Đọc truyện Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi – Chương 26: Tin Đồn
Sáng hôm sau do đói bụng quá nên Thiên Hạo thức dậy sớm hơn bình thừơng. Tối hôm trứơc hắn chỉ ăn 1 tô mì gói lót bụng. Hắn sang phòng của Băng để gọi cô dậy nấu đồ ăn cho hắn. Phòng 2 ngừơi nằm sát nhau dễ thuận tiện cho việc đi lại.
– Dậy đi nào, nấu đồ ăn… _ Vừa nói tới đây thì Hạo im bặt. 2 mắt cũng sửng sốt trợn tròn.
Mặc dù hắn đã từng thấy qua khuôn mặt thật của Băng nhưng vẫn bị hút hồn vào trong đó.
Băng cũng vừa mới tỉnh dậy, trên tay đang cầm chiếc điện thoại. Mái tóc tím óng mựơt xoã dài ngang lưng. Đôi mắt đen linh hoạt, trong veo như nứơc hồ thu chớp động. Làn da trắng như tuyết dứơi ánh nắng mặt trời hắt lên từ cửa sổ càng thêm mị hoặc. Đừơng cong trên ngừơi thoắt ẩn thoắt hiện dứơi mái tóc dài. Cô… không có mặt đồ. Ánh mắt trong suốt mà nhàn nhạt không rõ cảm xúc nhìn Hạo.
Hạo không nhịn đựơc mà theo bản năng thốt ra 2 chữ:
– Đẹp quá!_ Nói xong mới biết mình lỡ lời, hắn liền lấy tay bịt miệng lại rồi chạy thẳng ra khỏi phòng. Mà lúc nói ra lời này hắn đã đỏ mặt.
Ngồi Trên giừơng nhìn 1 loạt động tác của Hạo. Môi Băng bất giác tạo thành 1 độ cong hoàn hảo.
– Hì… Dễ thương thật đấy_ Mà ngay cả bản thân Băng cũng không có phát hiện, cô đã nở 1 nụ cừơi, nụ cừơi đầu tiên trong suốt hơn 7 năm qua.
Tụi đàn em của Hạo mà nghe lời này của Băng chắc sẽ muốn đập đầu vô từơng chết mất thôi. Đừơng đừơng là 1 đại ác ma lãnh khốc vô tình, ngừơi gặp ngừơi tránh xa thế mà lại đựơc Băng khen là dễ thương. Có lộn không đó?!?!?
(Thông cảm cho. Tiêu chuẩn của chị Băng hơi khác ngừơi =..=)
20 phút sau tất cả đồ ăn đều đã đựơc Băng chuẩn bị xong. Ngồi trên bàn Hạo không hề nói gì mà chỉ gắp đồ ăn lia lịa. Mặt cũng cúi gằm xuống bàn, nếu để ý kĩ thì sẽ thấy mặt Hạo còn hiện lên 2 tầng đỏ ửng.
Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô khoả thân. Thế thì tại sao tim hắn lại đập nhanh thế chứ. Hạo len lén đưa mắt lên nhìn Băng nhưng đến khi cô nhìn qua thì hắn lại dời đi ánh mắt rồi cúi gằm mặt. Lặp đi lặp lại như vậy khoảng 3, 4 lần. Cuối cùng Băng không nhịn đựơc nữa, để chén đũa trong tay xuống, chống cằm hỏi:
– Có gì thắc mắc sao?_ Mặc dù đã biết điều Hạo muốn hỏi nhưng Băng vẫn giả vờ không biết. Mục đích là để xem khuôn mặt của Hạo lúc hắn đang bối rối.
– A, cái đó… Tại sao cô… Thích khoả thân vậy?_ Hạo vẫn không thể tin 1 đại ác ma như hắn mà vẫn có ngày cảm thấy bối rối đến vậy.
– Thói quen khi ngủ_ Lúc này Băng đã cải trang trở nên xấu xí. Vì đeo kính nên Hạo không thấy đựơc ánh mắt dịu dàng của Cô.
– à, vậy sao?_ Mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.
– Ừ_ Mắt vẫn nhìn Hạo chằm chằm.
….
Đến trừơng, tất cả học sinh khi nhìn thấy Băng đều bày ra vẻ mặt chán ghét, khinh bỉ.
– Mày nghe thấy tin gì chưa?
– Về con nhỏ cấp E đó sao?
– Phải, nghe nói nó ngủ ở nhà trai đấy!
– Không chỉ ngủ thôi đâu, nó còn mặt dày ở đó luôn nữa kìa.
– Đúng đó, đã xấu mà còn đê tiện nữa chứ. Sao trừơng chúng ta lại chấp nhận 1 học sinh không ra gì như vậy hả?
Băng lãnh đạm nhếch môi nhìn những gương mặt đang nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ, đang mở miệng chửi xéo cô. Khuôn mặt không có lấy 1 tia cảm xúc. Chỉ là ánh mắt hiện lên tia sắc bén.
Cuối cùng thì “Cô ta” cũng đã hành động rồi nhỉ? Cứ cừơi thoải mái đi, nhanh thôi, rồi tôi sẽ cho cô biết thế nào là bị cừơi vào mặt”
Vừa đến lớp liền thấy Ngân chạy đến nắm lấy tay cô rồi kéo cô 1 mạch chạy ra ngoài. Đến 1 góc trống vắng vẻ không có 1 bóng ngừơi Ngân mới chịu dừng lại.
– Này, Tin đồn đó là sao hả? Có thật là cậu đã ngủ với trai không? Có thật không?_ Vừa hỏi vừa liên tục lắc tay Băng.
– Ừ_ Băng rất thành thật phán. Chẳng phải lần trứơc cô đã ngủ chung với Hạo rồi hay sao!
– Cái gì? Sao cậu lại…Lần trứơc cậu bảo là khinh bỉ cái việc ghê tởm này mà tại sao bây giờ cậu lại…_ Ngân không tin, kinh ngạc đến mức trợn mắt, nhảy đông đổng lên
– Cậu đang hỏi về Ngủ: chỉ việc làm tình hay là Ngủ: chỉ việc ngủ chung_ Băng hơi nhứơn mày hỏi 1 câu mông lung, lửng lơ.
– Hửm? 2 việc này thì có gì khác nhau chứ? Nam nữ ngủ với nhau không phải là “ấy ấy” thì làm gì?_ Ngân cũng không có giống như ngừơi nào đó thản nhiên nói 2 chữ “Làm Tình” mà không thấy ngựơng miệng.
– 1 bên đơn giản là ngủ chung, chỉ nằm 1 chỗ, 1 bên là “Vận động kịch liệt”. Cậu thấy chúng giống nhau sao?
– Ơ, cái này… Vậy cậu là ngủ chung hay ấy ấy… À không… Là nằm 1 chỗ hay là ” Vận động kịch liệt”_ Ngân líu lữơi. Ai ngờ từ ngủ lại mang nhiều nghĩa đến vậy chứ.
Mà cô cũng phải công nhận cách giải thích của Băng vi diệu thật đấy. Ai lại đi nói việc “ấy ấy” là “Vận động kịch liệt” chứ? Chắc chỉ có Băng mới nghĩ ra.
– Ngủ, nằm 1 chỗ, không có “Vận động kịch liệt”, ngủ hoàn toàn theo nghĩa đen_ Tuy bình thừơng cô rất lừơi giải thích nhưng mà đối với Ngân thì lại khác. Có lẽ, cô đã thực sự coi Ngân như 1 ngừơi bạn của mình.
– May thật đấy, vậy mà tớ cứ tửơng_ Ngân thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng lo lắng sáng giờ cũng đựơc thả lỏng.
Nhìn bộ dạng của Ngân trong lòng Băng giống như chảy vào 1 dòng nứơc ấm. Cảm giác ấm áp lạ thừơng này thật là tốt.
Ngay từ đầu cô đã biết Ngân không phải là ngừơi xấu nhưng cô cũng không có ý định kết bạn với Ngân. Nhưng giờ, khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng, sốt ruột của Ngân dành cho cô thì cô đã biết. Ngừơi bạn tốt như thế này cô không chấp nhận thì quả thật uổng phí.
– Kẻ nào dám tung cái tin đồn bậy bạ kia chứ? Bà đây mà biết thì sẽ cắt thịt của hắn nấu canh ăn…_ Ngân cảm thấy bất bình thay cho Băng, cao giọng chửi bới. Bộ dạng giống y hệt mấy bà bán cá ngoài chợ.
….
Chiều hôm đó, Băng lững thững ra về. Hôm nay cô cũng không có gặp Hạo ở phòng nhạc. Ngay cả trong căn tin cũng không có thấy. Cô nghĩ chắc là đi tâm sự với Nhật Tuệ “đơn thuần” của hắn ta rồi.
Băng thừơng hay về trễ do ở lại chép đầy đủ bài tập nên giờ này sân trừơng hầu như cũng không còn ai. Lúc gần đến cổng trừơng thì bỗng nhiên có 1 đám con gái bao vây lấy cô.
– Ngoan ngoãn mà đi theo tụi này, nếu không thì đừng trách tụi tao sử dụng biện pháp mạnh_ 1 con nhỏ có vẻ như là thủ lĩnh lên tiếng uy hiếp.
Băng cũng không nói gì, chỉ nhún vai rồi bình thản đi theo. Nhỏ đó tuy hơi ngạc nhiên với thái độ điềm tĩnh, không chút sợ hãi của Băng nhưng cũng không nói nhiều mà dẫn đừơng.
Băng đựơc áp tải lên xe rồi chở đến 1 khu nhà hoang. Bọn họ đẩy cô cho 1 đám đàn ông khoảng hơn 10 tên mặt mày dữ tợn.
– Lần đầu tiên đựơc cô chủ thửơng, ai ngờ là 1 con nhỏ xấu xí chứ?_ Tên dẫn đầu khinh bỉ, chê bai.
– Nếu đại ca chê vậy thì để em_ 1 tên gầy nhom lên tiếng.
– Đại ca còn chưa ăn, sao có thể tới lựơt mày ăn chứ_ Tên đứng phía bên phải tên đại ca lên tiếng
– Tụi bay câm hết cho tao. Để tao xem thân hình nó như thế nào đã, có hấp dẫn hay không?_ Lúc này tên đại ca mon men đến gần Băng.
Khi nãy bọn ngừơi kia thấy Băng ngoan ngoãn, không hề phản kháng nên cũng không có trói tay chân cô lại. Đến bọn đàn ông này thấy cô chỉ là 1 đứa con gái ốm yếu nên tùy tiện để cô ngồi 1 góc.
Lúc này tên đại ca đã tiến sát đến bên Băng. Ánh mắt Băng loé lên tia lạnh lẽo, muốn chơi với cô sao, đựơc, hôm nay cô sẽ phá lệ chơi cùng họ. Bỗng nhiên, Băng nhếch môi. Tên đại ca thấy cái nhếch môi của Băng, không hiểu sao liền thấy rùng mình.
Hắn ta đưa tay định cởi áo Băng thì cô đã nhanh hơn 1 bứơc nắm lấy đầu tóc hơi xù của hắn dùng lực đập mạnh đầu hắn vào bức từơng sau lưng cô, mạnh đến nỗi nghe đựơc tiếng răng rắc. Máu tươi từ trên đầu hắn chảy xuống.
– Đại ca… Đại ca_ Lũ đàn em đồng loạt lên tiếng, hơi sợ hãi trừng mắt nhìn Băng.
Tên đại ca không lên tiếng, có vẻ như đã ngất rồi. Băng liếm liếm khoé môi, ngửi mùi máu toả ra trong không khí. Cô ghét mùi máu là bởi vì mỗi khi ngửi thấy nó thì cô sẽ thấy cực kì kích thích. Mỗi khi ngửi thấy nó cô đều sẽ nhớ đến kẻ đã ra tay sát hại ba mẹ cô. Ham muốn trả thù của cô cũng vì vậy ngày càng tăng.
Đúng vậy, ba mẹ cô là bị ngừơi ta giết chết chứ không phải là do tai nạn xe như mọi ngừơi vẫn tửơng. Mà ngừơi đàn ông đó, cô sẽ bắt ông ta phải trả giá. Mục đích cô vào trừơng Kings, rồi cải trang, giả vờ yếu đuối vũng là vì muốn tìm cách trả thù ông ta.
Như muốn tìm chỗ để trút giận cô tiếp tục giọng đầu tên đại ca vào từơng. Những âm thanh rầm rầm cùng răng rắc đan xen lẫn nhau. Lát sau bức từơng liền bị nứt nguyên 1 mảng lớn. Đôi mắt Băng ngày càng lạnh lẽo bức ngừơi.
– Tụi bay còn đứng đó làm gì, mau xông lên cứu đại ca_ Têm ốm nhom trong đám la lối. Lúc này lũ đàn em mới giật mình, đồng loạt xông lên.
Băng buông tên đại ca ra, bẻ bẻ khớp tay. Lâu lắm rồi cô mới đựơc vận động lại nha. Đúng là ngứa nghề thật đấy.
Tên ở gần nhất bị Băng dùng đầu gối thụi 1 phát ngay bụng liền đau đớn ôm bụng lăn lốc. Tên tiếp theo bị cô nắm áo vật ngựơc ra đằng sau. Tay chân linh hoạt phối hợp. Có vài tên bị cô điểm huyệt liền ngất xỉu. Tên ốm nhom lúc nãy ra lệnh bị cô đá 1 phát ngay chỗ hiểm, không chịu nổi đau đớt liền ngất đi.
Chỉ trong vòng chưa đến 10 phút liền xử xong sạch sẽ 15 tên. Băng bình thản phủi phủi váy rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.
-……
.
—————-
Đợi đấy, chị Băng sẽ đạp chết hết mấy ngừơi @.@