Đọc truyện Đô Thị Truy Mỹ Ký – Chương 25: Đuổi đi
“Dậy, dậy..”
Bên tai vang lên âm thanh ầm ĩ, trên lưng còn bị người đập đập, Trương Tuấn mệt mỏi che tai lại.
“Để con ngủ tý nữa đi mà mẹ..”
“Mẹ nào ở đây, anh Tuấn, dậy, dậy mau..”
Trương Tuấn sững sờ, nháy mắt tỉnh ngủ.
Quên mất, bản thân đang thuê trọ học ngoài Hà Nội, bởi vì lâu rồi mới có người gọi dậy, nên trong thoáng chốc hắn cứ ngỡ là đang ở nhà.
Khẽ ngáp một hơi dài, lau lau mắt, bộ dáng vẫn còn ngái ngủ, Trương Tuấn căm tức nhìn vị khách không mời mà đến.
“Chuyện gì mà ồn ào không cho ai ngủ thế hả?”
Vân Anh bĩu môi nhìn hắn.
“Đã sắp 11 giờ rồi, anh còn ngủ..”
“Thì có liên quan gì đến em.”
“Tất nhiên là có, em đóiiii.”
“…”
Trương Tuấn im lặng xoay người, muốn ngủ tiếp, cánh tay của hắn đã bị cô nàng kẹp lấy, nũng nĩu.
“Anhhhh, em đóiiiiiii, em đóiiiiiii”
Trương Tuấn nổi cả da gà, rất nhanh chịu thua.
“Được rồi, đợi xíu.”
Ngủ một giấc, khí thế toàn Trương Tuấn hắn tăng lên, đã là luyện khí kỳ tầng một.
Trong cơ thể hắn bắt đầu có những dòng khí lưu chuyển, mặc dù còn có chút nhỏ bé, nhưng cũng khiến cho hắn tương đối hài lòng.
Đánh răng rửa mặt xong, hắn nghi hoặc nhìn về phía Vân Anh, rồi cầm ví xuống nhà, đi ra tạp hóa gần nhà. Một lúc sau trở lại, trong tay hắn cầm lấy bàn chải khăn mặt mới tinh, đưa cho cô nàng.
“Đây.”
“Cảm ơn anh zai..”
Vân Anh vui vẻ nói, nhanh nhảu chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa cái rầm.
Một lát sau, cô nàng mở cửa ra, gương mặt thanh thuần mịn màng còn vương tơ nước, cặp mắt to tròn, thật giống như một em bé thuần khiết thiên chân vô tà.
Có con hàng này, Trương Tuấn đương nhiên không dám lên phòng bốn em gái kia ăn trưa, nếu không thêm một cái miệng rộng, khó tránh khỏi bị xét nét.
Con Dream đã không có, hắn liền dắt Vân Anh đi bộ ra đầu ngõ, trong lúc đó vẫn để ý đến phản ứng của người dân quanh đó.
“Tối qua ông có nghe thấy không, cháy nổ, rồi tiếng la hét ầm ĩ..”
“Có, nghe nói là giang hồ thanh toán nhau, khiếp thật..”
“Thằng con trai tôi nó bảo, đêm qua gặp ma, những quả cầu lửa đột ngột xuất hiện rồi thiêu đốt mọi thứ..”
“Ưm, bảo con bà đập đá ít thôi..”
“Cái gì, ông không tin, nó còn bảo chết mấy chục người, tất cả đều cháy đen.”
“Rồi biết rồi, mà lát nữa bà về cùng con bà vào bệnh viện 108 khám đi nhé, nặng lắm rồi đấy.”
“…”
Vốn còn cho rằng một vụ thảm án như vậy sẽ gây hoang mang, kinh hãi, ai dè chỉ có một chút lời đồn. Không ngờ mọi thứ lại được dẹp yên lặng một cách kỳ lạ, xem ra có người không muốn để dân chúng biết đến những tình huống như vậy.
Trương Tuấn hơi khẽ an tâm, nhưng hắn cũng biết, có lẽ bây giờ đã lọt vào tầm ngắm của một số người, nếu không có đối sách thích hợp sẽ dễ bị lộ tẩy.
Kệ, có thực mới vực được đạo.
“Ăn gì đây?”
Quay sang Vân Anh, Trương Tuấn hỏi, nội tâm thầm nghĩ, phải tìm cách đuổi cổ con bé này về mới được.
“Em theo anh, anh ăn gì em ăn đó.”
“Vậy thì thịt chó mắm tôm?”
“Oke.”
“…”
Quả nhiên, không thể lấy lẽ thường đối đãi cô nàng này, Trương Tuấn bất đắc dĩ lấy ra điện thoại.
Bình thường có người khác, hắn sẽ không để lộ ra PlasmaWatch, chỉ đeo nó như vòng tay bình thường, dù sao kỹ thuật khoa học vượt thời đại rất khó giải thích.
“Thôi gọi grab, kiếm cái nhà hàng nào gần đây ăn vậy.”
Tuy rằng cũng cần phải ăn no, có thể đi ăn buffet để tiết kiệm, nhưng Trương Tuấn không muốn bắt nạt người khác như vậy, huống hồ hắn còn có tiền.
Tùy tiện giải quyết bữa trưa, Trương Tuấn nói giảm nói tránh, khuyên nhủ, dẫn chứng các loại, vẫn không thể khiến Vân Anh về nhà. Cô nàng tựa như có mối thâm thù đại hận với nơi đó vậy, kiên quyết không chịu, mặt dày mày dạn đi theo hắn.
Dù rằng có một em gái xinh đẹp, gương mặt khả ái đi theo, vô cùng có cảm giác thành tựu, nhưng Trương Tuấn lại không hề thích thú mấy.
Con người hắn có bí mật to lớn, không thể tùy tiện để một con bé ranh ma như vậy cận kề bên cạnh được.
Cả buổi chiều bị mè nheo, hắn dẫn cô nàng đi chơi lung tung khắp nơi, ăn uống thỏa thuê.
“Hi hi, anh zai, anh thật tốt.”
Vân Anh mút một cây kem, nhìn hắn cười nói, cặp mắt híp thành nửa vầng trăng, vô cùng vui thích.
Một ngày dài chơi đùa, đã có mấy phần quen thuộc, Trương Tuấn rất không khách khí trả lời.
“Hừ, anh không nuôi nổi mày đâu, mày đi nơi khác tai họa đi.”
“Em không có nơi nào đi..”
“Thế thì về nhà.”
Vân Anh thói quen định dở lại bài cũ, tuy nhiên cặp mắt ngây thơ chưa kịp ngấn nước, đã thấy Trương Tuấn cười lạnh nhìn nhìn, liền bẽn lẽn rụt lại.
“Không muốn.”
Bản thân cũng có em gái, nghĩ đến nếu em gái mình sau này mà cũng học trò bỏ nhà đi như vậy, cha mẹ sẽ sốt ruột lo lắng đến cỡ nào, Trương Tuấn liền lạnh giọng.
“Thế mày định thế này đến bao giờ?”
“Kệ em.”
“Tốt, anh kệ mày.”
“Không được, anh đã vui vẻ với em cả đêm như vậy, anh phải có trách nhiệm.”
Vân Anh hờn dỗi nói lớn.
Bà nó chứ.
Nhìn xem xung quanh đã có mấy người quay đầu muốn hóng hớt, Trương Tuấn mặt mo đỏ ửng, vô cùng bực bội. Hắn nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc quyết định dùng biện pháp mạnh.
“Được rồi, về nhà thôi.”
“Ưm, hihi..”
Vân Anh mỉm cười đắc ý.
Muốn thoát khỏi bà cô đây sao, không có cửa.
Gọi đến một chiếc Taxi, hai người liền ngồi lên ghế sau.
Một lá phù xuất hiện nơi tay, Trương Tuấn giả vờ lơ đãng áp tay vào lưng Vân Anh, trong lúc chạm đến, lá phù liền biến thành những tia sáng trắng chui vào cơ thể cô nàng.
Đột nhiên cả người cứng đơ, cái túi đồ ăn vặt rơi xuống sàn, thậm chí cũng không thể mở miệng nói chuyện, Vân Anh cảm thấy vô cùng kinh hoảng.
Nhìn thấy Trương Tuấn quỷ dị nhìn mình, nhếch môi cười tà ác, cô nàng không khỏi một trận run rẩy.
“Đi đâu đây đôi bạn trẻ”
Tay tài xế trung niên cười nói, mỉm cười nhìn qua kính chiếu hậu.
Đôi trai gái này, nam đẹp trai cao ráo, nữ thanh thuần đáng yêu, quả nhiên rất xứng đôi vừa lứa a.
“Cho cháu đến khu biệt viện XXX.. Đường XXX…”
Nghe Trương Tuấn chuẩn xác đọc ra địa chỉ nhà mình, trong mắt Vân Anh lóe ra một tia kinh ngạc, tuy nhiên phần nhiều là sợ hãi, van xin.
Lời nói không thể nói ra, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu, đáng tiếc Trương Tuấn không thèm để ý.
Chiếc taxi chậm rãi lăn bánh, qua không biết bao lâu, đã dừng lại ở đường XXX, xung quanh toàn những căn biệt thự to lớn rộng rãi.
Trương Tuấn dừng ở cách đó một đoạn, thanh toán tiền taxi, đoạn vác Vân Anh đi xuống.
Đi đến cổng số XXX, là một tòa nhà rộng rãi vô cùng, quy mô như một cái nhà thi đấu vậy, xác định không có ai, hắn liền thả Vân Anh xuống, đoạn bấm chuông cửa chạy xa.
Núp sau một cái cây đại thụ, Trương Tuấn nhìn lại, một lúc sau bên trong có hai cô nàng to lớn vạm vỡ bước ra, kinh ngạc nhìn người nằm dưới đất.
“Tiểu sư muội?”
Vân Anh trắng mắt.
Xong, bị tóm.
Cô nàng căm tức nhìn phía xa xa, ú ớ không nói được gì.
Hai cô gái kia lúc này hoảng hốt, một người chạy vào bên trong, một người thì đỡ Vân Anh dậy, liến thoắng hỏi han.
“Sư muội sao vậy, sao lại nằm trước cổng nhà.”
“Hai vị đại tỷ đã tìm muội cả ngày trời, rốt cuộc muội đã đi đâu?”
“Sư phụ và sư mẫu rất lo lắng a…”
…
Một lát sau, một người đàn ông trung niên, anh tuấn cao lớn, cường tráng bất phàm, chỉ là dáng đi ra có chút khom lưng hèn mọn, bởi phía sau là một người phụ nữ cũng cao to không kém.
Nhìn thấy Vân Anh, lão vội chạy đến bế lên, hung hung quát.
“Con bé này, chạy đi đâu cả ngày hôm qua?”
Bên cạnh, một cô nàng nhỏ giọng.
“Sư phụ, tiểu sư muội bị định thân.”
Phập phập.
Tên trung niên nhanh chóng điểm hai huyệt trên lưng, rất nhanh Vân Anh đã bình thường trở lại, chật vật đứng lên
“Vân Anh, con nếu không thích luyện võ, cha sẽ không ép, có gì từ từ nói, tại sao lại bỏ trốn đi như vậy.”
Vân Anh nghe lão nói, trong lòng dâng lên ấm áp, hóa ra cha vẫn là rất lo lắng cho mình, anh Tuấn quả nhiên nói đúng.
“Hại cha bị mẹ con hành hung cả đêm.”
Vân Anh:…
Lúc này, người phụ nữ kia mới ôm lấy cô nàng, bế lên cười nói.
“Con gái yêu, tốt, từ giờ con thích làm gì, cha mẹ sẽ không quản..”
Vân Anh mừng rỡ, hỏi dò.
“Thật chứ? Không phải gặp mặt tên họ Lâm kia?.”
“Hm.. Có thể..”
“Thỏa sức chơi game?”
“Ưmm.. điều độ là được..”
“Không phải luyện võ.”
“…”
Người phụ nữ nghiến răng, vác Vân Anh lên, trầm mặt đi vào bên trong nhà, đoàn người phía sau nhìn nhau một chút, cũng đi theo.
Một lát sau, từng tiếng kêu thảm thiết từ bên trong vang lên, vô cùng đau đớn, khiến người não nề ruột gan.