Đọc truyện Đoá Hồng Của Con Mèo FULL – Chương 33
Tô Đinh nhìn Lăng Nhất, tâm trạng của cô ấy dần ổn định.
Dù gì thì Adelaide cũng đã ở bên cô ấy một thời gian dài, bác sĩ tư vấn tâm lý chuyên nghiệp khiến
cô ấy bình tĩnh hơn rất nhiều, chuyện đứa con của cô giáo mình vẫn còn sống cũng là một niềm an ủi
lớn đối với cô ấy, mặc dù cô ấy vẫn rất buồn nhưng không còn buồn nhiều như trước nữa.
Tô Đinh yếu ớt bưng cốc nước lên, uống mấy hớp nước ấm rồi hỏi Lăng Nhất “Em nói… Anh Lâm nuôi em?”
“Vâng” Lăng Nhất đáp.
“Chị không biết, anh trai không phải kiểu người như vậy…” Tô Đinh lắc đầu “Nhưng Diệp Sắt Lâm
thật sự không thể vô tình nhiễm vi rút trong phòng thí nghiệm được, bởi vì phòng thí
nghiệm Wilkins được bảo hộ rất chặt.
Nó dùng để nghiên cứu virus Berlin trong một thời gian dài mà
chưa bao giờ bị rò rỉ.”
Lăng Nhất nhìn cô, những lời vừa rồi cho thấy mặc dù cô tin Lâm Tư nhưng cô vẫn còn
nghi ngờ.
Người phụ nữ ở khu chín cũng nói đến vấn đề này, bà ta nói rằng virus không thể vô tình
bị rò rỉ mà phải có ai đó cố tình làm điều đó —— vì thế mà Lâm Tư bị nghi ngờ cũng không phải vô
lý.
Adelaide nói: “Có rất nhiều người trên tàu vũ trụ hiểu lầm Lâm Tư, nhưng tôi tin rằng cô sẽ không
hiểu lầm” —— “Tất cả chúng ta đều biết rất rõ về Lâm Tư, phải không?”
“Ừ…” Tô Đinh hơi kinh ngạc “Tiền bối là người rất tốt, tôi biết mà, chắc chắn không phải anh ấy
làm, nhưng tôi cũng chắc chắn phòng thí nghiệm Wilkins không có khả năng xảy ra tai nạn kia.”
Cô cũng là học sinh của Diệp Sắt Lâm, tất nhiên Tô Đinh hiểu rõ về các thiết bị và quy định khác
nhau trong phòng thí nghiệm, cô ấy có thể nói từ
“không thể”, điều này chứng tỏ các biện pháp phòng ngừa của phòng thí nghiệm thực sự rất nghiêm
ngặt.
Nhưng Lâm Tư tuyệt đối không thể cố ý phóng ra vi rút để tìm đủ tư cách lên tàu, nếu vi rút
không phải do Diệp Sắt Lâm vô tình bị nhiễm trong phòng thí nghiệm thì làm sao nó có đến
được con tàu?
Adelaide nhún vai: “Tôi không biết, tôi không biết nhiều về chuyện này.”
Tô Đinh đáp “Ừ” rồi nói tiếp
“… Khi nào thì anh trai quay lại?”
“Hiện tại anh ấy vẫn đang đi gặp Trần phu nhân” Lăng Nhất nói với cô: “Chắc gần tối sẽ về.”
Tô Đinh cười thật tươi với Lăng Nhất: “Bảo anh ấy đừng quá lo lắng cho chị, sau khi bình phục thì
chị sẽ bắt đầu tham gia vào dự án luôn.”
Lăng Nhất gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn chị Tô Đinh.”
Vốn dĩ Tô Đinh muốn đợi đến khi Lâm Tư trở lại để nói chuyện trực tiếp với anh, nhưng tình trạng
thể chất của cô không đủ để cô đợi được đến lúc đó —— người vừa tỉnh sau tình trạng đóng băng vốn
dĩ vô cùng yếu, cộng với cú sốc mà cô nhận được.
Nó quá lớn, một lát sau cả người cô rất mệt mỏi,
được Adelaide chăm sóc thì đã ngủ thiếp đi.
Sau khi ép chăn cho Tô Đinh, Adelaide bước ra ghế sofa ở bên ngoài, pha một tách cà phê hòa tan và
khuấy nó từ từ trong cốc.
Vị bác sĩ tâm lý đến từ Bắc Âu này luôn nở nụ cười giễu cợt, nhưng khi thực sự bình tĩnh lại, anh
ta lại có một loại khí chất quý tộc tao nhã.
“Baby, anh ở đây để trông cho, em có thể đi làm việc của riêng mình” Anh chớp đôi mắt xanh lục, nói
Lăng Nhất.
Nhưng Lăng Nhất vẫn không rời đi, không chỉ bởi vì cậu không có việc gì phải làm gấp mà còn bởi vì
cậu tình cờ có chuyện muốn hỏi bác sĩ tâm lý này, người luôn xuất quỷ nhập thần* rất khó khi gặp
được.
“Em có thể hỏi anh một điều được không ạ?” Cậu hỏi Adelaide.
“Tất nhiên rồi, nhiệm vụ của anh là giải đáp những nghi ngờ của em mà” Adelaide ghé sát người
gần Lăng Nhất, một tay nâng quay hàm cậu và nhếch khóe môi nói “Những đứa trẻ ở lứa tuổi
như em đều có rất nhiều câu đố nhỏ đáng yêu……”
“Nhưng em không có câu đố nhỏ nào cả” Lăng Nhất nghiêng đầu.
“Vậy thì em chưa trưởng thành rồi” Adelaide nhìn lên nhìn xuống đánh giá cậu “Có thể do em đã mất
quá nhiều trí nhớ.
Em vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ, điều này cũng dễ hiểu ——nếu giờ em ở trên Trái
đất, được lớn lên một cách an toàn, chắc hẳn đang trong thời kỳ nổi loạn của tuổi trẻ, dưới tác
động của nhiều loại hormone, ngày nào cũng chỉ suy nghĩ về chuyện yêu đương.”
Nhưng thực ra, Lăng Nhất không biết làm thế nào để đối phó với những vấn đề như “Nếu ở Trái đất”.
Cậu thật sự không có ấn tượng gì về hành tinh đó, và cậu không cảm thấy mình thiếu bất cứ thứ gì ——
cậu cảm thấy rằng cuộc sống của mình sống trên tàu vũ trụ đã rất tốt rồi.
Adelaide nói: “Vậy em muốn hỏi cái gì nào?”
“Đôi khi Lâm Tư không ổn lắm…” Lăng Nhất chậm rãi nói “Vì điều đó… điều mà mọi người rất khó chấp
nhận ấy, em phải làm sao thì anh ấy mới ổn hơn được?”
“Cậu ta lại bắt đầu không ổn?” Adelaide cau mày “Tôi phải xử lý cậu ta mới được.”
Sau khi lèm bèm mấy lời phàn nàn nhỏ này, Adelaide mới nghiêm túc nói: “Lâm Tư có phản ứng căng
thẳng rất nghiêm trọng, chỉ có thể làm chậm lại
bằng các biện pháp tâm lý chứ không thể loại bỏ hoàn toàn ——trừ khi một ngày nào đó cậu ấy thực sự
có thể tha thứ cho bản thân mình.”
“Nhưng đó hoàn toàn không phải lỗi của anh ấy.” Lăng Nhất đáp.
“Mỗi người đều có những tính cách khác nhau, những thứ họ theo đuổi cũng khác nhau.”
Adelaide chậm rãi nói “Lâm Tư luôn định vị mình là một người bác sĩ.
Em có thể tưởng tượng một bệnh
nhân đang có cơn nguy kịch nằm trên bàn mổ, bác sĩ phụ trách đã dùng hết các phương pháp mà không
cứu được người đó thì đây có phải là lỗi của bác sĩ không?”
Lăng Nhất lắc đầu.
“Không ai có quyền trách vị bác sĩ này, nhưng người đó có thể sẽ tự trách mình —— họ nghĩ nếu mình
có thể cố gắng làm tốt hơn nữa, liệu họ có thể ngăn chặn cái chết của một sinh mạng không?”
Adelaide mỉm cười “Tổ tiên em là người châu Á.
Có một câu nói ở Trung Quốc là “Lương
y như từ mẫu”, miêu tả chính xác về tâm trạng này.
Với lại, lúc đấy Lâm Tư thật sự súyt có thể
cứu mọi người, nhưng người du hành đã tự mình ra khơi, cưỡng bức toàn bộ phòng thí nghiệm, bỏ rơi
mạng sống của hàng trăm triệu người trên Trái đất.”
“Vì vậy, chỉ cần cậu ấy nhìn vào đuôi tàu vũ trụ này, biển sao trên kia, là có thể thấy những món
nợ đẫm máu chồng chất của mạng sống hàng trăm triệu người —— cậu ấy có thể đổ lỗi cho ai đây? Đổ
lỗi cho cái lý do “Bảo vệ nền văn minh nhân loại” của người du hành sao? ai có thể trách con tàu vì
quyết định tàn nhẫn như thế đây?”
Adelaide nhún vai bất lực: “Không ai làm sai điều gì, thảm kịch đã xảy ra rồi.
Hàng trăm triệu đồng
bào của chúng ta đang phải vật lộn để chết trên hành tinh tuyệt vọng đó, Không ai có thể chấp nhận
được điều này.
Sau khi nghiên cứu chất điều trị virus thế hệ thứ ba xong, hầu như tất cả các nhân
viên phòng thí nghiệm tham gia nghiên cứu đó đều chọn ngủ đông vô thời hạn —— có nghĩa là, trừ khi
phi thuyền đặc biệt cần họ, thì họ mới tỉnh, không là họ cứ ngủ như vậy, họ gần như giống như đang
tự sát.
Nếu là tôi, tôi cũng không bao giờ tỉnh dậy.”
“Vậy thì làm sao anh ấy có thể ổn hơn được?”
Giọng Adelaide hơi trầm xuống, nói: “Đôi khi, có một cái gì đó sẽ đi cùng em một đời người.”
“Vậy thì anh ấy muốn sống trong đau đớn vĩnh viễn sao?” Lăng Nhất rủ mi mắt xuống.
Adelaide mỉm cười, nắm lấy tay Lăng Nhất rồi mở nó ra.
Lăng Nhất nhìn những đường sáng trên lòng
bàn tay mình.
“Nhưng mà, đời người luôn hướng về phía trước.” Đầu ngón tay Adelaide chạm vào lòng bàn tay Lăng
Nhất và lướt qua những dấu tay “Ngày xưa cũ sẽ thế trôi đi, chúng ta luôn có một tương lai tốt để
hướng tới.”
“Lâm Tư không phải là người mỏng manh, mà là người ngược lại, khả năng chịu đựng của cậu ấy mạnh
hơn hầu hết mọi người.
Em không cần lo lắng.” Từng ngón tay của Adelaide phủ lên bàn tay Lăng Nhất,
giọng nói kỳ lạ không rõ ràng suy nghĩ, nhưng nó đầy dịu dàng, giống như lời cầu nguyện của vị mục
sư: “Đối với những nỗi đau chưa được giải quyết đó, chúng tôi sẽ gửi gắm nó cho dòng thời gian vĩnh
cửu”
“Vậy thì em không phải làm gì cả, đúng không?” Lăng Nhất trầm mặc một lúc rồi mới nói.
“Thật ra, chỉ cần sự tồn tại của em là đủ rồi” Adelaide buông tay ra, chớp đôi mắt “Nếu như tôi có
đứa nhỏ như em thì loại đau đớn nào trên đời này có thể đánh bại tôi đây?”
Lăng Nhất bĩu môi.
Adelaide cười.
**
Khi Lâm Tư trở lại phòng, anh thấy Lăng Nhất đang đọc sách điện tử.
Lăng Nhất không biết mình đã phát triển sở thích này từ khi nào ——đặc biệt cậu hay đọc một số bài
thơ và tiểu thuyết cổ điển và văn học và tiểu thuyết.
—— Lâm Tư không hiểu văn học cho nên không hiểu được.
Nhưng khi anh ngồi ở bên cạnh Lăng Nhất, Lăng Nhất lập tức đặt giao diện đọc sách xuống, cả người
không xương dựa vào người anh, cánh tay vững vàng ôm lấy vai anh.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Tư hỏi “Tâm trạng em không tốt?”
“Không ạ…” Lăng Nhất không thay đổi giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào “Anh giải
quyết xong vấn đề vật chất chưa?”
“Vẫn chưa, bà ấy nói với tôi nói về một vấn đề khác” Anh nói với Lăng Nhất “Em có biết Châu Phi
không?”
Lăng Nhất gật đầu: “Một nơi trên trái đất.”
“Trước khi kỷ nguyên (hải lý)** ra đời, hầu hết mọi lục địa đều đã phát triển một
nền văn minh khác nhau, nhưng châu Phi thì chưa bao giờ có.”
Lăng Nhất gật đầu.
“Vì môi trường tự nhiên và khí hậu nơi đó hạn chế sự phát triển của nền văn minh, không có đất đai
thích hợp để trồng trọt, không có động vật nào có thể thuần hóa được.
Dù giàu tài nguyên nhưng nó
không có điều kiện để hình thành một.
Cho nên, dù tài nguyên phong phú đến đâu thì họ vẫn luôn ở
dạng bộ lạc nguyên thủy nhất, dựa vào hái lượm để tồn tại.”
Lăng Nhất yên lặng lắng nghe.
“Bà ấy cho rằng giờ đây chúng ta đang ở châu Phi nhưng là (theo một nghĩa khác)”
Lăng Nhất cau đôi lông mày xinh xắn lại: “Vậy chúng ta nên làm gì đây?”
“Trong tương lại có thể chúng ta sẽ bị chia thành hai tổ hợp, một tổ hợp ở lại căn cứ để sinh sôi
và bảo tồn những thành tựu văn minh của chúng ta, tổ hợp còn lại tiếp tục lên đường để tìm kiếm
những hành tinh mới phù hợp hơn cho sự tồn tại của chúng ta, giống như kỷ nguyên của chuyến đi vĩ
đại.”
Lăng Nhất gật đầu: “Chúng ta có thể lên vũ trụ chơi tiếp được không?” Lâm Tư hỏi “Em thích ở trên
mặt đất hay đi tàu?”
Lăng Nhất suy nghĩ một chút, cuối cùng ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Tư: “Em ở đâu mà chẳng được,
chỉ cần anh ở cùng…”
Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt của Tư, anh ôm Lăng Nhất.
Trên mặt đất là cuộc sống tẻ nhạt ngày này qua ngày khác, còn chuyến đi lại là một cuộc lang thang
cô đơn không hồi kết, nhưng dường như chỉ cần chàng trai nhỏ bé này ở đó thì tương lai im lặng chết
chóc không biết trước được kia sẽ tỏa ra một sức sống mới..