Đô Thị Thiếu Soái

Chương 747: Giả Dạng Hộ Bị Cưỡng Chế


Đọc truyện Đô Thị Thiếu Soái – Chương 747: Giả Dạng Hộ Bị Cưỡng Chế


Sở Thiên chui ra khỏi xe.

Ánh mắt quét qua đám người đứng cách mười mấy mét.
Mấy chục huynh đệ bang Hắc Dạ do Đại Phi dẫn đầu đang vội nhìn những hộ bị cưỡng chế trước mặt.

Trong đó tên dẫn đầu vẻ mặt dữ tợn rung rung.
Chiều cao lực lưỡng cường tráng cao gần hai mét, mỗi bàn tay đều mang theo con dao làm bếp giản dị.
Khí thế khảng khái như có tả Thanh Long hữu Bạch Hổ.

Phía sau y cũng là một vài chàng trai trẻ tuổi tráng kiện.
Húc Ca vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân di mạnh sau đó đến bên cạnh Sở Thiên.

Sát khí lộ ra, nói:
– Y là Quan Đại Đông.

Là thân thích phương xa của hộ bị cưỡng chế tầng 5.

Cũng là đại diện toàn quyền cho hộ bị cưỡng chế đến đàm phán.
Đưa cho y cái giá ba mươi nghìn tệ mỗi một mét vuông cũng kiên quyết từ chối.

Tuyên bố không phải năm triệu tuyệt đối không chịu dời đi.
Sở Thiên cười không tỏ thái độ gì.

Mỗi mét vuông năm triệu? Cái giá này áp dụng cho bất kỳ nơi nào cũng là giá của ngày hôm nay.
Công ty làm sao có thể để người tham lam như thế đạt được chứ? Nếu như quả thật đưa cho bọn Quan Đại Đông khoản tiền này.
Thì những hộ bị cưỡng chế khác cũng sẽ lại trở về rao giá trên trời.

Tình hình sẽ trở nên khó giải quyết.
Quan trọng hơn là, về sau nếu lại giải phóng mặt bằng ở địa phương khác sẽ càng trở nên nan giải hơn.
Húc Ca lại rút ra điếu thuốc, cắn trong miệng rồi nói thêm:
– Tên kia thật sự quá tham lam rồi.
Các huynh đệ tức đến mức hồ đồ liền nổi lên xung đột, vốn cho rằng Quan Đại Đông sẽ sợ hãi chúng ta.


Ai ngờ xoay người nắm lấy con dao phay liền xông ra chém giết.
Chém thương bốn, năm huynh đệ của chúng ta.

Cho nên Đại Phi liền đối đầu với bọn chúng.
Sở Thiên nhìn quét Quan Đại Đông đang giơ cao con dao phay, khẽ mỉm cười, nói:
– Chúng ta qua đó xem xem.
Trong lòng ta luôn có một nghi vấn.

Thu mua xây dựng lại đường phố cũ là buộc phải làm.

Quan Đại Đông hẳn là biết rõ không ngăn được chúng ta.
Vì vậy y lấy được cái giá tương đối cao nên thu tay lại.

Rao giá trên trời như vậy dường như có nội tình.
Trong lòng Húc Ca hơi động, hỏi:
– Ý của anh là sau lưng y có người?
Sở Thiên thờ ơ gật đầu.

Vỗ vỗ vai Húc Ca cười, nói:
– Có lẽ vậy.
Qua đó dò xét là sẽ rõ ngay, nếu như quả thật là hộ bị cưỡng chế ngoan cố thì không có việc gì, bởi vì như vậy thì vẫn còn cách đàm phán.
Nếu như Quan Đại Đông là bị người khác sai khiến đặt yêu cầu với chúng ta, vậy thì không cần phải để cho y tiếp tục sống rồi.
Húc Ca khẽ mỉm cười.

Cất bước đi về phía trung tâm sự việc.
Sự kiêu ngạo của Quan Đại Đông đã sớm gây khó chịu đến huynh đệ bang Hắc Dạ, Đại Phi rất muốn chém đứt cái đầu như đầu heo kia của Quan Đại Đông, nhưng nhìn thấy vóc dáng bất thường kia của đối phương nên chưa dám cả gan.

Hơn nữa Húc Ca chưa ra lệnh tấn công.

Cho nên hai bên chỉ là đối đầu với nhau chứ chưa có động thủ, nhưng hứng thú của đôi bên lại dần dần tăng lên.
Sở Thiên vỗ vỗ hai gã huynh đệ đang xách đao đứng song song, bọn chúng vội tránh ra để lộ ra đoạn đường rộng gần thước, hành động này dẫn tới phản ứng của các huynh đệ bang Hắc Dạ khác, lần lượt tản ra hai bên, Đại Phi lại lùi sau hai bước đứng bên cạnh, thái độ cung kính và phục tùng tuyệt đối.

Cùng với mấy chục huynh đệ đồng thanh hô:

– Thiếu Soái! Húc Ca.
Sở Thiên chấp tay sau lưng từ trong đi xuyên qua đến trước mặt Quan Đại Đông.

Gió lạnh thổi tóc Sở Thiên bay phấp phới như cờ, trong đôi mắt sáng ngời kia toát ra ngọn lửa hắc ám có thể đốt cháy vạn vật.
Càng có kiên nghị và sức mạnh, hắn nhìn quét qua Quan Đại Đông đang cắn trong miệng thứ gì đó, khẽ mỉm cười:
– Ngươi chính là đại diện đàm phán?
Quan Đại Đông ngẩng cao đầu, dùng tầm nhìn ngoại biên nhìn xuống Sở Thiên đáp lại:
– Đúng vậy, ta đây chính là Quan Đại Đông, đại diện đàm phán toàn quyền của 18 hộ, ngươi là ai? Mọi người cũng đừng lãng phí thời gian gây sức ép vô ích, năm triệu mỗi một mét vuông, trả được giá tiền này thì sẽ nhẹ nhàng dời đi, nếu không chúng tôi thề sống chết cũng không chịu dời đi.
Hơn mười người ở phía sau cũng giơ cao vũ khí.

Tinh thần quần chúng mãnh liệt hô vang:
– Không đáp ứng đủ! Không chịu dời đi!
Quan Đại Đông rõ ràng là rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, để tăng thêm vài phần khí thế liền nhổ toẹt xuống mặt đất.
Hai thứ gì đó đen thui lập tức rơi xuống mặt đất, ánh mắt Sở Thiên nhìn quét qua đã nhận ra đó là trái cau.
Trong lòng khẽ rung nhưng vẫn giữ nét vô cảm, thản nhiên mở miệng:
– Các ngươi cảm thấy cái giá này hợp lý không?
Quan Đại Đông cười khinh bỉ.

Trên cao quét mắt nhìn xuống Sở Thiên, dùng giọng điệu của kẻ thông thái nói:
– Hợp lý? Đây là thời buổi kinh tế thị trường, ta đã đưa ra cái giá tiền này.
Ngươi tưởng muốn là sẽ mua được nó sao, nếu như ngươi cảm thấy giá cả đã bị thổi phồng lên, ngươi cũng có thể không mua, dù sao cũng không có ai ép buộc ngươi phải mua đúng không?
Sở Thiên khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm giống như tiểu hồ ly, thong thả gật đầu trả lời:
– Ngươi nói rất có lý, hiện nay cũng đề xướng việc tự do mua bán.

Chỉ là ta nghĩ muốn hỏi Quan Đại Đông ngươi, nếu cô Tây Thi trầu cau bán cho ngươi mỗi trái trầu cau với giá là hai nghìn nhân dân tệ, ngươi có đồng ý không?
Quan Đại Đông hung hăng hứ lên một tiếng.

Không tỏ thái đội gì mà trả lời châm chọc:
– Một trái cau mà cần gần chục nghìn Đài tệ, ông đây xiên chết con Tây Thi trầu cau kia cũng không cần cái giá tiền này, ở Đài Bắc một trăm Đài tệ là đã có thể mua một trái.

Cho rằng ông đây là kẻ ngốc à? Tuy nhiên, trái cau và phòng ở không thể đánh đồng mang ra so sánh được, phòng ở là sẽ tăng giá.
Nói tới đây, Quan Đại Đông chợt cảm thấy lỡ lời.

Ánh mắt Sở Thiên lập tức lộ ra sát khí, tiến lên trước hai bước nhìn chằm chằm Quan Đại Đông, nói:
– Quả thật không thể đánh đồng! Nhưng ngươi có thể chống lại chúng ta không? Đảo quý tốt đẹp không ở lại, lại chạy đến Hồng Kông ra mặt thay người khác.
Quan Đại Đông, ngươi có cảm thấy đầu của ngươi đủ rắn chắc hay không? Nói, kẻ đằng sau sai khiến ngươi là ai?
Húc Ca lộ ra vẻ tươi cười phóng đãng, Sở Thiên vẫn thật lợi hại, mấy câu nói là đã lừa được Quan Đại Đông rồi, xem ra hôm nay có thể khiến những kẻ này đổ máu rồi.

Sau đó vẫy tay gọi Đại Phi đến thì thầm mấy câu.
Đại Phi vừa nghe vừa nhìn quét qua Quan Đại Đông vài lần.

Sau khi kinh hãi liền giận tím mặt, lấy điện thoại di động ra gọi.
Quan Đại Đông sắc mặt biến đổi lớn.

Trong lòng hơi tức giận sự giả dối của Sở Thiên, nhưng vẫn mạnh miệng hô to như cũ:
– Ông đây là đại diện đàm phán của hộ gia đình, không có người đứng sau sai khiến gì cả, các ngươi ít nói những lời vô nghĩa,
muốn đàm phán thì đàm phán, không đàm phán thì cút khỏi con đường này cho ta.

Bằng không đừng trách con dao phay của lão không có mắt.
Chậm rãi tiến lên trước nửa bước, Sở Thiên lạnh lùng nói:
– Quan Đại Đông, ngươi thích nhai trầu thì cũng không có gì,
Nhưng lại biết rõ giá trái cau ở Đài Loan như thế liền khiến người ta khó hiểu, hơn nữa ngươi lại còn thành thạo đổi tiền Nhân dân tệ thành tiền Đài tệ như một đơn vị,
điều này đã nói lên ngươi tuyệt đối là một người Đài Loan, chẳng lẽ không đúng sao?
Trên khuôn mặt Sở Thiên đều có vẻ lạnh nhạt như tảng băng, thân hình cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi như là con dao găm sắc mũi nhọn.
dường như xuyên thủng cả bầu trời đang dần tối, có vẻ ngạo mạn, dũng mãnh và uy nghiêm của thiên hạ,
khiến Quan Đại Đông không ngừng lùi về sau mấy bước.

Con dao phay vừa mới giơ lên cũng run lên nhè nhẹ.
Quan Đại Đông hít sâu mấy hơi.

Giấu giếm quát:
– Lão là người Đài Loan thì làm sao?
Lão là thân thích phương xa của hộ này.

Ta thay gã ra mặt để đàm phán giá cả không được sao? Ngươi nói lung tung nhiều như vậy để làm gì?
Không chấp nhận giá của chúng ta thì cút ngay cho ta.

Nếu không sẽ chém ngươi đầu tiên.
Sở Thiên cười cười không tỏ thái độ gì.

Ngoắc ngoắc ngón tay, nói:
– Đến đây!

Thấy thái độ đáp lễ như thế, Quan Đại Đông giận tím mặt giơ con dao phay lên.

Xông về phía Sở Thiên với tốc độ nhanh nhất,
Sở Thiên không có trốn tránh ngược lại còn dấn thân lên.

Đôi mắt Quan Đại Đông đều trợn tròn.

Con dao phay giơ lên cao, nhưng lại phát hiện mình không thể thu người lại được, mặt đối mặt va chạm lẫn nhau với Sở Thiên.
Cảm giác đó liền giống như những cơn sóng bạc vỗ vào nham thạch, chớp mắt bay bắn tung tóe, chia năm sẻ bảy.
Trong sự kinh sợ sững sờ của mọi người, Sở Thiên đứng nguyên vẹn không tổn hại gì, mà Quan Đại Đông sau khi va chạm lại giống như là quả pháo bay ngược ra ngoài, tiếng “bịch” vang lên, ngã đập mạnh trên sàn nhà, bụi bay lên mù mịt trông vô cùng thê thảm, Sở Thiên lại thờ ơ vỗ vỗ tay, vẻ mặt tự nhiên như là không có chuyện gì xảy ra.
Quan Đại Đông cuối cùng cũng vất vả đứng lên.

Người rung lên dữ tợn lại lần nữa hung dữ xông về phía Sở Thiên.

Lần này con dao phay đặt ngang phía trước để phòng thân.
Trong mắt Sở Thiên lộ ra vẻ khinh miệt.

Di chuyển bước chân xông phản lên.
Quan Đại Đông chỉ thấy nắm đấm của Sở Thiên từ nhỏ biến thành lớn.

Cuối cùng hung dữ nện vào mặt bên con dao phay phòng thân.
Bịch! Quan Đại Đông lại bay ngược ra ngoài, lực lần này khiến y đập vào lưới sắt lan can ở phía sau.

Âm rung của kim loại như gió bão gào thét, hung dữ từ con phố quét qua.

Dường như có thể đâm thủng màng nhĩ của con người.
Toàn bộ lan can cũng đang lắc lư qua lại điên cuồng.

Người tinh mắt đã phát hiện được hàng rào bị uốn cong biến dạng rồi.
Càng khiến người ta đáng sợ hơn là, con dao phay như là dấu ấn khắc vào trong ngực của Quan Đại Đông vậy.
Như này phải cần lực khác thường cỡ nào mới có thể làm được? Mười mấy tên giả dạng hộ bị cưỡng chế mà Quan Đại Đông dẫn đầu sắc mặt đều thay đổi.

Những tiếng thở dốc ra dồn dập, dáng vẻ đau khổ như là buồn đi vệ sinh tập thể.
Táo bón tập thể.
Một giây sau, bọn họ phát hiện mình đã bị huynh đệ bang Hắc Dạ bao bọc vây quanh.
Đại Phi biến mất một lát cũng chạy trở về, xách theo khảm đao gầm lên giận dữ:
– Đám chó chết này đều là người của Bang Trúc Liên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.