Đóa hồng xôn xao

Teresa Medeiros - Chương 16


Bạn đang đọc Đóa hồng xôn xao: Teresa Medeiros – Chương 16

CHƯƠNG MƯỜI SÁU
 
RATE: 18++
 
Sabrina không hề nghĩ một gã người cao nguyên Scot ột mét chín đang nhơn nhơn cười là một rắc rối nho nhỏ. Hẳn đó phải là một chướng ngại vật to lớn.
Từ lúc nàng phát hiện ra dáng vẻ thích thú của anh ta trước kế hoạch chạy trốn và sự từ bỏ nhát gan của nàng, nàng đã chọn cách tấn công thay vì chờ đợi anh ta xông lên trước.
“Anh đã đi theo chúng tôi”. Nàng buộc tội.
“Phải, và chóng hết cả mặt đây này”.
“Chóng mặt?”
Morgan bước sang một bên và khoát tay về hướng khu đất. Cái nhìn của Enid trông cực kì tội lỗi lẫn hạnh phúc khôn nguôi khi phát hiện ra Ranal đang đứng cạnh Morgan, tay đang nắm chặt dây cương của con Pookah. Sabrina thề là nàng đã nhìn thấy tia thỏa mãn điên cuồng trong đôi mắt của con ngựa xấu xa ấy.
Lúng túng, nàng chợt hiểu con đường sẽ tách nàng ra khỏi Enid nếu Morgan không chặn họ lại. Những bông tuyết huyền ảo rơi nhè nhẹ, để lộ những cành cây trơ trụi và những bụi dương xỉ sạch bong tuyết đang nằm im lìm dưới đất, trông như có ai đó đã dùng chổi quét sạch lớp tuyết đi. Sabrina thoáng nhìn qua vai để thấy phần đuôi áo choàng lông của nàng đã ngấm đầy nước.
Morgan gật đầu, xác nhận ngờ vực đang dần chìm xuống của nàng rằng áo choàng của nàng chẳng có tác dụng gì ngoài việc kéo lê lượt thượt từ lúc rời lâu đài, vẽ cho Morgan một tấm bản đồ hết sức rõ ràng để anh có thể theo sau họ trên bất kì con đường nào dẫn về trang viên Cameron.
“Anh tự hào lắm nhỉ?”, nàng hỏi.
“Em đã khiến nó trở nên khó khăn hơn”. Anh giật Pugsley ra khỏi vòng tay nàng. Chú chó cong lưng, ngọ nguậy điên cuồng để liếm được vào mặt Morgan.
“Đồ phản bội” nàng lầm bầm.
Anh đưa chú chó cho Ranal. “Mang con chó cùng người đàn bà về lâu đài”.
Vờ như anh đang nói về nàng, Sabrina hướng về nơi trú ẩn bên cạnh anh họ của chồng nàng. Morgan tóm lấy mũ trùm đầu của nàng. “Người đàn bà kia”.
Sabrina quay ngoắt lại trừng mắt với anh. “Chị ấy có tên đó, Morgan!”
Morgan thở dài. “Thưa ông MacDonnell, ông sẽ vui lòng hộ tống quý ngài Pugsley cùng tiểu thư Belmont quay về lâu đài chứ?”
“Vâng, rất sẵn lòng”. Ranal liếc ngang, “Đó là vinh dự của tôi”.
Ném cho anh chàng một cái nhìn xin lỗi, Enid hụp xuống vòng tay rộng mở của Ranal rồi lao đến ôm cứng lấy Sabrina. “Tôi sẽ không để cậu đi cùng con bé đâu, Morgan”.
Morgan đảo mắt hướng lên trời rồi chắp hai tay sau lưng. Giọng anh điềm nhiên đến nhức nhối. “Thưa cô Belmont, tôi đã rất kiên nhẫn với sự can thiệp của cô vào cuộc hôn nhân của tôi, kể cả tôi đã tha thứ cho sự nghi ngờ về cố gắng vụng về của cô trong việc ám sát tôi.” Enid tái nhợt. Anh hướng về Sabrina bừng lên với ánh sáng khủng khiếp. Nàng bắm chặt lấy Enid, cảm giác hai đầu gối đông cứng vì lạnh của mình đang tan ra dưới sức nóng của đôi mắt ấy. “Nhưng không một ai, dù cả cô lẫn đôi quân nhà Cameron hay tên quỷ nào có thể ngăn cản được việc tôi ở cùng với vợ tôi đêm nay”.
Nói xong Morgan cúi xuống và gần như nâng bổng Enid lên vai anh. Ranal lảo đảo đỡ lấy cô khi Morgan thả cô xuống. Con Pookah né hàm răng đang cạp không khí liên hồi của nó ra một bên. Ranal ráng sức đẩy Enid lên lưng ngựa trước. Enid vội vàng lôi chiếc khăn tay từ áo choàng của cô và trao cho Sabrina một cái vẫy khe khẽ đầy đau khổ khi Ranal thúc con ngựa bước đi. Và họ cứ thế tan dần vào những rặng cây, bỏ lại nàng trơ trụi một mình với chồng nàng.
“Anh không định…?” Nàng hỏi, bước lùi khỏi anh.
“Có đấy”.
Anh làm thật.
Sabrina nảy lên trên vai anh, hai bàn tay nắm chặt giống như nàng có thể làm cách nào đó phủ nhận cảm giác bị sỉ nhục vì bị vác đi không khác gì một bao củ cải như vậy. Nhưng khi anh bước những bước dài khiến nàng như bị hất văng vào những đụn tuyết đang bị gió cuốn đi, anh liền xốc lên để giữ chặt mông nàng trên vai anh. Hơi nóng từ hai bàn tay chiếm hữu của anh gờ trên chiếc áo choàng ướt đẫm xộc thẳng đến những đường cong dễ bị tổn thương của nàng.
“Kế hoạch của em làm tôi ấn tượng đấy, cô bé”.

“Thế hả?”
“Ừ, nhưng có một số chuyện em không suy xét đến”.
“Ngoại trừ sự thật là chúng tôi không hề đi xa quá lâu đài ba mươi phút phải không?”
Anh gật đầu. “Ngoại trừ chuyện đó. Nếu chuyến đi đến trang viên Cameron của em thành công, tôi bị buộc phải tuyên chiến với cha em”.
Cái nhún vai của anh đã gần như hất văng nàng. “Tôi không thể để cả thị tộc Cameron nói rằng một gã MacDonnell không đủ sức giữ nổi vợ của anh ta được, phải không nào? Đó là vấn đề liên quan đến lòng tự trọng, cô bé à”.
Tất cả mọi thứ đều liên quan đến lòng tự trọng của Morgan, Sabrina cay đắng nghĩ. Thanh danh của anh. Thị tộc của anh. Hôn nhân của anh. Nàng đã cầu nguyện ình có đủ nghị lực để chống lại anh. Một chùm bông tuyết rơi xuống cù vào mũi nàng. Nàng cáu kỉnh gạt phắt nó ra. Họ đáng lẽ phải đến lâu đài rồi mới phải. Có lẽ anh sẽ quẳng nàng xuống những vách đá đầy băng để trừng trị nàng vì đã cả gan chạy trốn. Một cái chết nhanh chóng sẽ thích hợp hơn một cái chết từ từ dưới bàn tay đậm chất nghệ thuật lỗ mãng của anh ta.
Họ đã đến một nơi thoáng đãng, Sabrina hé mắt dưới một cánh tay của Morgan và trông thấy một ngôi nhà bằng đá tối tăm với mái tranh phủ đầy tuyết trắng. “Thật lạ mắt”, nàng lẩm bẩm. “Ai mà tưởng tượng được, tôi đã mong đợi một cái hang kia đấy”.
Anh thúc một cái vào mông nàng khiến nàng điên tiết. “À, nhưng đồ tốt thì ngay cả những kẻ man rợ như chúng tôi cũng thích dùng”.
Cánh cửa bật ra mang theo luồng không khí thật ấm áp. Khung cảnh lại thẳng đứng như bình thường khi Morgan nhẹ nhàng hạ nàng xuống. Nàng hầu như không mấy chú ý khi anh đóng cửa, rồi cởi chiếc áo choàng ướt nhẹp của nàng ra, và giật phăng đôi dép nhẹ bẫng của nàng. Mà nàng cũng không hề trông thấy ánh nhìn khao khát của anh đang trùm lấy nàng, không chứa đựng gì ngoài niềm vui thích vì phía trên đôi bít tất dày của nàng chỉ có duy nhất chiếc váy rách nát nàng đã mặc lúc bước vào đại sảnh.
Nàng đang quá bận rộn để quan sát. Căn nhà không hoàn toàn tối om. Những bộ lông thú tuyệt đẹp đã được phủ lên trên những khung cửa sổ để giữ gìn ánh lửa yếu ớt cùng hơi ấm. Không gian như nhảy múa cùng ánh sáng lưa thưa tỏa ra từ những cây nến nhỏ nhắn, cao cao đầy quen thuộc. Một tấm nệm nhồi từ cây thạch nam phủ lên tấm ga giương xinh xắn và đặt bên lò sưởi bằng đá. Những cánh hoa hồng khô sôi liu riu trong chiếc bình đặt trên ngọn lửa. Mùi hương nồng nàn thơm phức của chúng phảng phất quanh Sabrina, khiến nàng cảm thấy say sưa không còn chút lo âu. Nàng chợt nhận ra mình đang trong tình trạng hết sức nguy hiểm. Nơi đây sẽ không xảy ra cảnh tượng cưỡng bức mà sẽ là nơi của những cám dỗ đam mê.
Ánh mắt chiếm hữu của Morgan vuốt ve nàng.
“Gì thế? Đồ vô lại! Anh đã chuẩn bị trước những thứ này”. Nàng xoay mòng mòng để tìm cánh cửa.
Nhưng anh đã với tay đến nó trước, rồi nghiêng người sang phía bên kia nàng. “Em cho tôi quá ít lựa chọn, cô bé. Tôi không thể mạo hiểm để em lén lút huỷ bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta mỗi khi chúng ta cãi nhau”.
Nàng quay phắt lại để đối mặt với anh, lo sợ rằng anh có thể nghe thấy nhịp đập hoang dại của trái tim nàng. “Thế anh định làm gì tôi?”
Nét mặt của anh cương quyết nhưng không hề dữ tợn. “Điều tôi nên làm vào đêm tân hôn của chúng ta”.
Sabrina không hề được chuẩn bị cho cơn sốc khi bàn tay to lớn của anh lang thang xuống bụng nàng. Sự dịu dàng ẩn chứa trong đó là thứ gì đó còn mật thiết hơn cả những cái vuốt ve từ trước của anh. Những dải hơn nóng mở ra từ đầu những ngón tay anh như những mầm cây của một loài hoa mới đang đâm chồi vậy.
“Tôi sẽ khiến em mang thai đứa con của tôi, Sabrina Cameron. Chúng ta phải thực hiện bổn phận của chúng ta để duy trì hòa bình giữa hai thị tộc bằng cách trao cho cha em đứa cháu mang tên MacDonnell.” Anh khẽ nâng cằm nàng lên. “Đừng bối rối quá như thế, cô bé. Nếu tôi đã sẵn sàng chịu đựng để vượt qua nó thì em cũng nên như vậy”. Hơi thở của họ hòa quyện khi môi của anh hạ xuống. “Hãy nhớ đến sự hy sinh mà chàng Odysseus dũng cảm của em đã thực hiện vì những người bạn của anh ta”.
Không hoảng sợ việc anh ta ám chỉ bằng cách anh định hoàn thành nó, Sabrina ngụp xuống dưới cánh tay anh. Tất cả những lời cảnh báo về anh mà nàng chưa bao giờ để tâm giờ đây đều trôi vụt qua tâm trí nàng. Nàng biết anh đã quen với việc trở nên hoang dã để thỏa mãn nhu cầu của chính mình mà không hề quan tâm đến khoái lạc của người đồng hành. Anh có thứ sức mạnh có thể xé tan nàng thành từng mảnh mà không cần phải có ý định đó, để làm tan vỡ cả cơ thể lẫn trái tim nàng. Trong một khoảnh khắc nàng sợ mình sẽ ngất đi như bất kì một trinh nữ nào cảm thấy khiếp hãi trong đêm tân hôn. Nàng nghĩ liệu bản thân nàng có đủ nữ tính để nắm giữ được người đàn ông như anh?
Anh tiến thêm một bước chậm rãi về phía nàng.
Nàng giật lùi. “Tôi sẽ hét lên đấy”.
Một nụ cười nhăn nhở đểu cáng cong trên môi anh. Anh tháo chiếc ghim cài trên áo mình. “Phải rồi, cô bé. Đó là điều em sẽ làm trước khi đêm nay kết thúc”.
Khát khao đột ngột dâng lên trong nàng trộn lẫn nỗi sợ hãi. Anh quẳng phần gấp của chiếc áo choàng qua vai, để lộ một khoảng da trần vàng óng ả trải ra đầy quyến rũ. “Không cần phải sợ đâu. Tôi là một người thầy kiên nhẫn. Cứ hỏi những cậu con trai được tôi huấn luyện kiếm hay rìu thì biết.”
Dáng điệu đàn ông tự tin chứa đựng biết bao sức mạnh của anh khiến nàng càng lùi sâu về phía những tảng đá ấm áp của lò sưởi. “Thế còn những người phụ nữ đã được anh huấn luyện cảm thấy thế nào? Họ cũng nhận ra được tính kiên nhẫn của anh chứ hả?”
Ánh mắt trách cứ của anh rơi xuống khiến nàng hổ thẹn. Một phần áo choàng khác của anh lại được gỡ bỏ, phơi bày cả một mặt phẳng như mạ ánh mặt trời của ngực và bụng anh. Như thể bị bao vây bởi tính e thẹn thình lình xuất hiện, anh để tấm áo choàng treo lơ lửng phía dưới thấp trên hông, nơi đang neo chặt nắm tay anh. Sabrina biết rằng chỉ một cú giật nhẹ thôi cũng đủ khiến nó rơi xuống. Nàng cố gắng nuốt nhưng cổ họng nàng khô rang. Một lần nữa Morgan MacDonnell lại chơi không công bằng. Nàng thấy bản thân chẳng còn nơi nào để trốn tránh ngoại trừ quá khứ.
“Chết tiệt!” Morgan thụp xuống khi một ngọn nến cháy bất thình lình rơi thẳng xuống đầu. Sáp nến bắn tung tóe trên bức tường đằng sau anh. Đôi mắt anh mở lớn. “Có phải tại điều gì tôi đã nói không?”
Sabrina hơi nghiêng mặt về phía anh. “Đó là điều… Điều anh đã làm. Một điều vô cùng xấu xa, đồi bại và không thể tha thứ. Anh có nhớ Isabella không?”
Anh nhíu mày trông cực kì bối rối.
“Đó không phải là một trong những cô hầu gái anh đã ve vãn ở trang viên Cameron. Mà là con mèo của tôi”.

Một khoảng kí ức mơ hồ dần hiện lên trong tâm trí Morgan. Một mảng lông lem nhem đủ màu. Cái dáng đi run rẩy đến tức cười. “Isabella! Cái con hổ nhỏ đã gặm ngón chân tôi”.
“Vậy là anh còn nhớ! Papa bảo là nó đã bỏ đi, nhưng tôi đã trông thấy anh đứng nói chuyện với người bán hàng rong vào buổi sáng nó biến mất”. Nàng rùng mình, những giọt nước mắt lãng quên từ rất lâu nghẹn lại trong cổ họng. Hai bàn tay nàng xiết chặt. “Tôi biết anh đã bán nó cho gã đàn ông kinh khủng đó. Nhưng tôi đã giữ lời thề của tôi. Tôi không bao giờ mách Papa. Tôi không bao giờ nói một lời”.
Không cho Sabrina cơ hội kháng cự nào, Morgan ôm nàng tựa vào anh, khẽ cà má anh lên tóc nàng. “Tôi xin lỗi, cô bé”. Một giọt nước mắt của nàng rớt xuống bụng anh. “Nhưng Sabrina này?”
Hai bàn tay nàng bất động trên ngực anh khiến trái tim anh nhảy nhót điên cuồng. “Tôi không còn gì để nói với anh hết”.
“Nhưng tôi phải nói điều này với em. Tôi không hề bán con mèo của em. Nó nuốt phải một con bọ rồi nghẹn mà chết. Cha em nghĩ em sẽ đỡ đau buồn hơn nếu em tin rằng con mèo của em đã chạy đi mất. Tôi đã mua một hộp đựng xì gà rất đẹp từ người bán hàng rong và giúp Brian và Alex chôn nó trong khu vườn của mẹ em”.
Trong một giây phút mong manh, Morgan không thể cảm thấy điều gì ngoại trừ hơi thở xào xạc sửng sốt của nàng trên làn da anh. Một cơn rùng mình yếu ớt cuốn lấy nàng, rồi một cơn rùng mình nữa. Đôi vai nàng run rẩy dưới bàn tay anh và anh bắt đầu nhận ra nàng đang… cười. “Tất cả những năm qua… em đã nghĩ đó là điều tồi tệ nhất anh đã làm… Sao lại thế? Em đã gần như căm ghét anh!”
Morgan quá bất ngờ trước phần thưởng từ việc gỡ bỏ tội lỗi anh chưa bao giờ dính dáng. Một cơn rùng mình cũng nhảy nhót trên da anh khi đôi bàn tay nàng vuốt ve và tỉ mẩn khám phá những bắp thịt rắn chắc trên ngực anh. Và anh còn gai người hơn khi một luồng cảm xúc êm ái chiếm lấy anh khi nàng hé làn môi mềm mại dọc theo xương ức, xuống nơi trái tim đập rộn ràng, qua núm vú căng phồng của anh. Một tiếng rên thoát ra khỏi anh.
Anh chưa bao giờ có thể nghĩ rằng sự đụng chạm của một người đàn bà lại trìu mến đến nhường này. Tất cả những người đàn bà anh biết đều muốn bị khuất phục, bị xâm chiếm và bị cai trị dưới sự hành hạ từ trọng lượng của cơ thể anh. Không một ai trong số họ dám làm tình với anh bằng đôi tay, bằng miệng hay bằng đôi mắt rực rỡ như Sabrina. Xúc cảm thuần khiết nén phía sâu tận trong đôi mắt ấy đã phá hủy anh hoàn toàn.
Tiếng gầm trầm đục dội lên từ cuống họng, anh sục cả hai tay vào mái tóc đen mượt của nàng và đẩy nhẹ đầu nàng ngửa ra. “Anh có thể không bán con mèo của em, Sabrina, nhưng anh đã xử tệ với em. Anh không xứng đáng là một quý ông”.
“Em chưa bao giờ yêu cầu anh phải như thế”.
Cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng anh đã thất bại thảm hại khi đôi môi nàng tan chảy dưới môi anh, để cho chiếc lưỡi tham lam của anh hòa vào với nàng. Cái miệng ẩm, mềm mượt như tơ của nàng dày vò anh, xúi giục anh khiến anh đau đến nhức nhối trước tất cả những phần cơ thể ngọt lịm của nàng đang vây quanh anh.
Sabrina cảm thấy tấm khăn choàng dệt từ lông cừu của Morgan trượt dần xuống phủ lên đôi chân của nàng. Nàng giật mình lùi lại một bước.
Một người đàn ông khác có thể sẽ hiện lên với dáng hình dễ tổn thương và xấu hổ trước sự trần trụi của bản thân anh ta, nhưng người đó không phải là Morgan. Không một điều nào trong số những điều mẹ nàng nói với nàng có thể chuẩn bị cho nàng trước cảnh tượng cơ thể chiến binh nhẵn bóng của anh đang được tô đậm bởi ánh lửa hồng.
“Sabrina?” Lời khẩn cầu khàn khàn của Morgan cho nàng biết anh đang gần gũi biết bao, để van nài một người con gái Cameron hãy chấp nhận anh.
Nàng duỗi thẳng tay run rẩy mời gọi. Morgan hiểu rằng hành động đơn giản ấy của nàng quý giá biết nhường nào, anh vẫn nhớ rõ bao nhiêu lần anh đã cự tuyệt bàn tay nàng trao cho anh. Anh vượt qua khoảng cách giữa hai người chỉ với một bước thật dài, tham lam giật mạnh quần áo nàng cho tới khi nàng đứng khỏa thân và kiều diễm trước anh như ánh lửa tỏa lung linh trên những ngọn nến.
Đôi mắt anh ngấu nghiến lấy nàng, uống dòng suối tóc đổ tràn của nàng, đường cong tao nhã của hông nàng, cặp nụ hồng đỏ ửng ngự trên ngực nàng và đôi má ửng màu dưới cái nhìn đầy khao khát của anh, và nơi nép giữa hai bắp đùi trắng sữa của nàng.
“Anh không xứng đáng với điều này”. Anh thì thầm, đặt một nụ hôn lên phần hõm trên cổ nàng.
Chiếc lúm đồng tiền của nàng khẽ lún xuống trong một nụ cười yếu ớt. “Em biết”.
Sabrina không hề hy vọng một người đàn ông như Morgan sẽ lãng phí thời gian quý báu vào những nụ hôn hay những cái vuốt ve, bởi vậy khi bàn tay anh rẽ lối, cơn sốc nhân lên gấp đôi. Nàng níu lấy vai anh, chiến đấu từng phút để trụ vững trên đôi chân của mình. Chưa một ai từng chạm vào nàng ở nơi đó trước đây, và nàng tiếp nhận những ngón tay to lớn, thô ráp đang âu yếm của anh khiến ngọn lửa phun trào đến mức gần như không thể nào chịu nổi. Nàng quằn quại, phát điên lên bởi khoái cảm cuốn phăng lấy nàng cùng những tiếng thì thầm êm như ru anh thì thầm trên đôi môi nàng.
Khi Morgan cảm nhận được nếp hoa mịn màng bao lấy ngón tay dài nhất của anh, kèm theo cơn rung động khẽ lay trên khắp cơ thể nàng, anh đã thực hiện cái điều mà anh nghĩ sẽ không bao giờ làm. Anh đã hạ gối quỳ xuống trước mặt một người Cameron. Anh đặt môi mình lên đám nhung ẩm ướt, chưa bao giờ dám mơ rằng sự đầu hàng có thể quá ngọt ngào, quá tuyệt vời đến mức này.
Nhất quyết làm cho sự đầu hàng của mình cũng là sự đầu hàng của chính nàng, anh đưa hai tay đỡ mông rồi nâng nàng lên, đặt nàng nằm ngả người trên tấm đệm phía trước, anh đẩy đùi nàng lên hai vai cho đến khi nàng bị tấn công hoàn toàn bởi cuộc công kích dịu dàng từ đôi môi và lưỡi của anh.
Sabrina khẽ rên lên, điếng người vì xấu hổ khi mái tóc của anh cù dọc theo bụng nàng. “Morgan, anh không thể làm thế! Như thế là không đứng đắn!”
Anh ngẩng đầu lên. Nụ cười nhăn nhở xảo quyệt của anh khiến nàng lại rùng mình. “Em còn nhớ tất cả những câu chuyện bịa đặt kinh khủng mà các anh trai em đã từng kể cho em nghe về thị tộc MacDonnell không?”
Nàng gắng chống lại khoái cảm khi anh đưa đẩy ngón tay quá nhẹ nhàng khiến nàng te liệt. Nàng hổn hển bật ra từng từ một, đôi khi ngắt quãng bởi tiếng rên thật khẽ. “Các anh ấy bảo anh có những chùm lông vĩ đại ở chân, và anh”, giọng nàng vỡ vụn trong tiếng rên khi anh đẩy vào sâu hơn, ước lượng, lấp đầy và tắm cho nơi huyền bí của nàng một đợt khoái cảm dần tới. Những từ còn lại tràn ra khỏi nàng. “Rằng anh ăn những cô bé tóc đen giống như em vào bữa sáng”.
“Đó là một lời nói dối xấu xa, công chúa à. Anh chỉ có một chút lông chân và anh chỉ ăn những cô bé tóc đen đáng yêu như em vào bữa điểm tâm thôi.”
Hàm răng của anh ập xuống, day lấy phần nhạy cảm nhất của nàng với sự cẩn thận quá đỗi tinh tế. Nàng hét lên, oằn người trong cái ôm ghì của anh khi lưỡi anh, những ngón tay anh, đôi môi anh lướt đi theo điệu nhảy đen tối của niềm hân hoan trên da thịt nàng. Nàng để mất trái tim nàng vào tay cậu bé đã từng là anh, nhưng nàng sợ rằng nàng có thể đánh mất chính tâm hồn nàng cho người đàn ông uy quyền, tàn nhẫn nhưng cũng không kém dịu dàng là anh.
Khi nàng cố gắng trườn khỏi anh, đôi bàn tay to lớn ấm áp của anh khum lấy mông nàng, níu chặt, nâng lên rồi trải căng, ngăn không cho nàng chạy trốn khỏi khoái cảm dữ dội anh sẽ trao cho nàng.

Nàng dâng lên lơ lửng trên những chiếc cùm từ cuộc tra tấn ngọt ngào của anh cho đến khi lưỡi anh mang hạnh phúc đến cho nàng đồng thời giải phóng cho nàng. Rồi nàng rơi xuống, cơ thể nàng rung chuyển, rã rời vì những đợt rùng mình vì ngây ngất tinh khôi.
Morgan hạ người xuống, bao bọc lấy cơ thể đang run rẩy của nàng bằng hơi nóng tỏa ra từ anh. Đôi môi anh chạm lên cổ nàng, dỗ đôi mắt nàng hé mở. Nàng ngạc nhiên khi cảm nhận được đôi má ướt đẫm nước mắt chưa phai của nàng.
“Anh vẫn là kẻ chuyên đi bắt nạt, Morgan MacDonnell”. Nàng nói khẽ.
Anh chiếm lấy một giọt nước mắt bằng đầu lưỡi của mình. “Phải đấy. Và em đã phá vỡ lời thề của mình rồi, cô bé à. Đây là lần thức ba trong đêm em khóc vì anh”.
Nàng hít sâu. “Em không định biến nó thành thói quen. Em chỉ chưa bao giờ…” Đâu đó cơn rùng mình lại xuất hiện.
“Anh cũng vậy”.
Đôi mắt nàng mở lớn trong cơn sốc mơ hồ. “Chưa bao giờ sao? Cả với Alwyn… Hay bất kì người đàn bà nào khác ư?”
Anh khẽ lắc đầu, ánh mắt sôi lên với những xúc cảm thật trái ngược. “Anh chưa bao giờ muốn… Cho đến khi có em”.
Với một người đàn ông kinh nghiệm như anh, anh không thể trao cho nàng món quà nào quý giá hơn thế. Sabrina muốn trao lại cho anh thứ gì đó. Nàng khóa hai cánh tay mình quanh cổ anh rồi kéo đôi môi anh xuống, miệt mài trong cái miệng có vị ngọt ngào dữ dội lẫn vị mặn từ những giọt nước mắt của nàng cùng hương thơm hạnh phúc của nàng. Tiếng gầm vọng lên từ tận cùng cuống họng thoát ra khỏi anh.
Sabrina nghĩ lúc này chắc chắn anh đã mất hết kiểm soát, chắc chắn anh sẽ kết hợp với nàng với sự tham lam cục súc như nàng vẫn nghĩ. Nhưng đôi tay của anh lại êm ái vuốt ve bầu ngực của nàng, bắp đùi của nàng, dỗ dành chúng tách ra. Nàng cảm thấy sức ép dữ dội từ cơ thể anh chèn lên nàng. Khi nàng quay mặt vào trong mái tóc để giấu đi nỗi sợ hãi đột ngột dâng lên, Morgan chầm chậm ôm lấy hai má nàng trong đôi tay anh, ánh mắt mờ sương của anh cũng không hề kém thấu suốt so với sức nặng thô lỗ từ phần đàn ông của anh.
Tiếng khàn khàn vọng ra từ chất giọng nam cao đã phản bội lại tất cả những phí tổn anh phải bỏ ra để giữ lấy sự kiềm chế của bản thân. “Anh muốn nhìn vào mắt em khi anh chiếm lấy em, Sabrina Cameron. Anh muốn biết lúc em trở thành của anh”.
Sabrina đã thuộc về anh từ rất lâu rồi, từ lúc nàng bắt đầu có thể ghi nhớ. Anh là tình yêu đầu tiên và duy nhất của nàng. Đôi mắt nàng chấp chới cả nỗi đau và khoái cảm khi anh trượt vào trong nàng, nhích từng phân, từng phân nhức nhối, từ từ xuyên qua tấm rào chắn tượng trưng cho sự trong trắng của nàng với sự nhẫn nại không hề suy giảm. Nàng quằn quại bên dưới anh, vừa muốn đẩy anh ra, vừa muốn kéo anh chìm vào sâu hơn nữa. Những móng tay của nàng cắm chặt vào lưng anh, nhưng anh chưa lúc nào lưỡng lự, chưa lúc nào dao động trước quyết tâm biến nàng thành người đàn bà của anh, vợ của anh.
Hàm răng anh nghiến lại. “Đón nhận anh đi. Tất cả của anh. Đúng rồi, thiên thần ơi. Một chút nữa. A…” Tiếng rên khàn đục của anh mang cả sự khẩn cầu lẫn đòi hỏi. “Chỉ một chút nữa… một chút… một chút nữa thôi”.
Sabrina rền rĩ, tin rằng một chút của anh có lẽ sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Nhưng cuối cùng nàng cũng nằm bất động bên dưới anh, hoàn toàn được lấp đầy. Nàng đã được chứng kiến một vài ví dụ về sự tự chủ sắt đá của Morgan trước đây, nhưng chưa bao giờ nàng lại hình dung được một sự kiềm nén quá sâu sắc và hao mòn nhường vậy.
Quai hàm anh khóa chặt, đôi mắt anh mịt mờ với cơn đói thô ráp. Những bắp thịt của anh xiết lại theo tất cả bản năng ban sơ, tuy vậy anh vẫn hoàn toàn bất động, đợi cho nhịp đập dữ dội ở thân dưới hai người bắt đầu hòa làm một. Cứ mỗi nhịp điên cuồng đó lại khiến Sabrina rùng mình, nhảy nhót trong cuống họng, trái tim, và giữa hai chân nàng, nơi trọng lượng lỗ mãng từ cơ thể anh cũng đang rộn ràng.
Chỉ đến khi Morgan cảm nhận được nếp lụa của Sabrina vuốt căng để điều chỉnh cho vừa với toàn bộ chiều dài của anh, chỉ đến khi anh nhìn thấy đôi mắt của nàng đảo tròn như muốn ngất xỉu bởi khoái cảm trần trụi, anh mới khép mi và bắt đầu chuyển động.
Anh chưa bao giờ có cảm giác giống như một người đàn ông. Anh đã đánh mất lần đầu tiên của mình năm mười bốn tuổi vào tay một cô hầu gái Cameron vô cùng háo hức, nhưng tất cả kinh nghiệm từ những lần lăng nhăng trong quá khứ của anh giờ đây dường như không hơn gì sự lóng ngóng vụng về của một con thú đang động đực.
Cha anh đã từng khẩn khoản yêu cầu anh “Hãy trở thành đàn ông!” trước cả khi anh hiểu được câu đó có nghĩa gì, nhưng anh biết đêm nay cùng với người phụ nữ xinh đẹp ngây thơ này, anh sẽ biến thành một người đàn ông thực thụ.
Dồn trọng lượng lên hai lòng bàn tay, anh nghiêng hông, nhấn chìm những cú đẩy sâu để cơ thể phàm ăn của anh có thể nếm được mọi phần cơ thể hấp dẫn của nàng. Rồi việc kiềm chế nhu cầu dữ tợn đang bị đè nén của anh dần trở nên khó khăn, nhưng anh vẫn lùi lại, bởi anh thừa hiểu anh có thể khiến nàng thâm tím với kích thước của anh, với thứ sức mạnh như dã thú của anh dễ đến mức nào.
Cơ thể mong manh của Sabrina miệt mài với từng cú đâm nóng bỏng, chậm chạp của Morgan như những cú đánh nện thẳng vào trái tim nàng, những cú đánh đã đập tan tấm khiên nàng đã bao bọc quanh nó, để lại một mình nàng hoàn toàn không có khả năng chống cự trước người đàn ông sở hữu cả một thân hình lộng lẫy đang ôm nàng trong vòng kìm kẹp. Tên anh tràn ra khỏi môi nàng như một lời cầu kinh đứt quãng, mà chỉ bị ngưng lại khi sức nóng của đam mê thô sơ từ miệng anh bao phủ lên môi nàng. Khoái cảm vỡ tan hoang. Thế rồi nhịp điệu chiếm nhữu mạnh mẽ, hoang dã của anh đã tăng lên, đưa nàng quay trở lại cho đến khi hai tay nàng mò mẫm đưa ra phía sau và chống hai lòng bàn tay lên những phiến đá của lò sưởi, ưỡn cong người lên để anh có thể vào sâu tận trung tâm của nàng.
Một lời thề bằng tiếng Gaelic bật ra khỏi môi Morgan, sự tôn kính mãnh liệt mà nó thể hiện trái ngược hoàn toàn với tiếng gầm đầy thỏa mãn của bản chất đàn ông thuần khiết nhất vang lên từ họng anh trong hơi thở tiếp theo, khi anh chịu đựng cái chết ngọt ngào nhất mà một kẻ MacDonnell được đón nhận bởi bàn tay của một thiếu nữ Cameron.
*
*     *
Sabrina thức giấc bởi cảm giác kích thích khi được lau nhẹ giữa hai chân. Đôi mắt nàng hấp háy mở ra để thấy chiếc bóng của Morgan đổ dài theo ánh lửa đang lụi dần. Không hay biết nàng đang theo dõi anh, anh nhúng một mảnh vài vào trong chậu nước rồi khẽ chấm dọc theo bắp đùi trong của nàng, đôi bàn tay anh dịu dàng không tả xiết khi chúng xoa dịu phần mô mềm căng mọng mong manh của nàng.
Sabrina đã hơn một lần được chứng kiến đôi bàn tay anh vô cùng ân cần khi anh chăm sóc cho những sinh vật bé nhỏ đang bị thương. Nhưng nàng chưa bao giờ dám mơ mình sẽ được trải qua cảm giác đó. Hành động tiếp xúc thân mật đó khiến trái tim nàng như bị bóc trần. Khoái cảm mơ hồ trải căng theo những cái chạm của anh. Một âm thanh yếu ớt không thể ngăn nổi bật ra khỏi môi nàng.
Morgan ngẩng đầu lên. Đôi mắt hai người gặp nhau qua chiều dài cơ thể khỏa thân của nàng. Bầu ngực nàng phập phồng và nóng ran dưới cái ánh mắt chan chứa cảm xúc của anh. Hơi nóng trườn khắp cơ thể nàng, nửa như còn e thẹn, nửa như đã thức tỉnh.
Những cây nến đã cháy gần hết, để lại mùi hương thơm ngát, nhưng Sabrina không cần quá nhiều ánh sáng để trông thấy đôi mắt thất thần dễ bị tổn thương của Morgan. Anh nhanh chóng cụp mắt xuống, rồi nhìn chằm chằm vào mảnh vải trên tay. Nàng nhận ra đó là một mảnh vải len cắt từ áo choàng của anh, giờ đây đã đổi màu vì máu của nàng.
Anh nhúng nó vào nước đã pha ấm để khiến nàng dễ chịu. “Anh không bao giờ định làm em đau, cô bé à. Em quá đỗi thanh khiết. Anh sợ mình đã đi quá xa và giết chết em”.
Morgan lau người cho nàng, nhưng hành động ân cần ấy đã mất đi sự trong sáng khi ánh mắt họ lại chạm nhau. Đôi môi Sabrina khẽ hé mở, hai má nàng ửng hồng. Morgan cảm thấy cơ thể phản bội của anh đã đáp lại bất chấp ý chí của anh. Cơn đói thô lỗ liền dâng lên như nước triều trong anh. Anh biết giờ vẫn còn quá sớm để đến với nàng; cơ thể mới trải qua trấn động của nàng sẽ không thể sẵn sàng để chấp nhận anh lần nữa. Anh chỉ làm nàng đau hơn mà thôi.
“Em nên ngủ đi, cô bé à.”, anh nói cộc cằn. “Bình minh sẽ sớm đến thôi”.
 
Bình minh, Sabrina nghĩ, với sắc màu chói chang của ánh mặt trời mùa đông sẽ chiếu sáng những nghi ngờ cùng bất đồng của hai người. Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm nếu bình mình không bao giờ đến. Nàng muốn được lưu lại đây mãi mãi, không mặc gì hết, ngoại trừ ánh lửa sắp tàn và hơi ấm từ cái nhìn trìu mến trong đôi mắt của chồng nàng đang bao phủ lấy cơ thể nàng, để đánh tan kiểm soát cứng nhắc của anh và chứng minh với anh rằng nàng không phải một bức tượng mong manh có thể vỡ tan tành bởi cái chạm của anh.

Khi Morgan với tay tháo chiếc áo choàng của anh ra để bọc lấy nàng, nàng ngồi dậy quỳ trên gối, nắm lấy tay anh, rồi đưa nó lại môi nàng. Lưỡi nàng nhẹ nhàng nô đùa trên những khớp ngón tay của anh.
Nàng cố tình bắt chước cách phát âm của anh. “Vậy ngài nghĩ một con bé nhà Cameron quá yếu đuối so với khả năng chịu đựng huyền thoại của một người nhà MacDonnell sao? Có thể ngài thấy những bài hát về thị tộc của ngài có một phần quá nghiêm trọng rồi, thưa ngài”.
Morgan choáng váng trước ánh nhìn tinh nghịch tai hại trong đôi mắt của Sabrina. Anh nghĩ sẽ có nhiều nước mắt hoặc có lẽ cả những lời buộc tội gay gắt nữa. Ánh mắt anh rơi xuống hai đầu vú nàng. Chúng co chặt lại thành hai núm nhỏ hồng hào dưới sự quan sát kĩ càng của anh. Anh gần như rên lên.
Anh giật mạnh ánh mắt trở lại gương mặt nàng và hắng giọng. “Ngay bây giờ, cô bé, anh không thể trách em nếu em đề phòng anh. Chuyện này là tự nhiên thôi. Anh đã có chút thô bạo với em”.
“Ối trời ơi, cái gã MacDonnell to lớn, xấu xa này đã làm kinh hãi một con bé Cameron sao?” Nàng véo vào khớp ngón tay anh. “Anh phải biết là, em nghĩ anh hơi bị lịch sự so với sở thích của em”.
“Lịch sự?” Từ này rơi ra khỏi môi anh như một lời nguyền rủa hèn hạ nhất ấy. Có lẽ nàng gọi anh là hoạn quan cũng được.
Nàng trao cho anh một ánh nhìn khiêu khích dưới hàng mi. Morgan không hề biết tại sao nàng lại chơi cái trò nguy hiểm thế này. Nhưng anh không thể kháng cự thách thức chọc ghẹo của nàng hơn có thể kháng cự một chiến binh đủ rộng lượng để buông lỏng ham muốn ích kỉ nhất của mình trên cơ thể mềm mại của nàng được.
Anh giấu nụ cười xếch đến tận mang tai của mình dưới một cái liếc mắt đong đưa. “Vậy em muốn thưởng thức, ờ, cái mà tất cả những bài hát cùng truyền thuyết đề cập đến phải không cô bé?”
Sabrina ép chặt hai lòng bàn tay nàng trên ngực Morgan, can đảm của nàng gần như đã bỏ mặc nàng trước ánh nhìn tham lam rõ ràng của anh. “Nếu điều đó làm vừa lòng anh”, nàng bẽn lẽn thì thầm.
Nét quỷ quyệt càng được thể hằn sâu hơn trong đôi mắt anh. “Không gì có thể làm vừa lòng anh hơn”.
Morgan nhào vào nàng như một con quái vật màu hung. Với đôi bàn tay khéo léo, anh quay nàng lại rồi dồn nàng cúi xuống trên tấm đệm trong tư thế không cho nàng lựa chọn nào khác ngoại trừ tuân theo tất cả những mệnh lệnh đen tối từ cơ thể oai vệ của anh. Khi anh lấp đầy nàng, nàng cong về phía anh bằng bản năng đàn bà ban sơ nhất, quả quyết chứng minh với anh rằng nàng có thể nhận bất kì thứ gì anh trao cho nàng. Móng tay nàng khoan sâu vào tấm nệm, giải phóng ra mùi hương thơm nồng của cây thạch nam. Anh quấn hai nắm tay đầy sức mạnh vào trong tóc nàng, lầm bầm những lời ngọt ngào, những lời thô ráp vào tai nàng.
Đúng lúc Sabrina tin rằng khoái cảm có thể tới mức không thể chống cự thêm được nữa, Morgan quyết định không chịu đi tới nơi giải thoát hoang dại ấy một mình. Bởi vậy anh chạm tay xuống dưới và ve vuốt nàng, những đầu ngón tay khéo léo của anh tương phản sâu sắc với say mê thô bạo của anh đối với cơ thể nàng.
Những cơn co thắt ngất ngây làm rung chuyển cả hai người, họ không thể làm gì khác ngoại trừ đổ sập vào nhau hòa làm một vào chiếc kén ấm áp làm từ tấm khăn choàng của anh đang hoan nghênh hai người.
*
*     *
Tiếng ngọn lửa mới nhóm cháy lách tách vui tai đã gọi Sabrina từ giấc ngủ. Một sợi len xơ cù vào má nàng. Nàng tò mò hé mắt thấy Morgan đang ngồi dang chân trên chiếc ghế ở phía sau và quan sát nàng ngủ, đôi mắt xanh của anh sáng bừng mãnh liệt đã lôi nàng vào tình trạng tỉnh táo hoàn toàn. Anh vẫn còn khỏa thân. Nàng không hề nhận ra là nàng đã quen với vẻ mặt không chút thẹn thùng của anh khi phô bày thân thể như thế. Nhưng khi anh dạy cho nàng hai lần trong một đêm và một lần nữa vào lúc bình mình ló dạng, nàng biết rằng chẳng thứ gì trên cơ thể anh có thể khiến anh xấu hổ.
Một đợt kí ức gợi tình lại ào ào dâng lên trở lại. Nàng ngoảnh gương mặt e thẹn của mình đi, không dám tin rằng anh đã nối thêm một mạch máu đam mê điên cuồng trong trái tim tao nhã của nàng.
“Anh ra ngoài tìm củi, Sabrina à, ở đây lát nữa sẽ lạnh”.
Nàng nghịch lớp vải len mềm mượt n bên dưới cánh tay mình. “Vậy sao anh không đi mặc đồ đi?”
Anh lùa tay vào mái tóc, tiếng thở dài của anh chứa đầy sự kiên nhẫn. Rồi sau đó nàng mới nhận ra anh trần trụi bởi vì tấm áo choàng của anh đang được âu yếm quấn quanh người nàng, bao bọc nàng như một cái tổ ấm áp. Vẫn còn cảm nhận được bối rối trong cái nhìn chăm chú của anh, nàng gỡ tấm áo ra đưa cho anh, rồi kéo chiếc áo choàng lông ẩm ướt phủ lên người.
Morgan sửa soạn và thắt chặt chiếc áo với vẻ duyên dáng tự nhiên, rồi ngồi lại xuống chếc ghế, khoanh tay trên tay vịn của nó.
Sabrina không thể nín nhịn thêm được nữa. “Sao anh cứ nhìn em chằm chằm thế?”
Ánh mắt tham lam của anh rơi từ gương mặt xuống bụng nàng. “Anh nghĩ giờ có lẽ em đang mang thai đứa con của anh”.
Hơi nóng vươn những tua dài trườn lên trên cuống họng nàng và Sabrina cự lại thôi thúc được trùm chiếc áo qua đầu nàng. Nhưng sự thận trọng trong đôi mắt của Morgan làm đông cứng sự xấu hổ của nàng thành nỗi đau và sau đó là giận dữ.
Nàng vồ lấy chiếc váy, phát hiện ra nó còn lâu mới chữa lại được. “Tôi tất nhiên cũng hy vọng những cố gắng của anh sẽ thành công”. Giữ chặt chiếc áo choàng ở phía sau, nàng dò dẫm để tìm đôi dép. “Tôi ghét phải nghĩ anh chịu hy sinh khủng khiếp như thế mà lại chẳng thu được cái gì”. Nàng rùng mình bởi luồng không khí mát lạnh vuốt ve làn da trong chốc lát khi nàng trùm chiếc áo choàng qua đầu. Chiếc mũ phủ lấy khuôn mặt nàng và nàng chợt nhận ra nó bị ngược. Nàng thò tay vào lớp nhung lưa thưa, cố gắng lộn phải, lời nói của nàng như bị nghẹt lại. “Chúng ta nên biến thật nhanh nếu không anh sẽ lại phải chịu đựng để vượt qua nó một lần nữa”.
Đôi cánh tay trần vạm vỡ, ấm áp ôm lấy nàng từ phía sau. Nhịp điệu khàn khàn du dương của Morgan làm tê liệt cuộc đấu tranh của nàng. “Một gã MacDonnell sẽ không bao giờ bỏ việc cho đến khi anh ta biết rằng nhiệm vụ của anh ta đã hoàn thành”.
Nàng ló đầu ra. Nàng giận dữ cào đám tóc vướng ra khỏi mắt. “Thứ lỗi cho tôi. Tôi chưa bao giờ quen một gã MacDonnell biết làm việc”.
“Giờ em sẽ biết, cô bé à”. Đôi môi anh lướt qua cổ nàng.
Sabrina cảm thấy bản thân mình nhòa theo anh cùng với cơn giận của nàng. Nàng khép mi mắt, sợ hãi trước thứ quyền lực mà nắm anh nắm giữ. Nếu nàng từng nghĩ màn đêm có thể khiến nó yếu đi hay dung hòa nó với sức mạnh của chính nàng, thì nàng đã sai. Những thứ đó chỉ càng khiến nó có thêm uy quyền mà thôi. “Anh sẽ hăng hái hết mình để hiến dâng bản thân cho nghĩa vụ khiến em mang thai”.
“Sự hiến dâng vì bổn phận của anh thật truyền cảm”. Và không tài nào cưỡng lại được, Sabrina rên lên khi đôi tay anh trượt lên phía trên, làm dịu đi cơn đau nhức nhối của nàng. “Anh không thể…?” Giọng nàng rời rạc. “Lần nữa?”
Từng từ của anh ngắt quãng bởi những nụ hôn dọc theo chân tóc mai của nàng. “Và lần nữa. Anh sẽ không đàn ông lắm nếu từ bỏ sự cố gắng từ bây giờ, phải vậy không?”
Không buồn cởi cả áo choàng của nàng hay của anh, chồng nàng đã chầm chậm bế nàng về phía tấm nệm và tiếp tục cho nàng thấy chính xác anh đàn ông tới mức nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.