Đọc truyện Đọa Lạc Bạch Dào – Chương 1: Tiết tử
Bệnh viện Tế Sinh là bệnh viện có danh tiếng nhất trong địa phương, trang hoàng so với bệnh viện bình thương cao cấp hơn rất nhiều
Trần nhà sơn trắng, giấy dán tường hoa văn nhìn lướt qua cũng biết đó là đổ xa xỉ, cơ sở vật chất đều rất tiên tiến
Ngoài cửa sổ có thể ngắm nhìn mặt trời, còn có sắp đặt những bình thủy tinh tinh xảo đắt tiền, trong bình còn cắm hai đóa cẩm chưởng vừa mới hé nở trông khá đơn giản nhưng cũng thật đẹp
Trong phòng tản ra tuy là mùi thuôc khử trùng nhưng lại không khiến người ta cay mũi nên làm không ít người vì vậy mà yên tâm và không khỏi đối với bệnh viện này sinh ra từ đáy lòng cảm giác kính sợ
Nhưng giờ phút này, trong căn phòng khám chữa bệnh tao nhã này lại đang trình diễn môt màn phát hỏa âm thầm không muốn phát sinh cho ai biết
“ Chủ nhiệm khoa Giang Nhất Thiên, ta lại làm gì chọc tới ngươi sao?”
“ Ngươi còn có gan để hỏi ta sao? Ta mới rời đi có một lúc, lúc trở về liền phát hiện bệnh nhân được ngươi chữa trị đã trở thành cái gì, Diệp Quảng Nho, đầu của người được sinh ra ở mông sao?”
Khóa trái cửa phòng, hai vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blu trắng giằng co với nhau
“ Chẳng lẽ ta có lỗi sao? Bệnh nhân kia quả giống như bị bệnh viêm đại tràng, kiểm tra thấy có rối loạn, nếu không thì ta cũng đã không bị nhầm lẫn.”
“ Câm miệng! Đến bây giờ ngay cả tuyến tiền liệt khám và chữa bệnh ra sao còn không biết lại còn đem trách nhiệm đổ lên trên người bệnh nhân?”
Ánh mắt trong không trung chạm nhau đến tóe lửa
Tuy rằng tâm tình cả hai đều khó chiu nhưng thân là bác sĩ chủ nhiệm khoa, hơn nữa dáng người của Giang Nhất Thiên cao lớn hơn, khí thế của hắn rõ ràng đã làm cho Diệp Quảng Nho đang đứng đối diện phải khiếp sợ
“ Chẳng lẽ bác sĩ lại không có lúc nhầm lẫn? Ta cũng đâu có phải thánh nhân.” Diệp Quang Nho căn bản vẫn còn muốn cãi lại nhưng thấy trên mặt hắn hiện lên sự nguy hiểm, kìm lòng không được Diệp Quảng Nho bắt đầu sợ hãi “ Đây là ánh mắt gì? Giang Ngất Thiên, ngươi…..ngươi muốn thế nào?”
“ Muốn như thế nào? Chuyện này đương nhiên là trách nhiệm của ta, hảo hảo giáo huấn ngươi.” Giang Nhất Thiên đột nhiên xông đến, tốc độ của sét so với hắn cõ lẽ cũng không kịp, bắt lấy người đang muốn bỏ trốn, nhăn mày, nghiến răng “ Đã sớm cảnh cáo ngươi, tháng này nếu vì ngươi mà khoa chúng ta lại bị trách cứ thì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi! Lại đây cho ta!”
Nhìn không ra nam nhân mặc áo blu trắng lại có thể tỏa ra khí lực như vậy, nắm lây cổ tay của vị nam nhân kia, dễ dàng liền đem tay phải của đối phương bẻ ra đằng sau lưng
“ A! Dừng ….dừng tay!” Diệp Quảng Nho vì đau mà kêu to, phát hiện ra chính mình đang bị đẩy lên giường chuẩn đoán phía sau, đôi mắt xinh đẹp lỗ ra tia hoảng sợ
“ Được rồi! Được rồi! Ta nhận sai mà còn không được sao? Giang Nhất Thiên, không, Giang chủ nhiệm, ngươi đại nhân đại lượng, ta là hậu bối, a a a…đau quá…”
“ Người mà cũng biết đau?” vị nam nhân chủ nhiệm khoa tỏa ra tia khinh thường, nhếch môi lên biểu lộ lên sát khí, “ Nếu nói như thế nào người cũng không nghe, như vậy chủ nhiệm khoa là ta sẽ tìm được phương pháp dạy dỗ ngươi thật tốt. Cái tên không để ý đến cảm nhận của người bệnh này, vậy cho thân thể người thủ một chút cảm giác khổ sở khi bị người ta dùng dụng cụ kiểm tra.”
Bằng ưu thế áp đảo của mình, đem thân thể thon dài mảnh khảnh của Diệp Quảng Nho áp lên trên giường chuẩn đoán, hơn nữa ngay tại chỗ lấy tài liệu, nhân tiện lấy băng gạc gắt gao đem hai tay của hắn buộc ra sau lưng
Sắp sửa “ Giáo dục” mà đối phương đang bị trói nên không thể nào trốn thoát được, Giang Nhất Thiên đem tất cả dụng cụ khám và chữa bệnh tuyến tiền liệt đặt lên giường chuẩn đoán
Diệp Quảng Nho cố gắng ngẩng đầu giãy dụa trên giường, kinh hãi trừng mắt nhìn hắn “ Không phải làm như vậy” Ta đã làm sai, ta nhận sai mà vẫn không được sao? Giang chủ nhiệm, Giang lão đại…Ta không dám, thật sự không dám! Không bao giờ…sẽ không để bệnh nhân trách cứ nữa, xin hãy ….cho ta một cơ hội!”
“ Cơ hội, ngươi đã dùng hết rồi” Giang Nhất Thiên vẫn tiếp tục đùa nghịch với dụng cụ
Cắm điện, điều chỉnh số liệu, đem hai cấy kim thăm dò ra, dùng cồn khủ trùng
Động tác phi thường thuần thục, làm cho Diệp Quang Nho cảm nhận thấy tại vạ sắp đến
Tách
Căn bản chỉ là âm thanh của dụng cụ cũng đã làm hắn sợ phát run
“ Không cần!” Thấy Giang Nhất Thiên cầm hai cây kim thăm dò tới gần, Diệp Quảng Nho liều mạng kêu to “ Giang Nhất Thiên, nếu ngươi dám làm vậy với ta, ta sẽ bảo cha ta đuổi ngươi! Ta sẽ bảo cha ngày mai, không, buổi tối nay liền đem ngươi đuổi đi! Ngươi dám?”
“ Đừng choáng váng.” Giang Nhất Thiên cười nhạo “ Viện trưởng đem ngươi chuyển tới phòng ta, chính là muốn ta đem ngươi dạy dỗ lại”
“ Đây mà là giáo dục? Đây là ngược đãi? Ngươi là tên cuồng ngược đãi”
Giang Nhất Thiên tấm tắc lắc đầu “ Xem ra chẳng những y thuật của ngươi cần cải tiến, đến ngay cả lễ phép cơ bản cũng phải học lại, nếu không, ngươi căn bản là không có tư cách mặc chiếc áo blu này.”
“ Phỉ! Ngươi mới là người không có tư cách, cha ta chính là người thuộc giới y ….A!”
Hắn không biết chính mình đã chọc tức Giang Nhất Thiên ở đâu
Giang Nhất Thiên giận đến tái mặt, cầm lấy vạt áo của hắn, xoạt! không một chút lưu tình liền đem chiếc áo xé rách
Tiếng vải rách hai lần vang lên
Quần áo bên trong áo blu trắng cũng cùng chung số phận, cúc áo rơi loạn trên mặt đất
đầu v* phấn hồng liền lộ ra, hung hăn bị nắm lấy như một loại trưng phạt
“ Ô ….Buông ra, đau quá!”
“ Ai không có tư cách mặc áo blu trắng này?” dùng ngữ khí trầm thấp chất vấn hắn, tay dùng lực rồi lại buồng ra
Nhũ hoa mẫn cảm bị véo làm cho sưng đỏ, Diệp Quảng Nho từ nhỏ đã được nuông chiều, do bị đau mà không ngừng vặn vẹo
Lúc này, hắn đương nhiên sẽ không lựa chọn giống như đứa ngốc thà chịu chết chứ không chịu khuất phục, chạy nhanh đầu hàng ‘ Ta….Ta sai rồi….Ô….Là ta, là ta được rồi? Van cầu ngươi buông tay….Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, ta nghe lời ngươi còn không được sao?” giọng điệu năn nỉ.
“ Sẽ thật nghe lời?”
“….”
“ Phải không?” Nam nhân dùng hai ngón tay kẹp chặt, lại dung hăng kẹo lấy thù du ướt át
Vừa đau lại vừa tức, vừa cảm thấy khoái cảm mà dòng điện mang lại, kích đánh vào đầu dây thần kinh.
“ A a a” Diệp Quảng Nho vặn vẹo khuôn mặt xinh đẹp, đứt quãng cầu xin tha thứ “ Giang….Ô……Ta nghe…..Ân ô! Cầu ngươi buông tay, bị ngươi niết hư mất rồi…..Ta sẽ nghe lời…”
Thở hổn hển, vặn vẹo giãy dụa dưới tay của nam nhân, Diệp Quảng Nho thật sự không kiếp trước mình đã làm việc gì xấu mà lại gặp phải tên chủ nhiệm ma quỷ này
Hắn đường đường là đứa con trai độc nhất vô nhị của viện trưởng bệnh viện
Tên hỗn đản này, bất quá cũng chỉ là chủ nhiệm khoa, dựa vào cái gì mà lại làm như vậy!
Tên họ Giang kia, bổn thiếu gia nhất định sẽ báo thù rửa hận! Trước mắt người biết tức thời mới là một trang tuấn kiệt
Đau quá…..