Đọc truyện Đô Thị Truy Mỹ Ký – Chương 3: Trêu chọc lớp trưởng
Soi mình trong gương, nhìn xem các đường nét trên gương mặt càng trở nên góc cạnh thanh tú, cùng với làn da trơn nhẵn không một hạt mụn, Trương Tuấn không kìm lòng được vuốt vuốt mái tóc, tạo đủ các loại kiểu dáng, cuối cùng hắn rút ra một cái kết luận.
Hắn đã đạt đến mức độ, đẹp trai bất chấp kiểu tóc rồi.
Tẩy tủy đan khiến tạp chất bên trong cơ thể biến mất, toàn thân phát ra một cỗ khí tức hòa hợp với tự nhiên, da dẻ mịn màng như em bé, gương mặt cũng tỏa ra khí chất tươi mát thoát tục, Trương Tuấn nghiễm nhiên trở thành một tên soái ca.
Trở lại giường, Trương Tuấn mới nhìn xem cái quyển sách màu đen bên trong kho đồ kia.
Quyển sách này mặt trên khắc mấy chữ cổ màu vàng kim, nhìn qua vô cùng sang trọng quý phái, tiếc là một chữ Trương Tuấn cũng không hiểu.
Hắn ý niệm vừa mới mở ra, đột nhiên lại có các loại thông tin náo nhiệt tranh nhau vồ vập lao đến.
Đã có một chút kinh nghiệm đau khổ, Trương Tuấn rất tự giác ôm lấy đầu, sống chết mặc bây.
Qua một lúc sau, khi đã có thêm hàng tấn kiến thức mới lan tràn trong não hải, hắn mới phát hiện, bản thân dường như vừa mới tu luyện thành công một cái môn công pháp thần bí nào đó.
Tựa là “Đại mộng đế kinh”
Môn Đại mộng đế kinh này khiến cho Trương Tuấn trong giấc mộng cũng có thể tự hành tu luyện, không cần thiết nhàm chán đả tọa thi pháp gì đó. Hơn nữa, những kẻ hâm mộ hắn sẽ dâng hiến cho hắn không chỉ điểm ngưỡng mộ mà còn có những tia tín ngưỡng lực, tựa như mấy tên con chiên tín đồ giáo phái.
Tín ngưỡng lực này càng mạnh, càng nhiều, Trương Tuấn tốc độ tu hành càng nhanh.
Đối với cái này, Trương Tuấn chỉ có một biểu lộ.
Con mẹ nó, ta đây là bật hack a.
Nội tâm khẽ chuyển, Trương Tuấn có thể dễ dàng nhìn thấy những tia sáng trắng lơ lửng xung quanh người mình, chỉ có rất ít ỏi nhưng nhìn qua tương đối quỷ dị.
Hắn biết, đây là những tia tín ngưỡng lực kia, chỉ có trong giấc ngủ, vận hành Đại mộng đế kinh, hắn mới có thể hấp thu bọn nó lấy đó tu luyện.
Nằm ngủ một giấc thì có thể tăng lên tu vi, quả thực trời sinh công pháp dành cho cá ướp muối như hắn.
Không vội, không vội.
Trương Tuấn nhìn xem cái đồ vật cuối cùng, món bao tay trong suốt mờ ảo kia.
“Là một cái đồ vật, có lẽ là pháp bảo.”
Hắn hí hửng thầm nghĩ, nội tâm điểm đến.
Một lát sau, Trương Tuấn trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười bỉ ổi dâm đãng, nhìn qua tương đối hèn mọn, rất có một tia phong phạm của đại sư Tokuda.
…
Buổi sáng.
Những tia nắng óng ánh ngày mới len lỏi qua những tán cây phủ đầy mặt đất, bầu trời trong xanh dễ chịu, thôi tác giả không giỏi văn lắm, tả cái cảnh sắc chỉ đến đây thôi.
Trương Tuấn sải bước tiến vào lớp học, bỏ qua những ánh mắt, có tò mò có kinh ngạc lạ lẫm của chúng bạn.
Đại học, sinh viên có thể tự mình lựa chọn chỗ ngồi, Trương Tuấn với phương châm làm người điệu thấp, như thói quen muốn tiến về dãy ghế cuối.
Bỗng nhiên, hắn thấy được cái Linh lớp trưởng, crush trong mộng đang vui vẻ nói chuyện với nữ bạn học ở chỗ bàn đầu.
Giọng nói đáng yêu và gương mặt tinh xảo, bên dưới bộ ngực căng tròn như muốn bật ra khỏi chiếc áo sơ mi trắng khiến Trương Tuấn không tự chủ được dừng lại ngắm nhìn một chút.
Linh lớp trưởng này, tên đầy đủ là Dương Thùy Linh, quê gốc Hà Nội, nghe đồn nhà cũng có quyền có tiền. Dù vậy, cô nàng làm người luôn hòa ái dễ gần, không kiêu căng ngạo mạn, bình thường rất được bạn học ưa thích.
Xinh đẹp đáng yêu, tính tình rất tốt, còn có dáng người ma quỷ, Thùy Linh là nữ thần trong mộng của không biết bao nhiêu những tên thanh niên mới lớn động đực.
“Cậu nhìn gì thế?”
Thùy Linh phát hiện có kẻ nhìn chằm chằm mình, quay đầu sang hỏi. Phát hiện ra đối phương là một tên nam sinh cao ráo, đẹp trai như ánh dương quang, bên gò má không khỏi hơi chút phát nhiệt.
“Khụ, không có gì. Lớp trưởng, tớ ngồi chỗ này nhé.”
Trương Tuấn bừng tỉnh ho khan, phát hiện bên cạnh Thùy Linh còn chỗ trống, liền bình thản nói.
Đổi lại lúc trước, hắn cũng chỉ có thể đứng ở phía xa ngắm nhìn, không dám tiến lên bắt chuyện, cùng lắm cũng chỉ ở nhà len lén vào facebook nàng ta tìm mấy tấm ảnh làm nguyên liệu sóc lọ. Nhưng bây giờ, bản thân có được hệ thống, cả người cũng trở nên đẹp trai, lại thân mang tuyệt kỹ, há còn có thể yếu đuối như vậy.
Thùy Linh ậm ừ gật đầu một tiếng, hơi nhích ra để Trương Tuấn ngồi xuống, đoạn len lén liếc mắt nhìn.
Ân, bộ dáng này tương đối quen thuộc, nhưng cũng có chút lạ lẫm, trước giờ trong lớp chưa thấy qua có một tên nam sinh đẹp trai như thế này a.
Mấy cái khóa học thường xuyên xuất hiện các học sinh lớp khác lẫn vào, Thùy Linh cho rằng Trương Tuấn cũng là một trường hợp như vậy.
Trương Tuấn ngồi xuống, bắt được ánh mắt của Thùy Linh, mỉm cười một cái, khiến nàng ta rụt rè quay đi.
“Thật đáng yêu!”
Hắn nội tâm thầm nghĩ, đoạn khóe môi nhếch lên, trong tay đã xuất hiện cái bao tay trong suốt, nhanh chóng đeo vào.
Bao tay kia giống như hòa làm một thể với bàn tay hắn, không để lại chút vết tích. Bàn tay Trương Tuấn theo đó phát ra một ánh sáng nhu hòa kỳ dị, hơi chút tỏa ra nhiệt độ, đỉnh đầu ngón tay còn có những sợi lông tơ cực nhỏ, mắt thường không thể nắm bắt.
“Này, tớ hỏi chút.”
Trương Tuấn nói, đoạn dùng tay vỗ nhẹ lên bả vai Thùy Linh.
Trong khoảnh khắc đó, Thùy Linh cảm thấy cả người như bị một dòng điện cực lớn chạy qua, toàn thân run rẩy phát nhiệt, một tia khoái cảm không hiểu truyền đến.
Cho rằng bản thân bị giật mình, cô nàng khẽ bình ổn hô hấp, quay lại bực bội.
“Chuyện gì thế?”
“Ừm, dạo này tớ học được bói toán, bói vô cùng chính xác luôn.”
Trương Tuấn cười nói, thần thần bí bí, đương nhiên Thùy Linh không tin.
Cô nàng bĩu môi nói ra.
“Rồi cậu muốn xem cho tôi chứ gì? Bỏ đi.”
Thế kỷ hai mấy rồi, còn tán gái bằng cái trò trẻ con này, uổng phí một cái gương mặt đẹp trai a.
“Yên tâm, tớ bói miễn phí, cậu thử xem là được.”
Nhìn nụ cười tự tin trên gương mặt đẹp trai đối diện, Thùy Linh không khỏi xiêu lòng, nghĩ ngợi một chút đưa tay ra.
“Được rồi, cho cậu một cơ hội.”
Trương Tuấn mỉm cười, nắm lấy bàn tay thon dài, thơm mát như ngọc kia, nhè nhẹ vuốt ve.
Lòng bàn tay truyền đến từng tia điện kích thích, vô danh khoái cảm lại tiếp tục ập đến, Thùy Linh không tự chủ cả người run rẩy, hạ thân bắt đầu rỉ nước.
Trương Tuấn nhạy cảm nắm bắt, hắn tà ác nhếch môi, tiếp tục rờ mó xoa nắn, trong miệng giả bộ nói ra.
“E hèm, nhìn xem đường chỉ tay này, tớ có thể biết được tương lai cậu sẽ làm gì..”
Thùy Linh cắn cắn môi, bắt lấy góc áo, kháng cự lại những xúc cảm kỳ lạ trong nội tâm, cố gắng bình tĩnh hỏi.
“ưm.. tôi làm gì?”
Đối diện, tên thầy bói giả mạo kia khóe môi nhếch lên một đạo vòng cung, những ngón tay ngao du trên mu bàn tay đầy đặn của Thùy Linh, vô cùng dụ hoặc nói ra.
“Làm bà xã tớ.”
Thùy Linh trong nháy mắt sực tỉnh, ánh mắt mê man hiện ra sắc thái, cô nàng rút tay ra, thở dốc một hơi, giả bộ hờn dỗi.
“Hừ, sớm biết sẽ như thế!”
“Haha, trêu cậu một chút thôi, đừng giận đừng giận.”
“Cậu là sinh viên lớp nào?”
“Tớ lớp này mà, không phải chứ, lớp trưởng đại nhân đến cả bạn học cùng lớp cũng không biết sao?”
Trương Tuấn giả vờ ủy khuất nói, trong bụng len lén cười thầm.
Thùy Linh nghe vậy, có chút xấu hổ, nhìn kỹ lại hắn, không chắc chắn nói ra.
“Cậu… là Trương Tuấn?”
“Đúng vậy. Tạ ơn trời, rốt cuộc lớp trưởng đại nhân cũng nhớ ra mình.”
“Hứ.. Ai bảo, cậu biến hóa lớn…”
“Biến hóa gì, tớ đẹp trai ra hả?”
“Hứ…”
Nhìn thấy Thùy Linh quay đầu đi, gò má còn ửng đỏ sót lại, không thèm để ý đến mình, Trương Tuấn hơi khẽ cười nhạt.
Đang muốn tiếp tục trêu ghẹo cái này lớp trưởng mỹ nữ, cửa vào đã xuất hiện một cái thân ảnh xinh đẹp quen thuộc.