Đô Thị Thiếu Soái

Chương 757: Tuyệt Đường Phản Kích


Đọc truyện Đô Thị Thiếu Soái – Chương 757: Tuyệt Đường Phản Kích


Ánh đao vung vẩy, máu chảy thành sông.

Sau khi Sở Thiên bọn họ chém giết hoàn toàn gần nghìn kẻ địch, liên quân hắc bang cuối cùng cũng tan rã, không cần biết áp chế của Tiểu đầu mục Đường Môn bỏ chạy tứ phía, mà Sở Thiên cũng không có đem quá nhiều công phu đặt trên người bọn họ, cho Nhiếp Vô Danh mang hơn nghìn anh em thu thập tàn cục, tự mình thì dẫn hơn hai trăm binh trực tiếp đi giết Phương Tuấn ở tầng trên
Vừa mới đẩy cánh cửa không đóng chặt, hai khảm đao từ trên bổ xuống, Sở Thiên mặt không biết sắc hất chiến đao, xoay người nửa vòng đẹp mắt đâm hai đệ tử Đường Môn kêu thảm thiết ngã xuống! Sở Thiên cắm sâu đao xuống khiến máu tươi chảy ra, chằm chằm nhìn đệ tử Đường Môn cách đó không xa gần trăm, không quan tâm nói:
– Các ngươi bại trận đã rõ rồi, không nhất thiết phải xông lên giành lấy cái chết, bảo Phương Tuấn ra đây gặp ta!
Đệ tử Đường Môn vẻ mặt có chút hơi do dự, cánh cửa cuối cùng mở ra cửa gỗ dày nặng, ánh đèn sáng chiếu vào Phương Tuấn một chút, âm thanh cũng bay theo cùng:
– Thiếu soái, Phương Tuấn không thể không phục, Đường Môn đại cục sắp thắng thoáng cái bị anh phá vỡ, phản kích cuối cùng có thể nói hết sức xuất sắc.

Sở Thiên không quan tâm cười khẽ, bình tĩnh trả lời:
– Phương đường chủ cũng không kém, có thể đem hai vạn quân liên quân hắc bang chuyển thành sợi dây tấn công Soái quân, khiếm bốn nghìn anh em tôi thương vong hơn một nửa, nếu như tối hôm nay tôi không xuất hiện, bọn họ khẳng định hoàn toàn bị tiêu diệt, cho nên quyết đoán của Phương đường chủ mới khiến Sở Thiên khâm phục.

Phương Tuấn cười sang sảng, lập tức đầy thâm ý hỏi :
– Phương Tuấn có một nghi vấn, không biết Thiếu soái có thể cho biết, số nghìn người là từ đâu điều đến Thành Đô? Tôi đã hỏi qua Đường bang chủ rồi, Soái quân gần đây không có dấu hiệu điều động quân quy mô lớn, điều này thực sự khiến tôi tò mò à.

Cục thế đã không phải lo lắng, cho nên Sở Thiên rất thành thực trả lời:
– Vốn dĩ có hai nghìn anh em giấu ở Thành Đô, còn khiến cho bọn họ bị hành hạ là phải nhìn anh em ở Thành Đô nước sôi lửa bỏng, dùng cái này khiến các anh tin Thành Đô không có Soái quân, còn có nghìn người thì từ Vũ Hán Trùng Khánh điều đến, thì tối hôm qua bí mật đến.


Phương Tuấn hơi chút suy tư, vẻ mặt lộ ra tán thành:
– Phương Tuấn phục rồi!
Sở Thiên hơi cười khẽ, thản nhiên đáp lại:
– Thành Đô chiến sự đều trong lòng bàn tay của tôi, Phương Đường chủ, anh không phải không có cơ hội, nếu như ngày hôm kia hoặc ngày hôm qua có thể công chiến cứ điểm Soái quân, vậy thì thắng lợi hoàn toàn thuộc về các anh rồi, bởi vì lúc đó, thương vong của các anh nhất định không lớn, tôi hoàn toàn không nắm chắc phản kích.

Phương Tuấn cúi đầu cười ngượng, bây giờ đã hiểu rõ sách lược của Sở Thiên, thế là mở miệng thay hắn nói tiếp:
– Nhưng đợi đến ngày thứ ba lại khác, ngoài giai đoạn cho thấy hai bên lúc này tiến vào quyết chiến, cũng cho thấy liên quân hắc bang sĩ khí đến lúc đó thấp nhất, nếu như tối hôm nay đều vẫn không lấy được cứ điểm Soái quân.

Phương Tuấn tôi sợ sẽ khó chống chế bọn họ, cho nên Thiếu soái coi như Phương Tuấn sẽ xuất kích lôi đình, cũng coi như định chúng tôi đêm nay binh tung ra hết, mà tướng đóng giữ cứ điểm là tàn quân hắc bang già yếu suy nhược, bọn họ mặc dù người đông thế mạnh nhưng khó chống lại quân tinh nhuệ giỏi của Thiếu soái, chiến cục này cũng không có trì hoãn gì.

Sở Thiên gật gật đầu, tán thành nói:
– Hoàn toàn chính xác!
Phương Tuấn thở sâu mấy hơi dài, trong mắt hiện lên tẻ nhạt khó nói, cười ngượng nói:
– Thiếu soái tiếp sau đấy thì muốn đuổi bắt Phương Tuấn, chiếm lấy cứ điểm Đường Môn, và phát tín hiệu xông chiếm cứ điểm của liên quân, báo cho biết chi viện của Soái quân đã đến, chủ tướng bị bắt, như vậy dễ dàng giải vây cứ điểm Soái quân.

Sở Thiên lại lần nữa gật đầu, cười nói:

– Nói không sai!
Phương Tuấn lui về phía sau mấy bước, khóe miệng vẫn giữ nụ cười:
– Thiếu Soái suy nghĩ không chê vào đâu được, nhưng Phương Tuấn cũng không thể khoanh tay chịu chết, bất kể như thế nào đều phải làm hết sức, nếu không thì thế nào giải thích cho các anh em đã chết đi? Thế nào có thể giải thích cho Đường bang chủ? Các anh em, hai quân dũng cảm gặp nhau, giết cho ta!
Anh ta không thể không đánh cuộc, nếu như sáu nghìn binh vây quanh cứ điểm Soái quân có thể tấn công giết hoàn thành, vậy thì quay lại đối phó mấy nghìn người Sở Thiên này cũng là coi phần thắng lợi lớn, dù sao bọn họ khí thế thắng mới và số người chiếm ưu thế, cho nên anh ta muốn lại kiên trì thêm nửa tiếng nữa, mà không phải đánh chạy trốn tơi bời.

Đệ tử Đường Môn tay cầm đao lạnh như băng, gào thét hướng Sở Thiên bọn họ đánh tới.

Sở Thiên giơ Minh Hồng chiến đao, quát :
– Giết!
Anh em Soái quân hung hãn hướng đánh về đệ tử Đường Môn.

Mấy trăm người tiếng giết rung động vang lên, bang chúng bên cạnh Phương Tuấn đều là người giỏi, sức chiến đấu hơn xa liên quân hắc bang, hơn nữa trên tầng lối đi nhỏ hẹp, cho nên Sở Thiên bọn họ khó xuyên qua được mười mấy mét cầu thang đi bắt Phương Tuấn, chỉ có tranh giành chiến đấu từng tấc nhỏ, chính thức giẫm lên thi thể kẻ thù lên đường.

Bên này trời đất u ám chém giết, cứ điểm Soái quân cũng hừng hực khí thế.

Phàm Gian bọn họ đối mặt với sức tấn công mạnh mẽ của phía địch, đã lui giữ đến đại lầu cứ điểm làm phản kích cuối cùng, Phàm Giam nhìn anh em Soái quân vây chung quanh, người người sức cùng lực kiệt hơn nữa vết thương chồng chất, dựa vào tinh thần bất khuất gắt gao chống lại, hơn nghìn người đều ôm dũng khí cuối cùng đối diện mấy nghìn quân địch trước mắt.


Hồ Quang Diệu giơ cao khảm dao, to giọng hét:
– Giết!
Anh em Soái quân cũng giơ khảm dao i, thấy chết cũng không sờn tấn công đợt cuối cùng, liên quân hắc bang đang muốn bóp chết lực lượng cuối cùng này, bỗng nhiên sau lưng truyền đến xôn xão, hơn nữa phạm vi mở rộng không ngừng, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh giết ở xa thực gần, âm thanh thảm thiết, lông mày người dẫn đầu Đường Môn chau lại.

Lúc này phía sau xông lên vài người Đường Môn cả người dính máu, bọn họ té nhào vẫn cố bò đến trước mặt người dẫn quân, vẻ mặt hoảng hốt hô:
– Lão Đại, không xong rồi, chi viện của Soái quân đến rồi, bọn họ không chỉ tấn công tòa nhà cứ điểm, hơn nghìn quân địch tiên phong cũng giết đến tuyến ngoài của chúng ta, anh em bên ngoài không trụ được nữa rồi.

Á? Không chỉ người dẫn đầu Đường Môn khiếp sợ không thôi, chính là Lão Đại bên cạnh cũng vẻ mặt king hoảng, xử lý cứ điểm Soái quân đã mất ba ngày, còn chết gần vạn anh em, bây giờ chi viện của Soái quân không chỉ bịt cứ điểm, còn từ phía sau đánh lén lại, đêm nay chỉ sợ có quá nhiều biến cố.

Chính lúc này, xa xa dấy lên ngọn lửa.

Nhìn mấy đống lửa trước mắt, Nhiếp Vô danh ở đỉnh lầu tòa nhà khẽ mỉm cười, Thiếu soái chiêu này đủ kích thích tinh thần địch, ai có thể nhìn thấy đại bản doanh bị đốt cháy mà thờ ơ được chứ? Càng không cần nói đến định thần mà tấn công, như vậy trở đi, chi viện của Phong Vô Tình sẽ càng giúp sức, càng tăng thêm hiệu quả.

Đệ tử của cứ điểm vây quanh tấn công Soái quân rất nhanh liền phát hiện ra lửa, còn phân biệt ra được phương hướng cứ điểm, không khỏi kinh ngạc thất thanh nói:
– A? Cứ điểm của chúng ta bị người đốt rồi?
Lời nói vừa nói ra rất nhanh thu hút được sự chú ý của mọi người, rất nhanh liền nhận ra chính là hướng tòa nhà lớn, trong lòng không khỏi đều thấp thỏm, người dẫn đầu Đường Môn nghiến răng, hướng bên nảy sinh quát:
– Sợ cái gì! Có hơn nghìn binh mà thôi, chúng ta trước đem diệt bỏ cứ điểm Soái quân, sau đó quay lại tấn công kẻ địch.


Kỳ thực lúc này không phải do bọn họ, hơn nghìn quân Soái quân hung mãnh nhảy vào, mặc dù bọn họ đều mệt mỏi không chịu nổi, nhưng ý chí chiến đấu lại như cũ đầy mãnh liệt, Phàm Gian đứng trên đỉnh lầu rất nhanh cũng phát hiện ra ánh lửa, cũng từ xa cổ vũ lực lượng xông lên tấn công cánh sau của liên quân hắc bang, trong lòng bấm bụng coi như biết quân trợ giúp đã đến.

Phàm Gian mừng rỡ như điên, đem hết toàn lực hô:
– Quân chi viện đến rồi, quân chi viện đến rồi!
Hồ Diệu Quang không tin đưa mắt nhìn đi, quả nhiên thấy trận doanh của liên quân hắc bang có chút xôn xao, cũng thấy ánh lửa ở cứ điểm Đường Môn, tinh thần cũng không khỏi phấn chấn lên, cầm khảm đao hô:
– Các anh em, quân chi viện của chúng ta đến rồi, bây giờ đến lượt chúng ta phản công, đánh vào liên quân.

Sau khi nói xong, Hồ Diệu Quang liền dẫn mười mấy dũng sĩ Soái quân cuối cùng nhập vào chiến đấu.

Con người luôn dễ dàng bị hai tình huống mà bạo phát tiềm năng, hoặc là bị vây không còn lối thoát, hoặc là từ chỗ chết tìm được đường sống vui mừng như điên; đều có thể đem năng lượng tinh thần của con người nâng cao đến trạng thái cao nhất, mà anh em Soái quân trong thời gian ngắn trải qua hai tình huống như vậy, bởi vậy chém giết càng thêm hăng say.

Nhiếp Vô Danh lúc này cũng chém đến bên ngoài mấy trăm mét cứ điểm Soái quân, hơn nghìn anh em Soái quân dẫn đầu như đi vào chỗ không người, ngoài liên quân hắc bang nghe đến chi viện Soái quân và thấy cứ điểm lửa ngút trời thì mất đi hết dũng khí, cũng cùng thân thủ dũng mãnh của Nhiếp Vô Phong có liên quan, chiếc dao găm màu đen trong tay anh ta quả thực chính là vũ khí đoạt mệnh.

Nhìn thấy Phong Vô Tình dũng mãnh như vậy, Tiểu đầu mục của Đường Môn khẽ cắn răng, mang theo khảm đao lớn trực tiếp xông vào gần phía trước Phong Vô Tình, hai lời không nói, vung đao chắn ngang nghìn quân, đối phương khí thế hùng mạnh, Phong Vô Tình lại không có chút lo lắng gì, muỗng ở tay trái vươn ra, vành tai chỉ nghe răng rắc giòn tan.

Khảm đao và dao găm va chạm vào nhau.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.