Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 11:Đầu hói


Đọc truyện Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi – Chương 11:Đầu hói

6g00 tối chủ nhật. Băng đúng giờ có mặt tại nhà của bà Thy. Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp mặt học sinh mà mình kèm.
– à, Băng cháu đã tới rồi sao. Thằng Bảo đang ở trên lầu đấy, cháu cứ tiến hành dạy nó trứơc đi, giờ cô có việc phải ra ngoài rồi_Bà Thy dịu dàng nói, đôi mắt xanh dương toát lên tia thích thú kì lạ.
– Vâng_vẫn là bộ mặt như khối băng ngàn năm chả thay đổi kia, Băng nói.
– Cần gì thì cứ nói với ngừơi giúp việc nhé, cô đi trứơc_Trứơc khi ra khỏi cửa, Bà Thy quay lại dặn dò.
Thật ra, đi ra ngoài chỉ là cái cớ, bà muốn xem thử Băng sẽ đối mặt với những trò nghịch ngợm của Bảo như thế nào.
Bảo là 1 đứa trẻ thông minh, nhưng trí tuệ của nó lại chỉ áp dụng vào mấy trò quậy phá mà thôi. Việc học mà cũng đựơc như vậy thì bà mừng còn không kịp. Dù sao thì bà sẽ ngồi ở phòng theo dõi để quan sát bọn họ, ở đây có lắp đặt rất nhiều camera.
Sau đó Băng đựơc 1 ngừời giúp việc dẫn lên phòng của Bảo nằm ở lầu 2.
Cạch… Băng vừa định bứơc vào phòng lại bỗng nhiên rút chân mình về.
Ào…ào… Nứơc từ trên khe cửa đổ xuống. Vẻ mặt của Băng chẳng có gì thay đổi, có vẻ như cô không hề ngạc nhiên tí nào.

– Dọn dẹp chỗ này đi_Băng không quay lưng bảo cô giúp việc.
– À… Vâng_Cô giúp việc vẫn còn hơi ngạc nhiên khi thấy Băng né đựơc xô nứơc. Trên ngừơi cô thậm chí chẳng dính 1 giọt nứơc nào.
Băng từ tốn bứơc vào phòng, trên vai cô là chiếc cặp da đã cũ. Trong phòng, 1 cậu bé đang ngồi chơi game trên máy tính. Tốc độ lứơt bàn phím của cậu cực kì nhanh, đối với 1 chú bé mới 8 tuổi thì việc này quả là ngoài sức tửơng tựơng.
– Xì, lại thắng nữa rồi, đúng là 1 lũ ngu ngốc_Cậu bé khinh thừơng “xì” 1 tiếng rồi tắt trò chơi. Lúc này Bảo mới nhìn thấy Băng.
– Hừm, ngừơi mới đây sao? Thật là… Xấu xí. Bộ mẹ tôi hết ngừơi chọn rồi hay sao mà lại nhận 1 bà chị xấu xí vậy chứ_bé Bảo chán ghét vuốt cằm, mặt dù giọng nói và khuôn mặt còn non nớt nhưng dáng vẻ cứ như mấy ông cụ 70 vậy.
– Ủa… Bà chị tránh đựơc cái bẫy nhỏ tôi tặng ở trứơc cửa à, hiếm thấy nha. Ngoài anh tôi ra thì bà chị là ngừơi đầu tiên thoát đựơc đấy_Khi thấy cả ngừơi Băng đều khô ráo, Bảo thắc mắc hỏi.
Băng không trả lời mà bình thản bứơc đến gần bàn học của cậu bé. Tự nhiên ngồi đó, lôi sách vở và vài dụng cụ cần thiết đặt lên bàn.
– Học bài_lúc nghe Băng nói 2 từ này nhóc Bảo mới biết mình triệt để bị bơ rồi (0.0). Trứơc kia gia sư nào vào đây, đầu tiên đều muốn lấy lòng nó mà. Còn cô có vẻ như chẳng thèm đặt lời nói của nó vào trong mắt.
– Ê, bà chị chỉ là 1 gia sư thôi, ít nhất cũng phải biết tôn trọng chủ nhà chứ, 1 ngừơi bất lịch sự như vậy sao lại có quyền dạy học tôi đựơc chứ_nhóc Bảo hùng hồn phán. Đôi mắt xanh dương linh hoạt liếc ngang liếc dọc.
-….._ Băng không đáp lời, đúng hơn là cô lừơi nói (-_-)
– Sao hả? Tôi nói đúng quá rồi chứ gì,1 bà chị vừa xấu xí lại chẳng biết phép lịch sự như chị thì không có tư cách dạy học cho tôi đâu, yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ bảo mẹ đuổi việc cô…_Thấy Băng không nói gì nên nhóc Bảo đựơc nứơc lấn tới.
– Nói xong chưa?_Sau khi nghe Bảo ca thán, Băng bình tĩnh quay sang hỏi.
– Hể?_ Bảo hơi sửng sốt hỏi lại.
– Nếu nói xong rồi thì vào học thôi, tôi chỉ có 2 tiếng_Cô bình thản như không, nói.
Còn Bảo tức muốn điên rồi, nó đã nói đến vậy rồi mà cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ sao. Đúng là 1 đối thủ khó nhằn mà.
– Bộ bà chị không nghe tôi nói gì sao? Tôi không tâm phục khẩu phục dứơi sự chỉ dạy của bà chị…(đã lượt bỏ 100 từ)… Nên tốt nhất bà chị xấu xí nên về nhà mà nghỉ ngơi đi_Bảo không tin khi cô nghe những lời khó nghe này của nó lại muốn tiếp tục dạy.

– Thứ nhất, nhóc không phải là chủ nhà, chủ nhà chính thức chính là ngừơi đứng tên ngôi nhà này, nhóc chỉ là ngừơi có quan hệ ruột thịt. Thứ 2, từ năm cấp 1 đến nay đạo đức của tôi đều thuộc loại tốt, nói cách khác về mặt này không cần phải bàn cãi nữa.
– Nhưng mà…_Bảo đang định nói gì đó lại bị Băng cắt ngang.
– Thứ 3, tôi lớn hơn nhóc 9 tuổi vậy mà nhóc lại dám xưng tôi, còn gọi tôi là bà chị, nhóc mới là ngừơi không tôn trọng ngừời lớn. Thứ 4, cô Thy đã ủy thác quyền dạy dỗ nhóc cho tôi nên nhóc không có khả năng phản đối_ Băng lạnh lùng phun từng chữ, cô cũng chẳng muốn nói đâu tại tên nhóc này nói nhiều quá.
Nhóc Bảo lúc này chết đứng luôn rồi. Làm sao nói có thể bì lại đựơc khả năng hùng biện của Băng chứ. Bình thừơng cô rất ít nói, nhưng 1 khi đã muốn nói thì đố ai cãi lại đựơc. Dù sao thì nó vẫn chỉ là cậu nhóc 8 tuổi.
Bà Thy ngồi trong phòng theo dõi camera rất hài lòng với biểu hiện của Băng. Xem ra bà đã chọn đúng ngừơi.
Lát sau, Bảo đành chịu thua ngồi vào bàn. Nhưng nó vẫn chứng nào tật nấy. Vừa ngồi đựơc 1 tí lại lăn ra mà ngủ. Làm Băng cứ phải đánh thức Bảo dậy. Cứ như vậy khoảng 5 lần… Băng quyết định lấy dây thừng cột đầu…í lộn … Cột tóc của Bảo lại, đầu kia của dây đựơc buột chắc trên trần nhà.
Mỗi lần mà Bảo gục mặt xuống bàn, sợi dây sẽ bị căng ra tóc Bảo cũng bị giật theo. Và thế là có ngừơi nào đó cứ liên tục la oai oái.
– Nè, mau tháo thứ này ra cho tôi_Bảo lên giọng cậu ấm ra lệnh. Chả hiểu sao nó tháo hoài mà sợi dây chẳng lỏng ra đựơc chút nào.
– Nếu không muốn bị hói thì mau học thuộc bài đi_Băng lạnh lùng cảnh báo.
(Vì nếu căng quá thì nhúm tóc sẽ bị sợi dây kéo đứt => sẽ bị hói =.=)
– Không đựơc, tôi sẽ nói mẹ bắt cô, đây là hành vi xâm hại trẻ em_Bảo la lối trong vô vọng. Mấy cô giúp việc mặc dù có nghe nhưng không dám đến giúp vì bà Thy đã dặn dò trứơc đó rồi.

– Xâm hại là hành vi hành hạ, cữơng hiếp có liên quan đến tình dục cho nên tôi không có xâm hại nhóc_Băng đẩy đẩy gọng kính nói.
– Tôi không biết, tôi không muốn nghe, thả tôi ra_Bảo vẫn mặc sức la hét.
….
Sau 1 hồi la lối khản cả cổ, rốt cuộc Bảo cũng xin hàng. Bởi vì Băng đã nói: “Không học xong thì không đựơc đi ngủ, không làm xong thì đến đi vệ sinh cũng không cho đi” Tối đó Băng đã chiến thắng tuyệt đổi.
Còn nhóc Bảo lại thề rằng những ngày sau nó sẽ trả thù Băng. Bảo sẽ hành hạ Băng tới điên luôn. Nó không tin mình lại không đuổi đựơc cô.
(Nhưng mà không biết, ai sẽ hành hạ ai đây ^.^)
9giờ tối đó Băng mới về tới nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.