Đọa Lạc Bạch Dào

Chương 4


Đọc truyện Đọa Lạc Bạch Dào – Chương 4

Trong phòng tràn ngập một mùi hương nam tính nhè nhẹ, nhưng cũng đã bắt đầu từ từ tan biến.

Dư vị khoái cảm qua đi…

“Biến thái!”

Diệp Quảng Nho sau khi mãnh liệt bắn tinh dịch ra lòng bàn tay của Giang Nhất Thiên, khi tỉnh táo lại liền biến hóa nhanh chóng trở thành tinh thần có mười phần trọng nghĩa, dũng cảm đứng ra cùng tà ma ngoại đạo đấu tranh.

“Thân là chủ nhiệm khoa, lại cư nhiên dâm loạn với cấp dưới!”

“Ngươi còn mặt mũi nào để gặp cha ta?”

“Nỗi nhục của bệnh viện Tế Sinh!”

“Ngươi còn xé nát áo blu trắng của ta! Đồ phá hoại!”

Hiện tại, Diệp Quảng Nho đã có đủ bằng chứng trong tay để chống lại tên chủ nhiệm khoa cả ngày không vừa mắt này.

Hừ, cả ngày giả bộ nghiêm trang, trên thực tế lại là một tên biến thái cuồng dâm!

“Trách không được, thảm nào nguyện ý ở lại khoa nam tiết niệu, căn bản vốn là đã có dụng tâm!”

Diệp Quảng Nho đem băng dính y tế còn đang sót lại trên cổ tay hung hăng giằng ra, một bên đau đến nhe răng trợn mắt, một bên lại đối với Giang Nhất Thiên không hề hối hận mà trợn mắt nhìn nhau.

Áo cũng xé te tua thành những mảnh vải nhỏ, xem ra đành phải khoác tắm khăn trải giường để đi ra hành lang kiếm một bộ đồ mới rồi.

Hỗn đản!

Lực ở tay không nên mạnh như vậy chứ?

“Ta muốn đem tội ác của ngươi thông báo cho toàn thể mọi người! Ta muốn ngươi, tất cả bệnh viện trên Đài Loan, không, tất cả bệnh viện trên toàn thế giới đều không thể sống yên!”

Giang Nhất Thiên nhàn nhã đứng ở một bên hút thuốc, nghe vậy liền hướng Diệp Quảng Nho nhả ra một ngụm khói, “Cái gì tội ác? Chủ nhiệm khoa tự mình hướng dẫn một tên bác sĩ ngu ngốc ngay cả tuyến tiền liệt ở đâu cũng không biết, chỉ có thể nói ta là vì tận lực với chức trách của mình.”

“Ngươi thế này mà gọi là hướng dẫn?”

“Ta dạy ngươi như thế nào sử dụng dụng cụ để khám và chữa bệnh, biết cách dùng hai cây thăm dò để tìm tuyến tiền liệt, còn có, dạy ngươi làm thế nào tiến hành kiểm tra cơ bản trực tràng.”

“Nói xạo! Kiểm tra nào lại quá phận như ngươi…”

“Quá phận mà ngươi lại thích như vậy?” Giang Nhất Thiên cươi khoan dung, “Không cần phải thẹn thùng vậy, ngươi cũng là bác sĩ, sau này khi kinh nghiệm phong phú rồi, sẽ biết loại sự tình này cũng không phải là hiếm thấy. Bởi vì liên quan đến tuyến tiền liệt, cho nên bệnh nhân nam khi kiểm tra thường cương lên. Bất quá bác sĩ Diệp ngươi thật mẫn cảm, cư nhiên lại trực tiếp bắn ra cho ta.”

“Ngươi! Ngươi ngươi… Giang Nhất Thiên, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Không cần ngươi bỏ qua cho ta, chỉ cần ta nói cho mọi người biết là tốt rồi, bác sĩ Diệp được mến mộ nhất trong lòng nữ nhân, bị chủ nhiệm khoa dùng tay xỏ xuyên vào cái mông đến bắn ra, a.”

Thống khoái! Đầy bụng oán khí, cuối cùng cũng phát tiết được.

Giang Nhất Thiên đã muốn tính nhân nghĩa, nên dù sao cũng không có bất chấp tất cả nhân cơ hội này mà thượng Diệp Quảng Nho

Trời mới biết được hắn nghĩ nhiều đến việc muốn đem côn th*t của mình cắm vào trong cái mông mềm mại kia nhiều như nào, không biết sẽ thích đến nhường nào.

Sở dĩ tạm thời buông tha mỹ thực này, trừ bỏ điển tự kiềm chế hơn người ra, bộ dáng vô tội trúc trắc không biết làm phải làm sao của Diệp Quảng Nho, đại khái cũng là một nguyên nhân

Không có cảm tình mà cường bạo, mặc kệ là đối với nữ nhân hay nam nhân thì đều là loại thống khổ cả đời.


Giang Nhất Thiên may mắn chính mình cũng không có bởi vì thú tính nhất thời mà trở thành cái loại người cặn bã này.

Đối với Giang Nhất Thiên vẫn chính là hạ thủ lưu tình, Diệp Quảng Nho một chút cũng không biết cám ơn, đem Giang nhất Thiên mắng đến cẩu huyết lâm đầu, dùng khăn trải giường quấn lên trên người rồi đi về hướng cửa phòng.

Mở cửa ra, liếc trộm ra ngoài dò xét.

Mới phát hiện, đối với cái bệnh viện Tế Sinh đông đúc này, nghĩ muốn khoác một cái khăn trải giường trên người đi trên hành lang mà không gây chú ý, thật sự là mơ mộng hão huyền!

Hắn vẫn còn muốn tiếp tục chơi đùa với các nữ nhân, cũng chưa muốn bị đưa vào bệnh viện tâm thần, hoặc là đối với mọi người thẳng thắn thành khẩn khai rằng cái mông của mình vừa bị xỏ xuyên

Lại còn bắn ra nữa!

Diệp Quảng Nho chỉ có thể đổi ý kiến khác.

“Uy, cởi áo blu của ngươi ra.” Xem xét hồi lâu, phương pháp duy nhất có lẽ là từ người nam nhân khác trong phòng.

“Uy? Ngươi xưng hô như vậy đối với cấp trên của mình sao?” Giang Nhất Thiên nhẹ nhàng nhấc mi.

Hiện tại, Diệp Quảng Nho đã lĩnh hội được, nam nhân này lúc tỏ ra bình tĩnh mà cười lạnh, so với nổi trận lôi đình đáng sợ hơn nhiều.

Diệp Quảng Nho xoa xoa cổ tay vẫn còn đang bị đau, không kìm được rụt cổ lại, “Cái kia, chủ nhiệm Giang, cởi áo blu của ngươi ra cho ta mượn.”

“Ngươi kỳ thật chưa có chạm qua nữ nhân?”

Diệp Quảng Nho kinh ngạc.

“Nói gì mà buồn cười vậy?” Rất nhanh, công tử của viện trưởng khoa trương liền cười ha ha đứng lên, “Ta Diệp Quảng Nho đối với nữ nhân là thiên hạ vô địch cưa cẩm, hồi còn đi nhà trẻ thì đã là người đứng đầu nhà trẻ, lớn lên thì đứng đầu trường y, bây giờ y tá trong khoa, người nào chả bị ta cưa dễ như trở bàn tay…”

“Nhưng là chưa có lên giường thượng qua.” Giang Nhất Thiên chậm rãi ở phía sau nói chen thêm một câu.

Tiếng cười của Diệp Quảng Nho trở nên khô khan, hắn đứng lên, “Buồn cười, hừ, Diệp Quảng Nho ta chính là ngọc thụ lâm phong…”

“Chỉ vì ngươi bị người  ta sờ một chút liền bắn ra tới ngu ngốc, ngươi tuyệt đối là một tên xử nam đáng thương.”

“Nói bậy!” Diệp Quảng Nho hai má đỏ bừng

Thân hình cao lớn mang theo áp bách chậm rãi tiến lại gần, Diệp Nhiễm Nho giống như chim sợ cành cong lui nhanh ra sau, sống lưng đông một cái đập vàocửa, “Ngươi lại còn muốn thế nào nữa?” Ánh mắt vạn phần hoảng sợ.

Giang Nhất Thiên từ trên nhìn xuống đánh giá kỹ hắn, thẳng đến khi hô hấp Diệp Quảng Nho bắt đầu vì sợ hãi mà hỗn loạn, mới nở nụ cười, “Ngươi không phải muốn mượn áo blu của ta sao? Cho ngươi.”

Suất khí cởi ra áo blu, đưa cho Diệp Quảng Nho.

Diệp Quảng Nho vội vàng mặc vào, hắn dáng người thon dài, so với Giang Nhất Thiên chỉ thấp hơn một chút, nhưng bả vai lại bé hơn không ít và bởi vì bên trong không có áo sơmi, áo blu trắng mặc trên người có chút sụp xuống, trông giống như một đứa đáng yêu hơn.

Giang Nhất Thiên đột nhiên cảm thấy trong lòng nóng rực lên

Diệp Quảng Nho chăm chú cài nút áo, cằm đột nhiên được người nhẹ nhàng trụ giữ, nhấc lên.

Môi chạm vào một thứ nóng nóng mềm mại.

Giang Nhất Thiên gặm môi Diệp Quảng Nho một chút, thấp giọng hỏi, “Xử nam, trước khi đi có nghĩ mình lại được tặng một nụ hôn nồng nhiệt không?”

“Biến thái!” Diệp Quảng Nho lộ ra vẻ mặt tức giận.


Cho tới bây giờ chỉ có hắn chọc cho người khác tức tối đến nhảy dựng lên, hôm nay cư nhiên lại bị trêu đùa thành ra như vậy.

Nhưng nhiệt khí của nam nhân phả lên trên mặt, còn có cảm giác cánh môi được ngón tay vuốt ve, lại mang đến cho thân thể cảm giác ngọt ngào như một chất gây nghiện.

Khóe môi mẫn cảm bị đối phương nhẹ nhàng, tinh tế chà đạp, ánh mắt Diệp Quảng Nho liền trở nên mơ màng.

“Biến… Cút ngay…” Kháng cự vụn vặt hầu như không có.

Giang Nhất Thiên đem đối tượng bị săn kia kẹp giữa cửa phòng cùng thân thể cao lớn của mình, tay đưa vào dò xét bên trong áo blu trắng chưa cài xong.

Giống như người ta dò tìm kho báu, rất nhanh liền tìm được hai điểm mềm mại nổi lên ở trước ngực, hai đầu ngón tay hơi dùng sức xiết chặt.

“Ân…” Diệp Quảng Nho phát ra tiếng nức nở, cảm giác vừa đau lại vừa thoải mái, ngửa đầu ra sau, mong chờ Giang Nhất Thiên cho mình nhiều thêm một chút.

Phản ứng của hắn tự nhiên như thế, không hề giả vờ, khờ dại đến làm người ta giật mình.

Giang Nhất Thiên trìu mến hôn sâu.

Đầu lưỡi giao triền, tiếng nước bọt trộn lẫn, nồng đậm kích thích giác quan.

Chủ nhiệm khoa trẻ tuổi không hiểu rõ được phản ứng của cơ thể này, đến tột cùng lại bị cái tên cả ngày gây phiền phức cho mình khiêu khích.

Đại não loạn thành một đống tương hồ, chỉ còn lại một tia tiềm thức may mắn.

May mắn là, ngày đó không một cước đem cái tên ăn chơi trác táng này đá khỏi khoa nam tiết niệu.

Thế sự không phải như mọi người vẫn tưởng tượng, chỉ cần có một chút thay đổi, thì liền đó sẽ phát sinh những chuyển biến khó tin.

Sau khi phát sinh chuyện “va chạm tình cảm mãnh liệt” trong phòng khám, bác sĩ Diệp Quảng Nho trừ bỏ việc đã được nếm thử mùi vị của nụ hôn nồng nhiệt, đồng thời tâm lý phức tạp vừa sợ vừa hận không yên đối với chủ nhiệm Giang Nhất Thiên lại càng tăng lên, trên cơ bản thì cũngchẳng thay đổi gì mấy.

Khoa nam tiết niệu vẫn gà bay chó sủa nguyên xi như cũ không thay đổi một tí nào

“Chủ nhiệm Giang, lần này bác sĩ Diệp Quảng Nho lại làm treo máy CT rồi! Ngươi có thể hay không cấm hắn động vào máy móc chữa bệnh nữa a?”

Bác sĩ Trương còn chưa nói hết, bác sĩ Hoàng đã nổi giận đùng đùng lao vào phòng, nắm đấm cơ hồ đã bị bóp nát, “Hắn… Hắn lại vừa giễu cợt “chỗ đó” bệnh nhân của ta!”

Tên này nhất định là giáo huấn không đủ rồi!

Giang Nhất Thiên bỏ công việc lại, tự mình đi tìm Diệp Quảng Nho.

Tìm tên kia thực ra cũng không khó, chỉ cần đi đến hành lang nào đầy tiếng cười nói vui vẻ của nữ nhân, nhất định có thể tìm được vị công tử của viện trưởng đang dùng những lời đường mật, thi triển thần công để cưa cẩm nữ nhân.

“Bác sĩ Diệp, mỗi lần đều làm cho anh phải tốn kém, mang điểm tâm đến cho chúng em ăn, thật là ngại quá.”

“Trách nhiệm của nam nhân là làm cho nữ tử cao hứng mà.”

“Bác sĩ Diệp thật là một nam nhân tốt, bạn gái anh nhất định là quản rất chặt?”

“Ta còn không có bạn gái.”


“Gạt người a! Như thê nào mà có thể không có?”

Giang Nhất Thiên đi vào trong phòng nghỉ của y tá, quả nhiên tìm được Diệp Quảng Nho đang bị vây quanh bởi đám nữ nhân.

Hắn mặc áo blu, cười dài ngồi ở chính giữa, công khai hưởng thụ cảm giác cực tốt khi được nữ nhân coi là đối tượng săn đuổi.

“A, chủ nhiệm Giang đến.” Giang Nhất Thiên xuất hiện, dường như mang theo sát khí làm cho các y tá sợ hãi đứng lên, “Ai nha, tôi hình như phải đi đổi thuốc cho bệnh nhân rồi.”

“Tôi cũng vậy, phải đi đo nhiệt độ cơ thể bệnh nhân.”

Các y tá đều đặt điểm tâm đang cao hứng ăn xuống, lặng lẽ chuồn đi.

“Ách, ta chắc cũng cần đi khám bệnh cho bệnh nhân rồi.”

Giang Nhất Thiên đem Diệp Quảng Nho giữ chặt lại, chẫm rãi quay đầu, trưng ra một nụ cười đáng sợ, “Bác sĩ Diệp Quảng Nho, chúng ta nói chuyện một chút.”

“Để sau đi, hôm nay ta phải…”

Diệp Quảng Nho tóc gáy dựng thẳng lên

Nam nhân này tuy rằng cũng mặc áo blu trắng, nhưng lại hoàn toàn không có chút nhã nhặn ôn hòa, toàn thân trên dưới đều tản ra một sự uy hiếp làm người khác không dám gây chuyện. Có loại khí thế này, sao không đi làm lão đại của hắc đạo chứ? Lại đến bệnh viện đang yên đang lành mà làm việc!

“Chủ nhiệm Giang… Ngươi chậm một chút có được không, được rồi, ta nhận sai còn không được sao? Gần đây ta đã tiến bộ rồi a, ngươi xem, máy điều trị hô hấp, ta cũng không có phá tiếp nữa…” Cánh tay bị túm lại, thất tha thất thểu đi qua hành lang, Diệp Quảng Nho cũng biết họa lớn trước mắt, không ngừng biện bạch cho chính mình, “Ngươi trước nói cho ta biết, ta đã làm cái gì sai? Được được, ta thừa nhận, đối với bệnh nhân của bác sĩ Hoàng là ta không đúng, ngươi cũng biết ta hay nói thẳng mà, di, ngươi muốn đem ta đi đâu?… Cứu mạng a! Muốn nói chuyện gì thì hãy đến nơi đông người mà nói! Đánh chết ta cũng không đến phòng khám đâu!”

Biết rõ mục đích Giang Nhất Thiên túm chính mình đi là có mục đích, Diệp Quảng Nho kêu gào thảm thiết đến kinh thiên động địa.

Tay chân đều dùng, giống như con gấu Koala bám trên người Giang Nhất Thiên, nhất quyết không chịu bước đi

Trên hành lang người đến người đi, đối với một màn gần đây hay trình diễn này đã nhìn quen, coi như không khí.

“Bác sĩ Diệp Quảng Nho lại gọi quỷ a?” Thật là, biết rõ chủ nhiệm là người không thể đắc tội, đừng có làm loạn chứ, tự làm tự chịu, không đáng thông cảm gì cả.”

“Đáng đời! Thằng nhóc này, nếu không phải là công tử nhà viện trưởng, ta đã sớm đánh hắn chết rồi! Chế giễu “chỗ đó” bệnh nhân của ta nhỏ, làm hại ta thiếu chút nữa bị bệnh nhân kiện!”

“Không học vấn không nghề nghiệp, hừ, lần trước trong khoa thảo luận về một ca bệnh nhân, hắn ngay cả việc tiểu ra máu là do màng lọc thận có vấn đề cũng không biết, nếu như người bệnh mà bị hắn chữa cho thì đã sớm chết thẳng cẳng rồi.”

Đây là ý kiến của nhóm bác sĩ nam cùng khoa đã chịu đủ loại phá hoại của Diệp Quảng Nho.

Về phần tâm lý vốn có nhiều đồng tình của các y tá, đương nhiên là một loại ý kiến khác.

“Cho nên ta nói tác phong làm việc của chủ nhiệm thật sự rất không có tình người gì hết, trừ bỏ y thuật uyên bác ra, cũng nên có chút khoan dung đi? Bác sĩ Diệp làm sai chỗ nào, hảo hảo nói không phải cũng được rồi.”

“Không bằng chúng ta đi đến nói giùm bác sĩ Diệp một chút đi.”

“… Ta cũng không muốn tự mình tìm cái chết.”

“Chủ nhiệm Giang lúc nghiêm mặt, so với với lão đại hắc đạo thật sự còn giống hơn a, thật là đáng sợ…”

Mặc dù trên hành lang nhìn thấy Diệp Quảng Nho cầu sự giúp đỡ của không ít người, nhưng đồng ý viện trợ thì chỉ có một.

“Nhất Thiên a, ngươi muốn dẫn Quảng Nho tới nới nào?”

Sắp đi đến phòng khám có thiết bị cách âm, viện trưởng vừa vặn từ một đầu hanh lang khác đi qua, nghe thấy được chính đứa con của mình đau kêu gào

Hiền lành tươi cười nhìn về phía Diệp Quảng Nho, quả thực so với đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ có khi còn động lòng ngươi hơn

“Cha! Cha! Mau tới cứu con! Ngàn vạn lần đừng cho hắn mang con đến phòng khám!” Diệp Quảng Nho nhìn thấy cứu tinh, kích động gào to hơn.

“Thì ra là viện trưởng a.” Giang Nhất Thiên giữ chặt cánh tay Diệp Quảng Nho, như là hổ giữ con mồi, mỉm cười giải thích với viện trưởng, “Để kiểm tra chất lượng chuyên môn, gần đây trong khoa đều phải tiến hành kiểm tra nghiệp vụ của bác sĩ, ta lo Quảng Nho mới tới, không thể thích ứng, nên lúc nào ta có thời gian rảnh rỗi ta liền muốn giúp cậu ấy bổ túc thêm một chút.”

“Nga? Đây là chuyện tốt a, Nhất Thiên, vất vả cho ngươi rồi.”

“Không có gì…”


“Vất vả cái rắm! Cha đừng nghe hắn, hắn đang yêu ngôn mê hoặc cha đó! Hắn ở trong phòng khám… Cái kia… Hắn dạy học đều dùng ví dụ thực tiễn a, rất không nhân đạo! Hắn còn suốt ngày đòi kiểm tra, đề thi rất biến thái a… Ô!”

Giang Nhất Thiên lén lén nhéo hắn một cái, làm cho Diệp Quảng Nho đau đến hít một ngụm khí, mới cười đối diện với viện trưởng nói, “Y học vốn là ngành khoa học, dạy bằng ví dụ thực tiễn mới có thể giúp cậu ấy nắm vứng được, viện trưởng thầy xem, kể cả là y tá, vì không muốn để người bệnh chịu đau, cũng thường hay luyện tập tự tiêm lên chính mình a.”

 “Ha hả, Nhất Thiên a, ta biết ngươi khổ tâm, ngươi cũng là suy nghĩ cho Quảng Nho.” Diệp Tế Danh gật đầu liên tục, nhìn con mình ở một bên vừa nháy mắt ra hiệu, nhe răng trợn mắt lại không dám mở miệng nói rõ,nên thương lượng với Giang Nhất Thiên, “Bất quá, vừa lúc ta có chút viêc, muốn nói chuyện riêng với ngươi, không bằng như vậy đi, chúng ta nói chuyện đã, việc giúp Quảng Nho học tập, liền để ngày mai làm đi.”

Nhiều người nhìn chằm chằm vào, ân sư kiêm viện trưởng đã mở lời như vậy, Giang Nhất Thiên về tình về lý đều không thể không nể mặt mà làm khó cho Diệp Tế Danh.

“Được rồi.” Y buông Diệp Quảng Nho ra.

Diệp Quảng Nho như được đặc xá, cũng không quay đầu lại liền chuồn đi.

Giang Nhất Thiên đi theo Diệp Tế Danh đến phòng làm việc của viện trưởng.

Nội dung trò chuyện, đương nhiên chỉ có một, chính là Diệp Quảng Nho.

“Quảng Nho ở khoa nam tiết niệu gây cho ngươi không ít phiền toái phải không?”

“Có một chút.”

“Ta đối với đứa nhỏ này, hình như hơi nuông chiều quá rồi.”

“Thầy, cho ta nói thật.” Giang Nhất Thiên buông chén trà xuống, ngồi thẳng lưng trên ghế sa lon, nghiêm túc nói, “Thầy đối với con mình quả thật quá phóng túng rồi, cứ tiếp tục như vậy, vô luận đối với cậu ấy hay những người bên cạnh cũng đều không phải chuyện tốt.”

Diệp Tế Danh có chút ngạc nhiên nhìn Giang Nhất Thiên.

Một lúc sau, rất cảm khái mà thở dài một hơi.

“Nhất Thiên, chỉ có người mới có thể trực tiếp nói ra khuyết điểm của thầy a.” Diệp Tế Danh cười cười tự giễu, trong mắt toát lên vẻ cô đơn, “Ta làm sao không biết đạo lý giáo dục chứ, nhưng là có sự tình, nói thì dễ dàng, làm lại quá khó khăn. Quảng Nho quả thực hay phạm sai lầm, hơn nữa tính tình ngang bướng, dạy mãi không sửa, chính là ta cho đến bây giờ lại không thể hạ quyết tâm để nghiêm khắc giáo huấn nó.”

“Thầy, chính là bởi vì quá nuông chiều, cậu ấy bây giờ mới có thể…”

“Không cần ngươi nói, Nhất Thiên a, ta biết, đây là sai lầm trong việc dạy bảo con của ta. Nhưng mẹ nó đã mất từ lúc Quảng Nho mới có một tuổi, hài tử còn nhỏ như vậy lại không có mẹ…”

Giang Nhất Thiên chấn động, “Sao ạ? Vợ của thầy… Không phải sau khi thầy ly hôn, vẫn định cư ở Mỹ sao?”

Hắn cùng Diệp Tế Danh vốn là quan hệ thầy trò, đa số đều là trao đổi về y học cùng công việc, đối với cuộc sống riêng tư của Diệp Tế Danh cũng không rõ lắm.

“Ly hôn là người vợ thứ hai của ta. Người vợ đầu tiên, cũng là mẹ của Nghiễm Nho, đã mất vì tai nạn xe nhiều năm trước.” Diệp Tế Danh do dự một chút, cuối cùng thấp giọng nói ra, “Về phần ly hôn với người vợ sau, là bởi vì Quảng Nho.”

Giang Nhất Thiên biểu lộ ánh mắt quan tâm.

“Lại nói tiếp ta cũng có lỗi.” Một tia áy náy hiện lên trên mặt Diệp Tế Danh. “Quảng Nho nó rất muốn có một người mẹ, sau khi ta tái hôn, nó phi thường cao hứng, cả ngày kề cận mẹ kế. Ta thấy nó ở cùng bà ấy rất tốt, cứ yên tâm đem nó giao cho bà ấy chăm sóc, một lần đi tham gia một hội nghị thảo luận ở châu Âu. Đến lúc ta quay về, hóa ra ở trước mặt ta bà ta kỳ thực là chỉ diễn trò, ở mặt ngoài thì đặc biệt yêu quý Quảng Nho, chờ ta đi rồi, không chịu được cảnh Quảng Nho suốt ngày bám lấy mình, nữ nhân đó cư nhiên chỉ vì tham gia tiệc rượu, liền đem Quảng Nho còn rất nhỏ… Nhốt nó ở…” Nhớ lại chuyện cũ không chịu nổi, nghĩ đến đứa con nhỏ của mình bị mẹ kế ngược đãi, loại thống khổ lúc đó lại hiện lên trong lòng Diệp Tế Danh.

“Nhốt ở trong phòng tối sao?” Giang Nhất Thiên vẻ mặt bình tĩnh phi thường đến dọa người.

“Làm sao ngươi biết, Quảng Nho nói cho ngươi à?” Diệp Tế Danh có chút kinh ngạc liếc hắn một cái, trầm mặt một hồi, mới tiệp tục nói ra chuyện cũ, “Kỳ thật, so với trong phòng tối còn tệ hơn, bà ta lại nhốt Quảng Nho trong một cái hòm gỗ, nó… nó cả tay chân đều không thể cựa quậy, co ro  bên trong run rẩy như con mèo nhỏ.”

Trái tim Giang Nhất Thiên như bị cái gì đó làm tắc nghẽn khó chịu.

“Nhất Thiên, ngươi nghe thầy nói.” Diệp Tế Danh duỗi tay qua, nhẹ nhàng cầm tay y, thành khẩn nói, “Không phải vì ta là cha mà đi bào chữa cho con mình, không sai, Quảng Nho về việc đọc sách khám bệnh, quả thật không được như mong đợi, đùa giỡn người khác, nói năng cũng không có trách nhiệm. Nhưng nó không phải như người ta đồn đại, nó không có khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, dựa vào thân phận con của viện trưởng mà bỡn cợt tán tỉnh nữ nhân.”

“Thầy…”

“Ta biết, đồng nghiệp của nó đều mắng nó là ăn chơi trác táng, nói nó là rất đáng ăn đòn, làm bác sĩ chỉ để tiện quyến rũ nữ nhân. Bọn họ sai rồi, con ta không phải là loại người phóng đãng, nó chỉ là… Ai, đại khái là đối với nữ nhân, có một loại cảm giác vừa không muốn rời xa lại vừa sợ cảm giác bị vứt bỏ. Nó muốn có được sự chú ý của nữ nhân, luôn cố gắng thân cận với bọn họ, nhưng loại tình cảm này cũng không phải là loại mục đích hạ lưu như người khác vẫn nghĩ, ngươi hiểu không, Nhất Thiên? Ta không hy vọng học trò mà ta coi trọng nhất cũng hiểu lầm đứa con duy nhất của ta như vậy.”

Giang Nhất Thiên nặng nề gật đầu, “Thầy, ta biết, ta biết Quảng Nho trong chuyện nam nữ không hề phóng túng như người ta tưởng tượng.”

Đâu chỉ là không phóng túng, quả thực là bảo thủ mà.

Hắn chính là có đủ can đảm nói ra mình không có gan làm, chỉ dám nhìn không dám động tay.  Tiểu! Xử! Nam!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.