Bạn đang đọc Đóa hồng xôn xao: Teresa Medeiros – Chương 26
CHƯƠNG HAI MƯƠI SÁU
Im lặng sửng sốt bao trùm căn phòng. Hơi thở đứt quãng của Sabrina chết lịm thành những tiếng nấc cụt kích động. Trước vẻ tức tối của nàng, những gương mặt choáng váng của người xem bắt đầu thay đổi – rúm ró ở chỗ này, điên cuồng chớp mắt ở chỗ kia. Stefan thọc hai nắm tay vào túi và quay mặt ra cửa sổ, hai vai chùng xuốn. Người quản gia, người chịu trách nhiệm duy trì giá trị đích thực trong gia đình Belmont, bắt đầu bụm miệng ho khẽ. Ông vội vàng xin cáo lui, như thể e ngại rằng vị quý tộc đang mất trí kia sẽ đập thẳng bát cá vàng vào mặt ông, nếu ông tiếp tục không kiểm soát được hơi thở thất thường của mình.
Sabrina hấp háy mắt nhìn lên Morgan, nước đua nhau nhỏ xuống từ hàng mi đen mượt của nàng, rơi thành vũng nhỏ lên lòng nàng, thấm đẫm làn vải sa tanh phủ lên bộ ngực phập phồng của nàng.
Morgan làm ngơ chẳng chút ăn năn, đưa tay đón lấy bàn tay múp míp của bác Honora đưa lên môi anh. “Xin thứ lỗi cho hành động xấc láo của tôi, thưa nữ công tước. Tại tôi có một con cún già hay bị kiểu như thế này”.
“Những tràng thở ư?” Sabrina lặp lại, giọng nàng rõ ràng nhức nhối như tiếng chuông kêu.
Anh đưa cái nhìn không thể đọc được qua tay của bác nàng. “Khò khè. Những tràng thở khò khè. Đương nhiên là thế rồi”.
Ánh nhìn bối rối của bác Honora nhảy múa giữa hai người. Morgan liền nhân cơ hội chiếm lấy thế chủ động.
“Cho phép tôi”.
Rút chiếc khăn tay từ túi áo choàng với một điệu bộ rườm rà, anh quỳ xuống bên cạnh chiếc đi văng và bắt đầu lau trán cho Sabrina, chùi đi cả lớp phấn mỏng. Những ngón tay của anh trở nên vụng về với búi tóc trên đầu nàng, thả rơi ra một vài lọn xoăn nho nhỏ.
“Nới chúng ra sẽ giúp cô thở dễ dàng hơn, phải vậy không?” Ngay lập tức đôi bàn tay to lớn, lanh lẹ của anh khiêu vũ trên những chiếc cúc nhỏ xíu trên thân áo nàng, phơi bày ra cả một khoảng ngực căng mọng.
Trợn mắt lên, Sabrina hất tay anh ra và giật vội lấy tấm áo để khép lại trước khi anh có thể lột trần nàng trước đôi mắt không chút mảy may nghi ngờ của hai bác nàng.
Nhưng vẻ hân hoan tàn nhẫn đó không hề thuyên giảm khi anh bước về phía cửa sổ và hất nó mở toang. “Chả trách sao cô gái không thở nổi. Bị kẹt trong căn nhà cổ ngột ngạt này thì ai cũng bị hen thôi. Thứ thuốc bổ duy nhất mà cô ấy cần là không khí trong lành.”
“Tôi ghét không khí trong lành”, Sabrina nói yếu ớt, thực sự thấy mình đã thất bại. “Nó khiến tôi phát ốm”. Nàng thực sự muốn ốm khi thấy Morgan lăn cái thứ trông giống như một cái máy kinh khủng làm từ sắt và gỗ vào trong phòng. “Cái quái gì thế này? Một dụng cụ tra khảo thời Trung cổ à?”
“Cái này, thưa cô Cameron thân mến, là một món quà. Phát minh mới nhất. Nó được gọi là xe lăn. Từ giờ cô sẽ không còn bị mang đi như một mớ củi nữa”.
Khi nó lăn ầm ầm qua tấm thảm Ba Tư, Sabrina thấy nó quả là một chiếc ghế được khớp với những bánh xe. Nàng còn trở nên cảnh giác hơn khi Morgan kéo tấm mền của nàng ra và phủ nó gọn gàng lên chiếc ghế gỗ cứng.
“Dạo một vòng nho nhỏ quanh khu vườn sẽ khiến cô thấy khỏe hơn”, anh thông báo.
Nàng túm lấy vạt váy phủ lên chân. “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài. Tôi không hiểu ngài cho lắm…”
Morgan cuốn nàng vào trong vòng tay anh. Tiếng đập nhức nhối của trái tim nàng trước cử động giản đơn của anh nhắc nàng nhớ lại chính xác anh là ai. Chồng nàng. Ít nhất cho đến cuối tháng này, khi cha nàng đến đây với văn bản hủy cuộc hôn nhân của hai người để nàng kí vào.
Nàng cự lại ham muốn được tựa má nàng lên bộ ngực rộng lớn của anh, được dụi mình vào vòng tay rắn chắc của anh – nơi duy nhất cho nàng cảm giác thật an toàn. Thay vì thế, nàng giữ thân mình cứng ngắc trong khi anh chầm chậm hạ nàng xuống vào chiếc ghế. Trượt đôi bàn tay bên dưới váy nàng, anh sắp xếp lại đôi chân nàng với sự thân thuộc gai người và cả một chút dịu nhẹ đến bất ngờ. Hơi thở của nàng dồn dập trước cơn choáng váng khi đôi tay anh chạm vào làn da để trần của nàng. Những vết chai đã phản bội vỏ bọc quý ông của anh. Nàng tránh không nhìn vào đôi mắt anh.
Khi Morgan chỉnh lại chiếc gối đằng sau đầu Sabrina, bác Honora của nàng hỏi khẽ, “Bác nghĩ là bác nên đi với cháu. Thật là không đúng mực khi…”
Tất cả phản ứng của Morgan chỉ là một cái nhìn ý nghĩa chĩa về phía Enid để vị công tước nhận ra rằng, Morgan chính là mắc mớ duy nhất trong kế hoạch cứu rỗi thanh danh của con gái ông. Cho đến khi William có thể gặp Dougal Cameron để nhận lời khuyên, tất cả bọn họ đều không hơn gì những con tốt thí trong trò chơi bí ẩn của vị bá tước kia cả.
“Không vấn đề gì”, ông cam đoan với vợ mình. “Hít thở không khí trong lành là tất cả những gì mà bông hoa bé nhỏ của chúng ta cần”.
“Bác Willie!” Sabrina hét lên, không ngờ ông lại phản bội nàng.
Phản đối của nàng vô hiệu, bởi Morgan đã nhanh nhẹn đẩy nàng xuống hành lang lát gỗ bóng loáng dẫn đến những khung cửa kiểu Pháp thông ra khu vườn.
*
* *
Sabrina so mình lai khi ánh mặt trời chói lòa chảy tràn trên gương mặt nàng. Nàng nhắm mắt lại và hít thở, chờ đợi cơn đau đâm qua hai thái dương nàng.
Một làn gió nhẹ thoảng qua, âu yếm làn da nàng. Ánh mặt trời mạ vàng khuôn mặt nàng với hơi ấm trong trẻo. Nàng khẽ mở mắt, rồi chớp liên hồi để xem xét thứ rực rỡ lạ kì thu vào trong tầm mắt nàng mà nàng có thể níu giữ được. Hương bạc hà dìu dịu nổi bật giữa mùi cỏ cây và mặt đất, biến cái sân trong vô vị nơi đô thị sầm uất thành xứ sở thần tiên của hạ giới. Những lộc non mơn mởn trên bờ giậu thủy tùng. Một cành hoa phớt hồng len qua hàng rào mắt cáo. Những chú chim nhảy nhót và hót líu lo, rỉa rỉa lên khoảnh đất trống, trong khi những chú bướm rập rờn hết đóa hoa này đến đóa hoa khác, với đôi cánh mỏng mảnh lay động trong không gian nức hương hoa nhài.
Sabrina thử thở nhẹ, bối rối khi chẳng có một cái hắt hơi nào, chẳng có tiếng khò khè nào hay thậm chí cả một cơn sổ mũi thông thường. Nàng muốn ghét không khí tươi mới khởi đầu ột mùa xuân đang đến, nhưng nàng không thể ngăn ánh mắt đuổi theo một chú ong xinh đẹp, uể oải bay lượn với sự rõ nét mà nàng đã quên đi trong những đêm mùa đông thao thức buốt giá. Morgan đẩy chiếc xe lăn quanh vòi phun nước ồn ã, sự im lặng của anh còn cảm nhận được dễ dàng hơn cả tiếng chiếc xe lọc cọc trên con đường lát đá. Điều đó khiến Sabrina bồn chồn. Sẽ là vô ích nếu cố gắng một cuộc trò chuyện đúng mực với anh, nàng nghĩ. Anh rõ ràng là một kẻ điên rồ. Anh có thể đủ mánh khóe để lôi nàng ra đây, nhưng anh không thể khiến nàng nói chuyện được.
“Anh chưa bao giờ nói với tôi anh là bá tước”, nàng buột miệng.
“Cô có bao giờ hỏi đâu”.
“Như mọi khi, tôi biết rồi. Tôi chưa bao giờ có thể đợi được đến khi anh chịu nói”.
“Cả những thứ khác nữa”, anh trả lời.
Tâm trí Sabrina gào thét rằng nàng không thể đợi được đến khi anh chạm vào nàng. Có phải anh đến đây để trả đũa cho hành động nhẫn tâm của nàng? Để báo thù và làm nhục nàng trước toàn London chăng? Cơn ớn lạnh trườn dọc xương sống nàng. Từ kinh nghiệm trong quá khứ, nàng biết rằng Morgan MacDonnell không phải là một kẻ thù đơn giản.
Còn trừng phạt nào gay gắt hơn phải chứng kiến anh lựa chọn một người vợ mới từ một trong những kẻ thượng lưu màu mè, những kẻ chắc chắn phải thấy lãng mạn chết đi được khi cưới một anh chàng cao nguyên Scot bí hiểm?
Giọng xấc xược của nàng nghe chừng quá gượng gạo, kể cả đối với đôi tai của chính nàng. “Rút cục thì anh đã làm gì? Ám sát ông bá tước Montgary thật à? Hay ăn trộm quần áo của ông ta? Hay cưỡng bức vợ ông ta?”
Sabrina nhận ra quá muộn rằng họ đang bấp bênh trên hai bậc thang thấp dẫn đến phần rải sỏi của con đường. Thay vì hất nàng xuống như nàng đáng bị thế, Morgan lại nắm lấy hai tay ghế và nghiêng nó về phía sau, dựa tất cả sức nặng của nó lên hông anh. Những múi cơ trên cẳng tay anh kìm kẹp nàng. Máu chảy rần rật trong cổ họng, Sabrina ngửa mặt nhìn anh, bị giam cầm bởi vẻ đe dọa sôi sục trong đáy mắt anh.
“Gần đây tôi chưa cưỡng bức ai”, anh nói nhẹ.
Mùi xạ đậm đặc trộn lẫn giữa gỗ đàn hương và gỗ thông thoảng đến từ phía anh, như chuốc thuốc mê cho ý thức thiếu thốn của nàng. Không phải từ lúc xảy ra tai nạn Sabrina mới cảm thấy qúa bất lực, quá phụ thuộc vào lòng nhân từ của một người đàn ông đến thế. Chiếc cằm cạo nhẵn của anh chỉ cách đôi môi nàng vài xăngtimet, hơi thở nóng bỏng của anh hòa lẫn với tiếng thở dài của nàng.
Nàng run run nhắm mắt lại, quá nhát gan để chứng kiến một cú ngã khác mà có lẽ nàng sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.
Chiếc ghế xóc mạnh xuống hai bậc thang, khiến nàng choáng váng. Đôi mắt nàng vụt mở để nhận ra rằng hình ảnh xung quanh đang trôi tuột đi với một tốc độ đáng báo động.
“Tôi không nhận ra anh thích tốc độ”, nàng hét lên giữa những tiếng bánh xe lăn ầm ầm. “Nó còn hơn một trò giải trí văn minh, anh có nghĩ thế không? Nhưng chắc chắn vẫn bị lu mờ khi đem so sánh với việc cướp bóc và chém giết nhỉ?”
Những bước dài của Morgan không cho thấy bất kì một dấu hiệu chậm lại nào. Anh rẽ vào một góc rải sỏi, nàng phải ấn sâu những móng tay trắng bệch vào thành ghế để khỏi bị văng ra.
Giọng nàng vút lên, cáu kỉnh và gay gắt, nhưng thiếu hẳn di sự cay đắng nàng đã nuôi dưỡng hàng tháng trời. “Nếu anh không chậm lại, tôi sẽ nôn vào đôi giày bóng loáng mới tinh của anh”. Nàng giật mạnh chiếc gối kê sau đầu và vung về phía anh. “Nếu anh đến để hoàn thành công việc mà anh khởi xướng tại sao anh không đơn giản chỉ cần ấn cái này vào mặt tôi. Như thế sẽ gọn ghẽ hơn nhiều”.
Lần này quá sức chịu đựng của Morgan. Anh thình lình giật lại, nghiêng chiếc ghế về phía trước và hất cả người nàng vào chiếc giường mềm mại bằng rêu và rác bẩn.
Sabrina ngã khuỵu người. Chiếc mũ lông chim đổ xuống mặt nàng. Nàng hớp hớp không khí trước sự sỉ nhục trắng trợn của anh.
Morgan đi vòng đến đứng trước mặt nàng. “Xin lỗi nhé”, anh nói, giọng mượt mà không chút hối lỗi. “Tôi hẳn đã vấp phải một hòn đá”.
Sabrina chầm chậm ngẩng đầu, lại một lần nữa điên tiết bởi vẻ ngạo mạn từ đôi chân loe rộng của anh, đường cắt hoàn mĩ trên chiếc quần ống túm, và lớp da thuộc bóng lộn bảnh bao trên đôi giày của anh. Nàng cảm thấy như mình sa vào chiếc bẫy thời gian, quay trở về đúng nơi nàng đã khởi đầu với anh, tất cả những năm tháng chia cắt tan ra trong chốc lát. Họ đã rơi và trở lại phân vai của chính mình trong tuổi thơ của họ mới khéo làm sao!
Nàng trừng trừng nhìn lên anh qua mái tóc cầu kì nay đã rối bù lên và êm ái nói. “Anh luôn luôn thích tôi quỳ gối nhỉ, Morgan MacDonnell”.
Ánh lửa nhạo báng lóe lên trong mắt anh khiến nàng nhớ lại những cảnh tượng gợi tình mà nàng đã phải chiến đấu quá khó nhọc để xua đuổi chúng đi. “Như tôi nhớ, cô đã phô diễn tài năng của mình khi tận dụng lợi thế tuyệt nhất từ nó còn gì”.
“Tôi căm thù anh”, nàng mù quáng đánh thẳng vào cẳng chân của anh, nhưng nó chỉ càng làm những ngón tay của nàng nhức nhối.
“Tốt”, anh trả lời điềm tĩnh khi nàng ngồi thụp xuống để mút những khớp tay đau nhức của nàng. “Chuyện đó sẽ khiến mọi thứ trở nên đơn giản hơn”.
Khoanh tay trước ngực, Morgan nhìn chằm chằm xuống vợ mình, vẻ mặt thảnh nhiên của anh giấu đi mối xúc cảm đang cuộn lên trong lòng. Anh muốn căm ghét nàng. Anh thực sự muốn thế. Trong những buổi bình minh hoang vắng thấm đẫm rượu brandy ở lâu đài MacDonnell, khi những lời buộc tội lanh lảnh của nàng vẫn tiếp tục xé toạc cái đầu đau nhức của anh, anh gần như tin chắc rằng anh thực sự ghét nàng. Kể cả lúc này, nếu anh có thể nhận ra vẻ đáng thương của nàng – nép mình trong rêu, tóc rũ xuống mặt như đám lụa mềm, bùn đất nhòe nhoẹt trên má – thì có lẽ anh đã có thể quay mặt bước đi.
Nhưng ánh hoang dã lộng lẫy trong đôi mắt nàng đã mê hoặc anh. Dù cho vẻ thách thức được vẽ trên từng vết thâm nhẹ khi va vào nền đất quá cứng, anh vẫn sợ rằng chỉ một lần đụng chạm nhẹ nhàng thôi cũng có thể khiến nó vỡ tan tành. Mặc dù bị lật đổ khỏi ngai vàng, nàng vẫn chiến đấu gian khổ đến đọa dày để trở thành một nàng công chúa. Thay vì thương hại, một thứ cảm xúc khác lại thít chặt lấy ruột gan anh. Mãnh liệt và nguy hiểm như một thanh kiếm hai lưỡi sắc bén.
Nó khiến anh cay đắng thừa nhận rằng Dougal đã đúng. Sabrina cần anh, và cần anh còn nhiều hơn mức nàng có thể tưởng tượng được.
Anh quỳ xuống bên cạnh nàng trên mặt bùn nhão, “Tôi không đến để xem em bò. Tôi đến để nhìn em đi lại”.
Sabrina né tránh anh, hất tóc ra khỏi khuôn mặt. “Đừng có nhố nhăng. Anh đã nghe thấy bác sĩ Montjoy nói rồi đấy. Tất cả các người đều biết rõ rằng tôi sẽ không bao giờ đi được nữa”.
Morgan không lãng phí thời gian để tranh cãi với nàng. Anh tóm lấy vai nàng và kéo nàng đứng dậy. Khi nàng trượt xuống dọc theo cơ thể anh như một miếng vải bèo nhèo, anh vòng tay ôm lấy nàng, dựa hông vào một mảnh tường đó thấp, và choãi rộng hai chân để có thể chịu được trọng lượng của cả hai người.
Sau khi đã dành quá nhiều thời gian để giữ khoảng cách với mọi người bằng những cơn đau trẻ con và những lời châm chọc, Sabrina chợt nhận ra sự gần gũi với Morgan thật không thể chịu nổi. Hơi ấm từ cơ thể đàn ông cứng rắn và to lớn của anh đang đe dọa sẽ làm tan chảy bức tường đá mà nàng đã xây dựng quanh mình. Hai tay nàng khoan sâu vào cẳng tay anh, chống lại ý muốn dai dẳng của chúng, kết hợp hấp dẫn không tài nào cưỡng được từ sự dịu dàng của và sức mạnh của anh khiến đôi tay nàng run rẩy còn hơn cả đôi chân nàng.
Nàng và Morgan dính sát vào nhau thân mật đến nỗi như thể họ là những câu trả lời được tạo ra để khớp vào những câu hỏi mà cả hai đều không dám hỏi. Hơi thở của anh trượt qua thái dương nàng, làm lay động những lọn tóc quăn chảy xõa.
Nàng ép má vào ca vát của anh. “Khốn khiếp!”, nàng nói trong một lời thì thầm rạn vỡ. “Anh có quyền gì mà làm thế?”
Giọng nói của anh kiên quyết như cái ôm ghì của anh. “Mọi quyền. Tôi là chồng của em”.
“Không còn lâu nữa đâu”, nàng thách thức nói.
“Điều đó tùy thuộc vào em”.
Hơi thở của nàng nghẹt lại khi nàng ngập trong khe nứt của sợ hãi và hy vọng. “Ý anh là gì?”
Anh khum lấy nàng giữa ngón tay cái và ngón trỏ và nghiêng đầu nàng về phía anh. “Nếu em không để cho tôi đến thăm em trong vòng bốn tuần tới, tôi sẽ không cho em cuộc bãi bỏ quý báu của em đâu. Tôi sẽ gõ cửa tất cả các quan tòa giữa London và Scotland và nói với tất cả bọn họ rằng em đã sẵn lòng trải đôi chân Cameron xinh đẹp của em ra ột thằng khốn nạn như tôi. Rồi thì em sẽ bị ép phải ly hôn và cái tên quý tộc của cha em sẽ bị hủy hoại”.
Vẻ đẹp lạnh lùng và tàn nhẫn trên gương mặt anh làm nàng chết đứng, “Tại sao?” nàng thốt lên. “Tại sao anh lại làm thế với tôi? Đó có phải là ý tưởng trả thù của anh không?”
Trong chốc lát cơn giận dữ dội lên trong đôi mắt Morgan. Rồi mi mắt anh sụp xuống, che đi những xúc cảm mà Sabrina chỉ có thể hình dung mà thôi. Anh ôm nàng rồi đặt nàng gọn gàng trên bức tường, phủi phủi đôi bàn tay như thể nàng đã làm ô uế chúng.
Một nụ cười giòn cong trên môi anh, “Cứ tin những gì em muốn. Có thể tôi muốn trả thù. Có thể tôi muốn làm thế vì lương tâm của tôi.”
“Đừng có lố bịch như thế”, nàng nói, bao những ngón tay quanh phiến đá granit nhẵn nhụi. “Tất cả mọi người đều biết nhà MacDonnell các anh không có lương tâm”.
Anh chỉnh lại ngay ngắn chiếc ca vat và hướng thẳng xuống con đường dẫn ra cổng vườn. “Tôi sẽ đến vào lúc hai giờ ngày mai. Nếu em không muốn tôi giới thiệu mình giống như ông chồng thất lạc đã lâu của em, tôi nghĩ em nên trải cho phẳng đường đi của tôi với hai bác em. Chúc một ngày tốt lành, cô Cameron”.
“Và nếu tôi giúp xoa dịu lương tâm tội lỗi của anh, tôi sẽ được cái gì hả?”, nàng gọi với theo sau anh.
“Tự do”, anh ném những từ đó qua vai mình. “Ngày mà em đi lại được sẽ là ngày em được giải thoát để bước ra khỏi đời tôi mãi mãi”.
Cánh cửa khu vườn đóng sầm lại.
Sabrina phừng phừng nổi giận khi nhận ra anh đã bỏ nàng bấp bênh trên bức tường đá khiến nàng bất lực như một con giun trong vườn. Bậc thềm của ngôi nhà đã được che đi bởi một hàng nhỏ những cây nguyệt quế. Những âm thanh duy nhất trôi đến đôi tai nàng là tiếng reo hân hoan của vòi phun nước và tiếng vo ve chán chê mê mải của những con ong lượn lờ đờ khắp các bụi hoa. Chiếc xe lăn đặt cách đó vài bước, với lớp gỗ láng và phần sắt bóng lộn, chế nhạo và không thể với tới được.
Nàng không lãng phí thời gian để nhìn chằm chằm vào đôi chân vô tích sự của mình. Dùng đôi tay để giữ thăng bằng trên gờ tường, nàng với chân xuống cho đến khi những ngón chân nàng ngập trong lớp đất mát lạnh. Thay vì đau đớn như nàng chờ đợi, nàng chỉ cảm thấy một cơn nhói lờ mờ. Lầm bầm một câu nguyền rủa, nàng liều mình thay đổi một chút trọng tâm dồn lên cơ thể mình.
Đôi chân nàng võng xuống. Nàng trượt theo dọc bức tường, ngã ngửa với một cú va đập khá mạnh.
Đôi tay nàng nghiến chặt trong bùn. Cơn giận nổ bùng trong người nàng, huy hoàng và tinh khiết, khiến nàng cảm thấy sức sống trào dâng lần đầu tiên trong bao nhiêu tháng trời. Tâm trạng như chú mèo bị nhốt không còn đủ để đáp ứng được nàng. Nàng thấy chẳng còn thỏa mãn với việc xỉ vả số phận nữa. Giờ cơn thịnh nộ của nàng đã có mục tiêu. Chiếc bia ngắm chính là tên khổng lồ tóc vàng, mắt xanh với nụ cười điệu đà đó.
Ngửa đầu về phía sau để có thể ngắm trọn bầu trời trong xanh đến sững sờ, nàng bắt đầu rống lên gọi mọi người tới giúp đỡ với âm lượng mà tất cả người hầu trong gia đình Belmont sau này đã thề rằng có thể nghe thấy kể cả đang ở cách xa cả nửa quãng đường tới Endinburgh.