Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng

Chương 34: Thiên Cơ Môn.


Bạn đang đọc Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng – Chương 34: Thiên Cơ Môn.

Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng
Tác giả: Mp3
— o —
Chương 33: Thiên Cơ Môn.
Dịch: Sói
Nguồn:
Trong chín đệ tử của Thiên Cơ Môn, thực lực của Tiết Thiên Y lúc này không tính là cao nhất, nhưng sư phụ hắn đối với hắn lại ký thác nhiều hy vọng nhất. Người hay nói hắn là cái gì mà ‘Linh thể bẩm sinh’, tương lai thành tựu không thể lường được, còn gì mà gánh vác nhiệm vụ trừng ác giúp thiện, trừ ma vệ đạo. Tiết Thiên Y vẫn một mực đem lời sư phụ nói thành trò vui, cũng không có thật sự để trong lòng.
Ngoại trừ Tiết Thiên Y ra, tám sư huynh, sư tỷ của hắn đều ở lại trong Càn Khôn sơn, trừ khi sư phụ có việc sai khiến để bọn họ đi làm thì bọn họ mới ngây ngây ngốc ngốc dạo chơi thế giới phồn hoa này một lần, còn bình thường thì đều ở trên núi, đoạn tuyệt với sinh thế.
Từ một điểm này, có thể nói Tiết Thiên Y là người được đãi ngộ nhiều nhất trong chín đệ tử, cũng là người tự do nhất. Hắn còn có thể ở lại trong nhà với gia gia mình, ngoại trừ trở thành người đại gian đại ác, nhân thần căm phẫn ra thì ở ngoài thích gì làm đó, không bị bất cứ quản chế gì. Bình thường sư phụ muốn truyền võ học cho hắn, cũng đều tự mình đến nhà hắn chỉ đạo.
17 năm qua, Tiết Thiên Y hằng năm đều theo sư phụ một lần lên Càn Khôn sơn, gặp mặt tám vị sư huynh sư tỷ, đồng thời trao đổi nghiên cứu võ học tâm đắc một chút. Mặc dù chín môn đồ bọn hắn gặp nhau không nhiều lắm, nhưng tình cảm thì vẫn rất tốt.

Có đôi khi Tiết Thiên Y rất kì quái, không rõ sư phụ vì sao không để cho tám vị sư huynh sư tỷ tự do, để bọn họ sinh hoạt bên ngoài núi. Cứ mỗi lần thắc mắc với sự phụ, thì sư phụ đều biểu lộ một bộ mặt kiêng kị thâm sâu khó lường, đến hỏi tám vị sư huynh sư tỷ thì bọn họ lại không có chút oán hận nào.
Mục đích lập môn của Thiên Cơ Môn chính là trợ giúp trừng gian diệt ác, nói trắng ra chính là chuyên môn làm việc tốt, cho nên Tiết Thiên Y có lý do để tin tưởng ‘Đối thủ một mất một còn’ mà sư phụ nói chắc chắn là hạng không tốt lành gì.
Chỉ cần nhìn hai người ở đây, dung mạo xấu xí không cần nói, thần sắc thì đều lạnh như băn, ánh mắt âm u, một thân sát khí. Bọn chúng không hỏi hai mốt ba bảy đỏ đen đã hạ độc thủ với một người xa lạ như hắn, có điên cũng biết bọn chúng chả phải người tốt gì.
“Ngươi muốn có lý do thuyết phục sao? Vậy thì đến U Minh giới tìm ta hỏi đi!”
Nữ nhân sau lưng Tiết Thiên Y hiển nhiên bị hắn mở miệng gọi một tiếng con rùa cái già thì đã giận, nắm tay chặt lại, thần sắc và sát khí càng lạnh hơn.
“Mở miệng đóng miệng liền giết người… Con rùa cái già kia, nguyên lai ngươi lớn lên không những xấu xí mà còn tâm ngoan lòng độc nha!”
Tiết Thiên Y nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ nhân kia, khẽ cười:
“Miệng vết thương bên mặt trái ngươi có phải hay không bị người ra rạch? A, xem ra người ta đối với ngươi vẫn còn hạ thủ lưu tình, đổi lại là ta, ta sẽ lại gạch bên phải mặt ngươi một đừng như thế, cho ngươi xấu đến mức không dám ra đường hại người nữa!”
“Vốn muốn cho ngươi chết thống khoái, nhưng hiện tại ngươi sẽ phải chết vô cùng thống khổ!”
Nữ nhân kia tuy không thèm để ý đến dung mạo của mình đẹp hay xấu, nhưng lời nói của Tiết Thiên Y vẫn làm mụ khó tiếp nhận. Đồng tử màu xanh biếc của mụ bỗng nhiên co rút lại, ánh mắt nhìn Tiết Thiên Y lạnh lùng như đao, rét lạnh như kiếm, giống như muốn đem thân thể hắn ra dùng băng đao tuyết kiếm chém vỡ ra từng mảnh từng mảnh.

Nữ nhân kia càng phẫn nộ, Tiết Thiên Y lại càng cao hứng, hắn ha ha cười, ngẩng đầu nhìn trời, cao giọng nói:
“Trăng treo trên trời đêm, đây là thời gian tốt để phóng hỏa giết người, nơi đây cũng là địa điểm tốt để giết người. Bất quá, ta cũng không biết trong ba người chúng ta, ai sẽ nằm lại đây nữa!”
“Chúng ta một người không phải là đối thủ của ngươi, nhưng hai người liền thủ thì ngươi phải chết!” xem tại
Tên đầu trọc áo đen dường như rất có lòng tin, lạnh lùng nói.
Ánh mắt của hắn và nữ nhân kia giao nhau, hai người giống như tâm linh tương thông, cùng cất bước đi về phía Tiết Thiên Y. Khí trên người bọn chúng cũng theo cước bộ đi tới bức về phía Tiết Thiên Y. Lúc khoảng cách của cả hai so với Tiết Thiên Y không sai biệt lắm chừng 5 mét thì hai cỗ khí chạm vào nhau, không phát sinh bài xích mà lại dung hợp lại một chỗ, đem sự chú ý tập trung lên người Tiết Thiên Y đứng giữa.
“Chậm đã chậm đã, trước khi động thủ ta có chuyện muốn hỏi!”
Tiết Thiên Y khoát tay kêu ngừng lại.
“Sắp chết đến nơi rồi, ngươi muốn dài dòng gì nữa!”
Nữ nhân kia vận sức chờ phát động, đang chuẩn bị cùng đồng bạn ra tay, nghe vậy không khỏi ngơ ngẩn.
“Ta muốn biết rõ các ngươi đến cùng là ai? Cho dù không nói thân phận thì cũng ít nhất cho ta biết cái tên chứ? Vạn nhất các ngươi chết trong tay ta, nói không chừng ta quá lương thiện sẽ vì các ngươi lập cái bi văn này nọ. Nếu như là ta chết đi, sau khi tiến vào U Minh Địa phụ, Diêm Vương có hỏi ta bị ai đánh chết thì ta cũng có cái tên để giao ra…! Được rồi, ta trước tiên sẽ nói về tên của ta, Ta họ Ổ, tên là Nhổ Nhổ, còn các ngươi thì sao? Ha ha, các ngươi không phải trước mặt ta bị hù đến tên cũng không dám báo chứ?”

Nữ nhân kia lạnh lùng nói: “Cái này không cần thiết!”
“Nói cho hắn biết có sao đâu?” Tên đầu trọc áo đen không có nghe nghe đước ý trong lời nói của Tiết Thiên Y, cười lạnh: “ Ta gọi là Độc Xà, cô ta gọi là Dạ Âm Cơ! Ô Nhổ Nhổ, ngươi có nghe rõ không!”
“Đây là tên thật của các ngươi sao? Không thể nào…”
Tiết Thiên Y gãi gãi đầu, vẻ mặt khó tin: “Trên thế giới này có học Độc và họ Dạ hay sao? Các ngươi có mang chứng minh thư không? Lấy ra ta xem một chút, ta muốn kiểm tra lại có phải các ngươi gạt ta hay không…”
Độc Xà hừ một tiếng: “Dạ Âm Cơ nói không sai, ngươi rất là nhiều chuyện! Xem ra biện pháp duy nhất cho ngươi câm miệng chính là biến người thành một cỗ thi thể!”
“A, Độc Xà, tên của ta là gì ngươi nhớ không?”
Tiết Thiên Y đột nhiên hỏi.
“Ô Nhổ Nhổ! Cái tên như shit!”
Độc Xà khinh thường nói.
“Ta thích tên đó, ngươi quản được sao? Ngươi có đảm lượng gọi mấy lần nữa không?”
“Có cái gì không dám? Ô Nhổ Nhổ! Ô Nhổ Nhổ! Ô Nhổ Nhổ…”

Độc Xà mỗi lần kêu một tiếng, Tiết Thiên Y liền “Ừ” một tiếng lớn đáp lại rồi bày ra bộ dáng đắc ý tươi cười.
“Độc Xà, đây là hắn chiếm tiện nghi của ngươi!”
Nữ nhân gọi là Dạ Âm Cơ kia càng nghe càng thấy không đúng, cẩn thận suy nghĩ một chút mới hiểu được cái tên này của Tiết Thiên Y căn bản là bịa đặt. Ba chữ ‘Ô Nhổ Nhổ’ phát âm ra gần giống với câu ‘Ba ba của ta’, khó trách Độc Xà vừa gọi hắn liền đáp lại vui sướng như vậy.
Độc Xà giật mình, rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, hắn không khỏi giận dữ, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, thanh âm sắc lạnh chói tai, phảng phất như quỷ gọi lúc đêm khuya, hù dọa một đám chim rừng bay đi mất.
Ngay tại lúc hắn phân tâm thất thần, Tiết Thiên Y chớp thời cơ ra tay trước, đối với hắn phát động công kích.
“Cẩn thận!”
Độc Xà còn chưa kêu gào xong, chợt nghe tiếng kinh hô của Dạ Âm Cơ truyền tới, đồng thời cảm thấy một cỗ khí tức như bài sơn đảo hải cuồn cuộn ép đến trước ngực, ép cho hắn không thở nổi.
Trong dòng khí tức mênh mông mãnh liệt đó, một đạo quyền phong uy mãnh phát sau mà lại đến trước, giống như một vạn quân bọc thép nện mạnh lên ngực hắn.
Độc Xà chấn động, theo bản năng gót chân mãnh liệt đá mạnh lên đất, thân hình toàn lực lui về sau, mạo hiểm vạn phần mới tránh được quyền phong kinh khủng đó.
Hắn lui lại tuy rất nhanh nhưng Tiết Thiên Y đuổi theo còn nhanh hơn, trong chớp mắt đã đến trước mặt hắn, nắm đấm lần nữa đánh ra, vẫn như cũ hướng thẳng về ngực hắn.
Phía sau lưng Độc Xà là một mảng lớn mênh mông nước, hắn lui lại chưa được vài bước thì chân đã tiếp xúc với mặt nước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.