Đô Thị Thiếu Soái

Chương 767: Đường Vinh Cao Siêu


Đọc truyện Đô Thị Thiếu Soái – Chương 767: Đường Vinh Cao Siêu


– Kế hoạch phải thay đổi?
Trần thái Sơn có chút không hiểu
Lão K dường như đoán ra nghi vấn trong lòng của gã, nhẹ nhàng thở dài đáp lại:
– Trần bang chủ, nói vậy ngài đã biết Soái Quân đã đánh xuống Thành Đô? Trước kia tôi luôn cho rằng thành công của Sở Thiên ngoài thực lực của bản thân ra, còn có liên quan đến sự chiếu cố của ông trời.

Nhưng trong trận chiến Thành Đô khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo lại rồi.
Ánh mắt của Trần Thái Sơn ngưng tụ.

Rút ra điếu thuốc nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, đợi xì gà đưa vào trong miệng, chậm rãi nói:
– Ý của cậu là hắn quen lấy ít thắng nhiều hay là trời sinh đã có mưu lược tướng tài? Nhưng từ trước tới giờ tôi chưa từng coi thường hắn.

Điều động 2 nghìn tinh nhuệ tiến vào Hải Nam, đây cũng là nguyên nhân quan trọng.
Lão K thở ra vài hơi, cười gượng nói:
– Chúng ta quả thật rất coi trọng hắn, nhưng mãi mãi không đủ.

Quá trình tôi phân tích đối chiến toàn bộ Thành Đô, tại sao 2 vạn Liên quân Hắc bang lại thua bởi 6 nghìn Soái Quân vậy? Chính là vào thời điểm quyết định sống chết Sở Thiên xông thẳng vào, vây Ngụy cứu Triệu đuổi quân Phương Tuấn ra Thành Đô.
Trần Thái Sơn vẫn nghi ngờ, hỏi:
– Tôi đương nhiên biết!
Im lặng một lát, Lão K đổi ví dụ nói:
– Chúng ta đều nghĩ trận chiến Thành Đô đơn giản quá mức, đổi loại phương thức này để biểu đạt.

Trần bang chủ, nếu để nghìn huynh đệ của Trúc Liên bang đến cố định cứ điểm, tiến công của 2 nghìn Liên quân nắm chắc hay chưa? Có can đảm tập kích bất ngờ cứ điểm của Đường Môn ở thời điểm mấu chốt không?
Thân hình của Trần Thái Sơn rung mạnh, cuối cùng hiểu được ý của Lão K.

Phun ra mấy vòng tròn khói thuốc trả lời:
– Ý của cậu là không chỉ có sức chiến đấu dũng mãnh của Soái Quân, quan trọng hơn là Sở Thiên đắn đo lúc gay go đã đến dày công tôi luyện? Hắn có thể giành được thắng lợi Thành Đô nhưng không phải may mắn có được, mà là…
Lão K nhẹ nhàng mỉm cười, lập tức thở dài:
– Đúng vậy tuyệt đối không phải dựa vào vận may, mà là bố trí của hắn đã tính toán tỉ mỉ.

Soái Quân có thể chống cự được bao lâu.

Tinh nhuệ Đường Môn khi nào thì xuất hết.

Bang chúng còn thừa lại đóng giữ cứ điểm của Đường Môn khoảng chừng bao nhiêu người.

Tất cả đều ở trong tính toán của Sở Thiên.

Hắn thậm chí cũng tính cả khí thế của Soái Quân.
Trần Thái Sơn quên hút thuốc, khó tin nói:
– Làm sao có thể?
Lão K chưa từng tranh cãi nhiều, bình tĩnh đáp lại:
– Trần bang chủ có thể tìm khoảng không bắt chước chiến sự Thành Đô, chỉ biết theo như lời thật giả của tôi.

Tối hôm nay tôi gọi điện đến là có hai mục đích; trước tiên là nhắc nhở Trần bang chủ phải cực đoan coi trọng sự tồn tại của Sở Thiên; tiếp theo chính là nhanh chóng đuổi Sở Thiên ra Hải Nam.
Trần Thái Sơn dùng sức hít thuốc ánh lửa tóe ra, trong ánh mắt suy nghĩ của gã, lập tức chậm rãi mở miệng:
– Được! Lúc đầu tôi nghĩ sau khi tôi giải quyết xong Đường Môn Hải Nam, lại để Chu Bách Ôn nuốt mất 2 nghìn Soái Quân ẩn nấp.


Hiện tại cần điều chỉnh thứ tự hoặc là ngay cả Sở Thiên cũng giết, để tránh thả hổ về rừng.
Lão K khẽ cười, trả lời:
– Giết Sở Thiên coi như xong rồi, hắn không muốn chết muốn mạng của hắn cũng thật khó.

Vẫn còn, không cần để quân Chu Gia trực tiếp đánh Soái Quân.

Tuy nhiên Sở Thiên chỉ có 2 nghìn người ẩn nấp ở Hải Nam , nhưng Chu Bách Ôn muốn nuốt bọn chúng vẫn thật không dễ dàng, đánh 2 lần thiệt hại rất dễ dàng.
Trần Thái Sơn do dự một lát, hỏi:
– Vậy làm thế nào?
Lão K dường như sớm đã có phương án.

Cho nên nghe thấy Trần Thái Sơn hỏi liền trả lời:
– Sở Thiên thường xuyên nhắc tới, trên thế giới này không có kẻ địch mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi.

Cho nên Chu Bách Ôn không cần ra tay, có thể quang minh chính đại gọi điện thoại cho Khương Trung, thông báo sự việc Soái Quân trốn ở Hải Nam
– Để cho bọn họ biết Sở Thiên dã tâm xưng bá Hải Nam, mà không phải là Tam Á (Sanya) nhỏ bé.
Trần Thái Sơn đã hiểu, tiếp tục cười cởi mở:
– Khương Trung tất nhiên căm tức Sở Thiên dụng tâm hiểm ác, thì có thể tạm thời gác ân oán với Chu Bách Ôn sang một bên.

Thậm chí hai bang kết hợp lẫn nhau bức bách Soái Quân.

Đến lúc đó, Đường Môn thế nào cũng có thể chém giết cùng Soái Quân, như vậy ngồi ngư ông thủ lợi chính là chúng ta rồi.
Lão K cũng gật đầu đầy thâm ý mà nói:
– Từ giữa kiếm tiện nghi nhưng thật ra là thứ yếu, quan trọng là có khả năng đuổi Sở Thiên và Soái Quân đi.

Nếu không thì mảnh đất nóng Hải Nam này rút cuộc thuộc về tay ai.

Vẫn thật sự là rất khó phán định.

Mưu kế của Sở Thiên tôi là không theo kịp rồi, nhưng nguyện ông trời có thể chiếu cố chúng ta.

Ít nhất có chút vận may.
Trần Thái Sơn cười ha ha, lập tức mở niệng:
– Có cậu ở bên trong, vận may của Sở Thiên dù cho tốt cũng có hạn, cậu sẽ trở thành ác mộng của Sở Thiên.
Bóng đêm dữ tợn đáng sợ, tựa như sư tử cắn nuốt.
Gần 12h, bọn Sở Thiên trở về khách sạn Lãng Nhai
Vừa mới tắm rửa xong thì điện thoại trong phòng vang lên, tại sao có thể có người gọi điện thoại khách sạn vậy? Sở Thiên nhận máy có chút kinh ngạc, không ngờ nghe thấy âm thanh của Hạ Thu Địch:
– Ya, Sở Thiên anh thật không ngờ à? Em không có số điện thoại của anh, cho nên có ý gọi đến khách sạn, thật không ngờ anh vẫn ở.
Sở Thiên thở ra mấy hơi thở, nhẹ nhàng gượng cười nói:
– Phải, tôi còn muốn ở mấy ngày nữa.

Hạ tiểu thư tìm tôi có chuyện gì không?
Ngữ khí dường như cự tuyệt, khiến cảm xúc của Hạ Thu Địch giảm xuống, thở dài nói:
– Cũng không có việc gì, gọi điện thoại đến chỉ là muốn báo một tiếng bình an.


Em đã về đến nhà ở Đài Bắc rồi.

Đồng thời, cũng muốn nói với anh một tiếng cảm ơn.

Tối hôm qua nếu như không có anh giúp đỡ, em chỉ sợ…
Trong lòng Sở Thiên thầm xin lỗi, trả lời với âm thanh rõ ràng:
– Chuyện thương tâm không cần nhắc lại nữa, em bây giờ vẫn còn trẻ và xinh đẹp, tương lai vẫn còn nhiều cơ hội cho em vươn xa.

Tuy trong giới giải trí đầy cạm bẫy, nhưng tôi tin rằng em sẽ có tiền đồ tươi sáng.

Đúng rồi, mùng 8 tháng sau em có rảnh không?
Lời nói của ông cụ non trước mặt khiến Hạ Thu Địch rất mất mát.

Nhưng hưng phấn lên khi nghe thấy câu hỏi phía sau.

Sau khi suy nghĩ nghẹn ngào nói:
– Mùng 8 tháng sau? À, hôm đó là sinh nhật của em.

Em có thời gian.

Anh phải đến Đài Bắc làm việc ư? Nếu như thật sự anh đến rồi.

Em dẫn anh đi ăn ở khắp nơi.
Liên tiếp nói ra miệng, sắc mặt của Hạ Thu Địch bỗng chốc đỏ lên.

Mình rốt cuộc làm sao vậy? Làm sao tim có thể đập thình thịch vì một người đàn ông tình cờ gặp mặt.
Sinh nhật của Hại Thu Địch quả nhiên cũng vào ngày 8 tháng sau! Sở Thiên mục tiêu rõ ràng nên đã nhận được đáp án.

Thầm nghĩ trong bụng cô bé này cách danh hiệu em gái Đao Phong dường như rất gần rồi.

Chỉ cần tìm cơ hội hỏi cô là quen Đao Phong thì có thể phán định hay không, vì thế cười khẽ nói:
– Đúng vậy, đến Đài Bắc anh sẽ điện thoại cho em.
Hạ Thu Địch vội vàng hồi lại tinh thần, nói:
– Được! Được!
Lập tức báo số điện thoại rõ ràng từng chữ cho Sở Thiên.

Cũng tiện thể muốn số của Sở Thiên.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên nhún vai liền ngã lên giường ngủ
Trưa hôm sau, nắng ấm chiếu cao
Đúng lúc Khương Trung đang ăn trưa nhận được điện thoại của Chu Bách Ôn.

Báo cho biết ở Tam Á và bến cảng đều có sự tồn tại của Soái Quân, số người lên đến hơn 2000 người.

Do đó có thể thấy mục tiêu chiến lược của Sở Thiên ở khắp Hải Nam.


Mà còn yên lặng chờ thất bại của hai quân Đường Gia và Chu Gia.

Đến lúc đó lại ngư ông đắc lợi.
Chu Bách Ôn còn cung cấp địa điểm ẩn náu của Soái Quân.
Khương Trung cúp điện thoại nửa tin nửa ngờ.

Lập tức sai nhiều nhân viên đi kiểm tra tình hình.

Sau mấy tiếng, các mặt ý nghĩa phản hồi lại đều thấy rõ Soái Quân quả thực ẩn ở Hải Nam.

Điều này khiến cho cho Khương Trung rất căm tức.

Muốn gọi điện thoại chất vấn Sở Thiên lại sợ rút dây động rừng.

Sau khi suy nghĩ vội vàng gọi điện về Đường Môn Thâm Quyến.
Đường Vinh sau khi nghe báo cáo của Khương Trung, bình thản đáp lại:
– Buổi chiều bắt đầu, tất cả mọi người đều rút về Thâm Quyến.

Đệ tử Đường Môn ở Hải Nam không được xuất hiện.
– Rút lui khỏi Hải Nam? Thân thể Khương Trung rung mạnh.
Bang chủ có hiểu nhầm ý của mình hay không? Vội mở miệng trả lời:
– Bang chủ, Soái quân ở Hải Nam chỉ có 2 nghìn người.

Tôi hoàn toàn có thể nuốt hết nó.

Ít nhất cũng có thể kết hợp với Chu Bách Ôn đánh bại bọn chúng.

Chúng ta hiện tại rút lui khỏi Hải Nam.

Bàn giao với các huynh đệ thế nào?
Đường Vinh nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên nói:
– Không cần bàn giao, rút lui về!
Nghe thấy ngữ khí chân thật đáng tin của Đường Vinh, Khương Trung thở dài nói:
– Được, Khương Trung tuân mệnh vào buổi chiều đưa toàn bộ nhân thủ rút lui về Thâm Quyến.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Khương Trung vẫn ngột ngạt, liền gọi điện kể khổ cho Phương Tuấn:
– Phương đường chủ, ngài ở Thâm Quyến giúp tôi nói vài lời.

Đường Môn ở Hải Nam vừa mới đứng vững địa thế.

Khương Trung cũng tuyệt đối có niềm tin quét sạch Soái Quân và quân Chu Gia.

Hiện tại bang chủ lại muốn tôi rút lui.

Trong lòng tôi không thoải mái.
Phương Tuấn suy nghĩ một lát, lập tức thở dài:
– Bang chủ tuyệt vời!
Khương Trung sững sờ, bật thốt lên:
– Tuyệt? Tuyệt cái gì?
Phương Tuấn cười ha ha, vạch trần đáp án giống như chỉ dẫn:
– Khương Tổng Quản, anh nói, Chu Bách Ôn phơi bày tình báo Soái Quân cho anh là để làm gì? Chẳng lẽ là giúp người để vui và làm việc thiện? Nói thẳng ra chính là muốn mượn tay anh tiêu diệt Soái Quân hoặc là tiêu hao sức lực của 2 bên các anh.

Quân Chu gia thuận tiện ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Khương Trung gật đầu, trả lời không một chút do dự:

– Điểm này tôi rất rõ! Nhưng Chu Bách Ôn đáp ứng lời của tôi cùng Đường Môn xuất binh.

Sau đó mới đến giải quyết oán hận của Đường Môn với quân Chu gia.

Chẳng lẽ vì e ngại tổn thất, cho nên ý của bang chủ chính là muốn tôi rời khỏi Hải Nam.
Phương Tuấn nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:
– Bang chủ cái này gọi là lấy lui để tiến.

Ngài nghĩ xem, nếu như Đường Môn rút khỏi Hải Nam.

Vậy thì còn lại quân Chu gia giằng co với Soái Quân rồi.

Với tính cách của Sở Thiên và sự hống hách của Chu Bách Ôn, bọn họ có thể chia đều Hải Nam không?
– Đương nhiên không thể, đến lúc đó nhất định sẽ xảy ra đại chiến.
Đầu của Khương Trung hiện lên ánh sáng, dường như hơi hiểu, đáp lại:
– Cho nên Bang chủ muốn tôi rút lui, chính là muốn giải quyết ba mối quan hệ liên quan lẫn nhau.

Ngươi chết ta sống khiến cho bọn họ không có nỗi lo về sau.

Khi chờ đợi thời cơ chín muồi, chúng ta lại giết Hồi Mã Thương máu chảy đầm đìa.
Phương Tuấn khẽ cười gật đầu, nói đầy thâm ý:
– Đúng vậy, nếu như Tam Quốc Hải Nam thế vững chắc, dự tính ai cũng không chịu hạ khí lực chém giết.

Sợ bị đối thủ khác được tiện lợi, mà bang chúng Đường Môn rút khỏi Hải Nam.

Mâu thuẫn Sở Thiên và Chu Bách Ôn hoàn toàn hiện ra rõ ràng, cũng rất nhanh xảy ra xung đột.
Khương Trung bừng tỉnh hiểu ra thở ra mấy hơi thở, khúc mắc trong lòng lập tức bị mở ra.

Gã cười rộ lên, trả lời:
– Chu Bách Ôn lần này trộm gà không thành còn mất nắm gạo, xem ra vẫn là Bang chủ sâu xa khó hiểu, Khương Trung phục rồi.

Lập tức chuẩn bị hành trang rút về Thâm Quyến.

Ngày khác lại đến.
5h chiều, Bang chúng Đường Môn rời khỏi Hải Nam.
Gần 6h tối Chu Bách Ôn nhận được tin Khương Trung rời khỏi Hải Nam, trên mặt hiện lên vui sướng khó tin.

Vừa sai rất nhiều nhân viên tình báo tiếp tục xem xét tình hình, vừa chỉ huy 2 nghìn bang chúng tinh nhuệ, đồng thời cũng gọi điện thoại cho Trần Thái Sơn.

Thông báo tin vui Đường Môn rời khỏi Hải Nam.
Sau khi Trần Thái Sơn sững sờ, nhẹ nhàng thở dài:
– Đường Vinh thật không đơn giản!
Khi Sở Thiên nhận được tin, miếng thịt bò cắn trong miệng lập tức dừng lại.

Hắn rất nhanh hiểu được ý định rời khỏi của Khương Trung thế nào.

Đó chính là đẩy chính mình về hướng đầu sóng ngọn gió.

Nếu như mình không muốn tấn công Hải Nam.

Đương nhiên cũng có thể tự nhiên phóng khoáng chạy về Kinh Thành, khiến Đường Môn tự mình đi đấm ngực dậm chân.
Vấn đề là, Hải Nam thì không được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.