Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng

Chương 46: Đối Mặt​


Bạn đang đọc Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng: Chương 46: Đối Mặt​


Trịnh Khải định kéo tay tôi quay lại đường cũ thì nghe tiếng người ngựa ở đầu con phố vang lại.
Tôi quay qua nhìn sắc mặt lo lắng của Trịnh Khải thì không khỏi sợ hãi trong lòng:
– Họ là…?
– Đừng sợ.
Tuy Trịnh Khải đang trấn an tôi nhưng giọng anh vẫn không giấu được sự lo lắng, tay anh nắm chặt tay tôi, cả hai nhanh chóng chạy vào một con ngõ nhỏ gần đó. Ánh trăng mờ nhạt trên đầu soi sáng con đường nhỏ có hai bóng người đang vội chạy trốn. Cuối con ngõ là một ngôi nhà gỗ nhỏ bị khóa cửa từ bên ngoài, Trịnh Khải rút kiếm chặt đứt dây khóa rồi vội vàng mở cửa kéo tay tôi bước vào trong nhà. Bên ngoài cũng vừa lúc có tiếng bước chân và cả ánh sáng từ ngọn đuốc của bọn lính. Giọng một người đàn ông ra lệnh cho lính dưới quyền:
– Bao vây tất cả các con đường xung quanh đây, bất cứ ai lạ mặt đều bắt hết cho ta.
– Dạ!
Tôi cố nín thở nghe trống ngực đang đập từng hồi mạnh mẽ. Trịnh Khải nắm chặt tay của tôi, anh ghé mặt sát khe cửa để nhìn ra ngoài. Mùi bụi bặm và không khí ngột ngạt trong nhà cho thấy ngôi nhà này đã lâu không có người ở.
Chít chít…
Trên mu bàn chân phải của tôi có một thứ mềm mềm lông lá với mấy cái móng chân nhỏ bò qua khiến tôi rùng người chỉ muốn hét lớn nhưng may đã kiềm lại được, tôi đành cố gắng cắn chặt môi chờ cho nó bỏ đi. Trịnh Khải buông tay tôi ra rồi choàng qua vai tôi để tôi dựa hẳn vào người anh, có lẽ anh sợ tôi đứng mãi như thế sẽ mỏi chân.
– Bẩm tướng quân, không tìm thấy vương tử Tông.
– Hừ, hắn chưa trở về nhà giam, người của ta cũng nói trước khi ta đến hắn vẫn còn ở ngôi đền, chắc chắn hắn chưa trốn đi được. – Giọng khàn khàn của tên tướng quân ra lệnh vang lên. – Các ngươi lục soát mấy ngôi nhà gần đây cho ta.
Trịnh Khải cầm lấy tay tôi, ngón tay anh viết vào lòng bàn tay:
“Nàng hãy trốn vào góc nhà, ta ra ngoài dẫn dụ bọn chúng, đợi chúng bỏ đi hết nàng hãy ra.”
“Không, chàng đừng đi.” Tôi viết lại vào lòng bàn tay anh.
“Nghe lời ta. Nếu cứ tiếp tục thế này cả ta và nàng đều sẽ bị bắt.” Trịnh Khải viết xong thì nắm lấy tay tôi. Tôi khẽ run người, liên tục lắc đầu để phản đối nhưng cái nắm tay siết chặt của anh ám thị tôi phải nghe theo lời.
Dựa vào thứ ánh sáng mờ mờ của ngọn đuốc bên ngoài hắt qua những khe hở của vách nhà và vì mắt cũng đã quen với bóng tối, tôi được Trịnh Khải dẫn đến nấp sau chiếc tủ thờ trong góc nhà. Tôi cứ nắm chặt tay anh mãi không chịu buông, Trịnh Khải đành phải gỡ tay tôi ra rồi nhẹ nhàng đi ra phía cửa chính.
Tôi nấp trong bóng tối, ánh mắt vẫn nhìn ra bóng anh mờ mờ trước cánh cửa nhà. Một lát sau, ánh sáng từ đuốc càng ngày rõ, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Kéttt… Cửa bị mở toang. Ánh sáng của ngọn đuốc chiếu hẳn vào cả thân người của Trịnh Khải đang đứng phía trong.
– Vương tử Tông ở đây! – Giọng của một tên lính vang lên, rất nhanh sau đó bọn lính đã vây chặt phía ngoài ngôi nhà.
Trịnh Khải rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng mũi kiếm về phía mấy tên lính, anh từ từ bước ra ngoài sân. Tên tướng quân đến gần, lớn giọng cười:
– Trịnh Tông, ngươi đây là tự làm tự chịu, kết cục ngày hôm nay cũng do ngươi cố chấp chống đối Tuyên phi mà ra. Lần này xem ra ngươi không thoát được cái chết rồi…
– To gan, tên ta mà ngươi cũng dám gọi? – Trịnh Khải chỉ kiếm về phía hắn ta, quát lớn.
Tên tướng quân tức giận rống lên:

– Trịnh Tông, ngươi dám cả gan tạo phản, để ta bắt ngươi về chịu tội, xem ngươi còn dám lớn tiếng hay không. Bay đâu, bắt lấy cho ta!
Ngay sau đó là tiếng gươm kiếm vang lên, tiếng la hét hỗn loạn, một mảnh hỗn độn ngay trước cửa nhà. Tôi trốn trong nhà cố gắng nhìn ra ngoài sân theo dõi nhưng chỉ bóng lưng Trịnh Khải đang bị vây kín bởi một bọn lính đông đúc. Tiếng hò hét vang lên, đuốc được đốt thêm làm sáng rực cả khoảng sân nhỏ. Tên tướng quân đừng ở ngoài vòng vây hét lớn:
– Giết! Giết cho ta.
Bọn lính được ra lệnh thì càng xông vào mạnh mẽ hơn, Trịnh Khải tránh được kiếm bên trái lại bị một thanh kiếm bên phải chém vào vai, trong lúc đó một mũi kiếm khác lại lao đến từ phía sau lưng. Tôi không suy nghĩ nhiều vội lao ra bên ngoài:
– Khải, cẩn thận đằng sau…
– Đinh Thanh!!! – Trịnh Khải vừa xoay người tránh mũi kiếm đằng sau vừa hét thất thanh.
Trước khi ngất đi tôi chỉ kịp nhìn thấy một thứ ánh sáng lóe lên và gương mặt tái mét của Trịnh Khải đang gào tên của tôi.
***
Tôi khẽ nhíu mày, cảm thấy trên đầu đang truyền đến từng cơn đau nhức, đưa tay sờ đầu thì đụng phải một lớp vải dày.
– Tiểu thư, người tỉnh rồi.
Tôi mở mắt ra thấy Gạo đang thút thít ngồi bên cạnh giường.
– Gạo… – Giọng của tôi khàn khàn, cổ họng đau rát.
– Tiểu thư, người làm em sợ chết. Biết vậy tối qua em không nên nghe lời tiểu thư. – Gạo quỳ xuống bên giường, tay cô bé nắm chặt tay tôi rồi khóc lớn.
Tối hôm qua tôi bị một tên lính đứng gần đó ột gậy vào đầu đến ngất đi. Nhưng tại sao bây giờ tôi lại nằm trên giường trong phòng mình? Còn Trịnh Khải? Anh có làm sao không? Tôi cố chống người ngồi dậy, Gạo hốt hoảng đỡ lấy tôi:
– Tiểu thư nằm xuống đi, người đã chảy rất nhiều máu, cử động sẽ làm hở vết thương mất.
– Khải… chàng ấy đang ở đâu? – Tôi lay lay tay của Gạo.
– Tiểu thư…
Cánh cửa phòng bật mở, Đinh Ngọc hốt hoảng đi vào:
– Đinh Thanh, em có biết đã làm biết bao người lo lắng không? Mới sáng sớm chị nghe được tin mà muốn rớt tim ra ngoài. – Đinh Ngọc khẽ sờ đầu tôi. – Em còn đau nhiều không?
Tôi lắc đầu. Đinh Ngọc quay qua nói Gạo đi sắc thuốc, cô bé vừa ra khỏi phòng tôi liền nắm lấy tay áo của Đinh Ngọc:
– Chị, vương tử có làm sao không?
– Em…
– Hừ. Con giỏi lắm, mới tỉnh lại đã hỏi thăm người khác. – Giọng của Huy quận công đứng trước cửa phòng quát lớn, ông bước vào phòng, tay chỉ thẳng vào mặt tôi. – Mau nói cho ta biết tại sao con lại có mặt ở đó?

Đinh Ngọc đứng chắn trước mặt tôi:
– Cha, Đinh Thanh đang bị thương, để sau hẵng hỏi.
– Con tránh ra. – Quận công kéo tay Đinh Ngọc qua một bên, gương mặt của ông đầy giận dữ. – Đinh Thanh, mau trả lời cho ta. Con và Trịnh Tông là như thế nào?
Tôi biết mình không thể che giấu được nữa, đành trả lời:
– Cha, con và vương tử phải lòng nhau.
Huy quận công lảo đảo bước lui một bước, tay ông run run chỉ vào tôi:
– Con nói lại cho ta. Tại sao lại có chuyện như vậy?
Đinh Ngọc sợ hãi kéo tay ông lại, giọng van nài:
– Cha, em ấy đang bị thương, đầu óc hồ đồ rồi. Có chuyện gì để sau hẵng hỏi.
– Ta đã cưng chiều nó quá thành hư rồi. – Quận công gạt tay Đinh Ngọc ra rồi quát lớn với tôi. – Nói.
Tôi tuột xuống khỏi giường, quỳ trên nền gạch, tay nắm lấy ống tay áo của quận công, nước mắt rơi dài hai bên má:
– Cha, vương tử đang ở đâu? Cha không được giết chàng ấy.
Bốp. Một cái tát nảy lửa giáng xuống gương mặt tôi khiến tôi ngã người ra nền gạch. Đinh Ngọc hốt hoảng chạy đến đỡ tôi, quận công đỏ bừng mặt mũi, lớn tiếng quát:
– Nghiệt chủng! Chính ngươi chạy đến báo tin cho Trịnh Tông, đúng không? Chính ngươi là nội gián của hắn, đúng không? – Ông lao đến bóp chặt cánh tay của tôi. – Ngươi biết ta và Trịnh Tông đối địch nhau nhưng vẫn chọn về phe của hắn, ngươi phản bội ta, ngươi có phải là con gái ta không hả?…
– Con không phải nội gián, con không phản bội cha… – Tôi phản bác.
Đinh Ngọc giữ chặt một tay của quận công:
– Cha, cha đừng đánh…
Mẹ cả cũng đi vào phòng, kéo một tay khác của quận công:
– Ông bớt giận, chuyện đâu còn có đó, con lại đang bị thương, có gì để sau từ từ hỏi chuyện…
Quận công trừng mắt nhìn tôi rồi hất tay của Đinh Ngọc ra, quay người đi ra ngoài, mẹ cả chỉ thở dài rồi cũng đi theo. Đinh Ngọc đỡ tôi ngồi lên giường, giọng chị nghẹn ngào:
– Đinh Thanh, tại sao em còn liên quan đến vị vương tử ấy?
– Em…

Đinh Ngọc thở dài đón lấy chiếc khăn lạnh từ tay Gạo rồi chườm lên bên má bỏng rát của tôi. Chị nói:
– Em luôn giấu kín mọi tâm tư, chẳng lẽ đến chị em cũng không thể nói được ư?
– Không phải. – Tôi lập tức phủ nhận nhưng cũng không biết phải trả lời chị như thế nào.
Gạo tái mặt đứng bên cạnh ngập ngừng lên tiếng:
– Tiểu thư, không lẽ, vị công tử đó… vị công tử đó là vương tử Tông?
Tôi lặng lẽ gật đầu sau đó chậm rãi kể cho Đinh Ngọc nghe, lần đầu gặp Trịnh Khải như thế nào, phát hiện ra thân phận của anh như thế nào…
– Em đã từng muốn rời xa anh ấy nhưng anh ấy quá cô độc, em không nỡ. Hơn nữa, em cũng không thể khống chế được tình cảm của mình, càng dấn càng sâu…
Đinh Ngọc ôm chặt lấy vai tôi:
– Đừng khóc, lát chị về hỏi anh rể của em chắc sẽ biết được tung tích của vương tử Tông.
***
Trong lúc chờ tin của Đinh Ngọc thì tôi nghe Gạo kể lại chuyện tối hôm qua. Ra ngay lúc tôi bị đánh đến ngất đi, Huy quận công cũng vừa đến gần đó, nghe Trịnh Khải gọi tên tôi, ông hốt hoảng chạy đến, phát hiện người nằm trên mặt đất, đầu chảy đầy máu chính là tôi thì vô cùng tức giận. Tên lính đánh tôi biết tôi là con gái của Huy quận công thì sợ đến mức quỳ rạp dưới đất không dám ngẩng đầu lên. Lúc ông đưa tôi về đến phủ thì máu đã chảy ướt cả một bên vai áo, mẹ cả sợ hãi gọi thầy thuốc rồi băng bó chăm sóc tôi cả đêm. Còn quận công giận đến mức thức đến sáng chờ tôi tỉnh lại đã vội đến hỏi chuyện.
Gạo còn nói thêm, khắp kinh thành Thăng Long vẫn không hề hay biết bất cứ chuyện gì xảy ra tối hôm qua. Họ chỉ biết quân lính triều đình đi vây bắt phản tặc mà không hề biết người đó là ai. Chờ đợi một buổi, đến đầu giờ chiều Đinh Ngọc mới trở lại với tin tức là Trịnh Khải đang bị nhốt trong nhà giam. Chị ngập ngừng nói:
– Tuyên phi đang tìm thêm nhân chứng, vật chứng để kết tội vương tử. E là…
Không cần Đinh Ngọc nói hết, tôi cũng đoán ra được phần còn lại. Trịnh Khải đang nằm trong tay họ, trong đám người dưới quyền của anh có nội gián, hắn ta chắc chắn sẽ làm nhân chứng, chỉ còn vật chứng, nếu không tìm được thì có thể tạo vật chứng giả tạo. Anh chắc chắn không thoát được con đường chết.
– Không được, em phải gặp cha. – Tôi bước xuống giường liền bị Đinh Ngọc kéo lại.
– Em ngốc sao? Cha không đánh em đến chết thì em không sợ sao?
Sợ ư? Tôi vốn sợ rất nhiều thứ nhưng trong tình huống người thân yêu của mình gặp nạn thì nỗi sợ hãi lớn nhất chính là đánh mất người ấy. Bị đánh một đòn vào đầu cũng khiến tôi hiểu ra, bản thân tôi chẳng có gì ngoài sự hiểu biết mờ mịt về lịch sử sẽ diễn ra, cho nên tôi chỉ có thể dựa vào thân phận hiện tại của mình để đánh cuộc.
– Chị, nếu em không làm gì, em sẽ hối hận, cho đến chết cũng sẽ hối hận, sẽ dằn vặt cả một đời.
***
Trời sẩm tối, quận công trở về phủ, tôi vội vàng chạy ra quỳ trước mặt ông, hết lời van xin:
– Cha, chàng đã không còn thế lực, cận thần của chàng đều đã bỏ mạng, chàng không còn là mối họa cho Tuyên phi được nữa. Cầu xin cha, xin cha hãy tha mạng cho chàng.
– Con đang làm gì vậy hả? – Quận công tức giận hét lớn. – Người đâu, mau mang nó vào phòng.
Tôi níu chặt tà áo của ông, nước mắt đã rơi lã chã:
– Cha, nếu chàng chết, con không thiết sống nữa. Cha hãy cho chàng một con đường sống…
– Con dám…?
– Con đã thề sống chết với chàng, nếu chàng chết, con sống để làm gì?
Quận công vung tay hất tôi ngã ra mặt đất, giọng ông hung hãn:

– Ta đúng là không có đứa con như con. Cho dù con có chết, ta cũng phải giết hắn.
Ông nói xong thì giận dữ bỏ về phòng, Đinh Ngọc và Gạo toan chạy ra đỡ lấy tôi. Gạt đi nước mắt rơi dài hai bên má, tôi không tin quận công có thể máu lạnh đến vậy. Tôi rút chai nhỏ giấu trong túi áo ra, hét lớn:
– Cha, nếu cha vẫn kiên quyết giết chàng, hôm nay con sẽ chết ngay tại đây.
Mọi người đứng trong sân hốt hoảng, Đinh Ngọc và Gạo run rẩy không dám đến gần tôi.
– Người đâu? Mau đưa tiểu thư vào phòng. – Mẹ cả đứng gần đó ra lệnh với đám người hầu.
– Không ai được đến gần. – Tôi cũng hét lớn. – Đến gần, ta sẽ lập tức uống nó rồi chết tại đây.
Quận công quay người lại, hai mắt ông trừng lớn vằn cả tia đỏ:
– Con dám đe dọa ta?
– Cha, con chỉ nghe nói uống chai thuốc độc này sẽ chết rất nhanh. – Tôi cố gắng nói thật rõ ràng mặc cho đầu óc đang quay cuồng do cơn đau từ trên đầu truyền xuống. – Nếu cha đồng ý, từ nay con sẽ nghe theo mọi sự sắp đặt của cha. Nếu không, con xuống suối vàng cũng sẽ không oán trách cha…
– Tiểu thư… – Gạo khóc thét lên, cô bé muốn đến gần tôi nhưng bị tôi trừng mắt chỉ dám đứng yên tại chỗ.
Đám người hầu đứng trong sân tái mặt không dám nhúc nhích. Đinh Ngọc chạy đến níu lấy tay áo của quận công khóc lớn:
– Cha, cha đồng ý với em ấy đi…
Quận công hất tay Đinh Ngọc ra, chỉ thẳng vào tôi:
– Con uống đi, uống trước mặt ta, ta xem thử con đang bày trò gì?
Tôi run rẩy rút nút chai ra, mùi thuốc hăng hắc nặng nề bay ra khiến tôi càng thêm choáng váng. Gương mặt của quận công trở nên tái mét, có lẽ ông cũng đã nhận ra chai thuốc trên tay tôi đúng là thuốc độc.
– Con… – Ông trừng mắt nhìn tôi.
– Cha, con chết rồi mong cha hãy tha cho chàng ấy.
Tôi nói rồi ngẩng đầu toan đổ chai thuốc độc vào miệng thì quận công đã chạy đến giựt lấy ném ra xa. Mệt mỏi nãy giờ khiến tôi không chống đỡ nổi nữa, cả người nằm bệt ra mặt đất. Trước mắt mờ dần, mờ dần, bên tai ong ong không nghe rõ âm thanh hỗn loạn kia là gì…
***
Đến khi tôi tỉnh lại cũng đã là đầu giờ chiều ngày hôm sau, Gạo ngồi bên cạnh tôi, hai con mắt sưng vù, cô bé thấy tôi tỉnh lại liền khóc lớn:
– Tiểu thư lừa em. Cái gì mà ta chỉ dùng thuốc độc để dọa cha ta thôi. Cái gì mà ta nhất định sẽ sống. Suýt chút nữa người đã chầu Diêm Vương rồi.
Đinh Ngọc an ủi Gạo một hồi rồi quay qua nói với tôi, sức khỏe tôi rất yếu, lại hít phải khí độc nên suýt chút nữa bị ngộ độc mà chết. Chị không trách móc tôi một lời nhưng nhìn quầng thâm đen dưới hai mắt của chị cũng khiến tôi cảm thấy có lỗi khi luôn phải để chị lo lắng như vậy.
Cũng trong ngày hôm đó, mẹ cả đến thông báo quận công đã kiếm lý do tâu trình với Tuyên phi, Trịnh Khải bị giải trở lại nhà giam cũ, tiếp tục cuộc đời giam lỏng. Trước khi ra ngoài, bà khẽ thở dài:
– Ta biết tính con cố chấp, có khuyên con cũng không được nhưng ta vẫn phải khuyên con. Lần này cha con nhân nhượng là vì ông còn thương con, sợ con lại dại dột làm trò quyên sinh, nhưng con cũng đừng mơ tưởng đến chuyện gặp lại Trịnh Tông thêm một lần nào nữa. Cha con đã bố trí một chức quan nhỏ ở trấn Thanh Hóa cho công tử nhà Viêm quận công, cưới xong con sẽ lập tức theo chồng vào đó.
Mẹ cả vừa ra khỏi phòng, nước mắt tôi lại chảy dài, không biết là vui mừng vì Trịnh Khải thoát được cái chết hay đau buồn vì từ nay chúng tôi chẳng thể gặp lại được nhau. Đinh Ngọc khẽ lau nước mắt cho tôi nhưng mắt chị lại đỏ hoe.
Mười ngày sau, sức khỏe của tôi khá dần. Trong những ngày đó, quận công cũng bận rộn đến mức không hề thấy mặt ông ở nhà, Đinh Ngọc vẫn về nhà thăm tôi mỗi ngày. Gạo nói chuyện tôi gây loạn trong phủ hôm đó được giữ kín hoàn toàn, người hầu không được phép nói ra ngoài.
Những ngày sau đó, tôi khỏe dần, vết thương trên đầu cũng bắt đầu mọc da non. Thỉnh thoảng quận công trở về phủ, nhìn thấy tôi thì quay đi không nói gì, có lẽ ông vẫn còn rất tức giận. Tôi cũng không để ý nhiều, càng gần lễ rước dâu, lòng tôi càng trống rỗng. Không ngờ được, con người hiện đại như tôi trở về thời phong kiến này vẫn phải chịu nghe theo sự sắp đặt của người khác. Mà trong tình huống này, tôi chỉ có thể cam chịu chấp nhận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.