Bạn đang đọc Độ Xứng Đôi 100 Với Chiến Thần Đế Quốc FULL – Chương 16
Thoáng chốc, Giản Dụ như quay về lúc mình vẫn chưa được các Siren khác cứu.
Trong thế giới của Giản Dụ, loài người không có bất kì năng lực gì, vô cùng bình thường, nhưng khoa học kỹ thuật của bọn họ lại rất phát triển, các nước chiến tranh liên miên.
Tất cả không hề liên quan gì đến Siren sống dưới đáy đại dương sâu thẳm.
Có thể Siren không phải giống loài sống tự bế, bọn họ sẽ định kỳ lên mặt biển để xem loài người phát triển đến đâu rồi, quá trình này buộc phải tiếp xúc với con người, cũng không thiếu Siren yêu con người.
Siren không ngại những thứ này, chỉ cần con người tự nguyện, bọn họ hoàn toàn có thể cho con người sống dưới đáy đại dương, mà con người yêu nhau với Siren cũng giữ bí mật rất tốt.
Chỉ tiếc là, làm gì cũng sẽ để lại dấu vết, loài người vẫn phát hiện sự tồn tại của Siren.
Bọn họ kinh ngạc với sự xinh đẹp, mạnh mẽ của Siren.
Bọn họ thèm khát bảo tàng dưới đáy dại dương và cả cuộc sống dài đằng đẵng mà người ta hằng mơ ước.
Chẳng biết từ khi nào, trong thế giới loài người đã lan truyền một tin đồn, rằng máu Siren có thể chữa được bách bệnh, thịt Siren có thể khiến bọn họ trường sinh bất tử, trên thực tế.
Năng lực hồi phục vết thương kia là do tự Siren có, còn tuổi thọ dài hơn là do bất đồng giống loài.
Rùa đen cũng có thể sống trên trăm năm, sao loài người không mơ ước tuổi thọ của bọn nó.
Sự xuất hiện của một giống loài sở hữu trí thông minh ngang bằng loài người khiến thế giới loài người nổi gió, đáng tiếc biển sâu không phải là nơi ai cũng có thể đến, các Siren im lặng một khoảng thời gian, đợi sóng gió lắng xuống mới lên bờ.
Nhưng con người luôn tham lam, bọn họ liên tục truy tìm những đầu mối có liên quan đến Siren, sắp đặt để Siren thầm mến con người, cuối cùng cũng có Siren bị bắt.
Bọn họ hưng phấn dị thường, một căn phòng thí nghiệm liên quan đến Siren được xây dựng, đáng tiếc gen của Siren khác bọn họ, cho dù có nghiên cứu đến thế nào, bọn họ cũng không thể dùng Siren để kéo dài tuổi thọ hay bách bệnh không chết.
Vì vậy họ chuyển sang võ lực của Siren.
Có Siren bị tẩy não, đưa ra chiến trường, vừa cất tiếng hát, tinh thần hơn mười ngàn kẻ địch tan vỡ, bọn họ toàn thắng trong khi không tốn một binh một tướng nào.
Siren chưa bao giờ là loài có thể để mặc con người làm thịt, Siren vừa nở đã bị ném khỏi nhà để tự sinh tồn ở biển sâu, há có thể khinh thường?
Tẩy não không có tác dụng mãi mãi, loài người nhanh chóng bị trả thù, từ đó cuộc chiến giữa Siren và con người nổ ra.
Cho đến khi Giản Dụ xuất hiện.
Mẹ của cậu đã yêu một con người trong lúc này, ai ngờ con người kia gạt bà, im lặng chờ cơ hội, chờ lúc mẹ Giản Dụ sinh cậu ra thì cướp cậu đi.
Một Siren vừa sinh xong rất yếu đuối, mẹ Giản Dụ nhận ra mình đã bị lừa, vừa đau lòng vừa tức giận, hai người lao vào đánh nhau, cuối cùng cả hai đều chết.
Đáng tiếc không ai có thể đoạt lại Giản Dụ, từ đó Giản Dụ chưa chào đời đã rơi vào tay con người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ lấy được Siren vẫn chưa chào đời.
Giản Dụ vẫn còn trong trứng chưa có sự cảnh giác với bên ngoài quá cao, cách ấp trứng của con người khiến cậu khó chịu, ở trong trứng lâu hơn bình thường một năm mới ra.
Người của phòng thí nghiệm không biết đã đổi bao nhiêu lần, trận chiến của Siren và loài người đến điểm cân bằng, tạm thời dừng lại.
Bọn họ tẩy não Giản Dụ từ bé, cấy vào đầu cậu một con chip, cướp ngọc đồng sinh của cậu đi, biến cậu thành một con rối.
Khi đó con người dưới cơ, hoàn toàn không bắt được bất kì Siren nào nữa, bọn họ cũng chỉ có Giản Dụ.
Giản Dụ vô tri vô giác sống kiếp vũ khí suốt mười mấy năm, cũng có loài người thích vẻ đẹp của cậu nên ra tay, lại bị bản năng của Giản Dụ giết ngược lại, Giản Dụ càng ngày càng lớn, sự khống chế của ngọc đồng sinh với cậu cũng dần mất hiệu quả.
Lúc Siren bộc phát tấn công kịch liệt, Giản Dụ cũng lấy lại ý thức, sóng thần ập đến nhấn chìm tất cả, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi tay loài người.
Bất hạnh chính là, ngọc đồng sinh của Giản Dụ cũng bể nát vì thế.
Giản Dụ hoàn toàn không có chút cảm giác nào với việc được tôn lên làm vua.
Cậu tùy ý để bọn họ sắp xếp, vừa nghỉ dưỡng dưới đáy biển sâu vừa tìm ngọc đồng sinh, kết quả là đến một thế giới khác.
Cho đến tận bây giờ.
Nhìn người đàn ông cơ bắp xinh đẹp bên dưới, trên người chỉ có một bộ quần áo bằng lụa trắng, mái tóc xám ngắn ngoan ngoãn khoác lên cổ, hai mắt vô thần giống hệt lúc Giản Dụ không có ý thức ở trạng thái vũ khí sống.
Nhà đấu giá vẫn còn giới thiệu vô cùng hăng say.
“Hắn sẽ trung thành, sẽ thực thi nhiệm vụ chủ nhân giao một cách tuyệt đối, sức mạnh của hắn đủ để hoàn thành rất nhiều chuyện nguy hiểm, đồng thời….vẻ đẹp của hắn hiển nhiên cũng là của chủ nhân.”
Nhà đấu giá mỉm cười, mọi người không cần nói cũng hiểu, cả đám rục rịch, bắt đầu đấu giá.
Giản Dụ nhìn ra được, tinh thần lực của người kia đã bị phá hủy hoàn toàn, có lẽ hắn đã từng biến thành một con thú vô cùng hung mãnh, nhưng bây giờ hắn đã không làm được.
Thậm chí mỗi lần sử dụng sức mạnh cũng chính là tạo áp lực cho chính cơ thể hắn, ngày nào đó hắn sẽ ngã xuống, không thể ngồi dậy.
Nhưng “vũ khí” hư có thể đổi cái khác, không ai để ý chuyện nhỏ này.
“Cậu chủ nhỏ?”
“Hoàng hậu?”
“Dụ Dụ? Giản Dụ!”
Cuối cùng mắt của Giản Dụ cũng có tiêu cự trở lại, chẳng biết từ khi nào, mặt nạ của cậu đã bị tháo xuống, Giản Dụ vừa tỉnh lại là đầu óc đã choáng váng, buộc cậu phải há miệng để thở.
Mặt Kaka không có bất kì biểu cảm nào, nhưng số liệu trong mắt chạy nhanh như tên bắn, cho thấy người phía sau cũng không bình tĩnh.
Giản Dụ thở hổn hển, cậu muốn về đại dương, muốn ngửi mùi của đại dương, chỉ có nơi đó mới khiến cậu yên tâm.
Cậu túm quần áo trước ngực Kaka, không hiểu sao lại ngửi được một mùi hương quen thuộc, nhưng khi ngửi lại chỉ có mùi dầu máy thoang thoảng.
Giọng Giản Dụ có chút mất mát ngay cả cậu cũng không biết: “Ol….”
“….Ta đây.” Olderhain nhỏ giọng đáp lại, bây giờ hắn vẫn còn đang ở trên tinh hạm, hắn chỉ hận tại sao không thể phi ngay đến bên cạnh Giản Dụ ngay bây giờ.
Hắn quay đầu ra lệnh cho cấp dưới: “Chuẩn bị bước nhảy không gian.”
“Hả?” Cấp dưới vừa nhảy năm phút trước sững sờ, bắt đầu choáng váng.
Bệ hạ, bọn họ không chịu được áp lực nhảy không gian liên tục đâu!
Sau khi nhìn thấy đôi mắt rồng của Olderhain, cấp dưới ngậm miệng, vừa điều khiển vừa hy vọng mình sẽ không ói hết mật xanh mật vàng trước mặt bệ hạ.
Tinh thần Giản Dụ hoảng hốt, cũng không nghe rõ Kaka nói gì, chẳng qua muốn tìm một nơi an toàn để đợi theo bản năng.
Cậu ngẩng đầu, không thể ngửi được mùi của đại dương trong không khí, cũng may cậu vẫn còn nhớ đường đi ở hành tinh này, Giản Dụ đứng dậy, đi về phía đại dương.
Mà trong mắt Kaka, Giản Dụ đột nhiên bật dậy, mặt mày trắng bệch ra ngoài, không thèm nhìn nó dù chỉ một cái.
Không đeo mặt nạ hay nón, trạng thái tinh thần không tốt, Kaka cũng không dám để Giản Dụ trực tiếp ra ngoài trong trạng thái này.
“Hoàng hậu? Hoàng hậu?” Kaka hiếm hoi cảm thấy nôn nóng, bệ hạ lại mất liên lạc vì đang nhảy không gian hết lần này đến lần khác.
Cũng may buổi đấu giá vẫn chưa kết thúc, trên hành lang ngoại trừ nhân viên thỉnh thoảng đi qua đi lại ra cũng chẳng còn ai.
Nếu không chưa đến mấy phút, cấp trên cái đám kia chắc phải đổi mục tiêu đấu giá.
Đúng lúc ấy, Melika đang điều tra thế lực đứng sau đứa nhỏ khi nãy quay lại, thấy bộ dạng của Giản Dụ cũng hết hồn, cô quay đầu nhìn Kaka theo bản năng: “Có chuyện gì xảy ra?”
Kaka cũng không biết Giản Dụ bị thứ gì kích thích, tất cả chỉ có thể chờ bệ hạ đến rồi nói sau.
Hai người cũng không dám động vào Giản Dụ, chỉ có thể theo sau cậu.
Mắt thấy đã đến cửa, tình huống bên ngoài chắc chắn hỗn loạn hơn trong đây, hơn nữa gương mặt của Giản Dụ mà ra ngoài sẽ khiến nơi này xao động.
“Hoàng hậu? Ngài muốn đi đâu? Thần dẫn ngài đi.” Kaka gấp đến mức xưng hô rối loạn, cũng may Giản Dụ dừng chân.
“Tôi phải ra biển.”
Giản Dụ quay đầu nhìn Kaka, cái chip khống chế trong đầu cậu đã sớm bị tháo bỏ, nhưng cuộc sống “vũ khí” không phải muốn thoát là thoát.
Huống chi còn không có ngọc đồng sinh giúp đỡ chữa trị, bị kích thích, Giản Dụ chỉ biết hoảng hốt.
Cậu chỉ cảm thấy người trước mặt quen quen, nhưng cậu không thể tìm được thân phận của Kaka trong trí nhớ rối như tơ vò của mình.
Nghe vậy, Kaka thở phào nhẹ nhõm, còn có thể trao đổi là tốt rồi: “Vậy để thần đưa ngài đi?”
Giản Dụ không nói gì, chỉ là không tiếp tục bước đi nữa.
Melika thấy vậy bèn chạy ra ngoài tìm xe bay, để lại Kaka canh bên cạnh Giản Dụ.
Mắt của nhân viên canh cửa liên tục lướt qua lướt lại trên người Giản Dụ, đây chính là người đẹp khó gặp, đáng tiếc thân phận của gã không có năng lực tận hưởng.
Thấy Melika mặc giáp chiến đấu trông rất nguy hiểm đã đi, lúc này nhân viên mới dám lên tiếng: “Thưa ngài, ngài muốn đến phòng nghỉ cho khách nghỉ ngơi trước chứ? Đấu giá sắp kết thúc, khi ấy nơi này sẽ rất đông.”
“Không cần.” Kaka chặn mắt nhân viên lại, quay đầu đội nón cho Giản Dụ.
Cứ tưởng sẽ bị phản kháng, dù sao Giản Dụ trông rất không ổn, cũng may cậu đứng im, mặc Kaka làm gì thì làm.
Giản Dụ không cảm nhận được nguy hiểm trong động tác của Kaka, hiển nhiên không quan tâm.
Bắt đầu có người đi về phía này, thấy có người đứng trước cửa, bọn họ tò mò khó hiểu nhưng không cố gắng tìm hiểu.
Thân phận những người đến tham gia buổi đấu giá này đều không tầm thường, không ai muốn rước họa vào thân.
Động tác Melika rất nhanh, lúc ba người định ra ngoài, lại bị người khác ngăn cản.
“Thưa ngài.” Mắt người đến vượt qua Kaka và Melika, rơi thẳng xuống Giản Dụ, quần áo của gã cũng khác với nhân viên ban nãy: “Ông chủ sàn đấu giá của bọn tôi muốn gặp ngài.”
“Không.” Kaka trả lời, hoàng hậu không phải người mấy người muốn gặp là gặp.
“Vậy thì đừng trách bọn tôi.” Gã mỉm cười nói, gã vừa nói xong, xung quanh lập tức xuất hiện rất nhiều bảo vệ vây kín bọn họ.
Melika thấy thế bèn cười lạnh, vừa chuẩn bị ra tay đã bị Giản Dụ cắt ngang.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Sao chưa đi?”
Giản Dụ nghi ngờ, sau đó mới chậm chạp đoán ra có người cản bọn họ.
Chỉ có đám con người đáng ghét kia mới cản cậu đến đại dương.
Suy nghĩ của Giản Dụ loạn cào cào, khí thế Siren mất khống chế tràn ra không khí làm người khác dựng cả tóc gáy.
Melika ở gần nhất là người cảm nhận sâu sắc nhất, cô ép khát khao phản kháng xuống: “Xin hoàng hậu yên tâm, đội hộ vệ của chúng ta cũng ở quanh đây, có thể giải quyết nhanh thôi.”
Sao cô có thể để Giản Dụ ra tay chứ, nhỡ bệ hạ hẹp hòi kia biết, ngài còn không giải quyết cô trước à.
“Chậm.” Rõ ràng đang oán trách nhưng giọng điệu lại bình tĩnh không có bất kì gợn sóng nào.
“Mấy người, đáng ghét.”
Giản Dụ nhìn một vòng, vừa dứt lời cậu đã hơi mở miệng, sóng âm vô hình chui khỏi miệng, đám bảo vệ còn cảm thấy giọng cậu hay chưa trụ được một giây đã ngã sóng soài.
“Đi.” Gương mặt bên dưới nón lại tái đi, vừa sử dụng sức mạnh khiến ký ức không mấy tốt đẹp xuất hiện, bây giờ Giản Dụ chỉ muốn đến biển càng nhanh càng tốt.
Melika và Kaka hoàn toàn không nghe thấy sóng âm của Giản Dụ: “….???”
—.