Bạn đang đọc Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng: Chương 1: Linh Hồn Đi Lạc
– Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại đi.
Nhức đầu quá, hình như ai đang lay gọi mình. Tôi nhíu mày lại nhưng vẫn không cách nào mở được mắt. Cứ như là đang bị bóng đè vậy, tôi thử huơ huơ tay vào khoảng không trước mặt thì bị một bàn tay nhỏ chụp lấy, lại bị lay lay.
– Tiểu thư, người tỉnh lại đi, tiểu thư?
Mắt khó nhọc mở ra thì thấy một khuôn mặt lạ hoắc phóng lớn ngay trước mặt. Một khuôn mặt lạ hoắc, gầy gầy hơi đen lại có chút hoảng hốt xen vui mừng trên mặt. Là y tá sao? Tôi tự nhủ là tai mình nghe lầm rồi, sao có thể gọi mình là tiểu thư được. Khóe môi khẽ cử động nhưng phát hiện ra có chút đau, môi bị nứt nẻ muốn rỉ máu đỏ.
Y tá nhanh tay đưa một chén nước kề vào môi, tôi khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Nước mát lạnh làm dịu đi cổ họng, trôi vào ruột xoa dịu cơn đau đang thắt lại.
Tôi nói không ra tiếng, chỉ nghe như đang thì thào:
– Tôi đang ở đâu vậy?
– Tiểu thư, người bị sốt nặng, hôn mê mấy ngày rồi. May quá, cuối cùng người đã tỉnh.
Cái gì thế? Sốt nặng? Không phải là suýt bị chết đuối sao.
– Đây là đâu?
– Tiểu thư, là phòng riêng của người, người không nhớ chút nào ư? Huhu. Em phải đi báo với quận công ngay.
Cô bé đen nhẻm quay lưng bỏ chạy ra phía cửa. Phòng riêng ư? Tôi cố ngước mắt nhìn quanh, làm gì phải, phòng của tôi làm gì rộng thế này, giường ngủ cũng không phải thế này, cửa phòng càng không phải. Khoan. Tiểu thư? Quận công? Không lẽ nào.
Tôi cúi nhìn xuống áo quần đang mặc, quả thật quá lạ lẫm. Đừng nói là mình đã trở thành người khác rồi, là xuyên không giống trong mấy cuốn tiểu thuyết hay đọc sao? Không thể nào.
Ngước thấy có tấm gương đồng nhỏ đang úp trên bàn, tôi gắng bước đến, chân run run vì sức yếu, tay run run vì lo sợ, cầm lấy gương đưa lên trước mặt. Mặc dù không cách nào tin được nhưng khi nhìn thấy gương mặt xa lạ, xanh xao trong gương thì tôi hoàn toàn tin rằng mình đang ở trong thân thể của một người khác.
– Tiểu thư, người còn đang bệnh sao lại bước xuống giường rồi?
Giọng nói hốt hoảng của cô bé gầy đen kia lại thốt lên. Cô bé nhanh chóng chạy đến đỡ tôi quay lại giường.
Ngoài cửa cũng vừa xuất hiện bóng của một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, đầu đội mũ ô sa có hai tai ngang hai bên, râu ria đen bóng, vóc dáng không cao không thấp, mặc áo dài đỏ sẫm, cổ áo tròn lộ phần cổ áo trắng bên trong, ống tay áo rộng, một tay đang xách tà áo, tay kia nắm chặt sau lưng. Người đàn ông đến ngồi bên giường, cầm lấy tay tôi. Giọng người đàn ông trầm ấm vang lên:
– Con còn thấy đau chỗ nào không?
Đây chắc là cha của thân thể này rồi. Tôi nhìn qua cô bé đang đứng bên thành giường, giờ này tỉnh táo mới để ý thật kỹ. Một cô nhóc tầm mười hai tuổi, gầy, đem nhẻm, tóc quấn trong một chiếc khăn nâu búi trên đầu, yếm nâu, váy nâu, đi chân đất.
Đây chẳng phải là hình mẫu của cô gái Bắc Bộ sao? Thế này nghĩa là mình vẫn còn ở Việt Nam. Ôi, đau đầu quá.
– Ối, tiểu thư, tiểu thư ngất xỉu rồi, tiểu thư tỉnh lại đi.
***
Từ đó, tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác cũng qua được hơn 10 ngày. Cơ thể này vốn gầy gò lại bị té từ lưng ngựa xuống khiến thương tổn cơ thể nặng, lại nằm bệnh hơn tháng trời. Mặc cho ăn và uống bao nhiêu chất bổ dưỡng nhưng vẫn chưa thể khỏe mạnh chạy nhảy được. Các thầy thuốc chẩn đoán rằng do bị sốt cao nên đầu óc tôi có chút bị ảnh hưởng, dần dần sẽ tìm lại được trí nhớ. Riêng tôi, tôi biết là không phải vậy. Một hôm tôi kéo tay Gạo hỏi thăm về tình huống hiện tại. Câu đầu tiên tôi mở miệng hỏi là:
– Tôi đang ở thời vua nào?
– Dạ. Vua Lê. – Gạo nghe thầy thuốc nói tôi bị mất trí nhớ tạm thời nên thành thật trả lời không chút nghi ngờ.
– Tiền Lê hay Hậu Lê?
– Dạ? Tiểu thư đang nói gì vậy? – Gạo hỏi lại.
À, có lẽ Tiền Lê hay Hậu Lê là do những nhà nghiên cứu lịch sử tự đặt tên như vậy để dễ phân biệt các triều đại thôi. Tôi liền đổi câu hỏi:
– Vậy vua Lê tên gì? Hiệu gì? Năm nay là năm bao nhiêu?
– Tiểu thư, em làm sao biết được tên vua, nhưng ai cũng nói là vua Lê trung hưng. Năm nay là năm Đinh Dậu, Cảnh Hưng thứ 38.
Lê trung hưng? Cảnh Hưng thứ 38? Lần đầu tiên tôi nghe tên này. Nhưng là năm bao nhiêu trong dương lịch? Được rồi, năm bao nhiêu trong dương lịch tôi sẽ tìm hiểu sau, tạm thời đã biết về thời gian thì cũng nên biết về thân thế của bản thân hiện tại. Vì vậy, tôi liên tục đặt câu hỏi với Gạo, và đây là kết quả của một buổi khảo cung:
Thân thể này tên là Hoàng Thị Đinh Thanh, con gái của quận công Huy tên Hoàng Đình Bảo với người vợ bé. Người mẹ của Đinh Thanh vốn là nàng Thuận, nổi tiếng về hát ả đào của làng Thanh, được quận công yêu thích mang về làm vợ hai. Nàng Thuận vốn cơ thể yếu ớt, mới tám tháng đã sinh non Đinh Thanh rồi qua đời sau đó ít ngày. Quận công Huy vốn thương tiếc nàng Thuận nên cũng sinh lòng yêu thương Đinh Thanh giao ột bà vú nuôi tên Thiện chăm sóc. Gạo là con thứ năm của bà Thiện, được giữ lại theo hầu hạ Đinh Thanh. Bà Thiện giờ đang sống với chồng ở quê.
Huy quận công Hoàng Đình Bảo vừa là cháu, lại cũng vừa là con nuôi của vị lão tướng Việp quận công Hoàng Ngũ Phúc. Hoàng Đình Bảo thi đỗ Hương Cống, rồi đỗ tiếp Tạo sỹ, được phong tới tước quận công và được chúa Trịnh Doanh gả con gái là quận chúa Ngọc Mai, ban cho chức trấn thủ trấn Nghệ An.
Quận công Huy là người đứng đầu trấn Nghệ An, vì thế, tôi hiện nay chính là nhị tiểu thư của nhà quan lớn.
Nói về quận chúa, từ khi được ban hôn với quận công Hoàng Đình Bảo thì phải nhiều năm sau mới sinh được một con gái là Hoàng Thị Đinh Ngọc. Đinh Ngọc lớn hơn Đinh Thanh 1 tuổi, hiện là 16 tuổi đang chờ gả đi, cũng bởi quận công và quận chúa muốn tìm một chàng trai văn võ song toàn để gả con gái, nhưng vẫn chưa tìm được người ưng ý.
Quận chúa Ngọc Mai thì tôi đã gặp được ba lần từ khi tỉnh dậy. Thường là bà sẽ ghé qua nhìn một chút, hỏi han vài câu sức khỏe rồi đi ngay nên ấn tượng của tôi không nhiều. Nếu có chính là lần đầu được thấy một quận chúa tuổi qua ba mươi, nét đẹp mặn mà, đôi mắt phượng sắc sảo và giọng nói thanh nhã. Như vậy tình cảm của vợ cả với thân thể này không được tốt lắm nhưng cũng không đến nỗi bị ghẻ lạnh.
Đinh Ngọc rất giống mẹ, xinh đẹp và sắc sảo. Nàng hầu như ngày nào cũng qua phòng tôi, ngoài hỏi han sức khỏe thì lúc cho bịch ô mai muối rồi đi, có lúc lại ngồi nói cười rất nhiều chuyện trong thành mà nàng nghe được kể cho tôi. Có thể nói tình cảm của hai chị em cùng cha khác mẹ này không tệ chút nào.
– Chị, sao em nghe ngoài kia có tiếng rất ồn ào?
Tôi ngồi kéo Đinh Ngọc lại hỏi chuyện. Tôi thấy mình đã khỏe rồi nhưng quận công vẫn không cho ra khỏi phòng. Cho nên chỉ có thể hỏi thăm người khác chuyện đang xảy ra.
– Ngoài kia dân chúng đang tụ tập hoan hô quận công đó tiểu thư Đinh Thanh. – Cô hầu Hoa đi theo Đinh Ngọc cười tít mắt giành trả lời trước.
Đinh Ngọc chỉ cười mỉm, cầm lấy tay tôi rồi nói, giọng dịu dàng ngọt ngào:
– Cha đã ra lệnh các phú hộ, nhà giàu mở kho quyên góp gạo phát cho toàn thể dân nghèo trong trấn Nghệ An. Người dân vui mừng kéo đến cảm ơn cha.
– A, ra cha của thân thể này là quan tốt. – Tôi thật không ngờ, quan lại cũng có thể lấy của người giàu chia cho người nghèo như vậy.
– Em nói chi vậy? Cha chúng ta tất nhiên là quan tốt rồi. – Đinh Ngọc trả lời lại.
– À, hì, thì em nói cha chúng ta đúng là vị quan tốt nhất. – Tôi cười nịnh nọt.
Tôi lại nhất thời lỡ miệng, về đây được mười ngày rồi mà vẫn chưa quen với gia đình mới này. Chờ khỏe hơn, nhất định phải ra ngoài kia xem tường tận người dân sống như thế nào, họ ăn gì, mặc gì, thị thành có khác với thời hiện đại hay không. Quả thật tôi tò mò muốn chết đi được.
Tán gẫu vài câu với Đinh Ngọc thì đến bữa cơm tối. Vì sức khỏe yếu nên tôi chỉ được ăn cháo thịt bằm, Gạo mang vào phòng mỗi giờ cơm nên tôi chưa ngồi ăn với cả nhà bữa nào. Vấn đề quan trọng chính là, tôi thực sự rất rất ghét cháo. Thật chẳng ăn nổi nữa nhưng cứ bị ép ăn. “Tôi muốn ăn cơm. Cho tôi cơm. Làm ơn.” Dù gào thét trong lòng nhưng tôi vẫn ráng nuốt từng muỗng cháo. Ai bảo tôi xuyên không về làm con nhà quan nhưng lại không có quyền quyết định gì cả.
Sau khi ăn tối, tôi nằm ngay ngắn nhìn thẳng lên xà ngang nhà. Vậy là tôi đã về đây được gần nửa tháng, không biết ở hiện đại đang như thế nào, ba mẹ chắc lo lắng lắm. Thật không ngờ được, chuyện tưởng chỉ có trong phim hay tiểu thuyết lại xảy ra với tôi. Lê Hoài An, hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, tôi quyết định làm một chuyến ra Ninh Bình thăm thú thành Tràng An. Khi đang đi xuồng ra chùa thì bất ngờ gió to thổi đến, xuồng mộc chao đảo rồi lật nghiêng. Nháy mắt cả người rơi xuống sông, dù tôi cố chới với kêu cứu nhưng vẫn vô vọng khi bị dòng nước xoáy cuốn vào. Mọi thứ tối dần và đến khi tỉnh lại thì đã nằm ở đây.
Là vận mệnh có phải không? Một cô gái hai mươi hai tuổi đang ở trong thân thể của cô gái mười lăm tuổi và sống ở Đại Việt cách xa tôi không biết mấy trăm năm.
Tôi thực sự nhớ ba mẹ, rất muốn quay về nhưng làm cách nào đây?