Bạn đang đọc Độ Xứng Đôi 100 Với Chiến Thần Đế Quốc FULL – Chương 34
Rắn nhỏ, hoặc là Olderhain cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện mình bây giờ chẳng ra gì, nhỏ xíu, còn không lớn bằng vợ nữa.
Olderhain đã dần tỉnh lại từ lúc Giản Dụ đến hành tinh này, ban đầu sẽ thỉnh thoảng bị hôn mê, để rắn nhỏ chiếm thế thượng phong, hắn cũng không nhớ quá rõ thời kì làm rắn nhỏ của mình lắm.
Sau đó ngày nào Giản Dụ cũng hát cho hắn nghe, Olderhain tự cảm giác được vết thương sâu trong cơ thể dần tốt hơn, cũng để hắn nhớ lại tất cả những gì xảy ra khi là rắn nhỏ.
Nghĩ đến việc rắn nhỏ được hôn mà mình còn chưa được, Olderhain hơi không vui.
Hắn quên mất nụ hôn dưới đáy biển kia, mà chỉ muốn lấy lại nụ hôn Giản Dụ đã cho rắn nhỏ.
Đáng tiếc lòng lớn nhưng cơ thể tí hon, rắn nhỏ dài có một mét dù mọc thêm chân cũng không phải đối thủ của Giản Dụ.
Đã vậy còn bị Giản Dụ chê, bảo hắn nằm đàng hoàng, nếu không sẽ đưa về hoàng cung.
Vì vậy, lúc Giản Dụ đang né tránh những tuyển thủ khác, rắn nhỏ chỉ có thể buồn bực nằm trên cổ cậu, đầu khoác lên vai cậu, không làm được gì.
Rắn nhỏ có thể vào nơi cuộc thi diễn ra là vì nó được xem là thú cưng vô hại, nếu như nó khiến người khác biết mình có thể tấn công, chưa cần Giản Dụ đưa về, ban tổ chức cuộc thi đã buộc cậu ngừng thi trước.
Trên thực tế, nếu không phải rắn nhỏ lớn nhanh như thổi dưới cầu livestream, các khán giả sẽ cho rằng Giản Dụ đổi con rắn khác.
May mà nó rất ngoan trước mặt Giản Dụ, còn biết làm nũng nên mọi người cũng chấp nhận con rắn này, bên cuộc thi quyết định quan sát thêm.
Nhiệm vụ vừa được giao, bầu không khí giữa các tuyển thủ càng gấp gáp hơn, cuối cùng cũng đến ngày giao nhiệm vụ thứ ba, đã có một số lượng lớn tuyển thủ bị loại.
Mà trên bảng xếp hạng, điểm của Giản Dụ và Siti đuổi nhau sát sao vô cùng.
Giản Dụ cũng không gấp gáp, thời gian cuộc thi còn dài, có Siti thu hút sự chú ý của mọi người hộ cậu thì càng tốt.
Siti là quán quân cuộc thi trước, mặt mũi thế nào ai cũng biết, chỉ có Giản Dụ, hai mươi ngày trôi qua mà không ai biết cậu ở đâu, trông như thế nào.
Akin giữ đúng lời hứa không tiết lộ thông tin của Giản Dụ, Muron và Rauch bị loại vào ngày thứ tư sau khi nhiệm vụ thứ hai được giao.
Càng ngày càng có nhiều tuyển thủ bị loại, thành phố bắt đầu trống đi, có tuyển thủ muốn độc chiếm một thành phố nên tắt cầu lơ lửng, kết quả không chỉ phá hư nút cất cầu lơ lửng, còn bị trừ một mớ điểm, rớt hạng.
Đến đây mọi người mới biết, không được phép phá hư thành phố, lớn hay nhỏ gì cũng không được.
Giản Dụ vẫn ở lại thành phố ban đầu, cậu đến một căn nhà đã bị các tuyển thủ lục soát ra, im lặng chờ đợi.
Quang não rung lên, nhiệm vụ thứ ba xuất hiện.
“Xin hãy bảo vệ thành phố thật tốt.”
Nội dung nhiệm vụ ít ỏi xuất hiện, chỉ có vài chữ này, không có miêu tả gì.
Các tuyển thủ nhận nhiệm vụ không rõ ràng lớn tiếng lên án cuộc thi, mắng ban tổ chức Cúp Đốm Lửa không phải người.
Các khán giả xem livestream cũng bắt đầu đoán mục đích cái nhiệm vụ này là gì.
Tối hôm đó, bọn họ liền biết đáp án.
Có lẽ sóng êm biển lặng quá nhiều ngày khiến cảnh giác của các tuyển thủ giảm xuống, bọn họ quên mất cơn mưa như trút nước vào ngày đầu tiên, đến tận khi sấm sét đánh xuống, phần lớn vẫn không phản ứng kịp.
Tiếng sấm nổ bên tai, tia sét ba người trưởng thành cũng không ôm xuể bổ xuống thành phố.
Gió lốc mạnh hơn cả ngày đầu tiên, có xu hướng phát triển thành bão.
Tầng mây âm u bao phủ thành phố lơ lửng, để con người cảm thấy, bọn họ nhỏ bé vô cùng trước thiên tai.
Lồng bảo vệ vàng ngày càng yếu lóe lên, cuối cùng bể nát trong tay một tia sét.
Các tuyển thủ hô thành tiếng, ôm đầu né tránh, sét đánh thẳng vào mặt đất để lại vết cháy xém to.
Cùng lúc đó, tất cả tuyển thủ nhận được thông báo bị trừ điểm.
Giản Dụ cũng không ở trong thành phố bị sét đánh kia, nhưng mà lồng bảo hộ thành phố cậu ở không chống được bao lâu nữa.
Thành phố vốn vững vàng trên bầu trời vì lồng bảo hộ vỡ tan mà rung lắc dữ dội.
Có tuyển thủ muốn dùng cầu lơ lửng để trốn sang thành phố khác, nhưng đã bị bão cuốn đi.
Cơn bão lớn ập đến khiến thành phố lung lay, nháy mắt đã nuốt những thành phố không có lồng bảo vệ vào bụng.
Cùng lúc đó, một đoạn video quay Ariane được phát vào các phòng livestream.
“Đây chính là kỳ quan của Bầu Trời Xanh Thẳm đó, sấm sét kéo dài mười ngày, nghe nói sau khi sét đánh kéo dài, các đám mây sẽ cho ra tinh thể mây chất lượng cao lắm á!”
“Đúng rồi, xin mọi người đừng lo cho an toàn của các tuyển thủ, máy bay cứu hộ cứu nạn chuyên nghiệp đã cất cánh.”
Câu này cũng nói rõ, toàn bộ tuyển thủ cùng những thành phố bị nuốt mất đã bị loại.
Giản Dụ không biết chuyện trên livestream, nhưng mặt mày cậu cũng rất nghiêm trọng, cơn mưa mang đến một thông điệp rất tàn nhẫn từ bầu trời.
Cậu chỉ có thể điều khiển nước biển, không thể điều khiển nước từ bầu trời.
Quả nhiên nhiệm vụ thứ ba không đơn giản.
Chưa đợi Giản Dụ suy nghĩ nên giải quyết thế nào, lồng bảo vệ thành phố cậu đang đứng không trụ được nữa.
Bão vẫn còn ở xa và chưa đến đây, nhìn tin điểm giảm liên tục được gửi đến quang não, các tuyển thủ chìm vào tuyệt vọng.
Giản Dụ đứng trước cửa nhà nhỏ quan sát tình huống, cố gắng đứng vững, rắn nhỏ dán chặt vào cậu, nhiệt độ ấm áp từ lớp vảy kia truyền vào người cậu, khiến Giản Dụ không quá lạnh.
“Giản Dụ!” Akin chạy đến trong màn mưa như trút nước, lúc trước anh ta “chém giết” tuyển thủ, vừa định nói gì đó, một tia sét đã nổ tung chính giữa cả hai.
Akin: “…” Lông anh sắp dựng hết cả lên rồi.
Bọn họ vào nhà nhỏ trước, sau khi đóng cửa lại, Akin mới lên tiếng: “Bây giờ cậu định làm thế nào?”
Giản Dụ liếc anh ta, không nói gì.
Không hiểu sao Akin lại nhìn ra ý “Anh nói nhảm cái gì vậy” từ đôi mắt xanh lam kia.
Thành phố biến thành đảo biệt lập, bọn họ buộc phải nghĩ cách khôi phục lồng bảo vệ, nếu không chắc chắn sẽ bị loại.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, cơn bão kia không bay về phía bọn họ, ngoại trừ sét bổ trúng thành phố nên bị trừ một mớ điểm ra thì không ai bị loại.
Trời sáng, sấm sét đánh ầm ầm cả đêm cuối cùng cũng dừng lại, biến thành cơn mưa nhỏ, vốn còn mấy chục ngàn tuyển thủ, chỉ một đêm trôi qua, con số chỉ còn vài ngàn.
Thấy bão tố đã ngừng, Akin thở phào nhẹ nhõm: “May mà qua được rồi.”
Mưa nhỏ làm bầu không khí của thành phố trở nên ẩm ướt, Giản Dụ nhìn mặt đất, thành phố này thoát nước rất tốt, vật liệu xây dựng chắc cũng là vật liệu cách điện, nếu không hôm qua khi sét đánh xuống, bọn họ đã thăng thiên sớm.
“Tối nay sẽ tiếp.” Câu này của Giản Dụ làm Akin suy sụp trong nháy mắt.
“Đùa à? Nữa là điểm bay màu đó.”
Giản Dụ nhìn điểm của mình, một đêm trôi qua, các tuyển thủ không bị trừ điểm giống nhau, tạm thời cậu đã mất cái ghế hạng nhất.
“Đến đáy thành phố.” Giản Dụ nhớ lại cái kệ trong hệ thống nâng, suy nghĩ một chốc rồi nói.
Không chỉ một mình Giản Dụ có suy nghĩ này, trước khi Giản Dụ đến đáy thành phố, đã có tuyển thủ cướp trước.
Cầu thang xuống đáy bị chiếm mất, bất ngờ không kịp đề phòng, mắt cá chân của Giản Dụ bị ai đó chụp lấy.
Cậu run lên, vội vàng tấn công lại, rắn nhỏ vốn đang im lặng nằm trên vai cậu bò xuống.
Tuyển thủ mai phục buông tay vì đau, thiếu chút nữa đã té xuống dưới.
Ngay lúc gã ta chật vật nắm chắc lại, Giản Dụ đã giơ chân đá thẳng gã xuống đất.
Thông báo cộng điểm vang lên bên tai, Giản Dụ đi xuống đáy thành phố, nhìn đám người đang đứng yên ngay lối vào.
Phòng điều khiển dưới đáy thành phố không lớn, bị mười mấy người lấp đầy, ai cũng cảnh giác nhìn…rắn nhỏ trước mặt Giản Dụ.
Khi nãy lúc Giản Dụ còn chưa vào, ánh mắt của rắn nhỏ đã làm tất cả sợ điếng người.
Lúc cậu thanh niên tóc bạc bước vào, bọn họ còn ngỡ mình nhìn thấy thiên thần.
Trước giờ Giản Dụ luôn né các tuyển thủ khác, những ai thấy mặt cậu đều bị cậu giải quyết nên đây là lần đầu tiên tất cả những người ở đây thấy cậu.
Nhất thời, mười mấy người không ai mở miệng.
Cùng lúc đó, Akin bò vào, vừa đứng vững đã hết hồn, anh thủ thế: “Mấy người tính…đánh hội đồng?”
Mấy người kia nhìn nhau, lát sau, một người đàn ông tóc nâu đi ra: “Hai cậu cũng đến xem hệ thống nâng?”
“Hiển nhiên, hợp tác?” Akin vẫn không thả lỏng, cuối cùng tất cả tạm thời hợp tác.
“Tôi là Gus, hai cậu tên gì?” Người đàn ông từng thấy Akin vài lần, còn Giản Dụ là chưa gặp bao giờ.
Dĩ nhiên tuyển thủ dự thi nhiều đến vậy, gã không thể biết hết tất cả mọi người, nhưng trực giác của gã nói với gã rằng người tóc bạc này không đơn giản.
“Giản Dụ.” Đã đến giờ phút này, Giản Dụ cũng không giấu giếm thân phận nữa, bây giờ để lộ còn rất có lợi.
Đúng như dự đoán, sau khi cậu nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn cảnh giác nhìn Giản Dụ.
Nhiều ngày như vậy, cuối cùng bọn họ cũng biết Giản Dụ là ai!
Không ngờ người xếp hạng nhất lại đẹp như vậy.
Có người khinh thường Giản Dụ vì vẻ ngoài của cậu, cũng có người có vài suy nghĩ xấu xa với cậu, Giản Dụ ngó lơ tất cả, đi thẳng đến hệ thống nâng.
Nhưng Giản Dụ bỏ qua không có nghĩa rắn nhỏ bỏ qua, rắn nhỏ dài hơn một mét rất có sức uy hiếp, đôi mắt lạnh như băng buộc tất cả phải cất mấy ánh mắt kia đi.
Kệ trong hệ thống nâng vẫn trống hoác, Giản Dụ quay đầu nhìn bọn họ: “Đưa đây.”
“Cái gì?” Gus không phản ứng kịp.
“Lông chim.”
Tất cả mọi người đều không bị ngu, đồ trong thành phố lơ lửng nhiều đến vậy, bọn họ cần bỏ thứ gì vào trong chiếc hộp kia.
Chẳng qua ban đầu không ai nghĩ ra, lông chim lại là nguồn năng lượng của lồng bảo vệ mà thôi.
Có người rục rịch: “Tại sao không phải cậu giao lông chim ra?”
Giản Dụ không nói nhiều, trực tiếp ngoắc ngón tay với gã.
Bị khiêu khích, đã thế người khiêu khích còn là một người đẹp yếu nhớt, người nói chuyện đỏ mặt, xông lên.
Những người còn lại không nhúc nhích, yên lặng quan sát.
Một giây tiếp theo, Giản Dụ đè người xuống đất, nhấn đầu gối vào eo gã, một tay trói hai tay gã ra sau lưng, móng tay của tay còn lại mọc dài, nhẹ nhàng rạch lên dây đeo quang não.
Rõ ràng không hề dùng lực, nhưng lại có tiếng răng rắc vang lên.
“Khoan đã!” Người bị đè hô to: “Dừng tay!”
Giản Dụ không dừng tay, mắt thấy quang não sắp đứt đến nơi, cuối cùng người đàn ông cũng chịu thua: “Tôi hợp tác với cậu, lông chim! Tôi có thể đưa cậu lông chim!”
Lúc này Giản Dụ mới ngừng tay, người đàn ông vội vàng tránh xa cậu.
“Ai nữa?” Giản Dụ nhìn những người khác, khí thế thuộc về thợ săn dưới đáy đại dương ập xuống, làm tất cả không nhịn được lùi về sau một bước.
Thấy cuối cùng bọn họ cũng ngoan ngoãn, Giản Dụ ngẩng đầu gõ kệ: “Từng người đến.”
Mười mấy người đàn ông thân hình vạm vỡ xếp hàng bỏ lông vũ vào như học sinh tiểu học.
Có người vẫn muốn chiếm lợi, chỉ bỏ vào có một cái, bỏ xong thấy Giản Dụ không có phản ứng gì thì mừng thầm trong lòng.
Dù sao lông chim cũng có liên quan đến điểm, bọn họ giao lông chim ra cũng có nghĩa giao điểm của mình ra.
Mấy người phía sau thấy Giản Dụ không quan tâm nộp bao nhiêu lông chim, ai cũng bỏ vào ít nhất có thể.
Gus nhìn Giản Dụ, giơ tay bỏ một đống vào.
Giản Dụ vẫn mặt lạnh như cũ, phản ứng nhàn nhạt, cuối cùng tự nộp một mớ của mình vào.
Trên bảng xếp hạng, điểm của Giản Dụ giảm mạnh, đảo mắt đã rớt khỏi top10.
Tối hôm đó, quả nhiên lồng bảo vệ bảo vệ thành phố của bọn họ, ngoại trừ chút mưa, lồng bảo vệ đã cản tất cả sấm sét bên ngoài.
Không có thông báo bị trừ điểm, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chưa để bọn họ nghỉ ngơi, Giản Dụ đã nói: “Tiếp tục.”
Các tuyển thủ còn lại “…”
Bọn họ bắt đầu hối hận tại sao lại đến chỗ này làm gì, tại sao không kiên nhẫn chút nào hết.
“Mấy người hết lông chim thì có thể đi cướp.” Giản Dụ nói xong, nhìn về phía cầu lơ lửng, có tuyển thủ đang chạy sang đây, bọn họ luôn chú ý đến xung quanh, muốn hưởng chút lợi.
Nhận ra Giản Dụ không hề dễ chọc, bọn họ run lên, mẹ nó bọn họ không đánh lại Giản Dụ, không lẽ không thắng nổi mấy người này.
Vì vậy tám ngày tiếp theo, thành phố của Giản Dụ có lồng bảo vệ, các tuyển thủ muốn được bảo vệ buộc phải nộp lông chim vàng của mình.
Cùng lúc đó, Giản Dụ rớt khỏi top100, cách Siti mấy con phố.
Giản Dụ vẫn bình tĩnh như cũ, ngày nào cũng ném một mớ lông chim vào cái kệ kia.
Chỉ có Akin không nhịn được nói: “Haizz, tiếc quá, cậu đang hạng nhất mà, một hành tinh đó!”
Giản Dụ nhìn anh ta, không nói gì.
Buổi tối cuối cùng kết thúc, sấm sét biến mất, thông báo cũng vang lên trên bầu trời.
[CHÚC MỪNG CÁC TUYỂN THỦ BẢO VỆ THÀNH PHỐ THÀNH CÔNG, THÀNH PHỐ CẢM ƠN MỌI NGƯỜI RẤT NHIỀU.]
Ngay sau đó, tất cả những người hiến lông chim phát hiện điểm mình tăng vọt.
Tất cả lông chim bỏ ra được trả lại gấp ba.
Akin không tin được, anh nhìn Giản Dụ đứng bên cạnh: “Cậu biết trước rồi?”
Giản Dụ gật đầu, không bảo vệ được thành phố, để thành phố bị phá hư sẽ bị trừ điểm, vậy nếu bảo vệ nó sẽ được thưởng gì?
May mà suy đoán của cậu không sai.
Điểm được trả lại, hạng của Giản Dụ cũng leo lên, nhảy trở lại hạng nhất.
35 000 điểm.
Gấp đôi hạng nhìn Siti.
[ẢI ĐẦU TIÊN KẾT THÚC, CÓ 1032 TUYỂN THỦ ĐƯỢC ĐI TIẾP.]
Mấy chục ngàn người chỉ có một ngàn hơn được đi tiếp, số lượng bị loại nhiều nhất từ trước đến giờ.
[CHÚC MỪNG TUYỂN THỦ GIẢN DỤ ĐÃ ĐẠT HẠNG NHẤT ẢI “BẦU TRỜI XANH THẲM”, MONG CẬU HÃY GIỮ VỮNG CHIẾC GHẾ NÀY CỦA MÌNH!]
[TIẾP THEO SẼ ĐƯỢC NGHỈ NGƠI BA NGÀY, MỜI CÁC TUYỂN THỦ PHỐI HỢP VỚI Ê-KÍP CHƯƠNG TRÌNH LÊN TINH HẠM.]
Thông báo xong, Akin thở phào: “Cuối cùng cũng xong.”
Nửa tháng này ngày nào cũng dầm mưa, lông sắp khô đét lại rồi.
Nhìn về phía Giản Dụ tinh thần sáng láng không chút mệt mỏi, Akin chỉ biết lắc đầu.
Đây chính là chỗ khác biệt mà nhan sắc mang lại đi.
Siren thân nước trời sinh sẽ không sợ mưa, thậm chí cậu còn ngại không đủ nhiều, không có chỗ nào để cậu ngâm đuôi cả.
Rắn nhỏ lại dài ra rất nhiều, sắp dài được hai mét rồi, chân trên người cũng rõ hơn.
“Càng ngày càng giống thằn lằn.” Giản Dụ miệng thì chê nhưng không kéo rắn nhỏ đang quấn trên người mình xuống.
Đuôi rắn của rắn nhỏ quấn một vòng quanh eo Giản Dụ, bò lên lưng cậu, đầu ngã lên vai Giản Dụ, nghe vậy thì bất mãn lấy đầu cũng Giản Dụ.
Chờ hắn biến về nguyên hình đi!
Chỗ u lên trên đầu rắn nhỏ đụng vào người Giản Dụ, bị cậu nghiêng đầu né.
Rắn nhỏ: “…”
Giận tím người!
Không hiểu sao, hắn bắt đầu nhớ cuộc sống bị Giản Dụ nâng trong lòng bàn tay rồi.
—
Ngọc Thụy: Edit xong thì tui có một suy nghĩ.
Có khi nào lông vũ được đính lên lồng bảo vệ là để khiến lồng bảo vệ cứng hơn không.
Ban đầu chưa ai phát hiện đến chuyện này nên nó còn nguyên, sau khi bị lấy xuống hết thì lồng bảo vệ yếu đi rất nhiều, đến cuối cùng lồng bảo vệ không chống được gió bão.
Lúc này lại cần mọi người bỏ lông chim vào để lồng bảo vệ cứng cáp hơn.
Quá Tam Ba Bận: Em nghĩ chị đoán đúng đó.
Cảm thấy chương này tác giả viết có dụng ý lắm cơ.
Hơn nhau ở chỗ người với người cả..