Đọc truyện Do You Remember Me??? – Chương 50
Trong sáu năm qua, Hải Phong luôn chắc chắn rằng Hoàng Vy không chết, sức mạnh của tình yêu luôn kì diệu là vậy. Mặc dù A Kiên đã cho cậu xem đoạn video đó nhưng Hải Phong vẫn không tin, không ngừng tìm kiếm hình bóng ấy. Kết quả thu được luôn là con số 0 nhưng cậu sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Mải suy nghĩ mà cậu đã đặt chân đến trung tâm thương mại Ánh dương lúc nào không hay. Từ khi cậu bước vào, lập tức đã thu hút được sự chú ý của mọi người. Do thời gian hiện tại là giờ tan làm nên Ánh Dương có rất nhiều khách hàng ghé thăm. Hơn nữa, sắp đến Tuần Lễ Thời Trang nên lượng khách du lịch cũng vô cùng nhiều. Hoàng Hải Phong không chỉ nổi tiếng với vẻ đẹp trai hoàn hảo của mình mà còn rất thu hút mọi người bởi tài năng thiết kế và điều hành tập đoàn Manchester. IQ thiên tài và gia thế hùng mạnh đã làm cho tên tuổi của cậu ngày một vươn xa trên toàn thế giới. Hải Phong thường xuyên xuất hiện trên truyền hình và tạp chí kinh tế nên chỉ cần có mặt ở đâu, mọi người sẽ lập tức nhận ra.
– Tổng giám đốc của Manchester kìa…
– Anh ấy…anh ấy…đến rồi….
– Không ngờ mình còn được gặp anh ấy ngoài đời nữa.
Giám đốc Trung tâm thương mại nhanh chóng được thông báo là tổng giám đốc đang có mặt tại đây.
– Tổng…tổng….
Vội vàng bỏ hết mọi cuộc họp quan trọng và đích thân diện kiến. Nhưng khi đã đối mặt thì miệng lại lắp bắp không nói nên lời. Ông mới chỉ có một lần duy nhất được nhìn mặt cậu là trong buổi tiệc khai trương của khách sạn Hải Thần tại chi nhánh Paris. Thật không ngờ khi lại có dịp được gặp cậu lần nữa.
– Ông cứ làm việc của mình đi
– Ơ…dạ….
Sự lạnh lùng của Hải Phong làm giám đốc chẳng dám ho he tí nào! Ông lặng lẽ đi làm việc của mình. Lúc này, Mun và Jun cũng vừa trở về từ trung tâm thông tin quốc tế của tập đoàn Manchester. Nhưng khi vừa bước vào, chúng nó đã cảm thấy có gì đó rất lạ. Khách hàng đông hơn lúc trước và nhìn ai cũng thấy rất háo hức. Đang định đi tìm mami thì chúng tình cờ nghe được cuộc đối thoại của hai cô gái.
– Nhanh lên đi, không là bỏ lỡ cơ hội đó.
– Từ từ đã, để mình trang điểm chút nào.
– Hi hi! Cậu muốn làm Hoàng phu nhân hả?
– Cậu thì không muốn chắc? Bà chủ của tập đoàn Manchester là ao ước của tất cả các cô gái đó!
– Được rồi! Tớ với cậu ai mà làm được thì cũng tốt mà. Hi hi.
– Anh hai, anh nghe thấy rồi chứ?_ Mun.
– Anh có ý này!
– ….
“ Reng…reng….reng”
– Thiếu gia, cậu đang ở đâu vậy?_ A Vũ cảm thấy vô cùng lo lắng khi trở về khách sạn mà không thấy Hải Phong đâu.
– Tôi có việc! Cậu cứ ở khách sạn làm việc của mình đi.
– Vâng.
Vừa nghe điện thoại xong thì bất ngờ, một “ cục bông” mềm mại va vào cậu. Hải Phong cúi xuống nhìn xem rốt cuộc “ sinh vật lạ” kia là gì. Chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói khác vang lên.
– Mun, em không sao chứ?
– Anh hai, em đau quá!_ Mun với đôi mắt ngấn nước mắt khiến ai cũng cảm thấy đau lòng.
– Bé con, cháu không sao chứ?_ Hải Phong không phải là người vô cảm, đặc biệt khi cô bé này làm cậu cảm thấy có gì đó rất đặc biệt.
– Dạ! Cháu không sao ạ.
– Cháu thay mặt em gái xin lỗi chú._ Jun muốn chứng tỏ mình là một anh hùng vô cùng dũng cảm.
– Không sao đâu. Cháu có bị thương ở đâu không?
Chưa kịp hỏi han thì..
– Chú…bế…bế._ Mun tỏ ra là một đứa trẻ năm tuổi vô cùng nghịch ngợm.
– Mun, không được làm phiền chú ấy.
– Hic hic….
– Ba mẹ của hai đứa đâu rồi?_ Hải Phong vừa hỏi và vì không muốn nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp kia có những giọt nước mắt, cậu cúi người và bế Mun lên.
– Woa! Thích quá! Chú thật cao, thật ấm áp…_ Mun thích thú khi lần đầu được một người đàn ông bế.
– Cháu tên Mun hả?_ Hải Phong hỏi.
– Vâng. Chú đẹp trai, chú tên gì? Hay chú làm daddy của Mun nhé!
– Mun._ Jun “ tức giận” khi nghe Mun nói vậy.
– Cháu không có ba sao?_Hải Phong.
– Dạ! Cháu với anh hai chỉ có mẹ thôi.
Nghe Mun nói vậy, trong lòng Hải Phong hiện lên sự tiếc nuối. Hai đứa bé đáng yêu này lại không có ba sao.
Hải Phong quay lại nói với Mun.
– Công chúa Mun, chú gọi cháu như thế được không? Chú đưa cháu đi mua quần áo mới rồi đi ăn luôn nhé.
– Dạ..dạ…
– Mun! Chúng ta còn phải về với mẹ nữa….
– Anh hai, chú đẹp trai sẽ đưa chúng ta đi ăn đó. Anh không thích hả?
Không để Jun kịp nói gì thì Hải Phong đã bế cả cậu lên. Hành động này chính cậu còn cảm thấy ngạc nhiên. KHông hiểu xuất phát từ đâu mà khiến cậu thể hiện như vậy trước mắt hai đứa trẻ mới gặp mặt lần đầu tiên. Về phía Jun, cậu bé lại tỏ ra vô cùng “ lạ” khi được tiếp xúc gần hơn với Hải Phong.
_Khu quần áo._
Vừa bước vào cửa hàng, ba người lập tức trở thành trung tâm của mọi ánh mắt. Không chỉ sở hữu vẻ ngoài đáng mơ ước mà gia thế, tài năng của Hải Phong thì không phải ai cũng có được. CÒn hai đứa bé bên cạnh cậu đúng là thiên sứ nhỏ khiến ai cũng yêu mến.
– Tổng….
Quản lý cửa hàng đang định chào hỏi tổng giám đốc thì bị ánh mắt của cậu chặn lại làm ông ta không nói thêm gì nữa.
– Công chúa, cháu thích bộ nào thì lấy nhé.
– Dạ!
Mun tung tăng đi chọn quần áo, nhìn những tác phẩm của nhà thiết kế Lee Kwang Soo mà nó vô cùng thích thú…Hải Phong thấy Jun chỉ ngồi một chỗ mà cảm thấy hơi lạ.
– Jun, Cháu không chọn quần áo sao?
– Cháu không thích.
– Vậy cháu thích gì?_ Hải Phong.
– Siêu xe.
– @[email protected]
– Chú ơi, cháu chọn xong rồi!_ Mun thay một bộ váy công chúa, càng làm nó trở nên vô cùng đáng yêu.
– Mun thật xinh đẹp.
– Hi hi! Chúng ta đi ăn thôi._ Mun.
_ Khu ăn uống._
– Hai cháu muốn ăn gì?
– Mami dặn không được nhiều đồ dầu mỡ, như vậy sẽ béo lắm.
– =.=
– Cho cháu kem dâu.
– Kem socola hạnh nhân._ Jun và Hải Phong cùng đồng thanh.
– Xí! Lúc nào anh cũng ăn loại này! Không thấy chán hả? Mun.
– Liên quan gì đến em.
– Chú đẹp trai! Chú cũng thích ăn kem giống anh hai à.
– Ừ! Đây là sở thích của chú._ Hải Phong.
– Chú có thích ăn cà rốt không?_ Mun hỏi tiếp.
– Sao cháu lại hỏi vậy?
– Tại anh hai cũng không ăn cà rốt.
– Thật sao?_ Hải Phong quay sang hỏi Jun và nhận được sự gật đầu của cậu bé.
– Xin chào ba bố con! Nhân dịp kỉ niệm một năm ngày mở cửa hàng, chúng tôi muốn chụp lại những khoảnh khắc đẹp nhất của mỗi gia đình để lưu giữ kỉ niệm. Không phiền nếu chúng tôi xin một tấm ảnh của mọi người được chứ?_ Cô nhân viên của cửa hàng vui vẻ nói.
– Dạ! Ba, ba ngồi đây đi._ Mun nhanh trí sắp xếp chỗ ngồi, Hải Phong ngồi giữa, hai đứa bé ở hai bên.không để ý đến lời nói của mình, vô thức gọi Hải Phong là ba.
– Ba???
– Chú, cô ấy còn ở đây._ Mun nói nhỏ với Hải Phong.
– ….
“Tách”
Cầm trên tay bức ảnh, Hải Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên khi trong bức ảnh đó, cậu mỉm cười. Nụ cười mà trong suốt sáu năm qua đã theo ai đó ra đi..
– Chú đẹp trai, chú cất trong ví nhé! Nó sẽ mang lại may mắn cho chú.
– Được! Cảm ơn công chúa nhỏ.
– Mun, chúng ta phải về rồi!_ Jun vẫn tỏ ra lạnh lùng trước mặt ai kia.
– Chú ơi, chú tên gì vậy?
– Hoàng Hải Phong.
– Chú! Tạm biệt chú nhé!
– …
Sau khi đã đi xa, Mun và Jun lại trở về đúng với tính cách của mình.
– Nhóc con em thấy anh diễn đạt không?
– Chuẩn đến từng mm.
– Anh thấy chú ấy thế nào?
– Chính xác thì anh chắc chắn đó là ba mình. Từ tính cách đến sở thích đều rất giống chúng ta._ Jun.
– May mắn là đã cải trang, nếu không ba sẽ nhận ra._ Mun.
– Anh tìm hiểu được ba đang ở phòng nào chưa?
– Phòng tổng thống duy nhất!