở trong ngực y mãnh liệt run lên.

Ấn Vân Mặc khẽ cười. Giờ khắc này, ánh mắt của y giống như mây mờ che đỉnh núi, trắng xoá một mảnh mờ ảo thấy không rõ thế giới chân thực phía sau.

“… Tương lai thì sao?” Ấn Huyên lại hỏi.

“Tương lai cũng thế. Thẳng đến khi ngươi đối ta nói tiếng ‘Đủ rồi, ta không cần ngươi làm gì nữa’ hoặc là ‘Từ nay về sau, ngươi và ta không thiếu nợ nhau’ mới thôi.”

Điều này sao có thể! Tiểu Lục thúc thật vất vả mới trở lại bên cạnh hắn, chớ nói cả đời này, cho dù chết hắn cũng muốn kéo y cùng xuống hoàng tuyền! Ấn Huyên ngẩng đầu, đôi mắt bởi vì cảm xúc kích động mà đỏ lên, ánh mắt có vẻ càng thêm cố chấp cùng bức người “Tiểu Lục thúc, trẫm thích ngươi.” Hắn trầm giọng nói, hai tay giống như tuyên cáo quyền sở hữu đem Ấn Vân Mặc ôm càng chặt hơn, cơ hồ muốn đem toàn bộ y đặt ở dưới thân.

“Ta cũng thích Huyên nhi nha.” Ấn Vân Mặc như trước ý cười mênh mông, “Ta nhớ rõ ngươi từ hồi năm bốn tuổi liền nói qua lời này, vả lại hai ngày ba lần nói.” Y vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn rắn chắc của Ấn Huyên: “Khi đó ngươi không nặng như vầy, ta có thể thoải mái ôm đứng lên – buông ra, ta không thở được.”

Ấn Huyên song chưởng chống bên cạnh người y, quỳ một gối xuống tháp duyên, nâng thân trên, đem bóng mình phủ xuống dưới, hoàn toàn bao trùm lên người đang nằm trên tháp, giống như đại bàng phủ lên con mồi: “Không giống, không giống loại thích khi còn bé.”


“Đó là nào loại?” Ấn Vân Mặc bên môi ý cười dần dần biến thành lương bạc, đôi mắt đen nháy ngược nhìn lên thân ảnh nam tử phía trên, tựa như ánh sáng phản chiếu từ hồ sâu đông lạnh “- giống như loại của phụ hoàng ngươi?”

Ấn Huyên bỗng dưng cả kinh!

Giống phụ hoàng như vậy? Miệng nói lời ngon tiếng ngọt, lại đem y như nữ nhân đối xử, ở trên người y tùy ý phát tiết dục hỏa?

“Đường đường nam nhi bảy thước, lại cam thư phục dưới thân hầu hạ người, ngươi còn không biết tự thấy sa đọa, nhục thân dơ bẩn?– đây chính là Hoàng thượng đối ta chính miệng huấn thị, không phải sao?” Ấn Vân Mặc cười cười.

Ấn Huyên giống như bị tát một bạt tai, trên mặt toả nhiệt cơ hồ xấu hổ vô cùng.

Ánh mắt không dám chạm đến y, hắn nhắm hai mắt lại, sâu đậm mà thở dài, cúi đầu đem trán đặt lên ấn đường Ấn Vân Mặc, hiếm thấy mà phục nhuyễn: “Không, trẫm cùng phụ hoàng không giống. Tiểu Lục thúc, ngươi đừng như vậy đối đãi trẫm.”

Ấn Vân Mặc cũng thở dài, vuốt vuốt mái tóc hắn, xem như vậy bỏ qua.

Ấn Huyên nén đau, quyết đoán mà đứng dậy, thuận tay đem Ấn Vân Mặc cũng kéo đến: “Đừng có ăn liền nằm, đối với thân thể không tốt. Đến đây, nhìn xem trẫm có quà cho ngươi.”

Hắn mệnh hạ nhân ôm tới một cái thùng bằng gỗ, Ấn Vân Mặc nhìn vào trong vừa thấy, kinh hỉ mà xách ra một con thỏ lông xù màu xám béo ú: “Nha, con thỏ ở đâu tới?”

“Đánh cuộc thắng được.” Ấn Huyên cười nói, “Trẫm xem trên ót nó có dựng lên bạch tuyến, cùng ấn ký trên ấn đường của ngươi có hai phần tương tự, liền nhận lấy cho ngươi hảo hảo tự dưỡng. Ngươi trước kia chẳng phải dưỡng qua một con bạch hồ ly sao, sau lại không biết chạy tới chỗ nào, trẫm nhất thời chưa bắt được bạch hồ, liền dùng con thỏ này tạm đi.”

Ấn Vân Mặc cười tủm tỉm nói: “Con thỏ so với hồ ly tốt hơn nhiều. Hồ ly rất hôi, còn cắn chủ nhân.” Hắn sờ sờ cái bụng tròn vo của con thỏ, vừa lòng mà nói: “Dưỡng rất béo, rất có thịt.”

Ấn Huyên nhớ tới cái nồi “Quần long hữu thủ” lúc trước, giận tái mặt: “Trẫm đưa, ngươi dám ăn nó?”


“Không dám không dám!” Ấn Vân Mặc đem con thỏ ôm vào trong ngực, thân thân thiết thiết mà ôm, “Ăn gì cũng không thể ăn nó.”

Ấn Huyên nhìn con thỏ trong ngực y cọ đến cọ đi, rất giống lưu manh không biết xấu hổ, bỗng nhiên lại có chút hối hận, biết vậy khỏi ngăn y ăn đi.

[Lời mỗ: hihi…Huyên nhi ghen cả với con thỏ!]

Ấn Vân Mặc nói: “Ta cũng có lễ vật mang về tặng Hoàng thượng.” Hắn ý bảo Ấn Huyên kéo tay áo rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn kỹ lưỡi kiếm.

Ấn Huyên lúc này mới phát hiện, trên thân kiếm có một vết rạn rất nhỏ, xác thực là do Hình Lệ Thiên trên thành lâu bắn một mũi tên kia tạo thành. Nỏ mạnh hết đà vẫn có thể trên tinh thiết mà tạo ra vết rạn, Ấn Huyên không thể không thừa nhận mã tặc đầu lĩnh kia có thể nói là thần xạ.

“Bề mặt có vết rạn, nếu gặp lúc chiến đấu có thể bị gãy. Ta đưa Hoàng Thượng một thanh đoản kiếm đi.” Ấn Vân Mặc ở trong tay áo sờ mó, lấy ra một thanh đoản kiếm tạo hình chất phác, chất trầm sắc liễm, thoạt nhìn không hề thu hút, nhưng tinh tế tỉ mỉ, lại có phong cách cổ xưa khiến người ưa thích.

Ấn Huyên vừa thấy liền thích, khẽ vuốt hoa văn khắc trên thanh kiếm, chỉ cảm thấy hàn khí thấm xương, thật là hảo kiếm khó được.”Có minh văn?” Hắn nhìn kỹ thân kiếm, có năm chữ nhỏ, thập phần cổ xưa. Hắn thuở nhỏ được học từ những học giả uyên thâm đại gia, đọc không ít cổ sử, nhiều ít cũng nhận biết chút cổ tự, chậm rãi phân biệt nói: “Tần dương… Vương… Dịch… Kiếm.”

“Chẳng phải đây là kiếm của cổ quốc Tần dương ngàn năm trước sao? Thuật rèn vũ khí của Tần dương quốc đúng là trứ danh, đáng tiếc những phương pháp cổ xưa đó đã sớm thất truyền. Ngươi xem ‘Vương Dịch’ hai chữ, người này có thể lấy chữ ‘Vương’, ít nhất cũng là chư hầu; Tần dương vương tộc lấy ‘Tần Dương’ làm họ, lấy ‘Dịch’ làm thị, cái này xác thực là một thanh bội kiếm của vương tộc đệ tử.” Ấn Huyên càng xem càng yêu thích, hỏi: “Tiểu Lục thúc, cổ kiếm này từ đâu lấy được?”

Ấn Vân Mặc cười như không cười: “Ta bắt một cái tiểu tử choai choai bướng bỉnh đào bới trong đám xương cốt mà ra. Ngươi không dám thu?”

Ấn Huyên cao giọng mỉm cười: “Như thế nào lại không dám! Trẫm tức khắc sai người đi đánh chế vỏ kiếm.”

“Tùy thân mang theo đi, tốt nhất là không cần phải dùng đến.” Đương triều hoàng thúc đem con thỏ đang trong ngực cọ tới cọ lui, vô lại đến thật sự không thể tưởng tượng nổi ném trở lại trong thùng gỗ: “Đến tột cùng là con thỏ hay là heo a, có thể nặng đến như vậy.”

“Vậy liền tính ăn luôn đi” Đương triều Hoàng đế lập tức tiếp lời nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.