Đọc truyện Đóa Ngô Đồng Nở Rộ – Chương 48: Cậu có ý với tôi à?
Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Trận bóng rổ này không biết ai truyền đi, từ đó Thường Tiếu trở thành một Khí Vương thế hệ mới của đại học C, trong lúc nhất thời, được đông đảo sinh viên hâm mộ, trong lúc trà dư tửu hậu mọi người nói chuyện say sưa.
Về sau, phàm là diễn đàn trường, đều lấy tên cô là “Đại tướng quân chân mệnh oai hùng”, từ đó uy danh của Thường tướng quân, phủ xuống sử xanh của đại học C.
Những thứ này, sau hãy nói. Còn bây giờ, mà cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, Thiến Thiến và Dung Lan hay kè kè bên cạnh khuyên nhủ cô. Ý trong lời nói chỉ xoay quanh Quý đại soái không tệ thế này, rất tốt thế kia.
Lại là một buổi chiểu phủ nắng tươi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã sắp hong khô mặt đất, Dung Lan đang cầm sách, đột nhiên thốt ra một câu: “Thật ra thì Quý Hiểu Đồng đang theo đuổi cậu đúng không?”
Cách dùng từ của Dung Lan quá táo bạo rồi, Thường Tiếu lắc đầu theo phản xạ: “Không thể nào!”
Dung Lan nhìn nhìn cô, nói trúng tim đen: “Cậu nói cậu ta không thể nào theo đuổi cậu, hay là cậu không thể nào tiếp nhận cậu ta?”
“Cả hai đều không thể!”
Dung Lan thở dài: “Cậu nói dối!”
“Mình không có!” Có thể nói xong lời này, chính Thường Tiếu cũng có chút chần chờ, nhíu mày: “Mình và Dư Phi mới tách ra…” Hơn nửa năm? Một năm? Đã bao lâu rồi?
Trong lòng chợt bối rối, cô từng cho là, mỗi ngày rời xa, đều là khắc cốt ghi tâm.
Thiến Thiến cũng đi vào, bày ra dáng vẻ chị gái tri âm: “Thường Tiếu, mấy hôm trước, cậu dám nói, là, thích Dư Phi. Nói cách khác, Thường Tiếu à, bây giờ cậu đã có thể đối mặt với cậu ta rồi, cho nên, con gái lớn à, con không còn thương cậu ta nhiều như trước rồi.”
Không biết vì sao Thường Tiếu thấy ghét bản thân mình: “Không phải đâu, làm gì có chuyện đó.”
“Có thật thế không? Hai người đã chia tay rồi!” Dung Lan thở dài: “Cậu đã vì cậu ta mà khóc, mà đau khổ, cũng có yêu, nhưng đã là quá khứ, trò chơi tình yêu này, nếu không phải từ cả hai phía, cậu vẫn muốn trói mình vào đó sao?”
Thiến Thiến ngồi trên giường, ôm lấy gấu bông lớn, cảm xúc dâng tràn: “Hiện tại của cậu là Quý Hiểu Đồng cơ.”
“Quý Hiểu Đồng…” Dung Lan đồng tình.
“Không đúng!” Thường Tiếu đứng lên: “Dù sao cũng không đúng.”
Dung Lan liếc cô, hạ lệnh: “Ngồi xuống.” Thường Tiếu do dự một lát, cuối cùng vẫn nghe lời ngồi xuống, lại nghe thấy Dung Lan nói tiếp: “Lúc trước không dám hỏi cậu, vậy đại tiểu thư Thường Tiếu, cậu có biết chính xác lí do vì sao hai người chia tay không?”
Thường Tiếu hoàn toàn im lặng.
Vì sao chia tay? Vì mẹ Dư ư? Không đúng… Trực giác của cô phủ nhận, cùng lắm thì mẹ Dư cũng chỉ là một nguyên nhân, nếu vậy, là vì sao?
Người cứ từ từ lạnh đi, cũng không rõ là ai đạp một cước.
“Thật ra ngay từ đầu mình và Thiến Thiến đã không tin tưởng lắm vào mối quan hệ giữa hai người, đừng nói bọn này nói vuốt đuôi, bởi vì Dư Phi quá cường thế, thay vì nói cậu không thích cậu ấy, không bằng nói rằng cậu sợ cậu ấy, người này, quá thông minh, cũng quá tỉnh táo, mình vẫn luôn nghĩ ngờ, loại người giống như cậu ấy, rốt cuộc có hiểu thế nào là yêu một người hay không. Khiến cho người ta không thể không cho rằng, cậu ấy tốt với họ, là vì có thể dễ dàng nắm họ trong tay. Trước đây cái gì cậu cũng nghe cậu ấy….”
“Không phải đâu…”
“Vậy sau này cậu đau khổ thế, mẹ cậu ta đối xử với cậu như vậy, cậu ta lại không an ủi cậu?”
“Có…” Thường Tiếu nhíu nhíu mày: “Cậu ấy có, cậu ấy nói… phải tin tưởng cậu ấy…”
“Vậy cậu tự hỏi mình một câu, có tin tưởng cậu ta hay không?”
“Mình tin!”
“Vậy sao cậu ta không tin cậu?” Thiến Thiến lại ở phía sau tiếp lời: “Chuyện như vậy phải có qua có lại, nếu như cậu tin tưởng cậu ta, sao hai người có thể chiến tranh lạnh được?”
Thường Tiếu không tìm được lời phản bác, cảm thấy khổ sở: “Mình muốn đi ngủ!”
“Ngủ ngủ cái gì!” Dung Lan kéo cô: “Thường Tiếu, thật ra cậu rất thẳng thắn, rất đáng yêu…”
“Và rất 囧.” Thiến Thiến nhanh chóng chen vào.
“Được rồi,” Dung Lan ho một tiếng, hắng giọng: “Là một cô gái 囧… Nhưng mình và Thiến THiến vô cùng thích cậu, bởi vì cậu nghĩ sao nói vậy, thẳng thắn, cong chân thành nữa. Mà cả hai bọn mình đều không thích cậu ở một điểm, biết là gì không?”
Thường Tiếu dừng một chút, có chút không cam lòng: “Nói đi.”
Dung Lan bình tĩnh nhìn cô, nói tiếp: “Đó chính là khi đối mặt với tình yêu, cậu luôn cố tình trốn tránh, không tự tin, không thẳng thắn, thậm chí còn tự ti. Trong mắt bọn mình cậu rất tốt, đủ nghĩa khí đàn ông cũng đủ hiền huệ, nhưng cậu cứ luôn tỏ vẻ nhút nhát “làm sao cậu ấy có thể yêu thích mình!”
Thường Tiếu mím mím môi, phản đối: “Đâu có…”
“Không sai, mình và Thiến Thiến thường than vẫn rốt cuộc sự tự tin của cậu trốn chỗ nào!” Thiến Thiến gật đầu một cái: “Thời gian cậu và Dư Phi yêu nhau, gặp bạn học trên đường cậu đều cố ý tránh họ, sợ người khác bàn tán chuyện của hai người, sao cậu phải lo lắng? Dư Phi không giống người hay cậu không giống người sao?
“Thường Tiếu, thật ra thì trong ba người chúng mình thì cậu là cô gái tốt đẹp nhất?
“Thật à?’
“Giả.” Dung Lan hừ một tiếng: “Nghĩ khá lắm.” Thường Tiếu im lặng.
“Mình cảm thấy cậu nên bước tới, tên Quý Hiểu Đồng là người đơn giản, lại xuất chúng, thật sự là một đôi với cậu.”
“Cậu ta đâu có nhìn đến mình…”
“Cậu câm miệng, cậu ta đã hét lên muốn cậu nuôi cả đời, cậu còn dám phủ nhận.” Thường Tiếu lại im lặng.
“Cậu ta cũng không gọi điện quấy rầy bọn này.”
“Còn rủ cậu đi thực tập cùng một chỗ.”
“Hơi một tí lại mời đi ăn.”
“Nghỉ đông nghỉ hè chơi trò đi trốn với cậu ta.”
“Ừ, mấu chốt nhất, là cậu thật đáng ăn đập, thái độ với người ta cứ lập lờ nước đôi, mà người ta vẫn vui vẻ cam chịu. Hơn nửa năm nay, cậu có thể tuy tiện quay đầu bước đi, mà cậu ta cứ cam chịu làm một con ngươi này muốn bị đánh người, đối với người ta thái độ vẫn lập lờ nước đôi, người ta còn cam chịu cúi đầu làm con trâu ngốc nghếch.” Thường Tiếu hoàn toàn trầm mặc. Mắt thấy hai người kia mình một cậu cậu một câu thảo luận hào hứng bừng bừng, chuyển đề tài nhanh như lật sách, đối với thể laoij tràn ngập tinh thần buôn dưa này, cô tự thấy không bằng.
“Mình không trốn…: Đột nhiên Thường Tiếu nói chen vào.
“Nói.”
“Mình chỉ…” Cô tránh tầm mắt hai người: “Chẳng qua mình thực sự cảm thấy có lẽ mình thực sự …. Quá đàn ông.”
Dung Lan sờ sờ đầu cô: “Con à, người ngốc có phúc của người ngốc, kết cấu trước sau của cậu thế này…. Cậu tuyệt đối có thể ung dung Tiếu ngạo giang hồ đó.” Thiến Thiến gật đầu: “Mà chúng mình còn đang khổ sở cua trai.” Ôi…
“Mình, mình đi ngủ!” Về Quý Hiểu Đồng, hoặc là, cảm giác của cô đối với Quý Hiểu Đồng, cuối cũng cô cũng phát hiện ra, có lẽ cứ như thế đi, ý nghĩ này khiến cô cảm thấy nôn nóng nảy, loại nôn nóng này xuất phát từ việc, toàn bộ thế giới đều nói, người này có ý tứ với cô, nhưng có một người nói, từ trước tới nay cậu ta vẫn đối xử với cô như thế.
Khiến Thường Tiếu cảm thấy, không thể để chuyện này cứ mập mờ hơn nữa.
Có nhiều khi Thường Tiếu làm việc hoàn toàn bằng trực giác, nói đúng ra, có lẽ cô chỉ muốn chứng thực thôi, huống chi đáp án trong lòng cô, cơ bản cũng đứng về phe phủ định.
Trong quán cà phê, hai người nhàn nhã như thường lệ, Thường Tiếu liên tục ngẩng đầu nhìn sang Quý Hiểu Đồng, chần chờ do dự, cuối cùng thấy chết không sờn đánh bạo hỏi một câu: “Cậu có ý với tôi à?”
“Phụt” Hớp nước đá Quý Hiểu Đồng vừa nuốt vào mắc trong cổ họng, cậu ta sặc sụa điên cuồng ho khan “khụ khụ khụ”, sau đó không biết là vì sặc nước, hay là do xấu hổ, hay là bởi vì xấu hổ, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
Thường Tiếu thấy bộ dạng hoảng hồn của cậu ta, khiến cô cảm giác mình như tên hòa thượng lùn hai thước với tay không sờ đến đầu (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), tốt bụng vươn tay vỗ vỗ lưng cậu ta, muốn giúp cậuta thuận khí, không ngờ cậu ta còn phản ứng lớn hơn lập tức chỉ tay về phía cô “cô cô cô” nửa ngày, đột nhiên đẩy ghế ra… Hét to: “Cô cô… Cô không biết xấu hổ!”. Chạy.
Trong nháy mắt Thường Tiếu bị hành động của cậu ta làm cho trong sống ngoài khê… phải thì phải, không phải thì không phải, cô nghĩ mãi mới ra được kế sách này, cậu ta như thế là có ý gì?
Cô nhíu mày, uống một hớp nước lạnh, không ngờ ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên nhắc nhở có tin nhắn, là Quý Hiểu Đồng: Cái hôn kia con mẹ nó là thấy chết không sờn, thế mà cũng bị cô nhìn ra. Chậc, cô ra điều kiện đi.
“Phụt.” Trong nháy mắt Thường Tiếu cũng bị sặc nước, “khụ khụ khụ… cô vỗ vỗ cho thuận khí, vẻ mặt ngây ngốc bất động rất lâu, mấu chốt là cô lại phát hiện ra, cô cũng không bài xích đề nghị này, thần xui quỷ khiến ấn từng chữ một: Nếu cậu dám mặc váy đi từ phía bắc của trường, xuyên qua khu nhà hiệu bộ, qua cả thư viện trường, đến dưới nhà kí túc của tôi, tôi sẽ suy nghĩ một chút.
Không bao lâu cô liền nghe được tiếng chuông báo tin nhắn đến của điện thoại Quý Hiểu Đồng vang lên từ phía sau, chưa kịp quay lại, đột nhiên có một bóng người nhảy ra từ sau lưng, tức giận hét lên: “Cái gì?” Thường Tiếu xoay người lại, liền nhìn thấy Quý Hiểu Đồng đang xanh mặt, giơ điện thoại lên, lên án: “Cô nói yêu cầu hèn hạ như vậy, sao lại còn sẽ suy nghĩ một chút?” Ơ… Cô 囧 囧.
Cô lại nói sai cái gì?
Thường Tiếu cảm thấy rất kì lạ, chuyện xấu hổ với Quý Hiểu Đồng hôm đó, rõ ràng chỉ là chuyện hai người, sao đến cả Thiến Thiến và Dung Lan cũng biết.
Thiến Thiến xông tới vỗ mạnh vào gáy cô: “Cái đồ ngu ngốc này, đó là Quý Hiểu Đồng đấy!” Ngược lại Dung Lan thì hào hứng bừng bừng: “Không hề gì, mình lại muốn xem xem Quý đại soái có đủ quyết tâm và da mặt có thể hi sinh vì tình yêu hay không. Về phần Thường Tiếu, gãi gãi đầu, cảm giác mình… Hình như chưa chuẩn bị tinh thần kĩ lưỡng… Hai ngày nay Quý Hiểu Đồng bên kia cũng không có động tĩnh gì, Thường Tiếu khẽ thở phào nhẹ nhõm, vậy mà dường như một góc nào đó trong lòng lại bị cái gì đó quấy phá, cô cảm thấy rất không thoải mái, ăn ngủ không yên nhưng trước mặt Dung Lan Thiến Thiến chỉ có thể ra vẻ như không quan tâm.
Buổi tối nằm lăn qua lộn lại trên giường, len lén kiểm điểm sao ngày đó lại xúc động thần kinh như vậy, sau liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Vừa mở mắt chính là sáng sớm ngày thứ ba, không biết Dung Lan Thiến Thiến nổi cơn gì, đã sớm bò dậy chải chuốt xong xuôi, sau đó gần như mang cả cái tủ quần áo của cô lật lên lật xuống, tìm cách phối hợp quần áo.
Thường Tiếu 囧囧 mà nghĩ, sắp xếp lại đống này không biết tốn bao lâu.
Rất vất vả mới tìm được một cái áo kẻ ca rô vàng lam dài tay, Dung Lan vội vã đẩy cô vào phòng vệ sinh, phía dưới mặc quần bò đen bó sát, phối hợp với mái tóc ngắn của Thường Tiếu, tạo nên một vẻ đẹp trung tính bắt mắt.
Quan trọng là, Thường Tiếu thật tình không biết, cô mua bộ quần áo này lúc nào…
“Đi xuống đi xuống.” Vừa thay quần áo xong, hai người liền lôi kéo cô xuống dưới tầng, vừa đến sảnh kí túc, cô liền nhận ra có gì đó sai sai.
Không biết vì sao lại có một nhóm sinh viên tụ tập bên dưới, hình như đang bàn tán gì đó.
Sau đó Dung Lan bấm bấm di động, bất chợt kêu to: “Tới rồi tới rồi.” Sau đó Thường Tiếu, bị cảnh tượng trước mắt dọa đến nỗi phải trợn mắt há mồm.
Một nhóm chừng mười người, xếp thành một hàng, tất cả đều khoác một cái áo choàng dài không biết mua được ở đâu, quấn trên mình tựa như hiệp khách, họ từ chỗ sân thư viện xa xa tiến về đây, thật chỉnh tề lồng lộng hùng dũng, ngay ngắn bước từng bước một.
Kí túc của Thường Tiếu gần như thẳng với thư viện, phía trước là một sân cỏ lớn, trồng các loại cây nho nhỏ như cây vạn tuế,… thường xuyên có sinh viên đi tắt dẫm lên. d.d.l.q.d.
Cô không làm chuyện này, từ trước đến giờ vẫn đi lối cũ. Mắt thấy những người đó, quét ngang mặt cỏ, tâm trạng phức tạp hỗn loạn, cuối cùng mười vị tráng sĩ cách cô khoảng ba mươi bước chân thì dừng lại, đồng loạt giữ yên lặng, nét mặt nghiêm chỉnh. d.d.l.q.d.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, Thường Tiếu mơ hồ nghe thấy xôn xao tiếng người trong kí túc vọng ra: “Có kịch vui xem này!”, sau đó là tiếng ha ha ha cùng tiếng bước chân, không ít nữ sinh cũng hóng ngoài hành lang, hứng trí bừng bừng mong đợi chuyện sắp diễn ra. Một tầng một tầng dều những người là người, thật chấn động. d.d.l.q..d
Mặc dù như thế, mười người này vẫn không hề nhúc nhích, thờ ơ nhìn trời, có vẻ trầm tĩnh như đang suy tư vấn đề nhân sinh to tát.
Không hiểu sao, Thường Tiếu lại ngửi ra được chút mùi bệnh tâm thần…