Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng

Chương 47: Một Pha Kinh Hoàng


Bạn đang đọc Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng – Chương 47: Một Pha Kinh Hoàng


Chân khí nội công của Tiết Thiên Y sớm đã luyện đến mức tùy tâm sở dục, thu phát tự nhiên nên hắn có thể cảm ứng được khí tức của những người xung quanh. Vì vậy hắn dễ dàng đoán được thực lực đối phương mạnh hay yếu, còn hắn thì có thể thu liễm khí tức đến tận cùng, nếu như không phải hắn cố ý bùng phát khí tức thì người khác sẽ rất khó đoán biết được thực lực của hắn, sẽ chỉ cho rằng hắn là một thanh niên bình thường tay trói gà không chặt.
Mà loại người như Độc Xà với Dạ Âm Cơ kia lại khác, thực lực bọn chúng tuy không bằng Tiết Thiên Y nhưng trời sinh đã có một cảm giác cực kỳ nhạy cảm, đối với Tiết Thiên Y hoặc một thứ gì đó trên người Tiết Thiên Y sinh ra cảnh giác và sợ hãi, giống như cảm giác của con chuột lúc gặp mèo vậy.
Từ khi Tiết Thiên Y rời nói đến nay đã gặp một vài người có thể gọi là cao thủ, chính là: vệ sĩ Cuồng Phong của Na Cổ Đạo, Độc Xà với Dạ Âm Cơ và ba người trước mắt này.
Mà thực lực của ba người này so với bọn Cuồng Phong, Độc Xà và Dạ Âm Cơ thì hình như mạnh hơn một bậc, chỉ là nội lực của bọn hắn thuần khiết, so với loại khí tức băng lạnh, âm trầm tà khí của Độc Xà và Dạ Âm Cơ thì trái ngược.
Cô gái trẻ cao nhất là khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, trong ba người chắc là nhỏ nhất, bất quá Tiết Thiên Y biết rõ thực lực của cô nếu so với hai tên con trai thì mạnh hơn một chút. Với lại lúc cả ba đi trên đường, từ vị trí và khí thế của cô thì có thể nhìn ra, cô gái trẻ tuổi này cầm đầu ba người, mà hai tên con trai chỉ đi theo mà thôi.
Tâm tư ba người hình như đều không tập trung trên món ăn, vừa ăn uống vừa đưa ánh mắt nhìn về hướng nhà bảo tàng, thỉnh thoảng thấp giọng nói nhỏ vài câu. Bọn họ lúc nói chuyện với nhau thanh âm nhỏ như muỗi, người bình thườn cho dù ngồi bên cạnh họ chỉ sợ cũng không cách nào nghe rõ.

Nhưng Tiết Thiên Y cũng không phải người bình thường, hắn lắng tai nghe một hồi, mí mắt đột nhiên giựt lên hai cái. Hắn không nghĩ tới mục đích của ba người này cùng mình giống nhau, đó là đi xem triển lãm châu báu rồi tùy thời mà trộm cái ‘Ngôi sao hy vọng’ kia.
“Ba người này cũng không phải dạng người xấu gì, có thể bọn họ cũng đoán được bí ẩn trong ‘Ngôi sao hy vọng’, vậy bây giờ phải làm sao cho tốt đây? Ừm, lát nữa nếu có cơ hội thì tốt nhất trước khi ra tay phải đuổi bọn họ đi!”
Trong lòng Tiết Thiên Y thầm quyết định.
Ngồi bên phải Tiết Thiên Y là hai mẹ con, người mẹ khoảng hơn ba mươi tuổi, bé gái trên lưng mang một cái túi xách nhỏ, thoạt nhìn khoảng ba, bốn tuổi. Người mẹ cho con gái ăn xong bữa sáng liền đứng dậy trả tiền, lúc này bé gái lại đứng lên, y y a a ngân nga một khúc nhạc thiếu nhi rồi chạy ra đường.
Bây giờ đang là giờ cao điểm, dòng xe cộ trên đường như thủy triều qua lại, chiều cao bé gái so với hai hàng hoa bên đường không sai biệt lắm, cô bé từ trên hàng hoa đột nhiên lao ra làm ấy chiếc xe hơi trở tay không kịp. Một người trong đó dưới cơn hoảng loạn vốn định phanh xe ai ngờ trời xui đất khiến thế nào lại dẫm vào chân ga, kết quả là chiếc xe chẳng những dừng lại mà còn tăng tốc hướng về phía bé gái.
Mẹ của cô bé sau khi trả tiền thì xoay người lại mới phát hiện ra là con gái mình đi đâu mất liền không khỏi chấn động. Bà đưa mắt về phía trước vừa kịp thấy cảnh chiếc xe hơi dưới tốc độ cao phóng tới chỗ con gái, chỉ trong chớp mắt, khoảng cách giữa chiếc xe và con gái đã rất gần rồi.
“A Tử!”
Bà mẹ của cô bé thét lên một tiếng đau lòng, cả người xụi lơ ngã trên mặt đất.
Trong lúc đó, mọi người hai bên đường cũng đều thấy cảnh kinh hoàng trên đường, bọn họ mặc dù muốn cứu những khoảng cách quá xa. Hơn nữa tốc độ của chiếc xe quá nhanh căn bản là không kịp, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn thảm kịch sắp xảy ra trước mắt.
Mọi con mắt đều đổ dồn về nơi đó, trong lòng căng thẳng nắm chặt tay lại, mỗi người đều âm thâm cầu nguyện lúc này sẽ xuất hiện một kỳ tích, sẽ có một bàn tay thần kỳ đem cô bé từ trước những bánh xe đang lao đến như một con thú dữ muốn cắn người kéo ra.
Nhưng mà tất cả có lẽ là không có khả năng.
Giờ phút này thời gian và không khí như ngưng lại, trên khuôn mặt mọi người đều toát lên vẻ không đành lòng, tràn ngập bi thương, đồng tình và thương cảm.
Bỗng vang lên một tiếng gió, một bóng người vút lên trước khi Tiết Thiên Y định ra tay, hóa thành một tia chớp đen phóng tới cô bé dưới đường.

Bóng người kia chính là cô gái trẻ ngồi bên trái Tiết Thiên Y, lúc cô ra tay, khí tức quanh người đột nhiên tăng lên gấp đôi. Tiết Thiên Y cũng là do cảm nhận được biến hóa này nên mới kiềm chế động tác định đứng dậy lao ra, an tâm ngồi đó.
Thân pháp của cô gái trẻ so với dự liệu của Tiết Thiên Y còn phải nhanh hơn một chút. Cô mặc một bộ đồ thể thao bó sát màu đen, nơi nào bị cô lướt ngang qua đều cuốn theo lá cây, mảnh báo bay loạn.
“Thân pháp không tồi!”
Tiết Thiên Y liếc nhìn thì biết chắc chắn cô bé kia sẽ không sao nên tâm tình đang khẩn trương chậm rãi lắng xuống, thở ra một hơi, ánh mắt bắt đầu dời từ bé gái sang cô gái trẻ kia.
Quả nhiên, lúc khoảng cách giữa chiếc xe mất kiểm soát đến bé gái chỉ còn hai, ba thước thì cô gái trẻ đã vọt đến bên cạnh bé gái sau đó thuận tay ôm ngang cô rồi đứng lên. Sau đó cô gái trẻ tiếp tục vọt lên phía trước vài mét nữa rồi mới dừng lại giữa ngã tư.
Lúc mắt thấy bé gái đột nhiên biến mất, người lái xe còn tưởng xe mình đã nghiền nát bé gái dưới gầm nên không khỏi bị hù toát mồ hôi lạnh, đến lúc này mới đột nhiên thanh tỉnh lại, rốt cuộc chân cũng đạp đúng phanh, thắng xe lại.
“C-K-Í-T…T…T!”
Một tiếng thắng xe gấp chói tai vang lên, trên mặt đường còn lưu lại hai lằn xám xịt, chiếc xe hơi lao về phía trước hơn mười thước quẹo đâm vào bên một hàng hoa ven đường rồi mới dừng lại được.

Nhìn thấy bé gái kia được một cô gái cẩn thận ôm vào ngực, mọi người hai bên đường ngây ra một lúc. Sau đó ai nấy mới lập tức nhớ ra là cô bé được cứu rồi, không kìm hãm được la lên hoan hô một hồi. Mà tên lái xe sau khi cực khổ chui ra khỏi chiếc xe cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi đặt mông ngồi bệt trên mặt đường, trong lòng không khỏi mặc niệm ‘A di đà phật’.
Cô gái trẻ vô cùng thanh lệ mỉm cười cúi đầu an ủi cô bé sắc mặt tái nhợt đang khóc oa oa, sau đó ôm cô qua đường đi về chỗ quán cơm mang cô giao ẹ cô.
Mẹ của cô bé mặt không còn chút máu, đến lúc này vẫn xụi lơ không thể đứng dậy nổi, nhìn thấy con gái mình bình an không có chuyện gì trở lại thì hồn phách bà mới trở về. Bà liền hồi phục tinh thần lại, ôm đứa con vào lòng sau đó đột nhiên ngửa cổ ‘Ô ô’ khóc lớn.
Mấy người qua đường đang nhao nhao đi tới bên này, có mấy bà cô có lòng tốt bắt đầu an ủi hai mẹ con đang khóc rống lên vì kinh hãi.
Cô gái trẻ khẽ mím đôi môi anh đào lại, trên khuôn mặt toát ra một tia vui vẻ. Sau đó cô và hai tên con trai trao đổi ánh mắt một chút rồi lặng lẽ hướng về bảo tàng ở phía đối diện đi đến, hai tên con trai liền đứng dậy thanh toán tiền rồi nhanh chóng đuổi theo.
“Ông nói bên ngoài rất nhiều người xấu, nhưng mình phát hiện ra người tốt cũng không ít! Cô gái kia rất không tồi, đúng là người tốt!”
Tiết Thiên Y nhìn theo bóng lưng của hai nam một nữ đang đi xa kia, lại ngẩng đầu nhìn cái chuông lớn trên đỉnh một tòa nhà cao xa xa thì thấy còn khoảng mười phút nữa là tới chín giờ nên ăn hai ba miếng cho xong chén đậu hũ nóng rồi lau miệng, sau đó trả tiền rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.