Đọc truyện Đô Thị Thiếu Soái – Chương 774: Giả Phẫn Nộ
Trở về cứ điểm của Soái Quân thì các anh em chuyển sang thế đề phòng.
Vết thương của Chu Vũ Hiên tuy rằng không sâu nhưng nếu không xử lý kịp thì sẽ có chuyển biến xấu.
Vì vậy Sở Thiên sai người đem hộp y tế tới, sau đó hắn lấy ra cồn và thuốc tiêu viêm đặt trên bàn rồi nhẹ nhàng nói:
– Chu tiểu thư, tự chị xử lí vết thương của mình đi nhé, tôi ra ngoài mua chút gì đó cho chị ăn.
Nói xong Sở Thiên liền đi ra ngoài.
Chu Vũ Hiên ngồi tựa vào sô pha miệng nở nụ cười, nói:
– Sở Thiên, tôi bị thương thế này làm sao tự cuốn băng gạc được, anh nhẫn tâm để tôi phải chịu đau à? Hãy tới đây giúp tôi sát trùng vết thương và bôi thuốc.
Anh đã lăn lộn trong xã hội đen lại còn để ý tới khoảng cách giữa nam nữ vậy à? Nếu như không nhầm thì anh dường như có không ít người yêu nhỉ.
Sở Thiên dừng bước và cảm thấy cô ấy nói có lý, vì thế quay người lại bước về phía cô.
Vẫn chưa bước tới gần sô pha đã thấy Chu Vũ Hiên đã cởi bỏ hết áo của mình, chỉ còn lại cái áo ngực màu đen che chở hai bầu ngực trắng như tuyết.
Một thân hình nõn nà ngọc ngà hiện lên ngay trước mặt Sở Thiên tạo nên một sự mê hoặc hấp dẫn và khơi dậy bản chất thèm muốn của con người.
Hơi thở của hắn trong nháy mắt trở nên nhanh và gấp hơn, hắn luôn cố kìm nén cái dục vọng đang phát sinh trong lòng mình.
Trong đáy lòng hắn ta thì Chu Vũ Hiên, Hà Ngạo Vi và Liễu Yên là những cô gái mà hắn không được phép động tới, nếu không sẽ đem đến không ít phiền phức cho bản thân mình.
Các cô gái này không giống Hoắc Vô Túy và Thẩm Thiến Thiến có thể dùng quyền lực để ép họ; cũng không giống Khả Nhi và Phi Dương, các cô ấy như những con thiêu thân tự lao đầu vào lửa, càng không thể giống Tô Dung Dung khéo hiểu lòng người.
Và ngay dưới ánh đèn sáng trong căn phòng, Sở Thiên lấy cồn lau rửa vết thương cho Chu Vũ Hiên.
Chu Vũ Hiên cảm thấy đau nhức khó mà chịu nổi, vì thế đôi tay luôn nắm chặt vào thành sô pha để kiềm chế nỗi đau.
Sở Thiên khẽ cười rồi nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô gái:
– Có một chút đau đớn đã sợ thế này rồi, thật là không giống với tính cách mạnh mẽ của chị.
Khiến cho Hải Nam phải nghiêng trời lệch đất, bị tôi đuổi về kinh thành rồi mà vẫn quay lại.
Nếu như bộ trưởng Chu không gọi điện báo cho tôi thì làm sao tôi biết chị lại trở lại thế này.
Vẻ mặt Chu Vũ Hiên có vẻ lạnh lùng, cô nhẹ nhàng thở dài và nói:
– Tôi vẫn còn có thù chưa trả.
Ở cửa quán bar 0h, Sở Thiên đã từng nghe về chuyện ân oán của Chu Vũ Hiên, nhưng vì không muốn gặp phiền phức nên đã giả câm giả điếc, hỏi:
– Hả? Bác của cô có chức vụ cao như vậy mà cô vẫn chưa giải quyết được thù hận sao? Hay chính là tên ở trong quán rượu? Gã ta rốt cuộc đã gây ra chuyện gì mà để cô phải giữ mối thâm thù vậy?
Chu Vũ Hiên đã không còn dứt khoát, quyết đoán như ngày xưa, cô đem sự việc bạn cùng phòng bị cưỡng hiếp nói ra, sau đó buồn bã thở dài:
– Thời gian qua chuyện này luôn làm tôi canh cánh trong lòng, ngoài việc cô bạn phải chịu sự nhục nhã cần phải báo thù, thì nguyên nhân quan trọng hơn đó là chính tôi là người dẫn cô ấy tới Hải Nam chơi, là tôi đã đưa cô ấy tới Sanya.
Chỉ có điều đêm đó cô ấy đã một mình đi dạo ở bờ biển còn tôi lại ngủ ở khách sạn..
Nghe vậy, Sở Thiên đang lau vết thương ở phần bụng Chu Vũ Hiên đột nhiên dừng lại và suy nghĩ, hóa ra vì nguyên nhân này mà cô gái nhỏ này không chịu bỏ qua.
Nếu đổi lại là người khác thì cũng nhất định dốc toàn lực để đòi lại công bằng, nếu không thì làm sao có thể đối diện với người đã chết đây? Nghĩ tới đây hắn khẽ thở dài và nói:
– Xin lỗi nhé, tôi đã hiểu lầm chị!
Chu Vũ Hiên khẽ cười, cô không hề cảm giác được bàn tay Sở Thiên dừng ở phía bụng cô đã lâu, sau đó nhẹ nhàng đáp lại:
– Cảm thấy Chu Vũ Hiên tôi tuổi trẻ ngông cuồng hay là nghĩ tôi thích làm lớn, thích công to? Nếu không thì cũng nghĩ tôi là người vừa mới tốt nghiệp liền không tính đến hậu quả của việc ra tay với giới xã hội đen, đó là việc làm tự diệt mình và cuồng vọng vô tri?
Sở Thiên lộ ra nụ cười đầy thâm ý, sau đó đem thuốc tiêu viêm rắc vào vết thương, sau khi dùng miếng bông lau nhẹ thì khẽ trả lời:
– Đúng là như vậy, nếu như chị không phải là cháu gái của Bộ trưởng Chu, nếu như không phải gặp được tôi thì Hiểu Vân đã bị bán vào nhà chứa từ lâu rồi, còn chị thì cũng có thể bị phơi thây ngoài đường rồi.
Như vậy chẳng phải là quá kích động hay sao?
Chu Vũ Hiên mở trừng hai mắt, sau đó giả vờ giận, nói:
– Đừng đóng giả người tốt thêm nữa, Hiểu Vân đã kể hết chuyện cho tôi nghe rồi, chính anh đã tìm ra thân phận của cô ấy, cũng chính là anh bảo cô ấy trốn dưới gầm bàn.
Cũng may là cô ấy không xảy ra chuyện gì, nếu không thì tôi nhất định sẽ liều mạng với anh, bởi vì cô ấy là chị em tốt với tôi từ khi học đại học.
Sở Thiên gượng cười và nói lảng sang chuyện khác:
– Muốn báo thù thì thật ra nên đi tìm bác của cô ý.
Chu Vũ Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
– Tôi làm sao có thể để một người tuổi đã cao như bác ấy dính tay vào chuyện ân oán giang hồ chứ? Hơn nữa vẫn chưa tìm được chứng cứ và thủ phạm thì bác ấy làm sao có thể can thiệp được đây? Sau khi đã suy nghĩ kĩ tôi đã quyết định quay lại Hải Nam điều tra, muốn tìm ra cái tên bỉ ổi đã hại chị em tốt của tôi, rồi sau đó sẽ tự tay bắt gã để trong lòng đỡ cảm thấy áy náy.
Trong lòng Sở Thiên khẽ thở dài, cô gái này xem thường Chu Long Kiếm quá rồi.
Sau khi xử lý xong vết thương thì Sở Thiên để Chu Vũ Hiên cứ ngồi trong phòng mình.
Lúc sắp ra ngoài hắn hỏi cô gái:
– Chị Chu này, chị hiện giờ đã an toàn rồi, nhưng tôi không dám đảm bảo chị sẽ mãi được an toàn thế này.
Nếu như tin tưởng ở tôi thì sáng sớm mai chị nên trở về kinh thành.
Tôi sẽ đích thân giết tên Ngô Khánh Văn giúp chị em của chị báo thù, chị thấy thế nào?
Chu Vũ Hiên không suy nghĩ gì kiên quyết trả lời:
– Không về, trừ khi tôi tận mắt trông thấy Ngô Khánh Văn đã chết, nếu không tôi nhất định sẽ không trở về.
Ngay cả khi anh ép tôi lên máy bay thì tôi cũng nhất định sẽ tìm thời cơ trở lại.
Sở Thiên, hi vọng anh hiểu cho tôi, đã mấy tháng nay tôi chưa từng có một giấc ngủ ngon rồi.
Sở Thiên khẽ thở dài rồi gật đầu, trả lời:
– Vậy thì chị nghỉ ngơi đi đã nhé.
Sáng sớm hôm sau trời đầy nắng.
Trên chiếc bàn có vài cái bánh bao, còn có hai bình sữa đậu nành.
Sở Thiên nâng bình sữa đậu nành lên và rót sữa đậu nành trắng như tuyết vào chiếc cốc thủy tinh trong suốt, sau đó nhẹ nhàng đưa cho Chu Vũ Hiên và nói:
– Tôi cũng không biết chị Chu thích ăn thứ gì nhưng buổi sáng tốt nhất nên ăn chút gì đó lót dạ, vì thế tôi sai người mang đến vài chiếc bánh bao và ít sữa đậu nành, không biết có hợp khẩu vị với chị không?
Chu Vũ Hiên lấy chiếc bánh bao và chậm rãi ăn, sau đó khẽ cười đáp lại:
– Đừng nghĩ tôi yếu ớt như vậy, tôi không giống như những người ở kinh thành, lúc nào cũng chỉ biết ăn chơi.
Ngay cả học phí ở trường cũng là một tay tôi tự kiếm nên.
Vì thế đối với chuyện ăn uống cũng chẳng cần chú ý, hơn nữa anh đừng gọi tôi xa lạ thế nữa, cứ gọi tôi là Vũ Hiên là được rồi.
Cô ta so với Sở Thiên cũng phải hơn hai, ba tuổi nên thấy Sở Thiên luôn gọi mình là chị Chu thì thấy không quen.
Sở Thiên biết được trong lòng cô gái nghĩ gì nên nhún vai cười và nói:
– Được rồi, chị Vũ Hiên, ăn xong bữa sáng thì chị có dự định gì? Tôi đề nghị chị vẫn nên ở trong phòng nghỉ ngơi, dù sao hiện giờ bên ngoài cũng không yên ổn.
Chu Vũ Hiên khẽ thở dài rồi gật đầu, trả lời:
– Cũng được, tôi cũng không biết bản thân có thể làm được gì, thậm trí còn làm liên lụy tới anh.
Vậy nên anh yên tâm, trước khi vết thương của tôi chưa khỏi thì tôi nhất định sẽ không đi lung tung để gây thêm rắc rối nữa đâu.
Anh cứ đi xử lý việc của mình đi, tôi thực sự hi vọng anh có thể nắm trong tay cả Hải Nam này.
Sở Thiên cầm cốc sữa đậu nành uống vài ngụm, sau đó cầm khăn tay lau khóe miệng rồi thản nhiên trả lời:
– Cho tôi 3 ngày, tôi đảm bảo sẽ bắt Ngô Khánh Văn tới gặp chị.
Còn nữa, hôm nay chị nên bớt chút thời gian gọi điện cho Bộ trưởng Chu, ông ấy rất quan tâm đến chị đấy, nếu không thì đêm qua tôi cũng chẳng có khả năng cứu được chị đâu!
Chu Vũ Hiên gật đầu, trong lòng hiện lên một nỗi hưu quạnh khó diễn tả.
Hai người cùng ăn bữa sáng với nhau, thỉnh thoảng lại cười nói vui vẻ, Phong Vô Tình bỗng nhiên chạy từ ngoài vào, anh ta biết Chu Vũ Hiên là người có thể tin được nên không chút tránh né mà nói luôn:
– Thiếu soái, mọi việc đều được sắp xếp khá ổn thỏa, Chu Bách Ôn hồi âm Trần Tú Tài, nói rằng viện quân buổi tối sẽ tới.
Sở Thiên cắn miếng bánh bao và khẽ gật đầu, sau đó không chút lo lắng trả lời:
– Được rồi, dựa vào kế hoạch hành động, bảo với y, hôm nay cho dù không được ăn, không được uống, không được ngủ thì cũng phải đem mọi tin tức nghe được về đây báo cho tôi.
Nếu có sai sót gì thì ngày hôm sau sẽ là ngày y được phơi thây ngoài đường.
Phong Vô Tình gật đầu, nhận lệnh và vội vàng đi sắp xếp.
Chu Vũ Hiên nhìn thấy bộ dạng không phấn chấn của Sở Thiên, cô vội che miệng cười:
– Ôi, nếu không phải thực lực của anh đã được bày ra thì đúng là khó làm người khác tin được anh là bá đạo của giới xã hội đen phương bắc, cũng không thể tin được bác tôi lại tin tưởng và dành nhiều sự tán dương cho anh tới vậy.
Bởi vì anh dù có nhìn thế nào chăng nữa cũng chỉ hơn một cậu sinh viên, đúng, một cậu sinh viên phong lưu.
Sở Thiên cười một cách sảng khoái, ánh mắt bình thản như nước đáp lại:
– Chị đúng là nói không hề sai đâu! Tôi đúng là sinh viên thiên tài của Đại học Thiên Kinh đấy, dựa theo lời của chị Phượng nói thì ba trăm năm trước và ba trăm năm sau cũng hiếm có người vượt qua được tôi.
Chu Vũ Hiên, chị có nên lấy thân báo đáp không?
Sắc mặt Chu Vũ Hiên ngay lập tức đỏ lên, đặt cốc nước đậu xuống bàn và giả vờ giận dữ:
– Tên tiểu tử này, tôi còn nhiều tuổi hơn anh đấy nhé, để anh gọi tôi là chị cũng không phải là quá đáng, anh còn dám trêu chọc tôi à? Mỗi năm tôi đã đánh gãy chân biết bao kẻ phóng đãng, có phải anh cũng muốn được chết trong đám đó không?
Sở Thiên ăn nốt chiếc bánh bao rồi đứng dậy vặn mình và nói:
– Sở Thiên làm sao dám chứ? Chỉ là gặp chị, em thấy mình thấp kém quá thôi, cho nên nhân cơ hội này kiếm lợi từ chị đấy.
Thôi mà chị Vũ Hiên đừng giận nữa mà, giờ em phải đi có chút việc rồi trưa sẽ về ăn trưa với chị nhé.
Nếu có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho em.
Chu Vũ Hiên phất tay rồi nói:
– Được rồi!
Sở Thiên gật đầu rồi quay đầu bước ra ngoài.
Mười lăm phút sau, tại Bang Trúc Liên ở Đài Loan.
Sau khi Trần Thái Sơn biết tin hai nghìn quân tinh nhuệ đến Hải Nam, anh ta nghĩ ngợi một lát liền ấn các con số, sau khi gọi được liền nói:
– Hai nghìn quân tinh nhuệ của bang Trúc Liên đã đến Hải Nam rồi, Chu Bách Ôn còn nói cho tôi biết tối mai sẽ đi tập kích Sở Thiên.
Vì người phụ trách ở hải quan có cho biết bọn họ đã phát hiện chỗ ẩn thân của Soái quân chính là ở bến cảng.
Người bên kia điện thoại hạ giọng, nói:
– Sở Thiên đúng là đang ở bến cảng.
Trần Thái Sơn thở phào rồi bình tĩnh nói:
– Tôi gọi cuộc điện thoại này là muốn được biết Soái quân có ẩn nấp ở Hải Nam hay không? Bởi vì tình báo của nhà họ Chu cho biết là vẫn còn sót lại chín trăm quân của Soái quân tại Hải Nam, vậy nên Chu Bách Ôn đã quyết định phái tới ba nghìn người kết hợp với hơn một nghìn người khác của phân đường ở bến cảng để từ hai phía đánh vào cứ điểm của Soái quân.
Bên kia đầu dây có vẻ yên tĩnh lắng nghe, sau đó có tiếng hỏi :
– Phân đường ở bến cảng của nhà họ Chu có hơn một nghìn bang chúng thôi à?
Trần Thái Sơn trịnh trọng gật đầu rồi chậm rãi trả lời:
– Nhân khẩu ở Hải Nam vốn dĩ không nhiều lắm, lúc đầu phân đường ở bến cảng có hai nghìn bang chúng nhà họ Chu, nhưng khi bị Đường Môn liên tục tấn công thì cũng bị tổn hại rất nhiều.
Chỉ sau khi Đường Môn rút khỏi Hải Nam, Chu Bách Ôn mới phái người đến tiếp quản bến cảng và tập hợp lại những anh em bị mất tích.
Lão K thở dài rồi hỏi lại:
– Nghe nói trước đây vài ngày Sở Thiên đã đánh phân đường ở bến cảng?
Trần Thái Sơn tất nhiên là hiểu rõ thế sự ở Hải Nam hơn bất kì ai, vì thế không hề do dự trả lời:
– Đúng vậy, Sở Thiên đã công kích phân đường ở bến cảng, lại còn giết chết đường chủ Chu Hạo Phong.
Nhưng trong sự phản công của tổ Trần Tú Tài, bọn Sở Thiên cũng bị thiệt hại nhiều nên phải vội vã rút lui.
Lão K không do dự hừ một tiếng rồi đáp lại:
– Sở Thiên rút lui thật ư? Xem ra Chu Bách Ôn vẫn chưa hiểu Sở Thiên.
Với Sở Thiên, hắn sẽ tuyệt đối không đánh những nơi mà hắn chưa nắm được phần thắng trong tay.
Bang chủ Trần này, ông hãy nói với Chu Bách Ôn là hành động tối nay nhất định là một cái bẫy, nếu đánh nhất định sẽ thua thảm hại.
– Cạm bẫy?
Trần Thái Sơn tỏ ra rất kinh ngạc, vội vàng thốt ra:
– Sao ông lại nói thế?
Lão K khẽ thở dài, gượng cười giải thích:
– Phân đường ở bến cảng sở dĩ chưa bị Sở Thiên đánh tan chỉ có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, trong đầu Sở Thiên đã nghĩ ra cách đánh thắng ở phân đường bến cảng, thứ hai, bến cảng vốn dĩ đã là địa bàn của Sở Thiên rồi.
Bang chủ Trần, ông nghĩ Sở Thiên có thể là một tên ngu ngốc sao?
Trần Thái Sơn lại càng tỏ ra kinh ngạc, thất thanh hỏi:
– Bến cảng sao lại là địa bàn của Sở Thiên? Ở bến cảng này, ngoài mấy địa bàn đã bị Soái quân tập kích, chủ lực cũng không bị tổn hại quá nhiều, làm sao có thể là của Sở Thiên được? Lão K, ông có thể nói đơn giản và dễ hiểu hơn được không? Dù sao thì ông cũng hiểu rõ về Sở Thiên hơn chúng tôi.
Lão K bất đắc dĩ trả lời lại lần nữa:
– Cũng đơn giản thôi, bang chúng nhà họ Chu tại phân đường bến cảng chưa tới hai nghìn người, dựa vào trí tuệ của Sở Thiên và sự dũng mãnh của Soái quân thì phân đường bến cảng làm sao có thể là đối thủ của họ.
Sở dĩ có thể duy trì được tới bây giờ thì chỉ có thể Trần Tú Tài đã bị mua chuộc.
Bến cảng trở thành một cái bẫy lớn, và càng có thể sẽ trở thành nấm mồ của bang chúng nhà họ Chu.
Trần Thái Sơn suy nghĩ một lát rồi vỗ vào đầu và nói:
– Ông phân tích quả không sai.
Tôi chỉ chú ý tới việc Soái quân rút quân mà quên mất việc so sánh sức mạnh của phân đường ở bến cảng và Soái quân.
Sở Thiên đã quen lấy ít thắng nhiều, không những chín trăm người cũng có thể đánh bại hai nghìn bang chúng nhà họ Chu, ngay cả đánh bại năm nghìn người cũng có khả năng.
Lão K mỉm cười và nhẹ nhàng nói:
– Đường chủ Trần anh minh!
Trần Thái Sơn lau mồ hôi trên trán, thở dài và trả lời:
– Cũng may là tôi gọi cuộc điện thoại này cho ông, nếu không mạng của ba nghìn bang chúng đi tập kích đêm nay sẽ gặp nguy hiểm rồi.
Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Chu Bách Ôn ngay để ông ta hủy hành động của đêm nay và gọi Trần Tú Tài tới để thẩm vấn xem thế nào, như vậy để một lần nữa nắm trong tay thế cục của bến cảng.
Lão K suy nghĩ một hồi rồi nói đầy thâm ý:
– Bang chủ Trần này, cũng không cần phải quá vội vàng như thế, và cũng đừng nên đánh rắn động cỏ.
Như cách mà Sở Thiên vẫn thường nói: đây là nguy hiểm cũng là một cơ hội.
Nếu hắn dùng cách này để dụ nhà họ Chu tới thì chúng ta sẽ tương kế tựu kế vậy.
Trần Thái Sơn khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:
– Hả? Kế hoạch gì cơ?
Lão K đột nhiên hạ giọng đem kế hoạch của mình kể một cách kĩ lưỡng.
Nghe xong Trần Thái Sơn mặt mày hớn hở tỏ vẻ tán đồng.
Ngay cả khi đã cúp điện thoại mà vẫn giữ nguyên nét mặt cười đắc ý rồi bê cốc trà trên bàn lên uống vài hớp, và ngay sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa ở phía ngoài, nét mặt gã trở nên nghiêm nghị hơn rồi nói:
– Cứ vào!
Hai đệ tử của bang Trúc Liên bước vào cung kính nói:
– Thưa Bang chủ, chúng tôi bắt được nội ứng của bang Thanh Xà.
Y là thân tín của tứ đường chủ tên là Quan Vĩnh Dục, ngày trước cũng lập được khá nhiều công lao cho bang Trúc Liên, tứ đường chủ muốn hỏi là có thể cho Quan Vĩnh Dục một con đường sống không? Dù sao y cũng đã lập được công thì cũng nên đối xử có tình một chút.
Lông mi của Trần Thái Sơn chợt nháy lên, đằng đằng sát khí nói:
– Tao hận nhất là lũ nội ứng, lại còn đòi tình nghĩa cái nỗi gì? Nếu có tình nghĩa sao lại bán đứng anh em.
Hãy nói với tứ đường chủ hãy băm thây tên khốn ấy ra, ngay cả gia đình nó cũng đừng có tha, đối với cái lũ gian tế ấy thì nên trừng phạt thích đáng, đừng nên nể tình.
Nếu không trong bang sẽ tràn ngập nguy hiểm.
Hai tên đệ tử vội gật đầu, nhận mệnh rồi đi ngay.
Màn đêm buông xuống cũng là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm ở Hải Nam.
Các con đường trở nên nhộn nhịp hơn, ở hai bên đường nơi các cửa tiệm những ánh đèn nhấp nháy rất rực rỡ làm những người đi đường cũng đầy màu sắc.
Trên lầu lớn là bóng của những cô gái đứng đường đang đưa lời mời chào những người qua đường.
Những ánh mắt quyến rũ của các cô gái như những tia chớp trong đêm tối, xuyên qua không trung.
Bên cửa sổ của lầu ba, Sở Thiên đứng đó trầm tư suy nghĩ.
Từ trước tới nay hắn làm việc gì đều hết sức thận trọng và cẩn thận, trước khi hành động tuyệt đối không ở cứ điểm.
Ngoài việc suy xét an toàn cũng phải nắm giữ sự biến đổi của mọi tình huống.
Lúc chạng vạng tối, Sở Thiên nhận được tin tình báo quân tinh nhuệ nhà họ Chu đã tiến vào Hải Nam.
Khoảng 7 giờ, quân tinh nhuệ nhà họ Chu đã tới phân đường ở bến cảng, quân số lên tới ba nghìn người.
8 giờ 5 phút, tại phân đường bến cảng Trần Tú Tài đón tiếp bang chúng nhà họ Chu, đồng thời sắp xếp chỗ ăn uống, ngủ nghỉ cho họ, còn chuẩn bị cả chỗ chiếu phim để bọn họ có thời gian giải trí, nghỉ ngơi.
Sau đó khoảng 2 giờ sáng sẽ tiến hành đánh cứ điểm của Soái quân.
Người dẫn đầu vui vẻ hướng dẫn bang chúng làm theo sự sắp xếp của Trần Tú Tài.
Mọi thứ trong kế hoạch nhìn chung hoàn toàn suôn sẻ.
Duy nhất có biến cố chính là viện quân ăn cơm mất những hai giờ đồng hồ.
Sở Thiên cầm trên tay cốc trà nóng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm rất lâu trên tấm bản đồ mà không có chút động tĩnh gì.
Chuyện lớn đang ở thời điểm quan trọng nhất nên nhất định không được coi nhẹ, nếu không lỡ thua thì sẽ mất đi tính mạng của vô số anh em.
Hắn quay đầu nhìn Phong Vô Tình:
– Dựa theo kế hoạch viện quân 9 giờ sẽ ăn xong cơm tối, tại sao bây giờ vẫn chưa xong nhỉ?
Phong Vô Tình bước tới vài bước rồi gượng cười trả lời:
– Ba nghìn viện quân không ăn thức ăn mà Trần Tú Tài chuẩn bị, bọn họ nói không đói bụng nên bọn họ chỉ ăn ít đồ ăn mà bọn họ mang theo mình.
Hơn nữa tên dẫn đầu nói rất nhiều, động viên những mấy mươi phút, như vậy bữa ăn mới kéo dài lâu hơn.
Quái dị như vậy? Trong lòng Sở Thiên lúc này có chút lo lắng.
Dù những tình tiết nhỏ thế này có vẻ không đáng quan tâm nhưng Sở Thiên có thể nhìn ra sự liên hệ gì đó từ đây.
Hắn nâng cốc trà uống vài hớp, ánh mắt ngưng tụ thành mũi nhọn và nói:
– Cuộc chiến quan trọng sắp tới rồi mà đám viện quân không tranh thủ thời gian nghỉ ngơi lại còn động viên này nọ, mục đích của chúng chính là muốn kéo dài thời gian.
Phong Vô Tình hơi ngạc nhiên thốt lên;
– Kéo dài thờ gian ư?
Sở Thiên gật đầu, ngón tay gõ nhẹ vào cốc trà và nói:
– Dù không biết có phải đúng là mục đích đó hay không nhưng tôi luôn cảm thấy kế hoạch của chúng ta có vấn đề gì đó.
Rất có khả năng là Trần Tú Tài đã bị phát hiện rồi.
Bọn chúng chưa bắt gã hỏi tội e là chúng muốn tương kế tựu kế đối phó với chúng ta.
Nhưng kế hoạch của bọn chúng là như thế nào đây?
Phong Vô Tình quay đầu hỏi:
– Hay là muốn dụ chúng ta tới sau đó tập kích toàn diện?
Sở Thiên đi đi lại lại vài vòng trong phòng rồi lắc đầu, phủ định:
– Dựa vào ba nghìn quân của bọn họ muốn công kích thành công chúng ta cũng không dễ đâu.
Chu Bách Ôn nhất định không ra tay nếu ông ta chưa nắm chắc phần thắng.
Lão ta nhất định có chiêu gì đó.
Vô Tình này, cậu hãy ra lệnh cho tổ Tinh Nguyệt hãy quan sát mọi động tĩnh của nhà họ Chu.
Có chút tình tiết, hành động gì phải báo ngay.
Phong Vô Tình vội gật đầu trả lời:
– Tôi hiểu rồi!
Mười rưỡi, tổ Tinh Nguyệt truyền tin tức tới.
Bọn họ không hề thấy bất cứ động tĩnh nào từ quân của Chu Bách Ôn, cũng chẳng phát hiện ra quân nhà họ Chu có dấu hiệu khả nghi về việc điều động quân hướng về bến cảng.
Mặc dù cả Hải Nam đều bình lặng như nước nhưng trong lòng Sở Thiên thì lúc nào cũng lo lắng không yên.
Cái nguy hiểm trời sinh này làm lòng hắn bất ổn, mặc dù đã uống hết gần nửa bình trà mà vẫn không thể bình tĩnh được.
10 giờ 50 phút, đã qua cái thời gian mà Sở Thiên và Trần Tú Tài cùng hẹn định hành động.
Chỉ còn lại 40 phút là đến lúc Sở Thiên quyết định có nên hành động dựa theo kế hoạch ban đầu hay không.
Lưu Học Hữu đột nhiên gọi điện thoại tới, sau khi cười ha hả vài câu liền hạ giọng nói:
– Thiếu soái, có một tin tình báo, không biết anh có hứng thú hay không?
Sở Thiên có chút lo lắng, tuy nhiên vẫn bình tĩnh hỏi:
– Tin gì thế?
Lưu Học Hữu hạ giọng nói nhỏ:
– Thiếu soái, tôi vừa nhận được tin hai nghìn quân tinh nhuệ của bang Trúc Liên mới sáng sớm đã tới Hải Nam, bọn chúng lấy danh nghĩa đoàn tham quan Đài Loan để tới, nhưng hiện tại tung tích của bọn chúng như thế nào thì tôi còn chưa rõ.
Bọn chúng đã liên kết với quân nhà họ Chu vì thế nên tôi liền gọi điện thoại để báo cho anh được biết.
Ánh sáng lóe lên trong đầu Sở Thiên.
Cuối cùng thì hắn đã biết kế hoạch của Chu Bách Ôn là thế nào.
Sở Thiên vỗ mạnh vào đùi rồi hạ giọng, nói:
– Anh Lưu này, tin này của anh đúng là có giá trị lớn vô cùng.
Anh cố gắng tìm hiểu nghe ngóng tin tức giúp tôi, ngày mai tôi sẽ sai người chuyển vào tài khoản cho anh tám trăm ngàn.
Tôi đã nói rồi, tôi không bao giờ bạc đãi những người làm việc cho Soái quân.
Nếu lúc bình thường Sở Thiên bỏ ra mười vạn, tám vạn đều là rất nhiều, nhưng đang ở tình hình bất thường này hào phóng bỏ tiền ra để Lưu Học Hữu một lòng với mình.
Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của Sở Thiên, nghe thấy việc tin tình báo của mình đổi được tám trăm ngàn, tên Lưu Học Hữu mừng rỡ đứng lên liên tiếp đáp lại:
– Thiếu soái cứ yên tâm, Thiếu soái yên tâm.
Tôi mấy ngày nay không ăn không ngủ cũng chỉ là để giúp cậu nghe ngóng tình hình.
Sở Thiên không do dự cúp điện thoại, sau đó bước tới bên bản đồ và nghiên cứu.
Một lát sau hướng về phía Phong Vô Tình và cười nói:
– Quân nhà họ Chu muốn giấu ông trời đến tập kích chúng ta, đầu tiên dùng hai nghìn quân đối phó với Trần Tú Tài và chúng ta.
Sau đó lại dùng hai nghìn quân của bang Trúc Liên đánh úp chúng ta với mục đích cả hai bên cùng tấn công một lúc.
Phong Vô Tình tỏ ra ngạc nhiên rồi nhíu mày nói:
– Thế bây giờ nên làm thế nào?
Sở Thiên trầm tư một lát rồi bình tĩnh đáp lại:
– Điện báo cho Trần Tú Tài nói rằng kế hoạch có sự thay đổi, Soái quân sẽ ngăn chặn bang Trúc Liên còn việc của y là đối phó với viện quân, nói rõ cho y biết sự tình, nếu y không xử lý được đám viện quân thì Chu Bách Ôn sẽ xử y, tôi tin rằng Trần Tú Tài sẽ có cách xử lý việc này.
Phong Vô Tình gật đầu, cười gượng nói:
– Hi vọng y sẽ tìm ra cách.
Cũng không trách Phong Vô Tình không tin tưởng vào Trần Tú Tài như vậy, bên cạnh tên này cũng chỉ có bốn năm trăm thân tín, nếu muốn đánh thắng ba nghìn người thì là việc không hề dễ chút nào.
Nhưng khi Phong Vô Tình gọi điện thoại cho Trần Tú Tài, tuy rằng tên này lúc đầu cũng có chút ngạc nhiên nhưng sau khi suy nghĩ một lát liền trả lời:
– Nói với Thiếu soái tôi nhất định sẽ làm tốt.
Lúc này, đám viện quân cũng đã ăn gần xong, Trần Tú Tài ra hiệu cho thân tín đến chỗ chiếu phim chuẩn bị.
Dẫn đầu viện quân tên là Vương Minh Hoa, tên này sớm đã được Chu Bách Ôn thông báo về việc Trần Tú Tài có thể làm phản nên làm việc gì cũng rất cẩn thận.
Nhìn thấy Trần Tú Tài phái người đi chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi liền tìm cách sai người đi theo giúp đỡ, mục đích để kiểm tra tình hình.
Trần Tú Tài cười nhẹ, tùy ý bọn chúng gây sức ép.
Con rồng có mạnh tới đâu cũng khó thắng con rắn ở địa bàn của nó, hơn nữa đây là một con rắn hung ác.
Mặc dù Vương Minh Hoa biết rằng Trần Tú Tài có thể gây ra những việc nguy hiểm cho viện quân, nhưng vì chưa có căn cứ nên vẫn giữ thái độ hữu hảo, làm như vậy để mê hoặc Trần Tú Tài cũng là để dụ Soái quân.
Còn đối với sự an toàn của bản thân bọn họ cũng không quá quan tâm vì hai nghìn quân của bang Trúc Liên đang ở cách đây tám trăm mét, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đối phó với Trần Tú Tài.
Đã gần tới 12 giờ đêm, gió cuộn vào đêm tối mờ mịt.
Vương Minh Hoa phái mọi người tản ra để canh gác và phái người kiểm tra thật kĩ lưỡng nơi chiếu phim.
Khi phát hiện không có chút nguy hiểm gì mới hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi.
Mặc dù biết giết Trần Tú Tài và Soái quân cũng không mất nhiều công sức nhưng cũng nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chí ít cũng để bang chúng có sức khỏe để thêm dũng mãnh.
Tìm được một chỗ khá hợp lý, Vương Minh Hoa dựa vào ván gỗ ngủ thiếp đi.
Dù trước đó Trần Tú Tài có mời Vương Minh Hoa tới phòng khách nghỉ ngơi nhưng tên này không dám vì bản thân mà làm nguy hiểm tới kế hoạch nên đã không đồng ý.
Trong sự mệt mỏi Vương Minh Hoa mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ còn mơ thấy mình đã thắng lợi trong trận đánh.
Bỗng nhiên anh ta ngửi thấy mùi gas ở đâu đó.
Có một số người có tính cảnh giác từ nhỏ, đặc biệt là đang trong thời điểm quan trọng thế này.
Mặc dù Vương Minh Hoa vẫn đang trong giấc mộng nhưng một chút hơi gas đã làm anh ta tỉnh giấc ngay.
Vương Minh Hoa đưa mắt quan sát, cả rạp chiếu phim vẫn rất yên tĩnh, căn bản không có gì khác thường.
Anh ta vẫn chưa yên tâm liền ngửi kĩ lại lần nữa và khẳng định là có mùi gas đâu đó quanh đây.
Anh ta ngồi thẳng người rồi lại ngửi một hồi, sau đó liền giật mình kinh ngạc đứng vội dậy, hô lớn:
– Dậy mau, tất cả nhanh dậy mau, lẽ nào mọi người đều ngủ say như chết rồi hả? Lẽ nào không ngửi thấy hơi gas nồng nặc thế này sao? Nhanh đi kiểm tra cho tao, mùi gas này từ đâu lan tới đây, cấm không được hút thuốc để dẫn lửa.
Mọi người vội vã hành động, cử người điều tra và mở cửa sổ để thoát bớt mùi.
Mẹ nó! Cái rạp chiếu phim này quả thật là quái dị đấy? Mùi gas ở đâu truyền tới nhỉ? Vương Minh Hoa buồn bực nghĩ.
Lúc trước khi đi ngủ vì an toàn đã kiểm tra rất kĩ, còn khóa cửa rất cẩn thận, hơn nữa bọn thân tín canh gác ngoài kia vẫn an toàn.
Căn bản là không có dấu hiệu của việc vây giết.
Mùi gas này đúng là thật khó hiểu.
Có một thân tín vì muốn mọi người tiện hành động liền mở đèn lớn của rạp chiếu phim.
Hành động này khiến Vương Minh Hoa phát run.
Vừa mới nhắc không được bật đèn liền nghe thấy tiếng nổ vang từ dưới chân.
Ngay lập tức nhìn thấy bang chúng đều bị bắn ra ngoài không trung, những ánh lửa bốc lên đầy trời, ngay lập tức bản thân anh ta cũng mất đi tri giác.
Trận nổ này xảy ra thật dữ dội mà kết thúc cũng nhanh chóng.
Chỉ vài giây sau rạp chiếu phim yên tĩnh trở lại, còn lại là một đám lửa lớn.
Lúc đầu khói bắt đầu tản ra từ hướng Đông Bắc, tiếp theo là góc Tây Bắc, và sau đó Tây Nam và Đông Nam cũng ngập lửa tạo thành một vòng lửa bao kín.
Không lâu sau lửa càng ngày càng cháy lớn nhuộm cả màu đen của đêm thành màu đỏ rực.
Gió lớn là nguyên nhân chính làm ngọn lửa bùng mạnh lên, và còn một nguyên nhân nữa chính là vải che và các tay vịn bằng gỗ có quét lớp sơn trong rạp chiếu phim chính là các dụng cụ bắt lửa, vì thế chỉ trong chớp mắt nơi đây đã biến thành đống đổ nát.
– Haha!
Trần Tú Tài đứng ở một tầng lầu cách đó không xa cười hả hê với vẻ đáng sợ.
– Mẹ nó, muốn đối phó ta hả, không dễ đâu, ông mày tiêu diệt chúng mày chẳng phải quá dễ dàng hay sao? Không ngờ dám đến đối phó ta, nếu vậy ông mày sẽ thiêu rụi lũ chúng mày trước, xem chúng mày có thể xông ra từ biển lửa kia không.
Sở Thiên đứng bên cạnh Tú Tài, hắn nhìn vào cả biển lửa đang cháy hừng hực rồi lên tiếng khen:
– Tú Tài, anh đúng là nhân tài đó! Nhưng tôi có chút hiếu kì, kẻ địch đã kiểm tra thật kĩ lưỡng rạp chiếu phim thì mới đi ngủ, hơn nữa anh cũng không sai sát thủ ẩn vào.
Nghe Sở Thiên hỏi vậy, Trần Tú Tài để lộ sự cung kính trên khuôn mặt rồi nhiệt tình đáp lại:
– Khi khởi công xây cái rạp này tôi vẫn còn nhớ rất rõ, vì để tiết kiệm phí tổn và để thuận tiện họ đã đặt ống dẫn ga ở dưới lòng đất tạo thành hình chữ thập.
Sở Thiên gật đầu hỏi tiếp:
– Vị trí của rạp chiếu phim?
Trần Tú Tài chậm rãi cười và nói tiếp:
– Rạp chiếu phim nằm ở chính giữa hệ thống đường dẫn gas này.
Tôi đã sai người xuống dưới rạch một lỗ hổng nhỏ.
Chỉ cần có ánh đèn điện được bật lên thì chứng tỏ bọn viện quân đã phát hiện ra mùi gas, cũng chứng tỏ khí gas lúc đó đã lan rộng khắp sàn của rạp chiếu phim rồi.
Sở Tiên như hiểu ra, hắn vỗ vai Tú Tài khen ngợi:
– Đúng là nhân tài!
Trần Tú Tài khẽ cười, cao giọng trả lời:
– Cảm ơn Thiếu soái đã quá khen!
Sở Thiên đặt tay lên vai, thân hình hắn lúc này như một pho tượng bằng thép vậy, đang im lặng bỗng lên tiếng nói thêm:
– Trần Tú Tài này, dựa theo kế hoạch ban đầu, anh chọn ở đây tiêu diệt viện quân, có phải cũng muốn tiêu diệt cả chúng tôi? Dù sao anh bấm điện thoại là cũng đủ giết người của các phe rồi.
Phong Vô Tình vừa đúng lúc bước tới bên Sở Thiên, để lộ một ánh mắt rất đáng sợ.
Khuôn mặt Trần Tú Tài lúc này cũng vã hết mồ hôi, run rẩy đáp lại:
– Thiếu soái, Tú Tài làm sao dám có ý nghĩ đó được chứ? Hơn nữa ở đó có cả các anh em của tôi sao tôi có thể cả bọn họ cũng giết được chứ.
Sở Thiên nhẹ cười còn Trần Tú Tài thì câm như hến, vội vã đưa tay lên trán lau mồ hôi..