Đọc truyện Đô Thị Thiếu Soái – Chương 770: Phiền Phức Nảy Sinh
Sáng sớm hôm sau, gió nhẹ mây bay
Sở Thiên đang ăn bánh sandwich, vừa mới đưa cốc sữa vào miệng thì Phong Vô Tình từ ngoài cửa bước vào, ngồi xuống ghế và nói giọng nhỏ nhẹ:
– Thiếu soái, tôi đã hẹn được Lưu Học Hữu rồi, sẽ gặp mặt ở bảo tàng Nhật Bản tại Hải Khẩu, tôi cũng đã sắp xếp anh em theo dõi, đề phòng việc ngoài ý muốn xảy ra khi đàm phán.
Sở thiên cười khẽ, hỏi:
– Sao lại chọn bảo tàng chứ?
Phong Vô Tình cười cười có vẻ xấu hổ, giải thích một cách từ tốn:
– Chủ yếu là nơi đó không có người, khách đến bảo tàng tham quan vào dịp đầu năm này ngoài học sinh ra thì chỉ có các nhân viên cơ quan chính phủ đến học tập, những người dân bình thường và những người học thức bình thường cũng không đi lại nhiều, càng không cần phải nói đến các phần tử Hắc bang
Sở Thiên gật đầu tán thưởng:
– Làm rất tốt!
Có lẽ là không quen với sự tán thưởng của hắn, Phong Vô Tình vội nói lảng sang chuyện khác:
– Tối hôm qua Trần Tú Tài làm việc rất quyết đoán, ba trăm người ở Hải Khẩu đã bị y loại trừ hết chỉ còn lại khoảng trăm người.
Gã nói sự tồn tại của bọn chúng chính là cái chết của y, bọn chúng có thể tiết lộ tin gã cải tà quy chính nên nhất định phải chết.
Cải tà quy chính? Sở Thiên cười một cách khó hiểu, nhưng việc Trần Tú Tài giết chết hai trăm người thì đúng là có chút giật mình, cười gượng và nói:
– Tâm tính người này quả nhiên cũng hung tàn, nhưng chứng minh được dù có chết thì anh ta cũng sẽ đứng về bên ta, ít nhất sẽ không ra tay với chúng ta trước khi quân Chu gia đánh vào.
Phong Vô Tình gật đầu, nói ngay:
– Chu Bách Ôn nhận được tin chúng ta sẽ tấn công Hải Khẩu, nhưng qua việc Trần Tú Tài ‘Báo cáo’ và biết chúng ta sẽ không đánh bại được, vì thế mà không phái người đuổi theo giết chúng ta, mà là để Trần Tú Tài trấn thủ, hơn nữa lại cho người điều tra đám tàn binh bại tướng chúng ta.
Sở Thiên uống vài ngụm sữa, thản nhiên hỏi:
– Hắn không hề manh động gì sao?
Phong Vô Tình lắc đầu nhẹ nhàng, kiên định trả lời:
– Không có!.
Sở Thiên cắn hai miếng bánh sandwich, một lát sau trả lời:
– Với tính cách dứt khoát, quyết đoán của Chu Bách Ôn, không thể nào không có manh động gì, trừ phi có hai khả năng, thứ nhất, hắn đang chờ sự giúp đỡ của bang Trúc Liên đến từ Hải Nam, sau đó lại vây giết chúng ta, thứ hai, tổ tình báo Tinh Nguyệt thực sự đã xảy ra vấn đề.
Phong Vô Tình thẫn thờ, cười gượng nói:
– Thật sự tôi không hi vọng vấn đề xảy ra ở tổ Tinh Nguyệt!.
Sở Thiên ăn xong thức ăn cầm trên tay, nói chậm rãi:
– Bất luận như thế nào, chúng ta đều phải có sự phòng bị, ngươi mang theo năm trăm anh em đến ẩn nấp ở tòa nhà gần đó, phải phối hợp cùng cứ điểm Soái quân và Trần Tú Tài tạo thành vùng canh gác hình tam giác, đến lúc đó cho dù quân của Chu Bách Ôn đến tấn công vào cứ điểm soái quân, chúng ta có thể giải vây cho nhau.
– Nhưng nhớ kỹ, cậu phải tự mình bố trí người.
Phong Vô Tình gật đầu, đứng dậy đi sắp xếp.
Sở Thiên nhìn theo bóng dáng gã đi xa dần, thở dài, hắn cũng không muốn trong tổ chức xuất hiện kẻ phản bội, đó không chỉ là khối u ác tính gây chết người, càng là sự đả kích tinh thần và tâm trạng, nhưng đổi lại là ai, nếu ngày nào đó tỉnh lại, anh chị em mình tín nhiệm nhất mà là quân địch nằm vùng, là ai thì cũng đều khó mà chấp nhận.
Gần giữa trưa, tại bảo tàng Nhật Bản.
Nắng ấm chiếu vào hiên cửa sổ cũ kỹ, vỡ thành từng mảnh vàng óng trên mặt đất.
Phòng trên tầng cao nhất đã được Phong Vô Tình thuê, tạm thời đã dọn lên vài cái ghế dựa và cái bàn, tất nhiên là đã ngâm xong trà thơm, đợi Sở Thiên qua xem vài lần, lập tức biết ngay những lời nói của Phong Vô Tình là thật, Lưu Học Hữu là một tên yêu tiền hơn mạng sống, còn đâu chỉ nhìn vẻ bề ngoài của y thì cũng rất là bình thường.
Đỉnh đầu y trọc lốc không có sợi tóc nào, con ngươi cứ long sòng sọc, nhìn người không nhìn thẳng, mà quan trọng là, bộ Tây phục trên người thoạt nhìn có vẻ rất quê mùa và dày dạn kinh nghiệm, thiết kế cúc áo cũng rất lộn xộn, hoàn toàn đều là mua ở những hàng bán trên đường, khó mà tưởng tượng được đây lại là lão Đại bang phái.
– Đúng là Thiếu soái sao?
Những lời nịnh nọt truyền đến.
Hai người cách nhau khoảng vài mét, Lưu Học Hữu liền giơ hai tay lên tươi cười, và nhanh chóng bước đến trước Sở Thiên, sau khi chạm mặt, gã nhiệt tình nắm tay Sở Thiên, luôn miệng nói:
– Ái chà, tôi ngưỡng mộ Thiếu soái đã lâu, hôm nay mới được gặp Thiếu soái anh dũng vô song, thật là có phúc ba đời.
Nghe được những lời nịnh hót đến nổi da gà đó, Sở Thiên đứng ngay dậy, quay đầu liếc mắt nhìn Phong Vô Tình, khuôn mặt vô tội của người đứng sau nhìn Sở Thiên, dường như trên khóe miệng không xuất hiện nụ cười, như muốn nói việc này không liên quan đến tôi, là ngài muốn tôi tìm kẻ yêu tiền hơn mạng sống, ai biết kẻ này khó chịu như vậy.
– Lưu lão đại, mời ngồi!
Mượn cơ hội mời khách ngồi, không Sở Thiên liền rút tay ra.
Phong Vô Tình nhanh chóng rót trà cho họ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng và tự mình đứng gác, nhìn thấy hai người họ nói chuyện với nhau rất cẩn thận, Lưu Học Hữu trong lòng thấy rất hài lòng, nếu không phải Phong Vô Tình đã đưa cho y tấm séc năm mươi nghìn trước đó và thông báo trước về cuộc gặp mặt bí mật này, thì gã ta tuyệt đối không dám mạo hiểm đến gặp Sở Thiên.
Nếu như bị Chu gia biết, chẳng phải là đầu rơi xuống đất sao?
Lưu Học Hữu nhìn đông ngó tây, cười ngượng ngập hỏi:
– Hôm nay Thiếu soái hẹn tôi ra đây là có chuyện gì?
Sở Thiên cười khẽ, bưng tách cà phê lên nhấp vài ngụm, rồi mới chậm rãi nói:
– Trận chiến giữa chúng tôi và quân của Chu gia, chắc Lưu lão đại biết rất rõ?.
Lưu Học Hữu gãi gãi đầu, không rõ Sở Thiên hỏi như vậy là có ý gì, nhưng cũng gật đầu, thận trọng trả lời:
– Tôi quả thực đã nghe được tin đồn nói sau khi Đường môn tan rã, Thiếu soái đã tranh quyền thống trị Hải Nam cùng với Chu gia, cũng nghe được là hôm qua hai bên lại xảy ra một trận chiến lớn, Thiếu soái hỏi vậy là có ý gì?
Sở Thiên đi thẳng vào vấn đề:
– Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi!
Lưu Học Hữu nghe vậy rất ngạc nhiên, lông mày lập tức nhăn lại, gã cũng giống với những tiểu bang tiểu phái khác, đều không muốn rơi vào vòng xoáy lớn giữa Soái quân và quân của Chu gia, hơn nữa dính vào trận chiến giữa những bang phái lớn thế này, chẳng khác nào tự mình thể hiện thái độ, ắt phải chịu sự đấu giết giữa những bang phái lớn, để đạt hiệu quả của việc giết gà dọa khỉ.
Nghĩ đến đây, Lưu Học Hữu cười gượng nói:
– Theo lý thuyết, Thiếu soái nói vậy, về tình về lý đều là nên giúp, nhưng thật sự rất khó làm, một khi đã giúp Thiếu soái, nghĩa là đắc tội với Chu gia, người ta chỉ cần giơ ngón tay là có thể lấy mạng tôi, xin Thiếu soái giơ cao đánh khẽ cho tôi một con đường sống.
Nói tới đây, y còn khẽ cắn răng, lấy tấm séc từ trong ngực ra.
Đó chính là năm mươi nghìn mà Phong Vô Tình đã đưa cho y.
Nhìn tấm phiếu đưa tới, Sở Thiên cười một cách khó hiểu, nếu như đằng sau có thêm vài số không, thì chắc chắn Lưu Học Hữu sẽ dốc hết sức lực làm tiên phong, sở dĩ bây giờ không chịu hợp tác đối phó với Chu Bách Ôn là vì rủi ro và lợi ích không cân xứng với nhau, vì thế Sở Thiên quyết định trấn an lòng y.
Sở Thiên lại đẩy tấm séc đó quay lại, thản nhiên nói:
– Lưu bang chủ không cần phải vội vàng, tôi để anh hỗ trợ chỉ là tiện tay mà thôi, đơn giản là không có gì nguy hiểm, không cần các anh đi giết quân của Chu gia, cũng không cần các anh đi sát hại Chu Bách Ôn, chúng tôi chỉ cần các anh nắm bắt được hướng đi của họ.
Lúc nói lời này, Sở Thiên cũng có chút bất đắc dĩ, nếu như tổ Tinh Nguyệt hoàn toàn tin cậy được, thì sao phải đưa tiền cho những bang phái nhỏ này?
Hóa ra là vậy! Nghe được những lời của Sở Thiên, con ngươi của Lưu Học Hữu lại long sòng sọc, suy nghĩ lợi và hại.
Sở Thiên tiếp tục nói:
– Tôi biết mấy người nắm rất rõ tình hình của xã hội đen đảo Hải Nam, hơn nữa Lưu lão đại lại là một người giang hồ chuyện gì cũng biết, dù quân của Chu gia có bất cứ biến động nhỏ gì, cũng không thể qua qua mắt anh được.
Thấy Sở Thiên đang khích lệ mình, Lưu Học Hữu cảm thấy như có tia sáng.
Y ngửa mặt cười ha ha, nói không chút khách khí:
– Thiếu soái, thật vậy sao, Lưu Học Hữu tôi mặc dù không được anh dũng như thiếu soái, bang chúng cũng không có tướng quân hung hãn, nhưng Hải nam có xảy ra chuyện gì thật thì cũng không thể gạt được tôi đâu, nếu không tôi khó mà sống sót được trong lúc Chu gia tẩy trừ băng đảng
Trước đây Chu Bách Ôn vì ngồi vững mà phát triển rất nhanh, trong vòng hai năm đã liên tiếp ba lần trừ khử đám xã hội đen ở Hải Nam, loại trừ được khoảng mười bang lớn nhỏ, hoàn toàn lấy được vị trí của đường môn Hải Nam, và cũng lấy được danh tiếng, chỉ có điều từ trước tới nay ‘nhất tướng công thành vạn cốt khô’, vinh quang của y lấy từ sự hủy diệt mà ra.
Từ lời khen đó, y bắt đầu tỏ vẻ khó xử, tiếp tục nói:
– Làm tình báo cung cấp thông tin của quân của Chu gia cho Thiếu soái không có gì là khó, nhưng nguy hiểm thì cũng rất lớn, hơn nữa phải dùng nhiều anh em của tôi, điều này, cũng hơi khó làm.
Nói xong, y nghiêng cái đầu cười ha hả.
Sở Thiên cười nhẹ, đưa tay ra cầm lấy tấm séc năm mươi nghìn đặt trên bàn, xé tan nó trước sự ngỡ ngàng của Lưu Học Hữu, sau đó lại rút tấm séc từ trong túi áo ra viết xong đưa cho y, Lưu Học Hữu chần chừ một lát, cuối cùng cũng nhận lại, nhìn qua vài lần rồi thốt ra:
– Năm, năm triệu? Thiếu soái, đây là?
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của y đã cười tươi rạng rỡ.
Không đợi y nói xong, Sở Thiên bê tách trà lên nhấp vài ngụm, nói không chút bận tâm:
– Chỉ cần anh cung cấp cho tôi những thông tin quan trọng, số tiền này, cũng chỉ là phần nhỏ thôi, nếu như anh cung cấp tin sai, khiến chúng tôi gặp phải tổn thất, thì chỉ sợ anh cầm được tiền mà không thể tiêu được! Hoặc là tôi sẽ cho Chu Bách Ôn biết, anh từng là nội gián cho tôi, đã nhận tiền của tôi.
Lưu Học Hữu cười khó nhọc, thận trọng trả lời:
– Tôi hiểu!.
Sở Thiên khua tay nhẹ, thản nhiên nói:
– Anh có thể đi được rồi!
Lưu Học Hữu vội cầm lấy tấm séc năm triệu, đến cả trà cũng quên uống, liền cung kính lui ra khỏi phòng, Sở Thiên cũng không nhìn y, một mình uống hết tách trà, sau đó mới đứng dậy đi ra khỏi phòng, Phong Vô Tình theo sát ở phía sau, ánh mắt nhìn quanh mọi phía.
Vừa bước vào trong xe, điện thoại của Sở Thiên reo lên.
Ấn nút trả lời, giọng nói của Chu Long Kiếm truyền tới:
– Thiếu soái, tôi biết bây giờ cậu đang bộn bề công việc, phải tranh giành Hải Nam với quân Chu gia, cho nên gọi cú điện thoại này thật sự không tiện, nhưng Chu Long Kiếm lại không tìm được người, Vũ Hiên lại trốn thoát về Hải Nam, nên phiền cậu giúp tôi tìm nó
Sở Thiên cười và hỏi:
– Trở về lúc nào?
Chu Long Kiếm thở dài khe khẽ, giọng tiếc nuối:
– Tôi đã để đội trưởng Lý điều tra rồi, nó bay chuyến bay 9h sáng nay, vì thế chắc đã ẩn ở nơi hẻo lánh nào đó ở Hải Nam rồi, con bé kia thật làm người khác lo lắng, nhân dịp tôi đi họp ở Trung ương liền bỏ trốn luôn, còn nói cho người hầu là đi dạo phố.
Sở Thiên lắc đầu, Chu gia đều là người gian xảo.
Mặc dù biết tìm Chu Vũ Hiên sẽ tốn nhiều công sức, nhưng Sở Thiên biết chắc để cho Chu Long Kiếm nợ mình thì tuyệt đối sẽ có việc dùng đến, rồi thở dài vài hơi và nói:
– Bộ trưởng Chu yên tâm, chỉ cần Chu Vũ Hiên đang ở Hải Nam, dù phải đào ba thước đất tôi cũng tìm cô ta về cho ngài, ngài đợi tin của tôi nhé.
Chu Long Kiếm liền trả lời:
– Rất cảm ơn Thiếu soái!.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Phong Vô Tình:
– Thông báo cho thành viên của tổ Tinh Nguyệt chú ý đến Chu Vũ Hiên, sắp xếp xong gọi điện báo cho tôi ngay, người con gái này thật khó giải quyết.
Phong Vô Tình gật đầu, lập tức nhấn ga rời đi.
.