Bạn đang đọc Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng – Chương 37: Thiếu Nữ Xinh Đẹp Ngượng Ngùng!
Là một thành phố thuộc dạng đứng đầu của quốc tế, thành phố Yến Kinh có đường phố rất rộng rãi, nhân khẩu đông đúc, khu buôn bán phồn hoa, khu công nghiệp bận rộn… Nhưng cùng với các khu đại đô thị khác giống nhau, xung quanh thành phố này cũng có những khu gọi là ‘xóm nghèo’.
Phía Nam thành phố Yến Kinh có một khu phố cổ đã trên trăm năm gọi là khu Lão Nhai, đường đi hầu như toàn bộ đều dùng đá xanh trải mà thành. Cửa hàng ven đường phần lớn đều làm bằng gỗ, khu dân cư thì mới xây bằng gạch ngói, xi măng theo kiểu kiến trúc tứ hợp viện. Khu Lão Nhai này ước chừng khoảng năm, sáu ki-lô-mét vuông, tất cả nhà cửa đều thấp bé cũ kỹ, so với những khu nhà cao tầng cao vút đặc biệt kia thì không hợp chút nào.
Hơn một trăm năm trước, khu Lão Nhai này là nơi tụ tập của các thương nhân, rất là náo nhiệt. Nhưng theo sự phát triển của xã hội, thời đại đi lên, khu Lão Nhai hôm nay nghiễm nhiên trở thành ‘xóm nghèo’ của thành phố Yến Kinh. Dân chúng ở nơi này thường là người lao động có thu nhập thấp và dân công đào vàng là chủ yếu.
Khoảng sáu giờ sáng, sắc trời đã rõ, gió sớm mang theo một tia mát lạnh của khí hậu đầu thu.
Ngay lúc này, trên các con đường của thành phố Yến Kinh phồn hoa vẫn còn vắng ngắt, mà khu Lão Nhai đã có người đi lại. Theo âm thanh thét to lên từ bốn phía, các chủ tiệm thức ăn sáng chăm chỉ đã bắt đầu mở cửa sạp hàng của họ, rao những món ăn mà họ đã cất công chuẩn bị từ giữa đêm. Đủ các loại bữa sáng được rao lên, từ trà, bánh quẩy, đậu hủ nóng, cháo loãng, bánh rán, bánh bao hấp…
Bây giờ cách thời điểm khai giảng còn hai, ba ngày nữa, lúc này đến ăn điểm tâm ở đây phần lớn là dân cư cùng với những dân công thuê nhà trọ ở đây. Có không ít người ở chung một cái tứ hợp viện quen biết nhau, trong lúc họ ăn sáng chào hỏi nhau, cười nói toe toét về chuyện trên trời dưới biển. Quang cảnh này cùng với sương trắng mờ mịt bốn phía hợp lại một chỗ tạo thành một bức tranh ‘xóm nghèo’ vô cùng náo nhiệt.
Nửa tiếng sau, một thiếu niên lưng mang một túi đồ vải màu xanh đi vào trong một tiệm ăn sáng, tìm một chỗ trống ngồi xuống rồi kêu một chén đậu hũ nóng, một nồi bánh bao hấp nhỏ rồi cuối đầu ăn uống.
Thiếu niên này dĩ nhiên chính là Tiết Thiên Y.
Sau khi hắn đánh bại Độc Xà cùng Dạ Âm Cơ thì trở về phòng ngủ của mình trong khách sạn Tinh Cung nghỉ ngơi hai, ba tiếng. Đến lúc trời chưa sáng hẳn thì hắn liền mang theo túi đồ rời khỏi, hắn muốn trong ngày hôm nay tìm ra một phòng trọ thích hợp để thuê, sau đó mới an tâm đi làm việc khác.
“Vương lão ca, viện bảo tàng Yến Kinh ngày mai muốn tổ chức một lễ hội triển lãm châu báu, ngươi có nghe nói chưa?”
“Thôi đi ông…, chuyện này ba ngày trước ta đã biết rồi! Viện bảo tàng đó tuyên truyền khắp nơi, poster lớn cũng dán được vài ngày trước rồi! Hơn nữa còn có mấy thứ truyền thông như báo chí, radio, đài truyền hình cũng đang gióng trống khua chiêng truyên truyền. Lý lão đệ, ngươi không phải vẫn một mực yêu thích loại đồ cổ, ngọc quý lâu năm sao? Đây chính là cơ hội để mở rộng tầm mắt nha, không thể bỏ qua…!”
“Hắc hắc, đúng vậy, với lại vé vào cửa cũng không đắt nên ta chắc chắn phải vào đấy xem! Nghe nói ‘Ngôi sao hy vọng’ cũng sẽ được đem ra triển lãm… Bà mẹ nó, cái bảo thạch này trước kia chỉ có thể xem qua tư liệu, còn chưa có cơ hội tận mắt nhìn, nghe nói đó là một trong những bảo thạch nổi tiếng nhất thế giới, giá trị liên thành a…!”
“Cái miếng bảo thạch kia… gọi dễ nghe thì là ‘Ngôi sao hy vọng’, gọi khó nghe thì chính là ‘Mũi nhọn số phận’. Con bà nó, nghe nói bảo thạch đó rất tà môn, từ xưa đến nay không biết nó đã trả qua bao nhiêu chủ nhân nhưng lại không có mấy người có kết cục tốt đâu. Lý lão đệ, loại đồ vật xui xẻo như thế không xem thì tốt hơn, miễn cho dính phải khí xui!”
“Ài, cái kia đều là lời đồn đại, ta mới không thèm tin!”
“Chậc, không nghe lão tử nói, sẽ chịu thiệt trước mắt a…”
“Móa, ngươi so với ta chính là nhỏ hơn một tuổi nha!”
“Ha ha…”
Hai người đàn ông trung niên ở bàn cơm bên cạnh cứ lớn tiếng trò chuyện không xem ai ra gì. Lúc Tiết Thiên Y nghe được hai chữ ‘Bảo thạch’ thì động tác ăn uống dừng hẳn, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, sắc mặt cũng lộ ra vài phần vui mừng.
“Bảo thạch càng mắc thì càng sáng bóng, có khả năng linh khí chứa bên trong cũng càng nhiều! Cơ hội tốt như vậy sao ta có thể bỏ qua? Bất quá viện bảo tàng Yến Kinh nằm ở chỗ nào đây? Ừm, đợi sau khi thuê phòng rồi ta trước tiên sẽ đi dạo một vòng nội thành Yến Kinh, làm quen một chút hoàn cảnh thành phố rồi nói sau.”
Trong lòng Tiết Thiên Y đã quyết, hắn vội vã ăn xong điểm tâm rồi bắt đầu đi dạo trong khu Lão Nhai muốn nhanh chóng tìm một khu phòng trọ phù hợp mà tiện nghi.
Khu Lão Nhai mặc dù là ‘Xóm nghèo’, nhà cửa thấp cũ kĩ, đường cũng không bằng phẳng, nhưng ưu điểm nằm ở chỗ tiền thuê nhà rẻ lại không quá vắng vẻ. Vì vậy đối với một ít người túng quẫn không nhà cửa hay học sinh có gia cảnh khó khăn mà nói, đây không thể nghi ngờ chính là một nơi lý tưởng để ở trọ.
Hiện tại tất cả trường học ở Yến Kinh sắp khai giảng nên có học sinh sớm đã tìm phòng trọ từ nửa tháng. Tiết Thiên Y lúc này mới đến thật sự là quá trễ rồi, hắn liên tục hỏi bảy, tám chỗ có ghi bảng ‘Có phòng cho thuê’ đều không còn phòng trống.
Sau khi hỏi thêm hai nhà nữa, Tiết Thiên Y có chút chán nãn, tiện tay gõ cánh cửa lớn của một căn tứ hợp viện, nghĩ thầm nếu còn không tìm được phòng…, thì đành phải đến khu khác xem thôi.
“Két…” Một tiếng vang nhỏ, cánh cửa lớn của căn tứ hợp viện chậm rãi mở ra, một cô gái khoảng mười bốn, mười lăm tuổi trừ trong cửa thò đầu ra.
“Ngươi…”
Cô gái kia sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Tiết Thiên Y không khỏi khẽ giật mình, lập tức trên gương mặt hiện lên hai mảng mây đỏ.
Cô gái có một đôi mắt đen to tròn, bờ môi mềm mại đỏ tươi ướt át, cánh mũi ngọc nho nhỏ xinh đẹp thẳng tắp hết sức thanh tú toát lên vẻ ngây thơ xinh đẹp. Hai gò má phấn hồng lộ lên lúm đồng tiền sâu, đây không thể không nói là một cô gái đẹp, cực phẩm nha.
Cô gái mặc một bộ váy liền áo màu trắng, tuy chất liệu vải bình thường nhưng lại sạch sẽ như tuyết đầu mùa. Một mái tóc đen nhánh sáng bóng được buộc hờ bằng một vòng tóc bằng vải, rủ xuống vòng eo của cô, làm cho trong khí chất điềm dạm, trang nhã của cô lại tăng thêm vài phần vũ mị.
Tuổi cô không lớn nhưng dáng người phát dục cũng không ít, da thịt tinh tế mềm mãi, cái cổ trắng nõn, dưới làn váy là hai chân thon dài như ngọc cùng với bắp chân thon mảnh bóng loáng, hai nhũ phong trước ngực cũng tròn trịa căng phồng lên tản ra khí tức mê người của một người con gái đang tuổi thanh xuân.
“Ngươi biết ta?”
Tiết Thiên Y thấy cô gái kia sau khi nhìn mình muốn nói gì lại thôi, nên cũng nhíu mày cẩn thận đánh giá cô vài lần, cũng cảm thấy có chút gì đó giống như là đã từng quen biết, thế nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra là đã gặp nhau ở đâu.
“Ừ.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu, sau khi nhìn vào hai mắt Tiết Thiên Y thì gò má của cô ửng đỏ lên như một rặng mây hồng, như một giọt mực đỏ rơi trên giấy trắng Tuyên Thành, hướng bốn phía nhanh chóng lan ra.
Thấy bộ dáng xấu hổ của cô gái, Tiết Thiên Y không khỏi nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi: “Cô đã từng thấy qua ta ở đâu sao?”
“Đêm qua, lúc ta tan học đi ngang qua quảng trường Đế Vương Thương Hạ, nhìn thấy người ngồi trên một băng ghế…”
Thiếu nữ sau khi đỏ mặt nhẹ nhàng nói, thanh âm nhỏ xíu, mềm mại, làm cho người ta có cảm giác như gió xuân tháng ba lướt nhẹ qua người, thoải mái không nói thành lời.